Chương 7: [Ngoại Truyện] Thời gian nhàm chán của Khương Ly
Một buổi sáng đẹp trời cuối xuân ở thành phố Lục Diệp, người người ồn ào ngoài đường xá. Cây cối tươi mát. Không khí trong lành. Gió nhẹ nhàng. Đúng thật là đem lại cảm giác sảng khoái.
Nhưng mặc cho sự vật ngoài kia có như thế nào, Khương Ly hắn vẫn đang buồn ngủ. Kéo chăn trùm hết nửa mặt, hắn xoay người mắt nhắm nghiền, mặt làm biếng rồi tiếp tục no giấc. Bỗng tên lười này ngồi bật dậy, cố gắng mở đôi mắt thâm quầng đầy mù mịt ra. Hắn cuối cùng cũng nhớ ra được tối qua bố mẹ đã đá đít hắn tới thị trấn Biện Từ, sống với người bác họ hàng xa, để họ có thể thưởng thức một chuyến đi nghỉ thật thoải mái. Cực kì uể oải ngồi thu dọn đồ đạc, mới thoải mái ngủ được một lúc thì trời đã sáng, Khương Ly lặng lẽ nhìn đồng hồ mới ngẩn ra trong chốc lát, miệng ngáp một cái dài, sau đó rất thản nhiên rời khỏi giường. 8 giờ tàu khởi hành.
Ngồi trên tàu, còn 2 giờ đồng hồ nữa mới tới, vì vậy nên Khương Ly dư dả thời gian nhàn nhã. Tên lái taxi lấy mất 3 phút thời gian của hắn, thật không ra gì. Hắn lục ra từ túi quần một tờ giấy ghi địa chỉ người bác nọ, trong đầu thấp thoáng nghe thấy tiếng bà mẹ nhắc nhở tối qua:
“Bác Du rất tốt, con tới thị trấn Biện Từ sống cùng bác ấy, hiện tại bố mẹ phải đi gấp tới đảo Vi Thành nghỉ ngơi, theo lịch trình phải là trưa mai, nhưng mà bọn họ vừa hẹn chuyển lịch rồi. Tạm biệt nhé!”
Vừa nghĩ hắn vừa trầm ngâm, vấn đề ăn uống của bản thân càng ngày càng tệ, phải tới đó cải thiện! Con người Khương Ly thực ra rất đơn giản, ưu điểm đầy mình, nhưng khuyết điểm thì lại chính là một lỗ hổng to lớn. Hắn có cái tật thích sạch sẽ, ghét bụi bặm và hơi thuốc lá, điều tối cấm kỵ là chạm vào người hắn! Nhưng đó chưa được coi là đệ nhất. Thứ duy nhất mà Khương Ly thiếu chính là đức tính chăm chỉ cần cù. Mặc dù ai cũng lười biếng, nhưng hắn đã lười thì chẳng ai lười bằng. Xem kìa, tên đó ngủ đẫy rồi mà lên tàu vẫn gật gù.
Dù thế nào thì ngủ trên tàu cũng không thoải mái bằng trên giường, hắn hơi khó chịu. Khi xuống tàu mắt cứ díp cả lại, thật khó khăn mới tới được phố Mạn Đằng, hương hoa dễ chịu lại càng khiến hắn lâm vào cơn mơ màng. Nhà bác Du vừa đúng ở cuối phố, hắn bấm chuông, xong còn lườm nguýt con chó phiền phức dưới chân, khiến nó im bặt. Bác Du ra đón tiếp vô cùng niềm nở, còn giới thiệu luôn con chó lắm miệng này tên Saly. Hừ, con chó này nên bị đá văng đi, cẩn thận ta bóp chết mi!
Công việc đầu tiên của Khương Ly khi vào nhà là được bác Du ném lên giường ngủ, vì thế nên hắn cũng ôm gối đánh một giấc ngon lành. Ăn xong rồi lại chơi, trọng đại nhất là trông nhà, chẳng có gì khiến hắn không vừa lòng. Nhưng ông Du hình như rất mong muốn đá hắn ra khỏi nhà một ngày. Dĩ nhiên là hắn không muốn! Hắn chỉ muốn nằm lười ở nhà thôi! Nhưng có phản bác thế nào, việc bị đẩy ra ngoài là không thể tránh khỏi. Nên lần đầu tiên rời nhà là vào một ngày đẹp trời nào đó.
Theo thói quen đặt tay vào túi quần, thong dong đi trên đường. Khương Ly muốn tìm một chỗ để vừa phơi nắng vừa có thể ngủ ngon. Chợt nhớ tới cây phong khổng lồ, không biết lần mò thế nào, quá khứ trước kia hắn từng coi đây là nhà thứ hai của mình. Một mình chơi, một mình lăn lộn, coi đây là mảnh đất do hắn làm vua, phá banh cái rừng rẻ quạt. Loanh quanh khắp nơi, cuối cùng Khương Ly cũng tìm ra được chỗ căn nhà gỗ. Đã lâu lắm rồi, thật mệt mỏi!
Ôi chà, cây phong thật to lớn. Hắn từ từ tiến gần hơn. Nhận ra gần đó còn có chiếc xe đạp, hắn liền có ý định quăng đi, nhưng suy nghĩ thì thế, chứ việc làm của hắn rất tử tế, đá nó sang phía khác! Khương Ly xác định ở đây còn có người khác, hơn nữa cô ta còn đang chiếm chỗ ngủ của hắn. Cau mày khó chịu, trên trán hắn lại có thêm một ngã tư đường. Hắn ngồi xổm cùng trên một cành cây với cô gái kia, tay chống lấy cằm, khép hờ mắt nhìn nhìn, có nên đẩy người xuống không? Thôi vậy, nhỡ mà gãy tay gãy chân, Khương Ly cũng không có khả năng chịu trách nhiệm. Hay là trực tiếp ném cô ta ra xa luôn?
Chẳng hiểu sao cái ánh mắt dò xét của hắn lại chuyển sang nhìn mê man, Khương Ly chợt nhớ tới một cô bé đã từng bị ngã ở nơi này, do trèo lên cây phong làm gì đó. Buồn cười ở chỗ là đứa nhỏ vừa ngã, miệng liên tục tự khuyên nhủ mình không khóc, cuối cùng lại nhìn thấy hắn đang cười lăn lộn trong một lùm cây nhỏ. Tình cảnh này khiến hắn mất mặt vô cùng. Không hiểu thế nào cuối cùng lại biến thành một cô bé tâm sự chuyện đời, một tên nhóc dở hơi chăm chú nghe.
Nghĩ tới, lại bất giác cười một tiếng, chuyện trẻ con từ xưa đúng là chuyện trẻ con. Lơ đãng nhìn mấy đốm nắng xen qua cành lá, hắn ngồi cũng đã muốn tê chân, thế rồi khẽ khàng đặt một chiếc rẻ quạt lên đầu cô gái nhỏ. Khương Ly nghiêng đầu một lúc, híp mắt vươn vai một cái rồi mới chịu rời đi.
Vẫn cái bộ dạng tay đút túi quần trở về nhà, như thoáng một cái hắn đã quên hết việc vừa xảy ra. Không ngờ vừa về tới, hai vợ chồng ông Du đang hối hả thu dọn hành lý, thấy bảo ở quê có ông bà ngoại mất, họ là con cả trong gia đình, nên phải đi thu xếp.
“Khương Ly, bọn bác lên quê có chút việc, thức ăn còn để trong tủ lạnh, cũng chỉ đủ cho mấy ngày thôi, bác có để lại tiền, cháu tự đi mua về nấu nhé.” Nói xong liền nhanh chân đi ra phố.
Tiền thì không thật sự cần thiết, bởi vì hắn có thể tự kiếm ra, hơn nữa mẹ hắn cũng để lại một khoản đủ chi tiêu một thời gian dài, không cần phiền bác Du. Vấn đề nan giải mà Khương Ly thấy đau đầu chính là chuyện nấu ăn. Hắn làm sao mà biết mấy chuyện bếp núc chứ.
Vật vờ suốt mấy hôm, thức ăn trong nhà cũng không còn, hắn thật sự chưa muốn chết đói, hơn nữa dạ dày của hắn không cho phép tiếp thu những thứ thức ăn như mì ăn liền hay mấy đồ ăn nhanh nhiều. Khương Ly chỉ còn nước tập tành nấu ăn, mục tiêu rang cơm!
Kế hoạch: Nấu cơm => rang cơm.
Các đồ dùng cần thiết: Chảo, xì dầu, giấm, muối, gạo, trứng, hành lá. (Đã có)
Các bước tiến hành:
- Bước 1: Nấu cơm.
- Bước 2: Tách lòng đỏ trứng, trộn với muối, trộn đều với cơm.
- Bước 3: Xắt nhỏ hành lá.
- Bước 4: Tiến hành rang cơm.
Khương Ly cầm tờ giấy ghi chú, xoa cằm. Nhìn có vẻ đơn giản nhỉ, việc này chắc hắn làm được. Trong một giây, hắn còn ảo tưởng mình trở thành đầu bếp chuyên nghiệp.
Nghĩ thì dễ, làm thì khó. Ngay từ bước đầu, cơm của hắn đã thành cháo, không cần lãng phí, một hơi húp hết, thứ mùi vị này… may ra nuôi được người đấy. Phải thử tới ba lần, mới coi như tạm được, căn bản cũng nhờ dụng cụ hiện đại, hắn chỉ việc căn thời gian. Nửa ngày trời, Khương Ly dường như đã tất bật trong bếp tách trứng. Có lẽ đây là thời điểm mà hắn ngộ ra, cuộc sống thật khó khăn. Đến xắt hành cũng cắt vào tay, may mắn hắn da dày, không thì cái nhát dao kia cũng đủ làm ngón tay lìa đời. Không cần nói đến công đoạn cuối cùng, độc giả cũng biết tên này đã thất bại đến độ nào. Khương Ly sợ bỏng!
Bát cơm trên tay vì sự uất ức cùng tức giận của hắn, vỡ đều thành 4 mảnh, đều luôn, thần thánh thật! Đống cơm cháy khét lẹt, có ai nói cho hắn biết cho đường nhiều thì thành ra như thế đâu. Chẳng cần ăn nữa, hắn sẽ đá chết người nào bảo nấu ăn dễ dàng! Cực kỳ bực bội ra ngoài mua một hộp cơm, ngày đến người bán hàng cũng bị hắn lườm mà dọa sợ. Cái vẻ mặt hận đời tuyệt đối!
Ăn xong, vứt hộp cơm lăn lóc trên bàn, cả ngày ở tại phòng bếp, dính với mấy thứ dầu mỡ, Khương Ly đã cực kì khó chịu, phải đi tắm. Mặc cho nước xối lên người, hắn cảm thấy vô cùng sảng khoái
Hưởng thụ không được bao lâu, lại có tiếng chuông. Giờ này còn ai tới nữa chứ! Hay là lơ đi luôn? Nhưng một lúc sau tiếng chuông càng trở nên dồn dập. Đặc biệt khó chịu mặc quần áo một cách nhanh chóng, hắn lao ra cửa với bản mặt thối đen xì.
“Xin chào, tôi là hàng xóm nhà phía đối diện, cậu là cháu bác Du sao? Bác ấy hiện giờ có nhà không?” Vị khách không mời cười nói lễ phép, giọng có chút thanh thanh, đặc biệt nhẹ nhàng.
Hắn chẳng để tâm trả lời đại lấy một câu, sau đó liền ôm mặt hắt xì một cái. Mấy vấn đề này đều bị Khương Ly xem nhẹ, nhưng từ bé tới lớn, hắn cũng không hay bị cảm sốt gì đó. Cô gái kia khe khẽ nghiêng đầu, vui vẻ tặng hoa sau đó chào tạm biệt.
“Này, nhớ lau khô người đi, trong nhà mặc dù ấm áp, nhưng cũng rất dễ bị nhiễm lạnh.” Cô ấy bâng quơ mấy lời, rồi chúc hắn may mắn xong liền đi mất.
“Ừ.” Hắn lẩm bẩm. Chẳng phải cái người ngủ gật trên cành cây khi sáng sao? Hàng xóm à?
Sau đó Khương Ly cũng quay về ôm lấy sô pha, lại nhận được điện thoại từ bác Du. Cáu! Hôm nay lắm chuyện phiền thế không biết!
“A lô, cháu ổn không, nếu muốn thì đặt vé về quê cùng bác, có gì thì nhờ cô bé đối diện giúp đỡ nhé, người đáng tin tưởng đấy.” Hắn đâu thể hạ mình đi xin sự thương cảm của người, hơn nữa đây còn là một cô gái, có bất đắc dĩ mấy đi chăng nữa cũng không!
“À, người ta vừa tới tặng hoa cho bác. Gì nhỉ? Đỗ Quyên? Trồng cũng tạm!” Tay nhấc lên lẵng hoa, ngửi ngửi, hắn trầm giọng.
“Cẩm chướng ở vườn, cháu đi tặng lại cô bé ấy đi, phải có lòng một chút đấy. Mai sau hai đứa là đồng học, còn biết giúp đỡ chăm sóc cháu chứ!”
“Phong Du? Cô ấy không vào nổi lớp cháu đâu. Phiền phức!” Nói xong, Khương Ly dập máy cái rụp. Tên vô lễ này đến cả người lớn họ hàng cũng không biết tôn trọng.
Dù nói thế, nhưng hắn vẫn lôi thôi mang đống cẩm chướng qua nhà cô. Chủ nhà đối diện đó còn dán băng cá nhân cho hắn. Cái khoảnh khắc đang lãng mạn muốn chết thì bị tên khốn Mãnh Lộ phá mất! Anh ta tưởng anh ta giả vờ không quen biết hắn là được sao? Tên này muốn một vé đi về tuổi thơ, bị đánh cho mặt mũi bầm dập, dép cũng bay cả xuống ao à? Khương Ly trừng trừng. Hắn không có thiện cảm với tên cợt nhả này chút nào, lần đó bị đánh mà Mãnh Lộ còn ngẩng đầu lên cười đểu giơ ngón giữa với hắn, nhục nhã hết chỗ nói.
Hắn sống ở đây từ bé, vốn vô cùng hiểu bản tính của Mãnh Lộ, tên này chơi vui không muốn, chỉ cần có cơ hội chọc tức ai thì lập tức nắm lấy ngay. Vì thế nên hàm răng sữa của anh ta cũng nhanh rụng gần hết. May mắn là khi lớn lên anh ta còn biết tiết chế, giữ cho hàm răng đẹp của mình nguyên vẹn.
Mãnh Lộ chống cằm cười ranh mãnh trên ban công. Anh ta đâu có ngu, với bản tính của Thanh Hy, nếu như tên nhóc kia dám gây sự, liền dễ dàng bị đập ngay, Mãnh Lộ chỉ việc trốn vào nhà. Hơn nữa trò trêu trọc người khác này đúng là vui thật đó. Nghĩ thế, anh ta cười tươi roi rói.
Nhìn nụ cười khó ưa chết tiệt đó, Khương Ly rất muốn ném nát cái khuôn mặt đang câng câng trên kia. Nhận ra Mãnh Lộ vừa gọi cô ấy là Thanh Hy, hắn bỗng chốc ngây người.
Thanh Hy lấy ra chiếc khăn bông trắng sạch sẽ, thậm chí còn lưu lại hương nắng ấm áp, hất tay bảo hắn cúi đầu xuống. Cô nhẹ nhàng kiễng chân, lau đầu cho hắn. Cảm thấy việc này đúng là vô ích, không lau thì nó sẽ tự khô mà thôi, nhưng Khương Ly vẫn rất cảm thụ, để mặc cho Thanh Hy lau.
Sau hôm đó, hắn lập tức cuốn gói về quê. Thật nhớ mấy món ăn bác Du nấu, ngon hơn đống đồ hộp kia nhiều. Thời gian cứ thế trôi, hắn vẫn yên bình sống ở nơi làng quê tươi đẹp, thế rồi vào một ngày đầy nắng, ông Du lại thông báo trở về Biện Từ. Gì kì vậy? Đi qua đi lại hắn cũng đủ mệt rồi. Chẳng biết Khương Ly đã ngồi tàu bao nhiêu lần, khó chịu muốn chết, vừa tốn tiền vừa mất sức, chẳng thà cho hắn chạy mấy tiếng chứ không thèm ngủ trên đó. Trở về Mạn Đằng, hắn lại nhớ cái giường êm ái ở nhà. Cũng lâu lắm rồi không về Lục Diệp, nhớ tới việc bố mẹ hắn chịu bỏ bê công việc đi du lịch thế giới, đúng là có số hưởng thụ.
Tưởng rằng sau tối hôm đó, Khương Ly sẽ không gặp lại Mãnh Lộ và Thanh Hy nữa, ai ngờ sắp tới nhà lại nhanh chóng gặp mặt.
“Lão già, tôi tới đây để chơi mà, trốn ông làm cái gì chứ. Chính là để Thanh Hy nấu bữa trưa cho tôi đó.”
Mãnh Lộ thò ra cái đầu từ cửa sổ nhà Thanh Hy, giọng bức bối. Cuối cùng vẫn còn nịnh nọt vào nhà bác Du ăn bánh táo.
Nằm trên sô pha, Khương Ly bắn ánh mắt đe dọa về phía Mãnh Lộ, làm anh ta run bần bật. Tên không biết xấu hổ, anh còn không sợ tôi đạp cho anh bay sao?
Chợt thấy trên tay cô là quyển “The Politics” mà mình yêu thích, nhướng mày. Cô ta muốn khoa trương à? Nhỏ tuổi như thế làm sao mà đọc được loại sách đó chứ.
Tùy tiện hỏi một câu nghi vấn "Cô đọc được loại sách đó à?" Hắn buồn chán mở ra một kênh hoạt hình để giải trí. Thế nhưng không ngờ cô lại đáp lại, thậm chí còn rất hiểu biết. Hắn nghi hoặc.
“Bản thân tôi thấy cách tiếp cận triết học của Aristoteles rất thực tế, quan sát và trải nghiệm. Thứ tư duy trừu tượng này không phải ai cũng nắm bắt được.” Cứ xem như hỏi về vấn đề liên quan đi.
Ai mà ngờ Thanh Hy cũng nghiêm túc trả lời lưu loát, xem ra cô cũng có đọc qua sách này. Chẳng biết thế nào mà hai người đã bắt đầu nêu ra một đống vấn đề khác, vô tư thảo luận. Hắn biết, cô có đọc nhiều sách vô cùng.
Mỗi buổi sáng hay chiều, hắn đều ngồi lười một chỗ xem hoạt hình, không thì ngủ. Hôm nay lại tò mò nhìn lướt qua nhà đối diện, thoáng thấy bóng dáng một cô gái chăm chú lật sách bên cửa sổ, lâu lâu lại ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài vườn rồi ngẩn người. Khương Ly cũng nhìn lại đăm đăm. Hai người cùng ngẩn người như vậy, thẳng cho đến lúc cô rời đi chỗ đó. Rồi cứ thế, theo thói quen, Khương Ly lại quay đầu nhìn về cửa sổ ngôi nhà kia, cô vẫn ngồi đó, ngày nào đọc sách, rồi luôn rời đi đúng giờ. Dường như hắn lại thích ngồi ngẩn ngơ nhìn cô như thế.
Hắn quay về Lục Diệp nửa tháng trước khi nhập học, bởi bố mẹ báo rằng hắn phải chuyển tới phố Lệ Bằng sống, gần với trường học, tiện hơn nhiều. Phiền thật! Không biết phải đi lại thế này suốt bao nhiêu lần, hắn thật sự bất mãn. Chợt một ngày nhìn sang cửa sổ nhà đối diện, không có bóng dáng ai cả. Khương Ly hoảng hốt định chạy sang, nhưng chạy tới cửa mới nhận ra, đây không phải Mạn Đằng. Hắn nghĩ hắn không nên đi sớm như thế, chưa kịp tạm biệt cô, hình như bác Du có nói, cô cũng sẽ tới đây nhập học, có lẽ mấy ngày nữa sẽ tới thôi.
Lệ Bằng khác Mạn Đằng rất nhiều, người ở đây hàng ngày vẫn luôn tất bật với công việc công sở, mỗi sáng đều dậy sớm tới chỗ làm. Ở đây cũng không có mùi hương hoa dễ chịu, chỉ có hàng cây bàng tươi sắc xanh. Khương Ly cũng hưởng thụ lối sống mới, hàng xóm đều coi thằng nhóc này nhìn dễ gần thế nhưng lại khó quản. Mặc dù chẳng long nhong đầu đường xó chợ như mấy tên con trai mới lớn ham vui, nhưng bộ dạng âm trầm đến nói cũng lười làm ai cũng muốn nhét giẻ vào miệng hắn hét to cho bớt bực mình.
Hàng ngày ăn cơm hộp, không lại là đi nấu mỳ ăn liền, Khương Ly sợ rằng dạ dày hắn sẽ sớm hỏng mất thôi. Không biết phải thế này đến khi nào. Phong Du đã gửi giấy báo nhập học tới, hắn cũng đành phải đi đến trường thôi.
Sáng sớm, Lệ Bằng lại náo nức làm việc. Mặc đồng phục chỉnh tề, nhìn hắn bây giờ chính xác là một thiếu niên tốt, cực kỳ có triển vọng trong xã hội. Đi ngang qua nhà Lăng Phương, thấy cô Phương đang cầm bình tưới bước ra, bên cạnh chú Lăng đang cố gắng khuyên bảo.
“Em vào nhà giữ cái bụng bầu đi, việc này để anh làm, cứ chăm chú cho hoa đến sau này con trai cô lại mang gen mẹ nó không tốt đâu.”
Cầm bình tưới huơ huơ trên đầu người đàn ông nọ, cô Phương trợn mắt đe dọa.
“Không được, anh làm úng hoa thì thế nào, con trai ta nhất định sẽ thích hoa. Hoa vô cùng quý giá.”
Mặc kệ cho đôi vợ chồng trẻ đang cãi nhau chuyện không đâu, hắn không thèm để ý bước nhanh tới trường.
“PHONG DU CẦN NHỮNG NGƯỜI LUÔN VUI VẺ.”
Công nhận cũng đủ khoa trương. Khương Ly đứng trước bản đồ trường học, tìm xem lớp mình ở đâu, tiện nhòm qua một loạt danh sách ban xã hội. Không có tên Thanh Hy? Kỳ lạ. Ở Lục Diệp còn có một Phong Du thứ hai hay sao?
Chợt để ý có tên hắn ở danh sách đặc biệt. Học sinh được đặc cách học luân chuyển hai lớp? Cái trò này buồn cười thế. Hắn chỉ muốn học Toán thôi, thi Lý là thi cho có, căn bản là lớp Lý có rất nhiều tên bệnh hoạn, giả bộ trai tráng làm thanh niên nghiêm túc. Định bước đi, Khương Ly khựng lại nhìn cái tên quen thuộc ở dưới tên mình, Thanh Hy. Thanh Hy học ban tự nhiên? Học sinh luân chuyển? Đùa gì chứ, đây không phải trái đất tròn thì là gì? Muốn vào ban tự nhiên để được nổi tiếng sao? Sống với một lũ đực rựa thì được cái gì cơ chứ.
Bước vào lớp 1 – Toán, hắn chọn là bàn thứ hai bên dãy gần cửa sổ, xem ra đây là nơi sạch sẽ nhất rồi, hay là mang cái bàn giáo viên xuống ngồi chơi. Thôi, độ cao như vậy khi ngủ mỏi lưng lắm. Từ trong túi lấy ra khăn giấy khẽ khàng lau đi bàn cùng ghế, hắn mới chịu ngồi xuống. Nằm úp mặt lơ mơ ngủ, chợt nghe thấy tiếng bàn luận của bọn con trai.
“Biết gì chưa, học sinh nữ duy nhất từ mấy năm nay vào được ban tự nhiên tên Thanh Hy đó, hình như chọn vào lớp Lý trước. Haizz.”
“Còn chưa biết được, luân chuyển mà, nữ thần cũng sẽ về lớp ta mà thôi.”
Khương Ly cau mày, vậy giờ hắn có nên chạy vào lớp Lý không? Không! Buồn ngủ quá rồi, mặc kệ cô ta.
Thoang thoảng mùi hương hoa Thanh Tú, thoải mái thật! Hương thơm này rất quen, làm hắn bừng tỉnh giấc. Ngồi đằng trước là một nữ sinh, lưng có chút cứng đờ. Hắn ngơ ra trong chốc lát, lại khẽ giật ống tay áo của Thanh Hy. Cô quay xuống lẳng lặng nhìn hắn, nghiêng đầu tò mò. Khương Ly biết cô không có nhớ ra hắn, cơn buồn ngủ ập tới, hắn mới nhẹ nói ra tên vị tác giả cô ngưỡng mộ.
“Aristoteles.” Lời vừa nói xong mắt đã khép lại, định cúi đầu tiếp tục ngủ. Ai ngờ đầu lại nặng thêm một chút, bàn tay Thanh Hy dịu dàng xoa đầu hắn. Khương Ly ngước lên, xung quanh toàn bộ đang nhìn về phía này, bọn họ đều mang bộ dạng rất căng thẳng. Cô nói tên hắn là Khương Ly. Ừ! Tên hắn là Khương Ly!
Thể nào cô lại lúng túng, quay đầu nhìn một tên bé con mà nhắm mắt nhắm mũi nói mình không biết mặc váy. Thật sự làm hắn dở khóc dở cười, không mặc được thì không mặc, việc này đâu có cấm đoán. Bộ đồng phục đó cũng chỉ cho khoa trương thôi, cô không phát hiện ra rất nhiều kẻ không chịu ngoan ngoãn mặc đồng phục sao? Tay che miệng cười trộm, buồn cười chết mất!
Lúc ra về, Khương Ly đứng một chỗ không chịu đi ở cổng trường, đầu gật gù tựa vào tường như ngủ gật, bỗng chốc thấy bóng người nhỏ đi qua. Hắn nheo mắt bước theo, dù gì cũng là cùng một lối về nhà. Thanh Hy xách trên tay mấy thứ đồ ăn trông rất ngon miệng, hẳn là lúc về vừa mới tạt qua đâu đó để mua. Trở về tận phố Lệ Bằng, Thanh Hy mới cảm giác được có người theo chân, thế nào lại là hàng xóm nhà đối diện.
Suốt ngày tất bật trồng hoa ở sân vườn, hắn không chú ý cũng không được. Nhưng Khương Ly có gây sự chú ý thế nào, cô cũng chẳng để tâm. Trước khi vào nhả, hắn còn thân thiện tặng cô một nụ cười tươi rói.
Từ bây giờ chúng ta là hàng xóm của nhau.