KHÁNH
Tôi bước vào ngôi trường cấp 3 với tâm trạng nhạt nhẽo, nhàn nhã. Dường như đối với tôi, cuộc sống từ trước đến giờ vẫn luôn như thế. Sáng đi học, trưa về ăn uống nghỉ ngơi, xế chiều vùi đầu vào game online và tối thì la cà quán xá với đám bạn. Từng ngày cứ trôi qua như thế, không có gì thay đổi. Nó khiến tôi trở thành một cổ máy được lập trình sẵn mà tự bản thân không thể làm khác đi được, vì thật sự chính tôi cũng không biết làm gì để chuyển hóa cuộc đời mình sang một trang mới…
Gia đình không thuộc hàng giàu có nhưng hoàn toàn đủ khả năng lo cho tôi đầy đủ mọi thứ từ học hành đến ăn chơi, tôi có thể tự hào với đám bạn về khoản tiêu xài hoang phí kiểu thiếu gia đúng điệu. Điều đó cũng có nghĩa, việc kiếm ình một cô bạn gái xinh tươi, nóng bỏng, ngọt ngào là điều không hề khó đối với tôi. Và với thâm niên 3 năm trên tình trường “khốc liệt”, trải qua khoảng 6 người tình (hình như thế?!!), tôi nhận ra được một điều rằng cả tôi lẫn những cô gái kia đều không thật lòng, đến với nhau chỉ vì lợi ích cá nhân, tôi cần có nhiều girl kề bên để “dựt le” với đám bạn, còn những cô gái đó thì được tôi cung phụng hết mực về khoản tiêu xài, ăn uống, shopping. Có lẽ do tôi được nuông chiều từ nhỏ, quen muốn gì được nấy nên với những người tôi cặp đều như vậy, chỉ cần biết cách dỗ ngọt, nói những lời yêu thương “có cánh” chút xíu là ngay lặp tức được tôi “chi” không chút tiếc nuối.
Nhưng rồi thời “vàng son một thuở yêu nhiều em” cũng dần trôi vào dĩ vãng, tôi dần thấy đuối sức và nhàm chán với những lời xu nịnh giả tạo của những cô gái ham tiền kia, và lại mong muốn tìm ình một tình yêu đích thực, chân thành và không vụ lợi. Nhưng chắc cũng khó lắm, tôi biết thế… Và rồi, tôi bỗng nhiên có ấn tượng lạ với cô bạn cùng lớp, ngồi phía trên tôi. Một cô nàng rất đỗi bình thường, không thuộc hàng xinh đẹp như những cô người yêu trước đây tôi cặp. Nhưng ở cô bạn này có một nét gì đó rất cuốn hút tôi, nhất là mái tóc dài chấm lưng hay buông xõa óng mượt, thoang thoảng mùi hương nhè nhẹ rất “con gái", nụ cười tươi mỗi khi trò chuyện với đám bạn khiến tim tôi bỗng dưng loạn nhịp.Nhưng không hiểu sao, tôi có cảm giác Ly rất khác với nhiều bạn gái trong lớp, không quá ồn ào, nhiều chuyện, nhiều lần nói chuyện với nhau, cô ấy cũng chỉ cười rất dịu dàng rồi im lặng nghe tôi nói. Ở cô ấy, có một điều gì đó rất bí hiểm, nó khiến tôi tò mò và muốn khám phá hết những ngõ ngách sâu kín nhất trong lòng cô ấy, tôi rất muốn biết cô ấy là người như thế nào. Và thế là, tôi quyết định chủ động bắt chuyện làm quen, cô ấy tên Ly, cái tên cũng mỏng manh, nhẹ nhàng như dáng người cô ấy vậy, một cái gì đó rất mềm yếu, cần được che chở, bảo vệ.… Tôi đã làm theo những gì mà tôi cho là có thể cô ấy sẽ mở lòng hơn. Và có lẽ, những điều đó khiến tôi thân thiết với Ly hơn, nhưng đồng thời cũng không ít lần gây ra những “tác dụng phụ”…
LY
Ấn tượng đầu tiên của tôi về Khánh là một anh chàng khá điển trai, ngoại hình ổn, mấy nhỏ bạn gái trong lớp mới nhìn đã tấm tắt khen ríu rít. Đáng lý ra tôi cũng chẳng để ý đâu nếu như “thân chủ” không tự mình tạo nên sự nổi bật khi là người vô lớp trễ nhất, sau cả giáo viên!!! Vì có chiều cao hơi bị “Model” nên anh chàng được xếp ngồi cuối lớp. Có lẽ mọi thứ đều có cái “định mệnh” của nó, để tránh lớp làm quen nhau dần rồi tụm năm tụm bảy tám chuyện gây mất trật tự lớp, cô chủ nhiệm quyết định xếp xen kẽ nam nữ ngồi với nhau, tức là 2 nữ một bàn rồi phía sau 2 nam cứ thế, và tôi được xếp ngồi bàn kế cuối ngồi cùng với cô bạn tên Hạnh, và ngay phía sau lưng tôi chính là “cái anh chàng mà ai cũng biết là ai rồi đó”!!!
Tôi vốn không phải là người giỏi giao tiếp, lại ngại quen biết nhiều bạn khác giới. Có lẽ vì ba mẹ tôi nghiêm khắc từ nhỏ, khi lớn lên lại càng gắt gao kiểm soát với việc quen bạn hơn, nhất là bạn trai. Chính vì lẽ đó mà nhiều nhỏ bạn thân đã cặp kè bạn trai nhoi nhóc nhưng tôi thì vẫn lẻ bóng một mình, dù biết rằng nếu muốn, tôi hoàn toàn có khả năng tìm ình một người bạn trai lý tưởng, nhiều lần có người ngỏ lời nhưng tôi đều từ chối khéo, có lẽ tôi thật sự chưa sẵn sàng để tiến đến một thứ tình cảm vốn đầy phức tạp và sâu sắc đó, và có lẽ tôi vẫn thật sự chưa có một sự rung động nhất định nào đủ để tiến đến một tình yêu….Tôi cần có thêm nhiều thời gian để hiểu và cảm nhận hơn nữa. Với Khánh,thật sự mà nói tôi cũng chẳng có cảm giác rung động ngọt ngào gì từ phút đầu gặp gỡ mà theo những khúc hát xa xưa vẫn thường hay ví von một câu cực kỳ kinh điển là “Tiếng sét ái tình”. Nhưng ở cậu ấy có một điều gì đó rất cuốn hút, hoạt bát, nhanh nhẹn hòa đồng trái ngược với suy nghĩ ban đầu của tôi về anh chàng này là khá kiêu căng, tự mãn. Bình thường thì cũng ít nói, nhưng đến khi “rà trúng đài” là phát thanh hết công suất, đến khi trống đánh bùm bùm mới chịu ngưng. Có một điều phải công nhận là anh chàng rất có khiếu hài hước, nói chuyện tiếu lâm không thua gì Hoài Linh, mấy đứa bạn ngồi nghe mà cười đau cả bụng. Rồi không biết từ lúc nào, tôi và Khánh bỗng trở nên thân thiết với nhau, thường trao đổi bài học với nhau mỗi ngày. Khánh học cực pro môn Toán và Hóa nhưng lại dốt đặc môn văn và lười học bài, tôi thì ngược lại. Chính về những khiếm khuyết và ưu điểm trái biệt gặp nhau nên ráp lại cực kỳ khớp, điều đó càng khiến chúng tôi hợp nhau hơn.
Nhưng rồi không hiểu tại sao, chắc vì tại quá thân thiết và tiếp xúc quá nhiều, tôi dần cởi mở và trò chuyện nhiều với Khánh hơn nên làm cho anh chàng “lờn mặt” hay sao á. Cậu chàng ngày càng đùa giỡn thái quá, hay kiếm chuyện trêu chọc tôi. Nhiều lần tôi tỏ thái độ không bằng lòng, không nói tiếng nào và im lặng quay mặt chỗ khác, anh chàng cũng thôi. Nhưng rồi hôm sau, mọi thứ lại đâu vào đó, ngựa quen đường cũ, tui cũng bó tay. Và rồi, tôi nhận ra rằng, những điều tốt đẹp tôi nghĩ về anh chàng này không hẳn đều chính xác tuyệt đối.
- Ê Ly, cho tui mượn cây viết mực! – Khánh chồm lên nói trống không.
- Viết ông hết mực rồi hả?
- Ờ, chắc tại hôm qua cây viết nó bị cà tưng, chữ ra lúc có lúc không. Tui bực quá quăn cây viết vô tường, nên giờ nó bể bi hết xài được òi!
- Biết vậy rồi sao sáng nay không mua đi mà đợi vô đây mượn tui nữa?!!
- Sax, tại quên. Thì ượn đi. Nói nhiều quá!
- Nè, mượn đồ mà còn lớn lối. Ra về trả tui đó nha.
- Thôi, lấy cây viết có nắp kia đi. Cây này viết chữ hông đẹp.
- Xí, viết chữ xấu òi thì cây nào cũng vậy thôi.
- Kệ, tui thích cây đó, ượn cây đó đi!
- Nè, nhớ trả đó nha. Đừng để tui đòi, ngại lắm ó!
- Biết rồi!!! hehe…
Ra về… Ly lặng lẽ xếp gọn sách vở vô cặp, cất viết vào hộp nhưng chưa kéo khóa vì còn thiếu một món và cô nàng đang im lặng chờ đợi sự tự giác của một anh chàng. Nhưng thật không ngờ, anh chàng nhanh nhảo bỏ gọn tập sách và cây viết vốn không phải của mình vào cặp một cách thản nhiên, đứng lên và tung tăng bước ra khỏi lớp, cái mỏ chu ra huýt sáo một cách rất lãng tử yêu đời, ngó lơ luôn “chủ nợ” đang ngơ ngác nhìn theo bỡ ngỡ. Hiển nhiên, Ly không đành lòng để cây viết quý giá của mình rơi vào tay một kẻ “viết chữ xấu mà thích đồ sang”, cô nàng chạy theo nắm lấy tay áo của cậu và nói:
- Nè, hình như ông quên một điều gì đó thì phải?
- Hả? Quên chuyện gì? – Khánh quay lại, không quên kèm theo một ánh mắt đúng điệu ngơ ngác con nai vàng.
- Ông vẫn nhớ nhưng lờ đi hay là cố tình quên đó?!!
- Tui thật sự không hiểu ý Ly muốn nói gì cả!
- Ông tính đóng phim Hàn Quốc dzới tui đó hả!
- Sax, bộ tui có hứa hẹn gì với Ly sao? Ủa, kỳ dzị ta! Hôm nay tui kín lịch òi mà!
- Ông giả nai hay quá ha! Ông không nhớ là vẫn còn nợ tui thứ gì hả?
- Chài, tui có thiếu thốn gì đâu mà lại nợ Ly chứ! Trong túi tui còn hơn 3 “xị” nà!
- Ờ, tiền thì ông không thiếu. Nhưng vật chất thì lại lười không mua nên dẫn đến nợ tui đó! Giờ thì trả đây, để tui còn về.
- Ủa, cô chủ nhiệm giờ còn dzô lớp làm gì dzậy ta?
Ly quay lại nhìn vào lớp thì chẳng thấy ai cả, sau đó là một làn gió nhẹ thổi qua lưng cô nàng và khi cô quay lại thì “con nợ” dai như đỉa kia đã khuất xa nơi hành lang gần cầu thang và… mất biệt!
Và thế là hôm sau và nhiều ngày tiếp đó nữa, cái tên đáng ghét kia vẫn “ung dung sử dụng” cây viết vốn không phải của mình một cách thản nhiên mặc cho ánh nhìn đầy uất hận của Ly luôn âm thầm dõi theo mà lòng đau như cắt, không làm gì được. Cô nàng quyết định im lặng cho qua, tự coi như “của đi thay người” mặc dù biết rằng mình hoàn toàn có thể lấy lại. Cô tự hứa với lòng từ nay sẽ không cho cái tên ăn quỵt đó mượn bất kỳ thứ gì nữa!
Nhưng rồi sau đó, lại có nhiều chuyện khiến Ly bực mình hơn nữa, mà thủ phạm thì không ai khác ngoài cái tên mà ai cũng biết hết trơn òi. Vì Ly hay để tóc dài, lại thường xõa tóc nên cái tên đó cứ ngứa ngứa tay là lại bức, xoay, cột thắt lại, có lúc lo học bài không để ý để mặc cho hắn muốn làm gì làm, đến khi sờ lại nguyên nùi tóc bị rối tung bung, nhờ nhỏ Hạnh gỡ ra mãi không được nên đành hi sinh lọn tóc bị rối đó luôn. Từ việc đó Ly tập thói quen buột tóc thường hơn, rồi vén tóc ra phía trước nhưng rồi hắn vẫn tìm cách châm chọc cho bằng được. Và mọi thứ đều có giới hạn của nó, khi sự chèn ép chịu đựng bị ức chế quá mức tất yếu dẫn đến sự bùng phát, và sự bùng phát của Ly lại theo một cách rất ư “cổ điển” nhưng luôn hữu hiệu theo thời gian, đó là “giọt lệ đài trang”. Tất nhiên, những đứa bạn gái thân với Ly chỉ trích Khánh rất nhiều, mấy thằng trong lớp có đứa để ý Ly cũng tỏ vẻ bực bội cậu. Thế là Khánh quyết định từ bỏ những hành động theo “sự mách lẻo trớt quớt” của con tim khờ dại kia, và tìm cách xin lỗi cô nàng yếu đuối mít ướt.
- Ê Ly, ăn kem không? Lát ra về đi ăn nha! – Anh chàng ngán đường cô nàng rồi hỏi ngang xương
- Không! – 1 từ ngắn gọn và quay mặt chỗ khác, bước sang 1 bên rồi đi tiếp.
- Từ nay tui hứa không chọc Ly nữa đâu! Thiệt đó! Bỏ qua cho tui nha!
- Tui có giận gì đâu.
- Dóc! Mỗi ngày vô lớp mà không nhìn tui tới 3 giây mà bào không giận!
- Thì ngồi trước mặt ông không sao mà nhìn được!
- Thì quay xuống nhìn!
- Ông có gì để nhìn đâu! Chán òm.
- Sax, biết bao nhiêu người muốn nhìn tui suốt cả ngày mà hông được đó
- Chắc người đó muốn bị cận thị để được đeo kính
- Sax. ThôI mà! Đừng giận nữa nha! Giờ Ly muốn gì tui cũng chiều hết!
- Thiệt hông?
- Thiệt!
- Vậy thì tui muốn tụi mình từ nay xem nhau như người dưng, không hề quen biết trước đó!
- Thì tụi mình trước giờ là người dưng chứ có phải người thân đâu! Ly có không muốn cũng đã vậy rồi!!!
- Ac, không phải! Ý tui là, tụi mình coi như không quen biết, không nói chuyện với nhau nữa, vậy đó!
- Ly muốn vậy thiệt hả?
- Ờ.
- Ok, thích thì chiều, vô tư!
- Vậy bắt đầu từ hôm nay nha. Giờ ông tránh qua 1 bên, tui và ông không quen biết, thế nhá!
- Nhưng tui có một điều kiện.
- Điều kiện gì?
- Tui sẽ không chủ động nói chuyện hay kiếm chuyện với Ly, nhưng ngược lại nếu tự nhiên Ly bắt chuyện với tui thì coi như lời giao ước này bị hủy bỏ. Chịu hông?!!
- Ok! – Ly đồng ý không suy nghĩ vì biết chắc rằng mình chẳng bao giờ chủ động nói chuyện với tên bạn khó ưa này cả.
Học kỳ 1 trôi qua êm ả. Khánh và Ly chính thức không nói chuyện và xem nhau như xa lạ suốt gần 3 tháng qua. Tự nhiên Ly cảm thấy có một cảm giác gì đó trống trải, thiếu vắng và nhạt nhẽo lắm, còn Khánh thì vẫn thản nhiên vui vẻ với đám bạn như chưa có gì xảy ra. Dù cảm thấy hơi tiếc một chút nhưng cứ mỗi lần nghĩ lại những rắc rối mà anh chàng đẹp trai nhưng khó ưa này mang lại ình là Ly liền thức tỉnh và nghĩ ngay rằng, thà thế này còn hơn! Nhưng thực tế, có những điều dẫu nhiều người không tin nhưng đôi lúc nó lại ngẫu nhiên xảy đến, đó là “duyên phận”…
Trong ngày học cuối cùng trước khi nghỉ tết, cả lớp tất bật với việc tổng vệ sinh, cô chủ nhiệm phân làm 4 tổ chia nhau vệ sinh từ trong đến ngoài hành lang lớp học, cộng thêm cả cầu thang vì lớp học sát bên đó. Ly và Khánh ở cùng một tổ và có trách nhiệm cùng lau dọn cầu thang. Ly xin cô cho đổi người nhưng cô không đồng ý vì thừa biết tên này là chúa lười hay trốn việc. Làm vệ sinh chung mà không nói chuyện quả là một điều hết sức khó khăn, Ly luôn cố gắng dặn lòng không được cất tiếng nói để tránh “lời hẹn ước khi xưa” bị phá vỡ. Nhưng cái tên đó cứ cà lơi cà nhơi, không chịu lo quét dọn, hết huýt sáo rồi lại trượt thành cầu thang. Linh chỉ biết im lặng nhẫn nhịn và cố gắng làm luôn cả phần của tên bạn đáng ghét kia cho xong, cô chủ nhiệm tới nhắc nhở nhiều lần bảo Ly phải thúc bạn cùng làm, Ly chỉ biết gật đầu vâng dạ cho qua, cố gắng làm thật nhanh, nhưng khi gần hoàn thành thì lại bị tên đó chơi khăm xã rác ra cho hốt lại tiếp!!! Cứ thế nhiều lần, cô nàng chịu không nổi buộc phải lên tiếng. Và hiển nhiên là thỏ tơ đã lọt hang cáo mất rồi! Lời nguyền đã bị phá vỡ, Khánh cười đắc ý vô cùng và nhanh chóng nhào vô dọn dẹp tiếp cô bạn tội nghiệp một cách rốt ráo chỉ trong vòng 1 phút 29 giây, xóa được số nợ trị giá 1 cô bạn!!!
Ly không biết nói gì, thở dài cười trừ đứng nhìn cậu bạn đang hí hửng dọn dẹp “đống tro tàn” mà chính anh chàng tự bày ra hồi nãy. Xong việc, Ly cầm chổi lặng lẽ bước lên cầu thang vào lớp, Khánh gọi với theo:
- Nè, coi như mọi chuyện xong òi nha!
- Ừ, thì xong. Cảm ơn ông đã hợp tác tốt!
- Tui hem nói chiện đó. Chiện chúng mình kìa!
- Chúng mình có gì đâu. Thế thôi!
- Vậy là từ nay Ly và tui không làm lơ nhau nữa nha! Quay lại từ nơi bắt đầu! hjhj
- Chúng ta đã từng có bắt đầu sao?
- Sax, ko có bắt đầu sao dẫn đến kết thúc tạm thời là xem nhau như người dưng suốt gần 3 tháng qua chứ?!
- Ủa, tui tưởng Khánh không quan tâm chuyện đó nữa! Thấy ngày ngày vẫn hồn nhiên vui tươi với bạn bè trong lớp mà! Có để ý gì tui đâu.
- Thì đã lỡ hứa với Ly rồi còn gì! Có biết tui phải chờ cơ hội này đến lâu lắm hông!
- Cơ hội? Ông dùng thủ đoạn thì có!
- Ờ, thì để đạt được mục đích đôi khi phải bất chấp thủ đoạn chứ! - Cậu chàng gãi đầu phân bua.
- Ông mà được mời đóng vai ác là đạt lắm luôn á!
- Chài, còn “phia” á! Nhan sắc cỡ tui đạo diễn xếp hàng mời đóng vai nam chính còn không kịp nữa là!
- Xí, nghe mà muốn xỉu luôn!
- Hehe.
- Mà tui với ông có gì để nói với nhau đâu, nói chuyện lại để làm gì?!
- Sao lại không? Nhiều lắm đó!
- Vậy ông nói đi!
- Tạm thời chưa nghĩ ra. Để từ từ đi!
Ly nhìn cậu bạn tí tởn rồi thở dài ngao ngán:
- Ông toàn mang lại phiền phức cho tui thôi...
- Thì tui hứa từ nay không chọc ghẹo Ly nữa mà!
- Không tin nổi! - Cô nàng trề môi phủ nhận.
- Thề đó! Nếu tui còn chọc Ly giận nữa thì…
- Thuj khỏi đi! Tui sợ ai thề thốt lắm!
- Hjhj, vậy coi như hòa nhau nha!
- Ai nói, lời hứa bị hủy không có nghĩa là tui hết giận ông!
- Sax, sao hồi trước nói không giận tui mà!
- Nói dóc đó, ai bỉu tin chi!
- Ax, vậy giờ Ly tính sao?
- Sao là sao?
- Thì tui phải làm gì cho Ly hết giận tui đây?
- Không biết!
- Tui thấy Ly hay đi học một mình, nhiều khi học chiều về trễ tối nguy hiểm lắm! Nhà lại xa nữa. Hay để tui chở Ly đi học mỗi ngày nha!
- Sao ông biết nhà tui xa?
- Vì chung đường mà! Với lại nhà tui xa hơn nhà Ly 1 chút nên biết!
Ly hơi bất ngờ về điều Khánh nói. Thì ra anh chàng vẫn âm thầm chạy theo sau lưng cô nàng mỗi ngày đi học, luôn lặng lẽ dõi theo làm vệ sĩ “hờ” cho cô.
- Sao? Ly chịu hông? 3 tháng, xem như là đền bù cho những lỗi lầm tui gây ra cho Ly ha!
- 3 tháng hơi bị ít đó!
- Vậy thì hết năm học luôn. Khi nào có anh chàng nào khác đòi chở Ly mà Ly muốn thì thôi!
- …. – Ly mỉm cười im lặng bước đi.
- Sax, chịu hông sao tự nhiên bỏ đi dạ? – Anh chàng khờ khạo rảo bước chạy theo hỏi.
- Vậy là ông biết nhà tui òi phải hông?
- Cũng sơ sơ…
- Vậy lát mình về chung cho ông biết luôn!
- Ok!
2 người cùng tung tăng đạp xe trên con đường đầy nắng. Khánh thỉnh thoảng vẫn quay sang nhìn Ly khẽ cười. Lòng ngập tràn một niềm vui sướng xa xăm….
- Không lo nhìn đường chạy một lát “hun” cột đèn bj giờ!
- Hehe, có Ly bảo kê òi lo gì!
- Xí… Nhà tui gần tới òi đó.
- Ờ…
- Dừng ở đây đi! Nhà tui nằm kế bên dãy nhà trọ Cây Xanh đó! Nhớ mai đứng ở đầu hẽm này chứ đừng vô nhà để ba mẹ tui thấy là mệt ông đó nha!
- Ok, biết òi! Mai gặp ha! Bye.
Ly lặng lẽ đứng nhìn Khánh quay xe chạy đi về phía xa, trong tim bỗng thoáng lên một cảm giác hạnh phúc nhẹ nhàng, lắng đọng. Có lẽ, đôi khi có những điều tưởng chừng như không thể hòa hợp nhưng có lúc lại đến bên nhau một cách rất tình cờ. Ly và Khánh là một minh chứng. Liệu sau này còn những chuyện gì xảy đến với họ nữa không? Không ai biết trước được. Chỉ biết rằng vào lúc này, tình cảm của của cả hai như nụ hoa vừa chớm nụ, đang chờ những tia nắng ấm áp và giọt nước tinh khiết vun trồng để nở rộ hơn…
To be continued...