Khánh nhanh nhảo sửa soạn quần áo rất tươm tất, trông anh chàng bảnh trai lạ thường với chiếc áo sơ mi cách điệu xắn tay cực chất, quần jean ôm năng động, tóc vuốt keo xựng đứng model vô đối. Anh chàng hí hửng đạp xe đến nơi đầu ngỏ quen thuộc để chờ một người, từ chỗ này, cậu có thể nhìn rất rõ vào ngôi nhà có cổng rào nhỏ với cây hoa giấy nở rộ trắng mướt và giàn dây leo xanh rờn, êm ả…
Ly bước ra… mái tóc buông dài óng mượt, chiếc áo thun với những dây nơ ngắn trông thật dễ thương và nữ tính, lại gần cậu và nở một nụ cười tươi với cái lúm đồng tiền sâu yêu không đỡ nổi. Bầu trời đã ngã màu tím sẫm, những ánh sao lấp lánh lung linh đang tỏa sáng , tối nay là buổi hẹn hò đầu tiên của hai đứa… Cảm giác hồi hộp xen lẫn vui sướng ngập tràn…
- Mình đi đâu trước đây? – Khánh hỏi với vẻ ngượng ngùng.
- Đi ăn kem.
- Rồi sau đó?... Đi đâu nữa?
- Thì dạo phố, đi loanh quanh…
- Ờh, vậy mình đi ha! ^.^
Hai đứa vẫn như lúc trước, ăn uống trong hàng quán trò chuyện rất tự nhiên… Rồi đạp xe đi dạo khắp các con phố náo nức, nhộn nhịp. Khánh bỗng đề nghị đi dạo công viên, Ly một phút ngập ngừng rồi cũng đồng ý.
- Ly nè, từ nay Khánh gọi Ly là em, và ngược lại nha!
- Hả? – Ly ngạc nhiên và đỏ mặt.
- Thì… là vậy đó… cho nó thân mật hơn. Dù sao Ly cũng là bạn gái của Khánh òi mà!
- Nhưng… ngại lắm! Không có quen.
- Từ từ riết cũng quen thuj mà!
- Mà…ớ… có lớn hơn người ta đâu mà đòi gọi tui là em. Bằng tuổi, mà Khánh còn nhỏ tháng hơn mình mà!
- Ly sinh tháng mấy?
- Trời đất! Biết nhau lâu vậy mà chưa biết sinh nhật bạn gái mình. Ghét!!!
- Sorry mà. Mình không quan tâm đến mấy vụ sinh nhật cho lắm…
- Để ý là biết thôi chứ gì. Khánh sinh cuối tháng 5 còn mình sinh tháng 2, ra đời trước Khánh 3 tháng đó nha! Phải kju tui bằng chị đó! Hjhj
- Sax, còn lâu. Người khác nhìn vô ai biết tụi mình lệch tuổi chứ! Ly mặt non chẹt à!... Mà…sao biết ngày sinh tui hay dạ?
- Thì mình làm ban cán sự lớp, nắm danh sách học sinh nên biết.
- Ờ… Hjhj, biết bao nhiêu bạn mà chỉ nhớ mỗi tui. I cha, thương thầm tui lâu dữ nha!
- Xí, tại ngày dễ nhớ thuj. Với lại mấy người tui ghét thì để ý nhiều hơn.
- Hehe… Mà Ly chịu đi! Chỉ lúc hai đứa mình thôi cũng được. Mình thích vậy!
- Khi nào Khánh bớt lười học, kéo mấy môn học bài lên điểm cao lúc cuối năm thì tui đồng ý!
- Sax, hết học kỳ 1 thuj nha. Cuối năm lâu quá à!
- Không, phải cuối năm mới thấy được sự cố gắng của Khánh chứ! Chỉ có học kỳ 1 rồi sau đó lại lười tiếp cũng như không!
- Hjc… thôi được òi. Nhớ phải giữ lời đó nha! Ế, bên kia có gì hay lắm kìa!
- Đâu?
Ly quay sang nhìn theo hướng Khánh chỉ. Một cảm giác gì đó rất nhẹ nhàng, mềm mại bổng chốc khẽ chạm vào má Ly… Cô nàng biết rõ là gì, quay sang … anh chàng đã quay mặt nhìn về hướng khác mà Ly biết chắc mặt anh chàng đang đỏ bừng vì mắc cỡ…
Đêm nay nhiều sao quá, đua nhau tỏa sáng lấp lánh khắp bầu trời... Khánh hỏi Ly có lạnh không… Ly lắc đầu nhè nhẹ… Nhưng rồi anh chàng cũng mạnh dạn dang tay qua ôm lấy bờ vai nhỏ nhắn của cô nàng và ép sát vào người cậu… Ly hạnh phúc tựa đầu vào vai Khánh, một cảm giác ấm áp, dịu êm lan tỏa. Ước gì thời gian có thể ngừng trôi, trong khoảnh khắc này… Tình yêu là bật tận…
Thời gian cứ thế trôi qua. Tình cảm của cả hai cũng lớn dần theo năm tháng… Vì lời hứa, Khánh đã ra sức nổ lực học những môn mà cậu chúa ghét, và cậu đã thành công. Hiển nhiên, hai đứa đã gọi nhau là “Anh – Em” đúng như ý nguyện của Khánh…
Những yêu dấu đơn sơ tưởng chừng như không có gì làm rạn vỡ… Ly thỉnh thoảng vẫn cho Khánh đến nhà cô chơi, cùng với vài người bạn. Còn Khánh thì vẫn chưa một lần đưa Ly về nhà mình dù đã hứa trước đó khá lâu… Nhưng Ly vẫn không thắc mắc, Ly nghĩ chắc nhà Khánh hơi khó khăn và người nhà cũng hay đi suốt nên không tiện.
Về phần Khánh, anh vẫn âm thầm giấu nhẹm gia cảnh thật sự của mình. Để trong mắt Ly, cậu chỉ là một chàng trai bình thường, sống hòa đồng, vui vẻ với bạn bè. Nhưng “cây kim trong bọc rồi cũng có ngày lòi ra”, nhưng Khánh chỉ không ngờ là nó lại “đâm bọc” để lòi ra sớm như vậy!!!
Vào buổi chiều hôm ấy, Khánh chở Ly về nhà cô như thường lệ, chào tạm biệt nhau, Khánh quay xe đi về… Ly bước vào nhà mở cổng, bỗng sựt nhớ quên một điều, cô vào nhà lấy xe của mình chạy theo… Từng áng mây xám xịt bao trùm, nắng chiều bỗng dịu đi, từng cơn gió hiu hắt nhè nhẹ thổi nhưng lạnh buốt. Đã lâu rồi, Ly không đạp xe một mình, lúc nào cũng có Khánh làm “tài xế” chở cô đi… Hạnh phúc nhỏ nhoi mà sao bỗng chốc thấy quý giá…
Ly khẽ mỉm cười, cô đã nhìn thấy Khánh, anh chàng đã tới gần nhà của mình, Ly tính chạy tới hù cho Khánh bất ngờ… Nhưng chính cô lúc này, lại đang ngạc nhiên… Ngạc nhiên vì sao Khánh không dừng xe tại ngôi nhà mà Khánh nói là của mình lúc trước… Khánh lướt qua ngôi nhà nhỏ kia, và dừng xe lại tại ngôi nhà ngay bên cạnh. Không, đó không phải gọi là một ngôi nhà, mà là một căn biệt thự. Cánh cổng sắt màu đen cao ngút mở tự động, Ly có thể nhìn thấy rõ mảnh sân bên trong, còn rộng hơn gấp đôi diện tích cả căn nhà lẫn mảnh sân nhỏ nhắn trồng cây hoa giấy và giàn dây leo của cô cộng lại… Ly chạy tới và gọi:
- Anh Khánh!
Khánh quay lại, kinh ngạc…
- Sao… em lại tới đây?...
- Chắc anh đã quên… Hôm nay là một ngày kỷ niệm…
- Kỷ niệm…? …. Đúng rồi, 1 năm của tụi mình… chính thức quen nhau… Hj, anh quên béng mất! - Vẫn kiểu gãi đầu ngu ngơ.
- Không sao… Đây chắc là nhà chính thức của anh hả? Thì ra… đây là lý do anh chưa một lần... đưa em về nhà anh như đã hứa.
- Anh… Ly à, hãy cho anh 5 phút thôi… Được…
- Không cần thiết đâu! Em về đây…
Ly quay xe, Khánh bước đến chặn lại… Anh đã muốn cố giải thích và nói rõ lòng mình… Nhưng, khi nhìn những giọt nước mắt chảy dài trên gương mặt trắng hồng tươi tắn ấy, tim anh bỗng thắt lại, cổ họng như bị nghẹn, không nói lên thành tiếng. Và anh biết rằng, Ly đã thật sự bị tổn thương… tổn thương vì sự lùa dối quá lâu của mình, bất kể lời nói nào của anh lúc này cũng không đủ để làm xoa dịu trái tim đang tan nát của cô lúc này. Khánh đành lặng lẽ buông tay, để Ly bỏ đi trong chua xót
Đã rất nhiều lần, rất nhiều lần… Khánh muốn nói ra mọi điều cho Ly biết… Rằng anh cũng là một chàng công tử con nhà giàu… đã từng ăn chơi lêu lổng… đã từng thay bồ như thay áo… và cũng đã từng tư cao, kiêu ngạo như chính cái nhìn của Ly về những tên con trai kia, nhưng anh đã không đủ dũng cảm. Rồi khi biết được ba mẹ kêu Khánh sang Anh cùng họ khi học xong lớp 11 để học nâng cao chuyên ngành, đồng thời sống bên ấy một thời gian vì ba cậu chuyển công tác, Khánh lại càng không thể nói ra sự thật được, vì cậu biết Ly khó lòng chấp nhận… Khánh đã muốn níu giữ những giây phút ngọt ngào khi ở bên nhau…
Một mùa hè hiu hắt, mưa nắng thất thường… Cái nóng oi bức xen lẫn với cái lạnh buốt nhói lúc mưa đổ xuống như trút nước khiến lòng thêm đau… Ly đã không ra gặp Khánh dù anh đã đến trước cổng nhà nhiều lần, chờ đợi rất lâu. Tin nhắn và cuộc gọi nhỡ tràn ngập… Phải cố gắng lắm, Khánh mới năn nỉ được nhỏ Hạnh, bạn thân nhất của Ly để xin địa chỉ e-mail. Thứ liên lạc tưởng chừng không cần thiết suốt thời gian quen nhau, lúc trước Ly từng hỏi Khánh e-mail của cậu, Khánh đã cho nhưng luôn miệng nói là không cần thiết. Nhà gần nhau, khi cần chỉ việc chạy tới hoặc gọi điện nói chuyện là xong. Nhưng vào lúc khoảng cách giữa hai đứa đang ngày càng xa nhau hơn, thứ liên lạc đó lại bỗng trở nên quý giá vô cùng…
Khánh đã gửi mail cho Ly, nói hết lòng mình và cho biết mình sắp đi xa… Mong rằng Ly sẽ bỏ qua ình và giúp anh có thêm động lực… Động lực để ở lại, để được ở bên cạnh Ly, lại yêu thương nồng nàn và cùng nhau tìm đến hạnh phúc chân thành nhất… Khánh có thể một mình ở lại đây, tiếp tục học chương trình phổ thông và lên đại học. Chỉ cần Ly chịu tha thứ và muốn Khánh ở lại, điều đó không hề khó đối với cậu.
Ngày Khánh ra sân bay chuẩn bị lên đường, cậu gọi điện cho Ly lần cuối cùng… đầu dây vẫn không bắt máy… tuyệt vọng… Kỷ niệm êm đềm xa xưa bổng chốc như là một giấc mộng. Khánh vẫn nhìn về phía xa với niềm hi vọng mong manh… Nỗi nhớ nhung bỗng dâng tràn, chua chát… Làm sao để níu kéo những khoảnh khắc yêu thương ngày ấy trở về?...
Tiếng ba mẹ giục Khánh vào trong để kiểm tra hành lý và trình hộ chiếu chuẩn bị lên máy bay… Khánh vẫn chần chừ do dự. Bầu trời đã rạng sáng nhưng những đám mây âm u vẫn che khuất khiến không gian bỗng chốc tối sầm… Tưng hạt mưa lất phất nhè nhẹ rơi…
Loa thông báo chuyến bay của Khánh chuẩn bị khởi hành… Dòng người thưa thớt chào tiễn biệt nhau… Những giọt nước mắt, những tiếng cười nói nhẹ nhàng… Chỉ một người vẫn đang lặng lẽ với tâm trạng hiu hắt sầu… ngậm ngùi lê bước qua cổng kiểm soát… Ly đã không đến, thật sự đã không đến… Rốt cuộc, đã không có một kỳ tích xảy ra. Khánh đã phải ra đi trong buồn đau, day dứt, đến một phương trời xa xôi, cách biệt với Ly hàng ngàn dặm. Không một lời nhăn nhủ sau cùng… không một câu tiễn biệt… và buổi chiều định mệnh hôm ấy, cũng chính là khoảnh khắc cuối cùng hai đứa gặp nhau…
Chuyến bay cất cánh…
…………………………..
Có cánh hoa nào mà không tàn úa?
Có hạnh phúc nào sẽ chẳng hư hao?
Có cuộc đời nào không xuống thấp lên cao?
Có môi nào chưa rung vì tiếng nấc?
Có những khoảng cách dù gần trong gang tấc
Vẫn hình như trăm ngàn dặm xa xôi…
Thành phố Hồ Chí Minh… Một ngày nắng đẹp đầu thu năm 2014…
LY 21 Tuổi 6 tháng 29 ngày.
Thời gian trôi qua nhanh quá… thấm thoát mà đã 4 năm kể từ ngày Khánh ra đi… Nỗi nhớ vẫn không hề vơi nhưng những khắc khoải đã tan đi phần nào, không còn buốt nhói con tim như lúc trước. Chỉ còn lại trong tôi, một tình yêu nồng nàn, một niềm hi vọng nhỏ nhoi về người tôi yêu ở phương trời xa ấy…sẽ hạnh phúc…
Thật lòng mình… tôi chưa bao giờ hờn trách Khánh… Những gì anh ấy đem đến cho tôi còn nhiều hơn những gì tôi cần và mong muốn… Chỉ vì lòng tin của tôi bỗng chốc bị tổn thương quá lớn khiến tôi không đủ sức vượt qua…
Khi đọc được mail của Khánh, lòng tôi chợt nhói đau, chúng tôi sắp phải xa nhau rất lâu. Và tôi không hề mong muốn điều đó, tôi cũng không biết mình có đủ khả năng giữ Khánh ở lại không? Nhưng làm như thế phải chăng là tôi quá ích kỷ? Chỉ vì hạnh phúc của riêng mình mà lại làm cho Khánh phải mất đi tương lai tươi sáng đang chờ phía trước. Những ý nghĩ trái ngược đan xen khiến đầu tôi quay cuồng, điên đảo, và cuối cùng tôi đã đi đến quyết định rất đỗi tàn nhẫn, cho cả Khánh lẫn chính bản thân tôi, từ bỏ… Từ bỏ mối tình ngây thơ, vụn dài thuở thiếu thời, từ bỏ những khát khao, hi vọng nhỏ nhoi, đơn giản … Để tự tạo ình một hi vọng… Hay đúng hơn là một thử thách… cho tình yêu của tôi và anh… Liệu thời gian có làm xóa nhòa đi những ký ức êm đềm của hai đứa lúc xưa, liệu anh rồi sẽ tìm được một người tốt hơn tôi ở nơi phương trời mới… Không điều gì có thể dự đoán trước, nhưng tôi vẫn muốn đặt vào đó lần nữa, niềm tin tôi dành cho anh…
Mỗi buổi chiều, tôi vẫn bước ra sân, mở cổng, nhìn nơi con ngõ thân quen mà lúc nào cũng vô tình lướt ngang, nhưng sao hôm nay thấy lòng chợt bồi hồi, một cảm giác đong đầy xúc cảm khi nhìn về con ngõ thân quen ấy… Nơi anh vẫn thường đứng đó chờ tôi mỗi ngày… Nở nụ cười rạng rỡ… Anh chàng ngốc nghếch, không khéo ăn nói, cách biểu đạt con nít nhưng lại rất chung tình… luôn biết quan tâm và cố gắng hiểu những suy nghĩ trong tôi. Bao lần giận nhau, anh luôn là người chủ động làm hòa. Nhìn lại những kỷ niệm đó, tình yêu của tôi dành cho anh lại càng trào dâng theo năm tháng. Tôi lặng lẽ ngồi trên chiếc ghế đá lạnh lẽo dưới giàn dây leo, hoa giấy rụng rơi xơ xác theo từng làn gió… Liệu sự chờ đợi có được bù đắp xứng đáng không? Liệu anh có trở về với tình yêu ngày trước???
KHÁNH 21 Tuổi 3 Tháng 13 Ngày.
Tôi đã trở về… Thành phố thân quen ngày nào giờ đổi khác quá… Thực ra, bản thân tôi cũng đã thay đổi rất nhiều, chỉ có một thứ vẫn vậy… Từng ngày, từng ngày tôi đều mở e-mail kiểm tra thư với niềm hi vọng nhỏ nhoi đã tàn lụi… Trở về với ngôi nhà thân thuộc của mình, mệt mỏi, suy tư, tôi lại lặng lẽ nhớ về những ký ức lúc xưa, khi tình yêu tôi vừa chớm nở… Ly đã không thể hiểu hết những nỗi đau giẳng xé trong tôi khi đã phải lẳng lặng dối lừa em…
Từ khi gặp em, con người tôi đã thay đổi rất nhiều… Tôi tập thói quen đi học bằng xe đạp, dù ở nhà có chiếc tay ga Nouvo mà tôi luôn “cưỡi” mỗi lần đi chơi đêm. Để tôi có thể là một người bạn trai đơn thuần, giản dị bên em, cùng em dạo phố với từng bước chân đạp nhịp nhàng đầy thoải mái, không phải đội mũ bảo hiểm kín mít,. Lúc đầu, tôi đã nghĩ là hơi sến, nhưng thật sự cảm giác cùng người mình yêu dạo bước nhẹ nhàng giữa trời thanh mát mà không phải vướng bận đầu tóc thì thật dễ chịu. Và thật sự ngay cả tôi cũng không thể ngờ rằng tình yêu tôi dành cho em lại nhiều đến thế… Chính vì lẽ đó, tôi càng sợ mất em, càng sợ làm em tổn thương… Nhưng rốt cuộc, khi hiểu ra sự thật, em lại càng chịu tổn thương nhiều hơn gập bội.
Tôi bất lực, chỉ biết im lặng và chờ đợi sự tha thứ từ em… trong vô vọng… Những năm tháng nơi xứ người, tôi chỉ biết lao đầu vào học và làm việc, những lúc rãnh rỗi, tôi nằm đó và những hình ảnh của em bỗng ùa về, đong đầy, tràn ngập khiến tim tôi cứ mãi nhói đau.
Em là một cô gái ngây thơ, cả tin. Bất kể tôi nói điều gì, em cũng cho là đúng, là sự thật… Bao giờ hiểu ra, em chỉ nhăn mặt cau có một chút rồi sau đó lại vẫn tin những lời nói bâng quơ từ tôi… Điều đó càng khiến tình yêu tôi dành cho em nhiều hơn. Càng khiến tôi cảm thấy em thật mong manh, yếu đuối, rất dễ bị người khác dụ dỗ… Tôi cần phải che chở, bảo vệ cho em.
Giá như lúc đó, tôi chịu mạnh dạn đương đầu với thử thách, nói rõ sự thật, có lẽ em đã dễ dàng chấp nhận hơn. Vì tình cảm vốn dĩ không thể bị mất đi bởi những rào cản đơn thuần… chỉ có niềm tin khi đã đặt vào quá sâu để đến lúc vỡ lẽ thì mới khiến mọi việc trở nên bi kịch. Tôi đã trách mình rất nhiều… trách mình quá mềm yếu… trách mình quá ích kỷ, chỉ luôn nghĩ cho bản thân. Vì quá mong muốn được ở gần bên em, được nhận lấy tình yêu dịu dàng từ em đã khiến tôi u mê bất giác… Để rồi phải dẫn đến một kết cục đau lòng là phải xa nhau…
Mở máy laptop dự định chơi game cho khoây khỏa đầu óc. Nhưng bỗng dưng trong vô thức, tôi lại mở hộp mail quen thuộc. Vẫn là những bức thư bâng quơ của bạn bè từ Mĩ… Nhưng, tôi bất ngờ kinh ngạc với một địa chỉ gửi đến lạ thường… lạ không phải là vì tôi không biết… Mà vì địa chỉ này chưa một lần nào xuất hiện trong danh bạ người gửi tới hộp mail của tôi, mà luôn luôn nằm trong danh sách người nhận. Thư gửi đến vào ngày 10/08/2014, tức cách đây hơn 1 tháng, cũng là lúc tôi đang tất bật lo hồ sơ thủ tục về nước nên không có thời gian online, và điều kỳ diệu không ngờ lại đến vào lúc đó.
(...)
Nội dung bức thư:
“Chào anh, lâu rồi không gặp nhau… không biết anh đã thay đổi bao nhiêu rồi… Và không biết đến lúc gặp lại chúng ta còn nhận ra nhau không nữa. Tất cả mọi chuyện xảy đến với chúng ta, không hẳn lỗi tại anh, cũng phải tại em. Mà vì tình cảm của hai chúng ta còn quá non nớt, chưa đủ trưởng thành để đương đầu với biến động của cuộc sống lắm sóng gió này… Và em đã nghĩ, chúng mình cần có thời gian để suy nghĩ và hiểu ra nhiều điều, để biết được sự quan trọng của nhau. Nếu thời gian có làm đổi thay tình yêu ngọt ngào trong quá khứ, thì xin anh hãy đừng quên nó mà hãy cất vào ngăn tủ ký ức của mình, xem như là một kỷ niệm đẹp về một thời niên thiếu ngây thơ… Để khi mở ra, nhìn lại… Anh sẽ thấy cuộc sống vẫn luôn đầy ấp những điều tươi đẹp… Còn ngược lại, nơi con ngõ thân quen ấy… vẫn đang chờ một hình bóng thân quen đứng chờ một người đến… để lại cùng nhau ôn lại ký ức xưa… Vì tình yêu em dành cho anh… không hề thay đổi…
Ký tên: Cây hoa giấy…”
Trong khoảnh khắc, tôi thấy tim mình bỗng xuyến xao, lòng bỗng bồi hồi lâng lâng một cảm xúc khó tả. Thì ra, tôi vẫn còn là một điều gì đó quan trọng và cần thiết đối với một người… Và tôi vẫn còn có một bờ bến bình yên để bước đến và nương náu…
Không suy nghĩ nhiều, tôi như làm theo bản năng, chạy xuống phóng lên chiếc “ngựa sắt” thân thương vẫn đèo “nàng công chúa của lòng tôi” ngày trước… đến nơi con ngõ quen thuộc.
Nhiều cảm xúc đan xen lẫn lộn khiến lòng bỗng hồi hộp đến lạ thường. Con ngõ năm xưa vẫn không hề thay đổi theo thời gian, tôi nhẹ nhàng dắt xe rảo bước tiến dần vào ngôi nhà ấy… Vẫn cổng rào thưa… vẩn dàn dây leo xanh mướt… vẫn cây hoa giấy um tùm trắng tinh nhưng đan xen vào những sắc hoa tím sẫm… Làn gió nhẹ khẽ chạm vào tim… Tôi nhìn vào sân với chiếc ghế đá, chiều ngã nắng vàng chiếu rọi vào mái tóc óng mượt phất phơ bay … Em ngồi đó, rất gần mà sao thấy quá xa xăm… Chiếc váy xòe và áo thun tay ngắn màu xanh da trời tươi tắn, đang khẽ hát bâng quơ, mắt nhìn xa xăm vô định… Rồi ánh nhìn hướng về phía tôi… ngạc nhiên và xúc động … Tôi đã gặp lại em, sau bao nhiêu năm tháng mòn mỏi đợi chờ. Em chạy ù tới mở cổng rào, không ai nói với nhau được lời nào… chỉ còn là cái ôm xiết bất tận… những nụ hôn nồng nàn, bỗng rát dường như không đủ làm vơi đi nỗi nhớ thương và tình yêu đang trào dâng trong tôi…
Có những chiều em cảm thấy đơn côi,
Hãy về đây dựa vai anh mà khóc
Kể cho anh nghe chuyện đời gai góc
Chia bớt cho anh những cảm giác xót xa…
Vì anh suốt đời là một sân ga,
Đón nhận buồn vui con tàu em chở đến.
Dù có một ngày con tàu em thay bến
Sân ga này cũng vẫn sẽ còn đây…
Có em trong đời làm cho anh tìm thấy một niềm hi vọng sống, tìm thấy được ánh sáng tương lai nơi con đường mình đang đi… Và anh biết rằng, cuộc đời anh không thể sống thiếu em… vì tình yêu anh dành cho em… là mãi mãi.
Hết