Sự việc tạm thời chấm dứt, Triệu Trạch Duệ tính ngày mai sẽ đưa thuộc hạ
về, vì không sao, nên mọi người ngồi chung vào một phòng ăn cơm.
Diệp Hiểu Hàm vô cùng bất mãn nhìn Đổng Dương đang ngồi cách vách mình, tại
sai trong lúc hai người ăn cơm cô cũng phải xuất hiện chứ!
“Sau
khi ăn xong lập tức thu dọn đồ đạc, ngày mai chúng ta trở về.” Triệu
Trạch Duệ đã quen ánh nhìn của Diệp Hiểu Hàm, những ngày ở Hongkong này, có ngày nào cô không nhìn như vậy?
Đổng Dương hoàn toàn không để ý, nhưng cô vẫn có chút oán trách Triệu Trạch Duệ, tại sao lại muốn kéo cô xuống nước!
Diệp Hiểu Hàm không muốn về sớm như vậy. “Không muốn, cháu còn chưa đi chơi
với chú! Công việc của chú đã kết thúc, vậy chúng ta cũng nhau đến
Disney chơi được không?”
Triệu Trạch Duệ cũng không có ý định này.
“Công việc của tôi kết thúc, thời gian công tác của tôi cũng kết thúc, tôi
nhất định phải về, mà cô cũng phải về.” Anh không yên lòng để một mình
cô ở lại đây, nếu xảy ra chuyện gì, anh căn bản không cách nào bảo vệ
cô.
Bản thân Triệu Trạch Duệ cũng ngạc nhiên, anh lại có thể lo
lắng cho cô như vậy? Lúc đầu không phải anh muốn gạt cô sang một bên
sao? Nhưng bây giờ…
Diệp Hiểu Hàm tức giận đến không muốn ăn cơm, cô biết hiện tại mình rất ngây thơ, nhưng kể từ sau khi cô biết Triệu
Trạch Duệ, cô trở nên không giống chính mình.
“Thôi, cháu không ăn, cháu đi về.” Diệp Hiểu Hàm không thấy thoải mái, đứng lên muốn đi về.
Mặc dù bây giờ chuyện đã được giải quyết, nhưng thân phân của cô có thể bị
bại lộ, đi cùng với anh, tình cảnh của cô rất nguy hiểm, cô tuyệt đối
không được rời khỏi anh nửa bướ[email protected]Đôn
Triệu Trạch Duệ cũng đứng lên kéo tay cô, để cô xoay người lại, lại thấy Diệp Hiểu Hàm đang khóc, anh sửng sốt, tại sao cô lại khóc?
“Khóc cái gì? Đồ ngốc!” Triệu Trạch Duệ thương tiếc lau nước mắt cho cô.
“Đều do chú! Chú biết rõ ràng nhưng chú lại cố ý đối xử với cháu như vậy!”
Diệp Hiểu Hàm cũng không biết những người bên cạnh Triệu Trạch Duệ đều
là thủ hạ, cho nên tức giận trách mắng.
Triệu Trạch Duệ có chút á khẩu không trả lời được, anh cũng không có làm gì với cô mà!
Đột nhiên anh cảm thấy khác thường, lập tức ôm Diệp Hiểu Hàm nằm xuống, một viên đạn bay sượt qua mặt bọn họ.
“Đổng Dương!” Triệu Trạch Duệ hét lớn.
Diệp Hiểu hàm hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì đã bị Triệu Trạch Duệ ôm trọn, lại nghe thấy tiếng súng vang lên, tại sao lại có tiếng súng? Hơn nữa còn rất gần, hình như người nổ súng là Triệu Trạch Duệ.
Cô nhìn gò má của Triệu Trạch Duệ, khuôn mặt anh vô cùng nghiêm túc.
Triệu Trạch Duệ không ngờ mọi chuyện lại đến nhanh như vậy, vốn cho rằng tối
hôm qua đã giải quyết sạch sẽ, bọn họ tạm thời sẽ không dám ra tay,
không nghĩ đến hôm nay lại đưa người đến tập kích.d'đ.l.q,đ
Người anh mang vốn không nhiều, anh còn muốn chờ Trang Bác Hào đến, để cho
anh giải quyết những tàn đảng kia, nhưng bọn họ lại đến trêu chọc anh,
hơn người lượng người cùng không ít, may mắn anh và các anh em vừa cùng
nhau ăn cơm, hiện tại các anh em có thể giúp anh một tay.
Đổng Dương vừa nổ súng vừa di chuyển đến bên cạnh Triệu Trạch Duệ. “Anh Duệ.”
“Đưa Hàm Hàm về khách sạn chờ tôi, phải an toàn trở về.” Đây là mệnh lệnh,
dù thế nào Triệu Trạch Duệ cũng không thể để Diệp Hiểu Hàm bị thương.
Diệp Hiểu Hàm hồi hộp, cô nắm chặt quần áo Triệu Trạch Duệ không chịu buông, cô rất sợ, cảnh tượng bây giờ chỉ có trong phim ảnh, nếu như anh bị
thương thì làm thế nào?
“Đi theo Đổng Dương trở về.” Anh cũng
không nghĩ sẽ xảy ra tình huống bất ngờ thế này, lúc này anh nhất định
phải bảo vệ cô.d,đ,l,q,đ
“Đừng, cháu rất lo cho chú!” Diệp Hiểu Hàm không muốn.
Hiện tại dù Triệu Trạch Duệ có thể núp sau bàn với cô, nhưng cũng không kiên trì được bao lâu.
Anh cho cô một nụ cười yên tâm. “Không sao, tôi sẽ bình an trở về, cô ngoan được không? Theo Đổng Dương trở về, cô ấy sẽ bảo vệ cô.”
Diệp Hiểu Hàm còn muốn từ chối, Đổng Dương lại nói: “Đi theo tôi đi! Cô ở đây sẽ làm trở ngại đến anh ấy.”
Cô chỉ có thể rời đi theo Đổng Dương, trước khi đi còn nhìn thấy cảnh anh
nổ súng với tình địch, nước mắt của cô cũng theo đó mà trào ra, anh vạn
lần không được có chuyện gì.
Diệp Hiểu Hàm an toàn trở lại khách sạn dưới sự hộ tống của Đổng Dương.
Đổng Dương vừa về đến khách sạn lập tức liên lạc với Âu Dương Cảnh Húc, để
anh phái người đến giúp một tay, Diệp Hiểu Hàm thì vẫn ngồi trên ghế
salon không lên tiếng, trên tay là vết thương do lúc nãy bị Triệu Trạch
Duệ đẩy ngã, nhưng cô không quan tâm.
Triệu Trạch Duệ là ai?
Trước kia cô vẫn luôn không biết công việc của anh là gì, cô cũng không
biết anh phải làm chuyện nguy hiểm như vậy, cô lại có thể không hiểu rõ
một chút gì.
Rốt cuộc anh là người thế nào? Cô sẽ vì nghề nghiệp của anh mà trở nên không thích anh sao?
Rất dễ nhận thấy đáp án của cô là không, dù công việc của anh là gì, cô vẫn thích anh, tình cảm của cô cũng không cách nào thay đổi vì công việc
của anh.
“Cô không sao chứ?” Đổng Dương nhìn Diệp Hiểu hàm vẫn
luôn im lặng không nói lời nào, có chút lo lắng, nếu như cô có chuyện
gì, Triệu Trạch Duệ nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.
Diệp Hiểu Hàm nhìn về phía Đổng Dương. “Rốt cuộc mấy người là ai?”
Đổng Dương ngạc nhiên, thì ra cô không biết gì hết! Nhưng nếu chuyện này do cô nói ra thì không tốt.
“Nếu cô muốn biết, vậy thì hỏi anh Duệ đi! Tôi không tiện nói cho cô biết!” Đổng Dương đẩy trách nhiệm cho Triệu Trạch Duệ.
Hỏi anh? Anh sẽ nói cho cô biết sao? Vừa nghĩ đến đó, Triệu Trạch Duệ đã đẩy cửa tiến vào.
Diệp Hiểu Hàm lập tức lo lắng nhìn anh, nhưng lại không dám đến gần.
Triệu Trạch Duệ nhìn Diệp Hiểu hàm một cái, lập tức phân phó Đổng Dương đi xử lý chuyện bên ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Triệu Trạch Duệ thấy Diệp Hiểu Hàm
bị thương, lập tức đi tìm hôm thuốc, tính thoa thuốc cho cô.
“Có
gì muốn hỏi thì hỏi đi! Có thể nói, tôi sẽ nói cho cô biết.” Triệu Trạch Duệ cầm tay cô lên, dùng rượu sát trùng vết thương nói, dù vết thương
không lớn, nhưng nếu không sát trùng cũng sẽ dễ nhiễm khuẩn. d.đ.l.q.đ
Hiện tại Triệu Trạch Duệ đã hiểu ý trong câu nói của Âu Dương Cảnh Húc rồi, có đôi khi không có cách nào để không nói.
Lúc này Diệp Hiểu Hàm chú ý đến trên áo Triệu Trạch Duệ có vết máu, lo lắng nhìn vết thương của anh. “Chú bị thương?”
Triệu Trạch Duệ nhìn một chút, chỉ là vết thương do viên đạn sượt qua mà
thôi, cũng không có gì, nhưng lúc anh ngẩng đầu lên định trả lời, lại
thấy nước mắt của cô. “Hàm Hàm…”
“Bây giờ chú phải trả lời cháu,
rốt cuộc chú là ai, tại sao lại làm những chuyện nguy hiểm như vậy?
Chẳng lẽ chú không biết cháu sẽ lo lắng sao, tại sao lại muốn cháu đi
trước? Dù cháu biết nếu cháu ở đó sẽ làm phiền chú, nhưng không thể nhìn thấy chú bình an, cháu cũng sẽ rất lo lắng được không?” Vừa nói vừa
khóc, Diệp Hiểu Hàm biết hiện tại mình rất xấu, nhưng cô không nhịn
được, cô rất muốn khóc.
Triệu Trạch Duệ thấy cô vẫn tiếp tục khóc, sau khi băng bó kỹ vết thương giúp cô mới chuẩn bị trả lời vấn đề của cô.
“Có thể cô chưa từng nghe, nhưng chắc ba cô đã nghe đến một tổ chức là
‘Hoàng’.” Triệu Trạch Duệ cởi quần áo mình xuống, tự băng bó vết thương
của bản thân.
Diệp Hiểu Hàm có chút xấu hổ nhìn lồng ngực của
anh, nhưng rất nhanh, cô lập tức bị vết thương trên người anh hấp dẫn,
trên người anh có rất nhiều vết thương to nhỏ, nhìn đã cảm thấy đau
lòng.
“Hoàng?” Cô cũng không biết.
“Tôi là người của ‘Hoàng’.” Anh thoải mái thừa nhận.
Cái tổ chức ‘Hoàng’ này không phải là xã hội đen chứ, nếu không những cảnh
lúc nãy là gì? Nhưng như vậy không phải cũng rất nguy hiểm sao?
Triệu Trạch Duệ biết nếu người bình thường thấy trường hợp như vậy sẽ cho là
xã hội đen, nhưng nói vậy cũng không sao, tổ chức của họ cũng là chuyển
từ đen sang trắng.
“Nhưng không phải chú kinh doanh công ty sao?
Ba nói công ty của chú cũng không tệ.” Diệp Hiểu Hàm có chút khó hiểu,
nếu là xã hội đen, sao có thể kinh doanh công ty bình thường được?
Diệp Hiểu Hàm không nhìn nổi, vội vàng đi qua băng bó giúp anh, dù trên
người anh có không ít vết thương, nhưng cũng không có nghĩa là chính anh tự băng bó những vết thương đó.
“Đó là công ty của tổ chức, công ty giống vậy rất nhiều, mỗi người chúng tôi đều có một thân phận, nhưng công ty thuộc sở hữu của người lãnh đạo ‘Hoàng’.” Sao đó, anh dừng lại
một chút, nhìn cô nói. “Biết tôi là xã hội đen, cô không sợ sao? Nếu như bây giờ cô sợ, có thể chạy trốn.”
Diệp Hiểu Hầm lập tức nhìn anh chằm chằm. “Cháu là hạng người như vậy sao?”
Cửa phòng đột nhiên được mở ra, Trang Bác Hào đi vào.
Anh nở một nụ cười với Diệp Hiểu Hàm, sau đó hỏi Triệu Trạch Duệ. “Duệ, cậu không sao chứ?”
Triệu Trạch Duệ nhìn vết thương của mình một chút. “Cũng may, không chết được, anh em trong bang không sao chứ?”
Nếu không phải vừa rồi bọn họ chạy đến, anh có thể thật sự xảy ra chuyện.
“Tra ra là ai chưa?” Triệu trạch Duệ hỏi Trang Bác Hào.
Anh nhìn Diệp Hiểu Hàm một chút, sau đó nói: “Đã biết, cũng chỉ là một ít
tàn đảng mà thôi, bọn họ cũng không biết thân phận của chúng ta, mới có
thể tùy tiện ra tay với cậu, bây giờ đã làm xong toàn bộ mọi chuyện rồi.
Lúc này Triệu Trạch Duệ mới yên tâm, nếu như vậy thì tốt.
“Không sao! Nếu không sao là may rồi, vậy mình ra ngoài trước, hai người từ từ bồi dưỡng tình cảm!” Tảng Bác Hào nở một nụ cười mập mờ với Diệp Hiểu
hàm.
Cô đã gặp qua Trang Bác hào, nhưng không biết anh cũng là một phần trong tổ chức này, nhìn anh lớn lên rất giống một đứa bé.
Triệu Trạch Duệ mặc quần áo vào. “Được rồi, cô cũng bị dọa không nhẹ, tôi về trước đây, tốt nhất là cô nên nghỉ ngơi.”
Diệp Hiểu Hàm cảm thấy anh rất vô tình, rõ ràng vừa rồi cô rất lo lắng cho
sự an toàn của anh, nhưng anh lại có thể lựa chọn không trả lời.