Mùa câu cá này không có nhiều người đến lắm, khu hồ nhân tạo có chút vắng vẻ, trong lúc đi lại có loại cảm giác sợ hãi như đi lạc vào khu vực tư nhân của người nào đó. Mạc Nhiên nghe đoạn đối thoại việc nhà của Trình Thiên và Đổng Dịch, nhịn không được liếc nhìn Đổng Dịch một cái. Thì ra Đổng Dịch trước mặt người quen là như vậy, không hề giống lúc uy hiếp hắn trước kia chút nào, ngược lại có vẻ ấm áp tri kỷ…
“Ánh mắt còn nhìn loạn, cơ hội của cậu sẽ không còn.”
Giọng nói lành lạnh của Trình Thiên từ phía trước truyền đến, Mạc Nhiên cả kinh, vội thu hồi tầm mắt cúi đầu thành thật không dám nhìn lung tung.
Lưu Khoa đang giật cần câu nghe thấy giọng nói quen thuộc, quay đầu nhìn lại thì Trình Thiên và Đổng Dịch đã đến nơi, cậu vội gỡ con cá ra bỏ vào xô, cười nói với bọn họ, “Hai người đụng phải nhau à? Ồ, Mạc Nhiên?”
Mạc Nhiên chạm phải ánh mắt nghi hoặc của Lưu Khoa, nỗi xấu hổ và không được tự nhiên trong lòng dâng cao muốn đụng trời, cười cứng ngắc vẫy tay với Lưu Khoa, sau đó nhìn Mục Tu, thu hồi tất cả cảm xúc trong lòng, trịnh trọng cúi chào ông rồi nói, “Mục tiên sinh, cháu đến xin lỗi vì hành vi vô lễ của ba cháu, rất xin lỗi.”
Lưu Khoa vừa vặn ngồi bên cạnh Mục Tu, hơi cản người ông, lúc này Mạc Nhiên cúi chào nhìn vào như là đang chào cậu vậy. Lưu Khoa ngây ngẩn, sau đó vội nghiêng người tránh ra, trong lòng càng nghi hoặc. Mạc Nhiên này…
“Không có chuyện gì.” Trình Thiên thấy thế bèn tiến lên vỗ vai cậu trấn an, đặt cái ghế nhỏ vào tay Lưu Khoa, nhỏ giọng kể sơ cho Mục Tu biết những gì Mạc Nhiên vừa nói với hắn, sau đó đứng dậy ra hiệu cho Mạc Nhiên ngồi xuống ghế dài.
Mạc Nhiên nhìn không rõ ánh mắt Mục Tu đang nhìn hắn, đối với lời xin lỗi của hắn cũng không có bất cứ phản ứng nào, trong lòng vừa xấu hổ vừa thấp thỏm, cũng không dám ngồi xuống.
“Ngồi đi.” Mục Tu nghe Trình Thiên giải thích xong, Cảm giác khó chịu trong lòng nhanh chóng bị thay bằng ủ dột, khi buổi tụ họp gia đình bị quấy rầy, “Nói kỹ càng tỉ mỉ chuyện bức thư.”
Mạc Nhiên thấy cuối cùng Mục Tu cũng chịu mở miệng, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, thấy Đổng Dịch đã kéo Lưu Khoa ngồi xuống cạnh Mục Tu trên ghế dài, liền lùi ra sau hai bước ngồi xuống một cái ghế đối diện hồ nước, đè nén căng thẳng khi đối mặt với nhân vật lớn, sắp xếp từ ngữ rồi nói, “Người nọ chỉ liên hệ với cháu qua thư, vả lại thư này sau khi cháu mở ra xem sẽ tự đóng xóa bỏ đúng giờ đã cài đặt trước đó. Một hai bức thư đầu cháu không để ý, cũng không trả lời, sau đó cháu phát hiện đối phương hỏi những chuyện ngày càng kỳ quái mới bắt đầu chú ý đến, dùng di động chụp nội dung trong bức thư.”
“Đưa tôi xem ảnh chụp được.” Trình Thiên kéo cái ghế câu cá Lưu Khoa vừa ngồi đến cạnh Mục Tu rồi ngồi xuống, rồi vươn tay về phía Mạc Nhiên.
Mạc Nhiên vội lấy di động ra, tìm ảnh chụp bức thư rồi cầm hai tay đưa điện thoại qua.
Lưu Khoa nhìn Mạc Nhiên cẩn thận quá mức, khẽ nhíu mày, nhìn Đổng Dịch hỏi, “Hắn làm sao vậy? Anh lại uy hiếp hắn?” Lần trước gặp mặt, Mạc Nhiên vẫn còn dáng vẻ quý công tử kiêu ngạo, lần này lại… Khác biệt quá lớn.
“Là anh trai và ba em uy hiếp hắn.” Tình huống cụ thể chỉ nói mấy câu cũng không rõ ràng được, Đổng Dịch liền dùng một câu nói khái quát tình hình, “Ba hắn có việc cầu chú Mục, cho nên hắn tương đối kính trọng anh trai.”
Đây mà là kính trọng? Gọi là kính cẩn cũng không sai. Lưu Khoa đảo mắt qua lại nhìn Mạc Nhiên và Trình Thiên, đột nhiên cảm thấy những chuyện mà cậu biết kém rất nhiều so với những người bên cạnh, nhíu nhíu mày, quyết định chờ Mạc Nhiên đi rồi sẽ hỏi cho rõ ràng mọi chuyện.
Mạc Nhiên chụp được tổng cộng năm bức thứ, xem ngày tháng thì là mỗi ngày một bức. Nội dung bức thư đầu tiên tương đối bình thường, là một người chán ghét Lưu Khoa đang tìm đồng minh, chỉ muốn tìm một người có thể cùng hắn nói xấu Lưu Khoa. Bắt đầu từ bức thư thứ tư, giọng điệu của người này đột nhiên trở nên kịch liệt, nhiều lần hỏi những chuyện khi còn bé và quá khứ của Lưu Khoa, cũng hỏi thăm bối cảnh của Đổng Dịch. Trong bức thứ tư, không biết từ nơi nào mà người này biết được sự tồn tại của chú Tiền, bắt đầu dò hỏi tỉ mỉ tình huống của chú Tiền, sôi nổi hỏi mối quan hệ của chú Tiền và Lưu Khoa. Bức cuối cùng rất khoa trương, bắt đầu ra điều kiện để Mạc Nhiên yên tâm gài bẫy hãm hại Lưu Khoa, đặc biệt cam kết Mạc Nhiên không phải sợ, việc giải quyết toàn bộ hậu quả cứ giao cho hắn, cam đoan sẽ không liên lụy đến nhà họ Mạc.
“Là Hứa Kiến Quốc.” Trình Thiên xem hết nội dung các bức thư rất nhanh, chỉ cho Mục Tu mấy câu, “Ông ta ngốc ở nước ngoài quá lâu, quên mất nguồn gốc, gõ tiếng Trung thỉnh thoảng sẽ sai ngữ pháp, ví dụ như chỗ này, chữ này đánh sai. Hai bức thư đầu ông ta cố ý che giấu, nhìn không ra nhưng hai bức sau đã thấy rất rõ ràng.”
Mục Tu xem lại mấy câu hỏi tin tức của Lưu Khoa, bàn tay trên đầu gối từ từ siết chặt, vì dùng quá sức mà mạch máu trên mu bàn tay phồng lên.
“Hắn bắt đầu sốt ruột, con bảo Wales tạo áp lực cho hắn ở nước ngoài, hắn biết được.” Trình Thiên cười lạnh, “Rất ngu, con và Tiểu Khoa đã ở chung lâu như vậy, vậy mà bây giờ hắn mới phát hiện ra sự tồn tại của Tiểu Khoa, còn hiểu lầm chú Tiền là ba của Tiểu Khoa.” Cũng không biết Hứa Kiến Quốc có cách liên lạc với Mạc Nhiên từ đâu, còn mò ra chuyện Mạc Nhiên có ý đồ với Đổng Dịch, những vọng tưởng ở trong mấy bức thư này thật buồn cười.
Đổng Dịch gõ gõ đầu gối nói, “Hiểu lầm kiểu này cũng rất bình thường, chú Tiền thường ra vào căn nhà số 69, lúc rảnh sẽ đi giám sát tiến độ trang hoàng trong nhà 68, Tiểu Khoa lại thường mời chú Tiền đến ăn cơm, dưới góc độ của người ngoài nhìn vào, cách thức chú Tiền và Tiểu Khoa ở chung rất giống cha con.”
Mạc Nhiên nghe vậy không khỏi chột dạ, thật ra người kia có hiểu lầm này hoàn toàn là do hắn lúc trả lời thư cố ý nói một ít tin tức sai lầm, lúc đó hắn muốn dùng việc này bắt bí đối phương… May mắn là bản thân hắn không có tiếp tục làm chuyện ngu xuẩn, người dám đối nghịch với Trình Thiên sao có thể hiền lành.
“Được rồi.” Mục Tu khoát tay ý bảo bọn họ không cần tiếp tục bàn về vấn đề này, nhìn Mạc Nhiên nói, “Chúng tôi muốn lưu lại mấy tấm ảnh này, nếu thuận tiện có thể cho chúng tôi mượn hòm thư thường dùng để liên lạc với người kia không?”
“Có thể! Đương nhiên có thể!” Mạc Nhiên dùng sức gật đầu, rất thức thời vờ như không nghe cuộc thảo luận của bọn họ trước đó, lấy ra một tấm danh thiếp và giấy bút viết tên hòm thư và mật mã, đưa qua rồi nói, “Ngài cứ việc dùng, hòm thư này là cháu dùng khi ở nước ngoài kinh doanh dược liệu, bây giờ không có tác dụng gì nữa, ngài dùng tới lúc nào cũng được.”
Mục Tu ra hiệu cho Trình Thiên nhận danh thiếp, khách sáo nói, “Cám ơn.”
Không ngờ có thể nghe nhân vật lớn nói câu cám ơn, Mạc Nhiên càng kích động, cũng phát hiện thật ra Mục Tu cũng không phải không có tình người như bề ngoài, bèn thăm dò nói, “Không cần không cần, chuyện này là tất nhiên, ba cháu là phụ tá của ngài, một nhà chúng cháu tất nhiên đứng về phía ngài, chuyện này là đương nhiên.”
Câu này nói rất hay, vừa biểu đạt lòng trung thành vừa mưu cầu lợi ích, khiến người ta muốn giả ngu cũng không được.
Mục Tu lại cao thấp đánh giá Mạc Nhiên lần nữa, nhớ đến bộ dáng của Mạc Phú khi làm khó dễ nhân viên phục vụ, ông vẫn có chút khó chịu, nghiêng đầu liếc nhìn Lưu Khoa một cái, nghĩ nghĩ rồi nói, “Chuyện xảy ra ở cửa thang máy hôm nay không được có lần thứ hai, sau này phải chú ý… Chuyện của ba cậu tôi sẽ cân nhắc.”
“Dạ dạ dạ, ba cháu vô cùng hối hận chuyện hôm nay, tuyệt đối không có lần sau.” Mạc Nhiên biết Mục Tu đã chịu bỏ qua, trong lòng vui vẻ, hiểu được rằng chỉ cần ôm cái đùi này cho tốt về sau không cần lo chuyện gì nữa, liền vứt bỏ mặt mũi, trịnh trọng nói xin lỗi với Lưu Khoa và Trình Thiên, hơn nữa trước mặt Lưu Khoa còn đặc biệt nhiệt tình.
“Lần trước tôi nói chuyện không có đầu óc, mong Lưu tiên sinh không cần so đo với người như tôi, rất xin lỗi.” Mạc Nhiên nói xin lỗi xong lại nhìn Đổng Dịch, vẻ mặt chân thành nói tiếp, “Ngài và Lưu tiên sinh rất xứng đôi, chúc trăm năm hòa thuận.”
Lưu Khoa quả thật bị thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ của hắn dọa, hơi ngơ ngác nói không sao. Đổng Dịch cũng cảm thấy vi diệu, người này đúng là co được dãn được, rốt cuộc dáng vẻ kiêu ngạo ban đầu đi đâu mất rồi…
Mạc Nhiên mặc kệ bọn họ nghĩ thế nào, sau khi đạt thành mục đích, biết càng nhiều càng bị nghi ngờ, liền thức thời tạm biệt rời đi.
“Này, điện thoại…” Lưu Khoa chú ý thấy di động của Mạc Nhiên còn trên tay Trình Thiên.
“Không sao.” Trình Thiên khoát tay, cầm điện thoại của hắn chụp mấy tấm ảnh lại, nói tiếp, “Gọi nhân viên phục vụ đưa điện thoại cho hắn là được rồi.”
Lưu Khoa nghe vậy ngừng lại không gọi Mạc Nhiên nữa.
“Người này coi như thông minh.” Trình Thiên chụp xong toàn bộ sau đó đặt điện thoại của Mạc Nhiên qua một bên, cầm danh thiếp đăng nhập vào hòm thư kia, thấy bên trong trống rỗng không có gì, quay sang nhìn Mục Tu hỏi, “Chú Mục có tính toán gì không?”
“Không phải trong lòng con đã có suy tính sao?” Mục Tu trả câu hỏi lại cho Trình Thiên, vẻ mặt khiến người ta nhìn không thấu, “Đến lúc đi thăm thú nước ngoài rồi.”
Tin tức về lễ khai máy bộ phim trở nên hot trên weibo tối đó, đám fan chờ đã lâu ngay lập tức soát weibo, từ đầu đến cuối lại không tìm được tin tức bộc lộ thân thế của Lưu Khoa.
Bát quái con chó nhỏ: Không cần tìm, đại khái mấy nhân vật lớn không muốn cư dân mạng rình mò chuyện riêng tư, cho nên toàn bộ đều bị hài hòa, mọi người có thể search tên “Mục X” và tên thật của Chu Chu cùng nhau xem.
Bong bóng nhỏ: Search xong đã quay lại, tin tức bạn tìm liên quan đến pháp luật, không thể hiển thị kết quả…
Vua nghèo ngày lạnh: Lợi hại, xem ra bạo liêu buổi chiều tám, chín phần là thật, Chu Chu thế mà là con trai của nhân vật lớn, má ơi.
Tôi đại khái bị mù: Tôi mới vừa đi search Trình Ký Trà Hành, phát hiện tên của ông chủ Trình Ký Trà Hành có thể search cùng tên với Chu Chu, kết quả tìm kiếm rất rõ ràng, cho nên dù Chu Chu không phải *hồng X đại, cũng là phú nhị đại…
*Không phải con quan lớn thì cũng là con nhà giàu.
Cỏ xanh bên bờ sông: Không tìm ra, hôm nay có rất nhiều ảnh chụp thảm đỏ lễ khai máy, nhưng ảnh Chu Chu một tấm cũng không có, Hòa đại đại cũng vậy, rõ ràng tin tức trước đó có nói Hòa đại đại lộ diện ở buổi lễ, còn chụp ảnh chung với đoàn làm phim.
Lời bộc bạch của một thân cây: Tình huống này chỉ có một loại giải thích, Chu Chu là nhân vật lớn, Hòa đại đại cũng vậy…
Trái tim sỏi đá: Cuộc sống vĩnh viễn so với phim truyền hình còn máu chó hơn…
Mềm Mại: Vậy sau này Chu Chu còn phát trực tiếp không?
Fan não tàn của Hòa đại đại: Má nó! Đúng vậy, sau này Chu Chu còn phát trực tiếp không? Đừng nói là tôi vừa mới trèo tường, Chu Chu liền không phát! Tôi sẽ khóc đến chết!
Một lời thức tỉnh người trong mộng, toàn bộ khán giả cũ đều choáng váng. Đúng vậy, hiện tại Chu Chu thành thiếu gia, thân phận bây giờ và lúc trước khác một trời một vực, sau này Chu Chu còn phát trực tiếp không đây?
Tám giờ tối giờ, trên weibo.
Hoàn Kỳ Chu Dịch: Gần đây có việc cần phải ra nước ngoài một chuyến nên thông báo dừng phát trực tiếp nửa tháng. Lần sau phát sóng đặc biệt rút thưởng tặng quà khán giả, hy vọng mọi người không bỏ lỡ, cám ơn đã ủng hộ.
Trái tim treo lơ lửng cả ngày của khán giả rốt cuộc thả lỏng, sau đó bắt đầu nước mắt giàn dụa.
Mềm Mại: Không sao không sao, tạm thời dừng phát sóng cũng không sao, chỉ cần còn tiếp tục phát là được, em luôn ủng hộ anh! [ hoa tươi ]
Bong bóng nhỏ: A a a, Chu Chu, anh làm ơn tiếp tục phát sóng! Vĩnh viễn yêu anh! Chúng em cam đoan sẽ không hỏi chuyện riêng tư của anh!
Cỏ xanh bên bờ sông: Đúng vậy đúng vậy, mọi người yêu anh vì tác phẩm và nhân cách của anh, không phải vì thân phận của anh, yêu anh. [ trái tim ]
Tôi đại khái bị mù: Ngồi chờ nửa tháng sau phát sóng, yêu anh.
Vua nghèo ngày lạnh: Ngồi chờ + 1.
…
Khán giả cũ ào ào xông ra, câu nào cũng là quan tâm săn sóc, tuy rằng ngẫu nhiên cũng có bình luận bới móc xuất hiện, nhưng đều nhanh chóng bị Mềm Mại dẫn người đè xuống.
Lưu Khoa cảm động cười cười, tắt máy tính ra khỏi phòng, sau đó đi đến trước cửa phòng ngủ chính, do dự một lúc cuối cùng cậu vẫn giơ tay gõ cửa.
“Mời vào.”
Cậu vặn tay nắm cửa mở cửa phòng ra, thấy Mục Tu và Trình Thiên ngồi trên ghế trước cửa sổ sát đất uống trà, cậu ngẩn người sau đó đi vào cười nói, “Không ngờ anh cũng ở đây, ba ở đây có thiếu gì không, cần gì nhất định phải nói với tụi con.”
Mục Tu mặc áo ngủ hình ô vuông, khí thế lạnh lùng nghiêm nghị trên người bị bộ quần áo ở nhà và không khí ấm áp xóa bỏ hơn phân nửa, cười nhẹ vẫy tay với Lưu Khoa, “Tiểu Khoa đến đây, sao lại đến đây lúc này, không phát trực tiếp sao?”
“Hôm nay nghỉ.” Lưu Khoa ngồi uống cạnh Mục Tu, nói cám ơn sau đó nhận tách trà an thần Trình Thiên đưa qua uống một ngụm, thoải mái thở dài một hơi, “Vẫn là trà anh pha uống mới ngon, bây giờ miệng em bị nuôi thành kén ăn, ra ngoài uống trà đều cảm thấy hương vị không chính tông như anh pha.”
Trình Thiên rất hưởng thụ em trai vuốt mông ngựa, sau khi đọc mấy bức thư tâm tình hắn luôn không vui, nháy mắt trở nên vui vẻ, giơ tay búng lên trán Lưu Khoa nói, “Nói bùi tai, Đổng Dịch pha trà cho em sao không thấy em uống ít.”
“Hắn pha toàn là trà sữa, không cần kỹ thuật, miễn cưỡng cũng có thể uống.” Lưu Khoa thuận miệng trả lời, thấy tờ giấy trên bàn cậu tò mò nhìn lướt qua, mặt trên có tên của cậu vì vậy Lưu Khoa cầm tờ giấy lên xem.
Vốn đang nghe hai anh em trêu ghẹo nhau rất vui vẻ, Mục Tu thấy Lưu Khoa cầm tờ giấy, tâm lý nhanh chóng trở nên khó chịu, “Đây là bức thư Hứa Kiến Quốc gửi đến hôm nay.”
Lưu Khoa đọc nhanh như gió xong toàn bộ nội dung bức thư, không dám tin nói, “Ông ta muốn giết con và chú Tiền?”
“Ông ta bắt đầu chó cùng rứt giậu.” Trình Thiên lấy tờ giấy khỏi tay Lưu Khoa, nụ cười ôn hòa trên mặt biến mất, thản nhiên nói, “Đại khái là áp lực Wales mang lại đã vượt khỏi phạm vi chịu đựng của ông ta… Yên tâm, ông ta cũng chỉ có thể mơ tưởng.”
Lưu Khoa vẫn cảm thấy có chút đáng sợ, loại người này một lời không hợp là muốn mạng người, thật sự là…
“Đừng nghĩ nhiều.” Mục Tu vỗ vỗ vai cậu, giọng nói ôn hòa, ánh mắt nhìn tờ giấy lại tràn đầy ý lạnh, “Lần này chúng ta đi qua chủ yếu là mang mẹ con trở về, xử lý Hứa Kiến Quốc chỉ là thuận tay thôi, đừng sợ, hắn không thong dong được lâu đâu, đến lúc nhận hậu quả rồi.”
“Hậu quả gì?” Lưu Khoa nhịn không được hỏi.
“Trùng hôn, lừa gạt, giam cầm phi pháp, cưỡng gian, ngược đãi tinh thần trẻ em trong thời gian dài… Còn rất nhiều tội danh liên quan chuyện kinh doanh, hắn đã nát bét từ gốc rễ rồi.” Mục Tu trả lời, giọng nói lúc ông nói mấy tội danh đặc biệt lạnh lùng, “Gieo nhân nào nhận quả đó, hắn phải nhận cái hắn nên nhận.”
Ngược đãi tinh thần trẻ em trong thời gian dài… Lưu Khoa nhìn Trình Thiên, thấy vẻ mặt hắn thản nhiên không để lộ tý cảm xúc nào, trong thoáng chốc như khôi phục dáng vẻ khi bọn họ mới gặp lại nhau, vừa lạnh lùng vừa xa cách.
“Anh…” Cậu nhịn không được giơ tay ra nắm tay đối phương, ánh mắt lo lắng.
Trình Thiên hồi thần từ trong ký ức u ám, cười cười nắm tay cậu vỗ vỗ, trấn an nói, “Anh không sao, đừng lo lắng. Hứa Kiến Quốc nuôi anh lớn lên, anh trả ông ta vài năm sống yên ổn dưỡng lão, chờ sau khi tính toán xong hết mọi chuyện, ông ta họ Hứa, anh họ Trình, không còn quan hệ gì nữa.”
Trình Thiên càng nói thản nhiên như vậy, Lưu Khoa càng lo lắng, lại không biết nên an ủi thế nào, liền nắm chặt tay hắn yên tĩnh bầu bạn.
Mục Tu nhìn bàn tay nắm chặt của hai anh em, trong lòng chậm rãi thở dài một hơi. Bất luận kết quả của lần xuất ngoại này như thế nào, đối với Thiên Thiên cũng sẽ không tốt, dù sao cũng là cha con… Đều là nghiệt.
Trình Thiên nhận việc liên hệ với Hứa Kiến Quốc qua mấy bức thư, Mục Tu chưa bao giờ dựa vào quyền thế làm bất cứ chuyện gì, hiếm khi ông sử dụng nhân mạch của mình, mời đội ngũ và luật sư tốt nhất, dùng tốc độ nhanh nhất chuyển hộ khẩu của Lưu Khoa sang ông, sau đó báo cáo chuyện hôn nhân, từ Trình Thiên lấy giấy khai tử của Trình Nghiên Nhã và các loại tài liệu, lần lượt theo trình tự làm hết thủ tục kết hôn cho ông và Trình Nghiên Nhã, sửa thành hôn nhân chân chính.
Thu thập chứng cớ, làm các loại thủ tục, sau khi bận rộn một trận, mọi người tập hợp ở sân bay, lên máy bay đi nước M.
Mười mấy tiếng sau máy bay hạ cánh, Mục Tu không muốn nghỉ một phút nào, bảo Trình Thiên dẫn ông đến mộ phần của Trình Nghiên Nhã.
“Sau khi mẹ mất, Hứa Kiến Quốc không đồng ý chôn mẹ xuống đất an nghỉ, sau khi làm lễ tang cho mẹ xong, ông ta trộm mang thi thể mẹ đi hỏa táng, đặt tro cốt trong nhà, ngày ngày kèm trái kèm phải.” Trình Thiên dẫn mọi người về nhà của hắn ở nước M, đi vào một vườn hoa nhỏ ở phía tây, lấy chìa khóa mở cổng vườn rồi dẫn đầu bước vào, trong giọng nói mang theo chút mệt mỏi và khàn khàn, “Qua vài năm, Hứa Kiến Quốc bớt cố chấp, rốt cuộc để mẹ vào đất, lại chôn mẹ bên cạnh vợ của ông ta.”
Vòng qua một bụi cây, một ngôi mộ có hoa tươi vây quanh xuất hiện trước mắt mọi người. Trình Thiên dừng bước, ánh mắt ngẩn ngơ nhớ lại chuyện xưa, “Mấy năm trước, con hoàn toàn đánh bại Hứa Kiến Quốc, dựa theo ý thích của mẹ khi còn sống mua ngôi biệt thự này, chôn mẹ bên cạnh, tự mình chăm sóc… Đáng tiếc chính là, cho tới giờ con chưa từng mơ thấy mẹ, có thể mẹ trách con nhận giặc làm cha…”
“Đừng nghĩ như vậy, chắc chắn Tiểu Nhã cũng hy vọng con có thể buông bỏ thù hận, vì mình mà sống.” Mục Tu đè nén cảm xúc kích động trấn an Trình Thiên một câu, không nên cố chấp trả thù nữa, tiến lên một bước, siết chặt hoa tươi trong tay, sống lưng thẳng tắp đi đến ngôi mộ nằm giữa khóm hoa.
Mấy người Trình Thiên thức thời dừng bước, chừa không gian cho Mục Tu.
Hoa tươi lay động, nơi bia mộ màu trắng có vẻ an tĩnh và bình lặng.
Sau mười mấy giờ bay, thoạt nhìn Mục Tu hơi tiều tụy, nhưng sống lưng thẳng tắp và quần áo gọn gàng kỹ lưỡng làm ông có thêm một tia trầm ổn. Mục Tu đứng trước bia mộ, nhìn tấm ảnh người phụ nữ cười nhẹ trên tấm bia, chớp mắt mấy cái kiềm nén nước mắt dâng lên, ngồi xổm xuống, đặt hoa bách hợp trong tay xuống trước bia mộ.
“Tiểu Nhã…” Giọng nói ra khỏi miệng mới phát hiện đã trở nên nghẹn ngào, ông vội nhỏ giọng ho một tiếng kiềm nén sự thất thố, ổn định xong mới nói tiếp, “Tiểu Nhã, thật có lỗi, bây giờ mới đến thăm em, năm đó để ba mẹ con em lại, thật xin lỗi.”
Một cơn gió nhẹ thổi qua, hương hoa bay đến, Mục Tu cúi đầu từ trong túi lấy giấy hôn thú mới tinh và chiếc nhẫn cưới đã cũ đặt xuống bên cạnh hoa tươi, sau khi nhìn ảnh chụp trên bia mộ thật lâu, mở miệng lần nữa, “Tiểu Nhã, em có nói hai người sống cùng nhau, trao trái tim cho nhau chính là quà tặng lớn nhất dành cho đối phương, nên em không cầu, không hỏi, không nói chuyện sau này… Tuy rằng đã muộn vài thập niên… Tiểu Nhã, em đồng ý lấy anh không?”
Tất nhiên là không có câu trả lời, Mục Tu vuốt ve tấm ảnh, mở một cái hộp đã cũ ra, lấy chiếc nhẫn bên trong ra, nhẫn đàn ông thì đeo lên tay ông, còn chiếc dành cho nữ được đặt trước bia mộ, tiếp tục nói, “Luc trước chỉ dùng thân phận mồ côi quen biết em, cho nên sau khi sống chung ngay cả hôn lễ cũng chưa cho em, chỉ ăn một bữa cơm đơn giản cùng nhau… Thật ra ngày đó ba mẹ anh cũng đến, chính là cặp vợ chồng em gặp lúc ra ngoài mua thức ăn buổi sáng, bọn họ rất thích em, cũng rất thích Thiên Thiên. Sau đó lúc em mang thai đi kiểm tra, ba mẹ cũng trộm đi nhìn em, nhưng vì nhiệm vụ anh đang làm rất đặc biệt, cho nên chỉ có thể ở xa xa nhìn em một lúc, còn phải giả vờ lơ đãng đi ngang qua… Thật xin lỗi, em theo anh danh không chánh ngôn không thuận, ngay cả nhẫn cũng vì đủ loại đắn đo mà vờ như quên mua…”
Thiếu nợ quá nhiều, Mục Tu dần dần không nói được nữa, giơ tay chật vật lau mắt, “Từng nói phải bù đắp cho em cầu hôn cùng lễ cưới, lại không thể làm được điều gì, xin lỗi…”
Khí hậu nước M kém hơn trong nước rất nhiều, quần áo trên người Lưu Khoa hơi dày, trán dần dần đổ mồ hôi, nhưng cậu hoàn toàn không để ý, tất cả lực chú ý đều tập trung trên người Mục Tu đang ngồi trước mộ bia bả vai run run, trong lòng cậu trướng trướng, ngột ngạt khó chịu.
Đây là ba mẹ cậu, một người luôn tìm kiếm, nửa đời người cô độc không nơi nương tựa, một người chịu tra tấn sớm qua đời, hiểu lầm chồng chất, đau khổ cũng chồng chất, chuyện trải qua nửa đời người được năm tháng ủ thành một ly rượu mang tên đau khổ, ép hai người đã âm dương xa cách còn phải nâng chén cạn ly. Ông trời rất không công bằng, rõ ràng là hai người yêu nhau, vì sao lại có kết cuộc như vậy.
Lưu Khoa nhìn về phía Trình Thiên, trái tim co rút, yếu hầu như bị vật gì làm nghẹn, khiến cậu cảm thấy hô hấp khó khăn.
Ba cậu đã như thế, còn anh trai, chính mắt nhìn thấy mẹ qua đời, lớn lên dưới sự ngược đãi tinh thần của ba ruột, sau đó đứng lên, lại trước sau lẻ loi một mình, sau khi tìm được người thân càng có vẻ như cuộc sống viên mãn không cần gì nữa, rõ ràng là ở độ tuổi nên sống sinh động tùy ý, lại phảng phất như một người đã về già.
Bàn tay bị siết chặt, Lưu Khoa hoàn hồn, nhìn Đổng Dịch bên cạnh.
“Tiểu Khoa, em còn sống.” Đổng Dịch nắm chặt tay cậu, gương mặt hiện lên một tia vừa sợ vừa may mắn.
Hai mũi không hề có dấu hiệu đau xót, cậu có chút chật vật quay đầu che khuất thất thố của bản thân, nhớ lại Đổng Dịch từng nói qua, lúc hắn hiểu lầm cậu qua đời đã từng ngồi cả đêm ở mộ ông nội, hai mắt cậu chớp chớp muốn khóc.
Lúc trước có phải Đổng Dịch cũng như ba bây giờ, cúi đầu trước mộ bia kiềm nén tiếng khóc…