Tình Đầu Dành Hết Cho Em


Cả một tuần Lâm Hạ Lam không nói chuyện với Trương Mạn Hy, cũng chẳng nhìn mặt nhau lần nào, buổi tối thì sang phòng của Trương Lam Ân ngủ.

Điều này khiến Trương Mạn Hy buồn rất nhiều, cô tìm đủ mọi cách để bắt chuyện với vợ nhưng cô ấy một chút cũng không hề để ý đến mình.
"Lam Lam, em nhìn tôi một lần thôi có được không?" Trương Mạn Hy không chịu được nữa, xuống phòng làm việc của Lâm Hạ Lam ở công ty mà nói rõ.
Trương tổng xuống mọi người đều bất ngờ, cả công ty đều biết Trương tổng và trưởng phòng Lâm đã kết hôn với nhau, mọi người đều quý cả hai vì họ rất đẹp đôi lại dễ gần.

Dạo gần đây vợ chồng Trương tổng cãi nhau cả công ty đều biết vì ngày nào Trương Mạn Hy cũng lẽo đẽo theo sau Lâm Hạ Lam xin lỗi rồi làm hòa nhưng dường như Lâm Hạ Lam không quan tâm lắm. 
Mọi người trong phòng đều nhìn Trương tổng, không ai dám nói gì chỉ dám nhìn nhau mà lắc đầu, xem ra Trương tổng đã gây chuyện lớn rồi, Lâm Hạ Lam không bao giờ giận Trương Mạn Hy đến như vậy, đã một tuần rồi mà không thèm nhìn mặt nhau.
"Trương tổng, đây là phòng làm việc không phải nơi riêng tư, mong chị không nói chuyện ngoài lề" Lâm Hạ Lam đang ngồi xem mấy văn kiện trên máy tính, thấy Trương Mạn Hy đi vào đập bàn một cái nói to, cô chẳng buồn nhìn mặt người kia một lần, cứ nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.
" Hạ Lam, em đừng như vậy nữa được không? tôi biết lỗi của mình rồi, em cứ thế này tôi thật không thể chịu được" Trương Mạn Hy dù có ghé sát mặt Lâm Hạ Lam mà nói thì người kia cũng né tránh quay đi.
"Trương tổng, tôi đang làm việc mong chị đừng làm phiền" Lâm Hạ Lam lạnh lùng nói.

"Em.....!Em vốn dĩ không phải làm mấy cái này.

Tôi sẽ nuôi em" Trương Mạn Hy tức giận đóng mạnh chiếc laptop của Lâm Hạ Lam lại.
Cả phòng đều "ồ" lên một tiếng, ai cũng cảm động trước câu nói kia của Trương tổng, Trương Mạn Hy giàu như vậy, trong tay nắm cả một tập đoàn lớn, Lâm Hạ Lam vốn dĩ chỉ việc sống hưởng thụ.
Nhưng Lâm Hạ Lam biết điều này sẽ làm cho mọi người nói cô là kẻ ăn bám, cô có năng lực, tại sao lại không kiếm một công việc, cô ghét bị người khác nghĩ mình là kẻ đào mỏ.
"Trương tổng, có gì thì về nhà có thể nói chuyện.

Ở công ty đừng nói mấy chuyện linh tinh" Chiếc laptop bị đóng lại cùng với tiếng xôn xao của cả phòng làm Lâm Hạ Lam có chút tức giận hơn với người kia.
" Về nhà em đâu có nhìn mặt tôi, cũng chẳng nói với tôi một câu nào" Trương Mạn Hy vốn không quan tâm mấy người xung quanh, chỉ nhìn chằm chằm Lâm Hạ Lam.
Vừa đúng lúc tiếng chuông hết giờ làm vang lên, Lâm Hạ Lam khoác túi đi ra ngoài không thèm để ý đến Trương Mạn Hy.

Trương Mạn Hy đuổi theo, mọi người trong phòng đều ngó ra nhìn, nhiều người xì xào to nhỏ vài câu rồi cũng ra về.
Lâm Hạ Lam lái xe thẳng về nhà, vừa về đến nhà thì Trương Lam Ân đã chạy ngay ra đón.
"Mẹ về rồi, daddy có về cùng mẹ không ạ?" Lâm Hạ Lam vui vẻ bế Trương Lam Ân lên thì vừa lúc thấy Trương Mạn Hy về. 
Lâm Hạ Lam vừa nhìn thấy người kia tâm trạng liền không vui " Tiểu Ân ra cô Lý dẫn con đi chơi nha, mẹ hôm nay hơi mệt mỏi mẹ phải nghỉ ngơi một chút."
Đưa Trương Lam Ân cho chị Lý giúp việc bế, Lâm Hạ Lam nhanh chóng lên phòng đóng cửa lại, cô mệt mỏi nằm trên giường, còn chưa cả thay đồ về nhà.

Tâm trạng cả một tuần chẳng thể nào vui vẻ được dù chỉ là một chút, nhiều lúc cố gắng vui vẻ nhưng mỗi khi nhớ lại chuyện đêm hôm đó thì tâm trạng lại trùng xuống. 
Trương Mạn Hy mở cửa phòng, ném chiếc túi xách lên ghế rồi lên giường nằm ở cạnh Lâm Hạ Lam, tiến tới ôm lấy eo mặc dù bị người kia lạnh lùng quay lưng lại với mình.

Một lát sau, Trương Mạn Hy cảm nhận được là Lâm Hạ Lam đang khóc, cô đau đớn ôm người kia chặt hơn nữa, cả tuần nay, Lâm Hạ Lam không chỉ không thèm để ý đến cô mà còn khóc rất nhiều, không ăn uống gì làm cơ thể cô ấy tiều tụy đi nhanh chóng.

"Hạ Lam, tôi xin lỗi, em đừng như vậy nữa, tôi không thể chịu đựng được khi nhìn em như vậy" Trương Mạn Hy xoay người kia lại, cố gắng lau đi những giọt nước mắt.
Lâm Hạ Lam lúc này nước mắt lại càng tuôn ra nhiều hơn.
"Vậy chị nghĩ em chịu đựng được khi thấy chị hôn một người khác sao? chúng ta chẳng phải là người yêu nữa, chúng ta đã kết hôn rồi, lại còn có con với nhau.

Nhìn chị hôn một cô gái khác mà không phải em, em có thể làm ngơ sao? cả tuần qua, hình ảnh đấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu em, nhiều lúc em chỉ muốn chết đi để không phải nhớ đến nó nữa.

Chị nói em phải làm sao đây?" Lâm Hạ Lam vừa khóc vừa nói.
" Em không được nghĩ linh tinh như vậy? Tôi sai rồi, hôm đó tôi cũng không hiểu sao bản thân mình lại làm điều đó, lúc đó tôi cứ nghĩ người kia là em, tôi không hề muốn hôn người khác.

Tôi thật đáng trách, tôi có lỗi với em, chỉ mong em đừng làm gì tổn hại đến bản thân mình." Từng lời nói của Lâm Hạ Lam như con dao đâm thẳng vào tim của Trương Mạn Hy, đau đớn vô cùng.
" Tôi sẽ không làm vậy nữa, em tha thứ cho tôi được không?" Trương Mạn Hy hôn lên môi của Lâm Hạ Lam rồi nói.
Lâm Hạ Lam ôm lấy Trương Mạn Hy, sau đó Trương Mạn Hy liền cảm thấy đau đớn ở trên lưng, Lâm Hạ Lam đánh cô, nhưng chẳng hề đau đớn, trái lại còn cảm thấy vui vẻ trong lòng, cuối cùng Lâm Hạ Lam cũng chịu nói chuyện với mình, vui sướng còn không hết.
"Nếu còn lần sau, em sẽ không tha thứ cho chị dễ dàng như vậy" Lâm Hạ Lam vừa ôm lấy Trương Mạn Hy vừa nói.
Trương Mạn Hy gật đầu lia lịa, tất nhiên cô sẽ không làm chuyện như vậy nữa, một tuần qua thật quá sức chịu đựng đối vs cô rồi. 
-------------------------------------------

Vài hôm sau,  Âu Vũ Linh đến bàn chuyện hợp đồng mới ở phòng riêng của Trương tổng, Trương Mạn Hy có nói lời xin lỗi với cô bạn của mình, vì hôm đó uống say quá mà làm mấy việc linh tinh, cô để ý Âu Vũ Linh hôm nay tâm trạng có vẻ không tốt, ánh mắt buồn bã nhiều lúc như sắp khóc.
"Âu Vũ Linh, cậu hôm nay có chuyện gì à?" Trương Mạn Hy nhìn Âu Vũ Linh hỏi.
Thấy Trương Mạn Hy để ý Âu Vũ Linh chỉ lắc đầu nhưng một lát sau thì đột nhiên nước mắt rơi xuống, điều đó khiến Trương Mạn Hy bất ngờ, cô vội vàng lấy khăn giấy rồi hỏi han tình hình người kia.
Thì ra Âu Vũ Linh mới chia tay bạn trai, hình như người kia làm chuyện gì đó có lỗi với cô ấy, Trương Mạn Hy an ủi cô bạn của mình, Âu Vũ Linh kể lại về bạn trai của mình, càng kể lại càng khóc to hơn.

Đỉnh điểm là Âu Vũ Linh bất thình lình quay sang ôm lấy Trương Mạn Hy mà khóc, việc này khiến Trương Mạn Hy bị bất ngờ, đang định gỡ tay người kia ra vì cô đã hứa với Lâm Hạ Lam sẽ không làm gì quá thân thiết với người con gái khác.
Cùng lúc đó, cánh cửa mở ra, Lâm Hạ Lam cầm báo cáo đi vào.

Trương Mạn Hy tròn mắt nhìn người ngoài cửa, Lâm Hạ Lam thấy cảnh này trái tim như bị bóp nghẹt một lần nữa, bản báo cáo trên tay rơi xuống, cô đóng rầm cửa lại rồi chạy ra ngoài.
'Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này, mình chết chắc rồi' Trương Mạn Hy nghĩ rồi đẩy Âu Vũ Linh ra đuổi theo Lâm Hạ Lam thật nhanh 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận