Đúng là Nguyễn Khê rất lạnh lùng, thấy Giang Dịch Hàn không có ý định nói cho cô biết cô cũng không thèm hỏi.
Nhưng dựa vào phản ứng của Giang Dịch Hàn và cháu gái của bà cô tầng năm thì cô có thể mơ hồ đoán được điều gì đó.
Vì vậy, cô không ghét biểu cảm của Giang Dịch Hàn, chỉ là không còn hào hứng hóng chuyện nữa, dù sao đó là chuyện riêng tư của những người khác, cho dù có hỏi rõ ràng cũng không có ý nghĩa gì với cô.
Cả khu vực này bị cúp điện nên công việc kinh doanh của quầy bán quà vặt rất tốt, nến đắt hơn bình thường một tệ, nhưng lúc này đã tối như mực, siêu thị không mở cửa, hàng xóm láng giềng cũng lười cãi cọ với chủ tiệm chỉ vì 1 tệ này.
"Hai cây nến, một viên pin năm tệ."
Giang Dịch Hàn à một cái: "Cháu cũng mua một cây nến."
Bên này mất điện, Vương Mỹ Chi càng không có khả năng sẽ quay về.
Sau khi thanh toán tiền xong Nguyễn Khê đi đến cửa tiểu khu rồi mới ảo não vỗ trán: "Quên mua bật lửa rồi!"
Giang Dịch Hàn thuận miệng hỏi: "Ba cậu không có à?"
Nguyễn Khê liếc nhìn anh một cái: "Ba tôi không hút thuốc."
Nói một cách chính xác hơn là đã cai thuốc.
Trước kia ba Nguyễn cũng hút thuốc lá, hơn nữa mức độ nghiện thuốc cũng không nhẹ, sau khi cô vào cấp ba, mẹ Nguyễn đã quyết toán với ông, mỗi tháng ông sẽ tiêu khoảng bảy nghìn nhân dân tệ cho việc hút thuốc, nếu như tiết kiệm được thì một năm có thể tiết kiệm hơn tám nghìn nhân dân tệ.
Tám nghìn nhân dân tệ! Chờ con gái thi đại học xong có thể mua cho con gái một chiếc máy tính xách tay đẹp!
Mẹ Nguyễn nói, ba nó à, ông nên quan tâm và suy nghĩ cho con gái một chút, ông không hút một bao thuốc thì con gái của ông có thể uống sữa tươi một ngày! Tám nghìn nhân dân tệ một năm, tám vạn nhân dân tệ trong mười năm! Cố gắng góp tiền hơn nữa thì cũng có thể mua được một cái xe hơi cho con gái của ông!
Ba Nguyễn suy nghĩ cũng thấy có lý, nhìn qua các giải thưởng được treo trên tường và cúp trong tủ kính, ông cắn răng bỏ hẳn thuốc lá.
Giang Dịch Hàn ồ một tiếng, lần mò trong túi lấy ra một cái bật lửa đưa cho Nguyễn Khê: "Cho cậu."
Nguyễn Khê nhận lấy, lại hỏi: "Buổi tối cậu không hút thuốc lá à?"
Đưa cho cô bật lửa thì anh sử dụng bằng cái gì?
Giang Dịch Hàn vốn dĩ muốn nói rằng đàn ông hút thuốc thường không chỉ có một chiếc bật lửa, nhưng lời đến miệng không biết tại sao lại đổi thành: "Buổi tối tôi phải làm bài tập, hút thuốc cái gì."
Nguyễn Khê kinh ngạc nhìn anh một cái.
Ngay khi Giang Dịch Hàn đang tự like câu trẻ lời của mình thì nghe được giọng ấm áp của thiếu nữ: "Hôm nay cúp điện tôi khuyên cậu đừng thắp nến đọc sách, rất có hại cho thị lực, có thể bây giờ cậu chưa cảm thấy gì nhưng sau này cậu sẽ biết, điều quan trọng nhất là phải bảo vệ thị lực của mình."
Giang Dịch Hàn: "...!Biết rồi."
Hai người cách nhau một đoạn ngắn đi vào tiểu khu, khi lên lầu Giang Dịch Hàn bật đèn pin của điện thoại lên, đi chậm hơn cô một bước chiếu đèn vào cầu thang dưới chân cô, không quên nói: "Cẩn thận một chút, đừng bước hụt."
Nguyễn Khê về nhà và thắp nến bằng chiếc bật lửa mà Giang Dịch Hàn tặng, cô nhịn không được nghĩ hay là mời anh một bữa cơm đắt tiền nhỉ!
Một nhà hàng buffet hải sản mới được mở ở thành phố này, có khoảng một trăm chỗ ngồi, ở thành phố hạng hai thì mức giá này không hề rẻ.
Nếu hôm nay không có anh có lẽ cô đã bị ngã gãy chân.
Kiểm tra tháng mất hai ngày, sau khi kết thúc bài kiểm tra còn phải dọn bàn và dọn dẹp lớp học.
Bởi vì Giang Dịch Hàn là học sinh chuyển trường nên anh thi ở phòng truyền thông, khi anh đang thu dọn hộp đựng bút chì và chuẩn bị rời đi thì Hoắc Văn Đạt gọi anh lại: "Này, đại ca, hôm nay không cần tự học buổi tối chúng ta đi quán net chơi game đi, hôm nay Lôi Vũ mời, chúng ta cùng nhau đi đi!"
Hai nam sinh rời khỏi phòng truyền thông và quay trở lại lớp học của mình.
Gần đây có một trò chơi trực tuyến mới ra nhanh chóng trở nên phổ biến trong giới học sinh, hai ngày này Hoắc Văn Đạt cũng rất liều lĩnh, sau khi cha mẹ ngủ say anh ấy đã lẻn ra ngoài và đến quán net bên cạnh để chơi, rạng sáng thì anh ấy lẻn trở lại.
dù sao thì ở trường học thầy cô giáo cũng mặc kệ anh ấy ngủ bù trên lớp.
Bây giờ anh ấy chỉ hận không thể mọc thêm cánh để bay ra quán net.
Mí mắt của Giang Dịch Hàn còn không nâng một chút: "Không đi."
Anh thật sự rất kì lạ, anh rất có thiên phú trong mấy loại trò chơi này, tùy tiện chơi một chút cũng chơi rất tốt nhưng anh không hứng thú lắm với các trò chơi.
Mỗi lần chỉ chơi mấy ván, sau khi biết chơi thì không còn hào hứng nữa.
Hoắc Văn Đạt thở dài một tiếng: "Dễ mà, dễ mà, dù sao quán net cũng là do nhà Lôi Vũ mở, chơi không cần trả tiền."
"Tôi có việc." Giang Dịch Hàn đưa ra một lý do cho Hoắc Văn Đạt.
Hoắc Văn Đạt lập tức trở nên nhạy cảm: "Việc gì thế, nghe nói anh của Quản Phong đang hỏi anh, đại ca, anh không được đi một mình!"
"Không phải." Giang Dịch Hàn liếc nhìn điện thoại rồi trả lời: "Tôi có một cuộc hẹn."
Lúc này Hoắc Văn Đạt càng thêm tò mò, anh ấy bu lại chỗ anh nhỏ giọng hỏi: "Có phải anh đang nói chuyện với chị tương lai không? Đại ca, anh có chuyện vui sao không chia sẻ với mọi người?"
Giang Dịch Hàn nhìn Hoắc Văn Đạt và không nói lời nào, hiển nhiên sự kiên nhẫn của anh đối với anh ấy đã đến cực hạn.
Cảm nhận được ánh mắt đáng sợ từ Giang Dịch Hàn, lòng bàn chân của Hoắc Văn Đạt như được bôi thêm dầu, đi đến cửa phòng học rồi phất tay: "Đại ca, em đi trước nha!"
Nhóm của Giang Dịch Hàn luôn khiến người khác đau đầu, ban cán sự lớp cũng không dám để họ ở lại dọn dẹp lớp học.
Anh nghĩ rằng chắc Nguyễn Khê phải bận rộn một thời nên anh gửi WeChat cho cô: "Tôi xong rồi, bao giờ cậu xong?"
Khi Giang Dịch Hàn đang ngồi trên ghế gửi tin nhắn WeChat thì Tưởng Phỉ Phỉ lại đi tới, thấy không có ai chú ý tới bọn họ cô ta mới lên tiếng: "Giang Dịch Hàn, tí nữa anh của mình sẽ đến đón mình, cậu có muốn mình đưa cậu về không?"
Giang Dịch Hàn phớt lờ cô ta, thấy Nguyễn Khê còn chưa trả lời tin nhắn, anh nhấp vào trò chơi trên điện thoại của mình và bắt đầu giết thời gian.
Tưởng Phỉ Phỉ dừng một chút rồi nói: "Anh của mình là cảnh sát.
Anh của Quản Phong sẽ không dám khiêu khích."
Giang Dịch Hàn hơi nhướng mi: "Cậu đang chắn tầm mắt của tôi."
Tưởng Phỉ Phỉ phát điên: "Hôm nay giáo viên không có lên lớp, trên bảng đen cũng không có chữ!"
Nhìn thấy anh như vậy, Tưởng Phỉ Phỉ biết hôm nay anh nhất định sẽ từ chối mình một lần nữa vì vậy cô ta cắn chặt môi dưới: "Giang Dịch Hàn, mình đi đây, nếu cậu có việc gì thì gọi cho mình..."
Cô ta đặt tờ giấy ghi thông tin liên lạc của mình trên bàn của anh.
Giang Dịch Hàn nhìn cũng chưa từng nhìn một cái.
Nguyễn Khê chuẩn bị rời khỏi lớp học thì nhận được tin nhắn WeChat của Giang Dịch Hàn.
Cô đang chuẩn bị gửi tin nhắn trả lời thì có tin nhắn của Chu Trừng gửi đến.
Chu Trừng: "Mình sẽ đợi cậu ở con đường nhỏ."
Haizz!
Có chuyện gì đang xảy ra vậy!
Sân trường của Nhất Trung được bao bọc bởi những bụi cây cao bằng một người, có lối đi nhỏ giữa bụi cây được nối đến bên ngoài trường.
Nguyễn Khê còn chưa biểu đạt sự khó hiểu của mình thì lại nhận được một tin nhắn của anh ấy: "Mình có thứ muốn cho cậu."
Nguyễn Khê suy nghĩ một chút liền biết tại sao Chu Trừng lại muốn gặp mặt ở đó.
Sau mỗi kỳ kiểm tra hàng tháng là lúc Bo Bo bắt đầu đi bắt những đôi yêu sớm, có lúc ông sẽ trốn ở phòng học, có khi ở cửa trường học, cũng có lúc trốn trong rừng cây...
Không có địa điểm cố định và không ai biết khi nào Bo Bo sẽ xuất hiện.
Đường nhỏ không phải là nơi dành cho những cặp đôi hẹn hò.
Nguyễn Khê trả lời lại tin nhắn: "Được."
Vừa gửi tin nhắn xong tin nhắn của Chu Trừng lại tới: "Chút nữa cậu có thời gian không, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm đi."
Quả nhiên đầu óc của thẳng nam rất chậm chạp nhưng một khi khai thông sẽ làm người ta không chống đỡ được!
Nguyễn Khê: "Chắc là rảnh."
Sau khi hẹn với Chu Trừng xong cô trả lời tin nhắn của Giang Dịch Hàn: "Xin lỗi, tôi muốn đổi thời gian, hôm nay tôi có việc rồi."
Cho Giang Dịch Hàn leo cây cô không cảm thấy có lỗi chút nào.
Tòa nhà dạy học của trường Nhất Trung rất đặc biệt, nó có hình bán nguyệt.
Lớp của Giang Dịch Hàn là lớp mười ba tình cờ đối diện với lớp ba của Nguyễn Khê
Anh có thị lực tốt, ra khỏi phòng học đi đến hành lang, liếc mắt liền thấy Nguyễn Khê đang ra khỏi phòng học.
"Có chuyện gì vậy?" Anh hỏi.
Nguyễn Khê: "Tôi đột xuất có một cuộc hẹn với người khác."
Cô gửi lại tin nhắn rồi cất điện thoại vào túi xách và bước nhanh xuống lầu.
Không biết xuất phát từ tâm lý gì Giang Dịch Hàn cũng đi xuống lầu, anh cũng không muốn theo dõi cô, dù sao đi theo dõi một cô gái cũng không tốt, nhưng thấy cô rẽ trái đi về lối nhỏ thì anh do dự một chút.
Tuy chỉ mới chuyển đến trường Nhất Trung không lâu nhưng anh đã từng nghe Hoắc Văn Đạt kể rằng con đường nhỏ này là địa điểm hẹn hò của những đôi trẻ yêu nhau, nhưng vài năm trước có một tên trộm đột nhập vào và bị nhân viên bảo vệ phát hiện, trong lúc chạy trốn anh ta đã trèo lên tường để ra ngoài, nhưng có lẽ do tên trộm không quan sát kỹ địa hình nên không biết rằng ngoài tường có một ao sen, và anh ta nhảy xuống không lâu thì chết đuối trong hồ sen.
Trong trường không bao giờ thiếu những tin đồn về ma quỷ, một truyền mười, mười truyền trăm, lời đồn truyền đến truyền đi thì thay đổi cả câu chuyện.
Có học sinh trọ ở trường đã nói rằng họ nghe thấy tiếng khóc khi đi tắt qua con đường nhỏ, còn thấy cả dấu chân dính đầy bùn trên nền đất.
Từ đó trở đi ngoài bảo an và công nhân vệ sinh của trường học ra thì không ai đi đến đó.
Nguyễn Khê đi đến đó để làm gì?
Chỉ nghĩ đến thôi cũng đã thấy lạ rồi, cô nói có hẹn với ai đó nhưng ai sẽ hẹn cô đến con đường nhỏ này? Chẳng lẽ là người nào đó cố tình bày trò.
Mặc dù Giang Dịch Hàn không giao du với con gái nhiều nhưng khi ở Bắc King trong giới thượng lưu anh từng nghe qua mấy trò hại nhau của nữ sinh, anh cũng chỉ nghe từ tai này truyền qua tai khác.
Ví dụ như có co gái lấy tên của người khác hẹn tình địch đến những nơi hẻo lánh, hoặc là tìm người trùm bao tải đánh cho một trận hoặc là cởi đồ rồi chụp ảnh đe dọa.
Đừng nhìn những cô gái đó bề ngoài trông tốt bụng và ngây thơ rõ ràng là chưa trưởng thành nhưng tính tình lại ác độc hơn bất cứ ai.
Bởi vì mọi người đều nghĩ Nguyễn Khê là em họ của mình nên trong khoảng thời gian này anh không nghe thấy tin đồn về cô, chuyện xảy ra trong căng tin anh vừa nhìn đã rõ chuyện gì đang xảy ra, đoán là những người ghét cô trong trường này cũng không ít.
Nguyễn Khê trông không ngốc, chẳng lẽ người khác hẹn cô ở con đường nhỏ cô lại không phát hiện ra điều gì bất thường à?
Nghĩ đến sự quan tâm thường ngày của dì Nguyễn dành cho mình Giang Dịch Hàn chỉ do dự một phút rồi nhấc chân đi theo..