8.
Hàn Nhung Nhung đã thấy ánh mắt ra hiệu của tôi nên đi theo tôi lên phòng.
“Cô muốn nói chuyện gì?” Hàn Nhung Nhung nhìn tôi hỏi.
“Cô có nhớ lần đầu tiên cô đến đây đã nói gì không?”
Hàn Nhung Nhung đến đây lâu như vậy, nhưng chúng tôi rất ít tiếp xúc.
Lần đầu đứng trước cửa nhà tôi, cô ta đứng cứng ngắc ở trước cửa nhà.
Áo đã chật đi một chút, chiếc quần thì đã bạc màu đi vì giặt đi giặt lại nhiều lần, giày ở chân đã ố vàng, và đang nhìn mọi người xung quanh với ánh mắt cảnh giác.
Cô ấy đưa một bức ảnh cho bố tôi và giải thích cô ta là ai.
“Bà ấy vẫn luôn đợi ông.
Ông đã nói mình chưa kết hôn nhưng thật ra lại lừa dối bà ấy.”
Bố tôi đã lừa dối hai người phụ nữ cùng lúc.
Ông đóng vai một người chồng, một người bố tốt ở nhà.
Nhưng ông lại nói với người phụ nữ khác rằng mình chưa lập gia đình, ông luôn quan trọng về việc lập gia đình, nên tạm thời không thể đưa người yêu về ra mắt gia đình.
“Con chỉ định đến đây xin bố cho tiền để đóng tiền học phí thôi.” Hàn Nhung Nhung nói với vẻ lo lắng.
Khi đó bố tôi đã mềm lòng một chút, và nói với tôi và mẹ rằng ông đã nợ mẹ của Hàn Nhung Nhung ngần ấy năm rồi nên đã đưa cô ta bước vào nhà tôi.
Hàn Nhung Nhung cũng nhiều lần tuyên bố rằng cô ta chỉ muốn hoàn thành việc học của mình và sau này sẽ không liên quan gì đến nhà họ Tạ.
“Tôi…”
Cô ta im lặng một lúc, rồi vẻ mặt đột nhiên thay đổi.
“Nhưng tôi đã làm gì sai, sao lại bị gọi là con ngoài giá thú? Mẹ tôi cũng bị lừa nhưng không một ai tin.
Tôi không cam tâm.
Tôi không muốn vị trí con gái nhà họ Tạ của cô, tôi chỉ muốn sự tôn trọng mà tôi đáng được nhận.”
“Cô có biết mẹ tôi chết thế nào không? Bà ấy đã xem cuộc phòng vấn của bố cô trên TV và cô đang đứng bên cạnh ông ấy với mẹ cô như một gia đình hạnh phúc.
Cũng giống như cô nhưng tôi và mẹ lại sống trong một căn hầm rộng chỉ hơn chục mét vuông.”
“Ai cũng cho rằng mẹ tôi đang bị giam giữ.
Mẹ tôi là một người chính trực.
Bà chưa bao giờ lấy một đồng nào của bố cô.”
“Ông ta đã hứa sẽ cưới mẹ tôi trong hai mươi năm, cho đến khi bà ấy nhìn thấy tin tức đó và chọn cách tự tử.”
Hàn Nhung Nhung rơi nước mắt và vô thức nắm chặt tay mình.
“Tôi chỉ mong người khác tôn trọng tôi.
Đúng vậy, tôi thừa nhận rằng tôi thích Tô Chiến, vì anh ấy là người duy nhất không phân biệt đối xử với tôi, nhưng hai người đã đính hôn, Tô Chiến cũng thích cô, tôi sẽ không xen vào tình cảm giữa hai người.”
Tôi nói đã không nên lời trong giây lát.
Từ góc độ của Hàn Nhung Nhung, có vẻ như cô ta cũng rất đáng thương.
Nhưng mẹ tôi cũng vô tội.
Trong những năm qua, bà đã quán xuyến, chăm lo cho gia đình này, cùng bố tôi trãi qua những năm tháng khó khăn nhất, họ đã cùng nhau thành lập công ty.
Vì gia đình này, bà ấy đã hi sinh rất nhiều.
“Hôm nay tôi mới biết đến vụ ông ta muốn cho tôi cổ phần, nhưng tôi chưa bao giờ tôi có ý định cướp của cô.”
Hàn Nhung Nhung nói xong liền xoay người rời đi.
Đây là lần đầu tiên trong biệt thự yên lặng như vậy, tối nay bố tôi không về, mẹ tôi cũng về phòng ngủ sớm.
Lâm Từ cùng tôi ăn tối trong biệt thự lạnh lẽo này.
“Việc nhà thì đừng suy nghĩ quá nhiều, đôi khi em cũng phải nghe theo trái tim mình chứ.”
Tôi chợt ngẩng đầu lên và ngạc nhiên nhìn anh.
“Cho dù em có làm gì đi nữa, anh cũng sẽ đúng về phía em.”
“Giống như trước đây?”
“Đúng.”
Câu trả lời của anh rất chắc chắn, cũng giống như mọi lần anh đưa ra quyết định trước đây.
Ngay từ khi còn nhỏ, tôi đã có tính cạnh tranh và luôn muốn cạnh tranh vị trí lớp trưởng.
Mỗi lần bầu chọn, tôi đều rất mong chờ xem ai trong lớp sẽ chọn mình.
Lần nào tôi cũng ghi tên Lâm Từ khi lựa chọn.
Trước khi tôi kịp nói bài phát biểu tranh cử của mình.
Lâm Từ đã viết tên anh ấy bên dưới.
Khoảng thời gian xúc động nhất là khi tôi học lớp 3 cấp 2.
Tôi giành được vị trí này chỉ nhờ một phiếu bầu, các bạn cùng lớp tranh cử cùng tôi đã lo lắng đến bật khóc.
“Thật không công bằng, Lâm Từ lần nào cũng bỏ phiếu cho cậu ấy, Tạ Tinh Phàm mỗi lần bầu đều được nhiều hơn người khác một phiếu.”
Có vẻ như ngay từ khi còn nhỏ, tôi đã luôn có nhiều hơn những người khác một phiếu vì anh đã chọn tôi..