Thời gian của thứ sáu trôi qua rất nhanh.
Tang Lê trong trạng thái thoải mái, viết hết trang này đến trang khác.
Sau tiết thứ ba của buổi chiều, Quảng Dã và Nhiếp Văn cùng một số nam sinh khác giống như thứ hai tuần trước, trực tiếp trốn học rời đi.
Tiết cuối cùng, Tang Lê vẫn đang làm bài tập.
Chạng vạng tan học, cô tạm biệt với Dụ Niệm Niệm rồi một mình đi đến thư viện.
Chiều hôm nay giáo viên chủ nhiệm Lôi Đan nói rằng trường học phát bù sách giáo khoa còn thiếu trước đó cho cô, bảo cô đến nhận.
Chỉ là Tang Lê không ngờ lần này nhận đến mười mấy cuốn, đa phần là sách hỗ trợ ôn thi cho học kỳ này, hai tuần này cô đều chép lại của Dụ Niệm Niệm nước, bây giờ không cần phải phiền phức như vậy nữa.
Tang Lê ôm sách, cố gắng đi ra khỏi thư viện, một vài quyển sách vô tình trượt rơi xuống đất.
Cô cúi người, đưa tay lấy, nhưng có một bàn tay lại nhanh hơn cô…
“Để tôi giúp cậu.”
Kèm với một giọng nữ nhàn nhã, đối phương đưa sách.
Tang Lê ngẩng đầu, nhìn thấy một cô gái mặc đồng phục váy ngắn, mái tóc đen xoăn nhẹ ngang vai đứng trước mặt, phía sau còn có bốn cô gái khác.
Đối phương nhìn biểu cảm ngơ ngác của cô, nhếch khóe môi: “Tang Lê, cậu không nhận ra chúng tôi sao?”
Tang Lê nhớ bọn họ hình như là nhóm nữ sinh đến lớp vào buổi trưa hôm qua, cô có ấn tượng nhưng không biết tên, đối phương mỉm cười: “Chúng ta học cùng lớp, tôi tên Trạm Thiến Tuyết.”
Những người khác cũng mỉm cười tự giới thiệu mình, Tang Lê ngơ ngác chớp đôi mắt hạnh trong veo, chào hỏi từng người một.
Sau đó có cô gái mỉm cười ôm sách cho cô: “Bạn học Tang Lê, tôi cầm giúp cậu vài quyển nhé.”
Tang Lê vội nói không cần, nhưng mấy người đó lại rất nhiệt tình giúp cô san sẻ: “Tang Lê, bây giờ cậu muốn đi ra cổng trường sao?”
“Ừm.”
“Đúng lúc chúng tôi cũng vậy, cùng đi chung nhá.”
Lúc này có một cô gái từ thư viện đi ra tụ hợp cùng bọn họ, Tang Lê quay đầu nhìn thấy cô ta là Tô Bạch Tình, Trạm Thiến Tuyết giới thiệu với cô: “Chắc cậu cũng biết Bạch Tình mà phải không? Chúng tôi đều chơi chung với nhau.”
Hai bên nhìn nhau, ánh mắt Tô Bạch Tình dừng trên khuôn mặt cô, nhoẻn miệng cười:“Xin chào.”
“Xin chào…”
Nhớ đến chuyện lớp Hỏa Tiễn toán, Tang Lê vốn có chút ngượng ngùng, nhưng đối phương cũng đã mời cô đi chung, không hề để tâm chuyện này chút nào, ngược lại cô quá để tâm rồi.
Mấy người thân thiện khoác vai bá cổ với cô, gò má Tang Lê nóng bừng, không ngờ bạn học lớp A8 ai ai cũng thân thuộc như vậy…
Bọn họ trò chuyện với cô, hỏi cô là người ở đâu, từ đâu chuyển đến đây học, ở nội trú hay ngoại trú...
Tang Lê trả lời, dần dần không còn dè dặt nữa.
Có cô gái mỉm cười khen cô: “Bạn học Tang Lê, chúng tôi vốn cho rằng cậu khó gần, không ngờ tính cách cậu tốt như vậy, sau này có thể chơi chung.”
Tang Lê ngượng ngùng đồng ý: “Được…”
Mấy người đối mắt nhìn nhau, trong mắt hiện lên ý cười sâu sắc.
Đi ra khỏi cổng trường, Tang Lê nhận sách: “Cảm ơn các cậu, vậy tôi đi trước nha.”
Cô vừa định đi, thì có một cô gái kéo cô lại: “Tang Lê, hôm nay là thứ sáu, đừng vội về nhà, chúng ta cùng đi uống trà sữa ở đối diện nhé?”
Cô gái bên cạnh mỉm cười: “Này, hôm nay làm quen được bạn học mới, bạn học mới có thể mời chúng tôi uống trà sữa được không?”
“Đúng vậy Tang Lê, đúng lúc chúng tôi cũng giúp cậu chuyển sách, cậu có muốn bày tỏ lời cảm ơn không?”
Tang Lê ngây người, có chút không phản ứng kịp: “Tôi…”
Tô Bạch Tình nhẹ nhàng ngăn cản: “Thôi bỏ đi, bạn học mới không muốn, chúng ta đừng làm khó người ta.”
Trạm Thiến Tuyết nhìn Tang Lê, cười mỉa mai nói: “Tang Lê, tôi nhớ Bạch Tình vì cậu mà không thể vào lớp Hỏa Tiễn, mặc dù nói điểm cậu cao, nhưng có phải cậu cũng đắc ý không muốn đền bù có phải không? Một ly trà sữa thôi mà, cậu sẽ không nhỏ nhen như vậy chứ?”
Năm người cười lớn bảo Tang Lê mời, Tang Lê bị giữ lại đi không được, mặt đỏ như máu chỉ có thể đồng ý: “Được, tôi mời các cậu…”
Lúc này Tang Lê mới nhận ra, giờ phút này cô giống như một chú cừu đang chờ làm thịt bị bầy sói bao vây.
Nhưng đang ở một ngôi trường mới xa lạ như vậy, cô không muốn cũng không dám gây xung đột với người khác, ngẫm nghĩ thôi kệ đi, dù sao mời cũng chỉ mời một lần.
Nghe thấy Tang Lê đồng ý, mấy người họ vui vẻ: “Vậy chúng ta cứ theo quyết định ban đầu nha? Cửa hàng đó hương vị khá ngon.”
“Được nha được nha…”
Sau khi quyết định, bọn họ dẫn Tang Lê đi đến đó.
Tang Lê cảm thấy bất an, hôm nay cô không mang theo chiếc thẻ Tống Thịnh Lan cho cô, trên người chỉ có năm mươi tệ.
Chắc vài ly trà sữa cũng đủ…
Trước đó cô cùng với Dụ Niệm Niệm đi mua trà sữa ở gần đó, nhìn giá cả cũng chấp nhận được.
Không ngờ khi cô được dẫn vào cửa tiệm, menu treo trên tường được trang trí tinh xảo để giá nước đều mười mấy tệ, còn đắt hơn những cửa tiệm khác gần trường.
Tiêu rồi, có thể cô sẽ không đủ tiền…
Trạm Thiến Tuyết hào phóng chào hỏi: “Hôm nay bạn học mới mời, chúng ta gọi gì cũng được.”
Một vài cô gái phấn khích gọi món.
Lúc này tầng hai trong cửa tiệm, trước một chiếc bàn tròn, một vài nam nữ đang chơi đánh bài.
Chàng trai ngồi ở trong cùng lười biếng nghịch điện thoại, đường cong sau gáy hơi lộ rõ rõ, tóc đen húi cua, ngũ quan sắc bén như dao.
Anh vừa hút xong một điếu thuốc, dụi tàn thuốc, cúi mắt nhìn màn hình.
Bên cạnh, một cô gái sờ bài xong, liếc mắt nhìn rồi nhét vào ngực anh, giọng điệu ngọt ngào chán nản: “A Dã, bài này khó quá, anh giúp em đánh nha.”
Một vài nam sinh trêu chọc cô ta: “Này, nếu em kéo A Dã vào, bọn anh còn đánh cái rắm.”
“Nhiếp mũi, cậu có quản em họ của cậu không đấy?”
Nhiếp Văn mỉm cười: “Em ấy cứ dính lấy A Dã, tôi cũng không thể làm gì.”
Cô gái kiêu căng cười: “Đợi lát nữa chắc chắn A Dã sẽ hạ gục mấy anh trong nháy mắt, A Dã em nói có đúng không?”
Quảng Dã nhanh chóng bấm điện thoại, cau mày không kiên nhẫn: “Cầm đi.”
Nụ cười của cô gái cứng lại, nhưng thực sự sợ chọc giận anh, bĩu môi đành cầm lại.
Vài nam sinh đã sớm quen từ lâu.
Bọn họ chưa từng thấy anh dịu dàng với bất kỳ cô gái nào.
Một lúc sau, trò chơi kết thúc, Quảng Dã ném điện thoại lên bàn.
Anh cầm lấy ly trà chanh lên, uống vài ngụm, đảo mắt nhìn, rồi nhìn xuống phía cầu thang…
Lúc này quầy order dưới tầng một có vài cô gái đứng xung quanh.
Tang Lê đứng ở trong góc.
Là người trắng nhất gầy nhất.
Cô cúi đầu lén lút lục lọi ví tiền đựng tiền lẻ màu hồng nhạt cũ, vẻ mặt khốn khổ.
Sau đó, mấy người Trạm Thiến Tuyết đã gọi xong trà sữa, nhìn Tang Lê: “Chúng tôi gọi xong rồi, Tang Lê, cậu uống gì vậy?”
Tang Lê siết chặt túi tiền: “Không sao, tôi không uống, không khát.”
Người phục vụ tính tiền: “Tổng cộng 84 tệ.”
Tang Lê không đủ tiền.
Trạm Thiến Tuyết thấy cô không trả lời, mỉm cười: “Sau vậy, 84 tệ mà mời không nổi sao?”
Tang Lê lúng túng chưa kịp nói thì đột nhiên trên lầu truyền đến tiếng la lớn: “Mẹ kiếp, tôi thắng rồi!”
Các cô gái lần lượt ngẩng đầu, Tang Lê nhìn qua, phát hiện chính là đám nam sinh chơi chung với Quảng Dã.
Trong số đó cô chỉ quen hai người.
Một là Nhiếp Văn, còn lại là Quảng Dã.
Người phía sau hoàn toàn không nhìn xuống lầu, cúi đầu nhìn điện thoại, bên cạnh có một cô gái đang dựa sát bên cạnh anh, hình như rất thân mật.
Tang Lê ngẩn ngơ cúi đầu, đột nhiên rất muốn chạy trốn.
Cô không muốn để người khác nhìn thấy dáng vẻ chật vật của cô.
Tô Bạch Tình nhìn thấy Quảng Dã, ánh mắt sáng bừng, Trạm Thiến Tuyết không quen Quảng Dã, nhưng lại thân với Nguyên Lỗi ở lớp kế bên trong đó, mỉm cười nói: “Các cậu cũng ở đây sao?”
“Đúng vậy, đến đây chơi đánh bài.”
“Tang Lê vừa mới vào lớp chúng ta vô cùng hào phóng nói muốn mời khách, các cậu có muốn gọi gì không? Cậu ấy mời luôn.”
Trạm Thiến Tuyết muốn xu nịnh bọn họ, mỉm cười nhìn về phía Tang Lê: “Tang Lê, mấy người chúng ta đều là bạn bè, chắc cậu sẽ không phiền khi mua thêm vai ly cho bọn họ chứ?”
Sắc mặt Tang Lê hơi lạnh lùng, dù có ngốc đến đâu thì lúc này cũng sẽ không để người khác tùy ý bắt nạt nữa, ngay lúc định mở miếng từ chối thì Trạm Thiến Tuyết không đợi cô trả lời, mỉm cười chào hỏi các nam sinh: “Các cậu uống gì? Cậu ấy gọi cho các cậu.”
Nhiếp Văn trên lầu nghe vậy, đoán được điều gì, mỉm cười: “Không được, để con gái mời không tốt.”
Trạm Thiến Tuyết: “Sao đâu, bạn học mới mời, không uống không được nha.”
Nguyên Lỗi vốn luôn thích lợi dụng người khác, ở trên lầu nghe câu này liền đứng dậy, nhìn xuống menu trên tường dưới lầu, vui vẻ phấn khích: “Vậy thì được, có người mời chúng ta thì cứ uống thôi, để tôi nhìn xem uống gì, anh Dã cậu xem trước đi cậu muốn uống gì…”
Nguyên Lỗi còn chưa nói xong, cái bàn đã bị người đá văng.
Đồ vật trên bàn rơi rải rác trên mặt đất, Nguyên Lôi loạng choạng lùi lại phía sau mấy bước.
Trên lầu một mảng hoảng loạn, mấy nam sinh đứng lên, ồn ào chấn động.
Quảng Dã lười biếng dựa vào ghế sô pha, ngước mắt nói với Nguyên Lỗi, ánh mắt lạnh lùng như băng: “Uống con mẹ cậu, chưa từng uống trà sữa à?”
Quảng Dã vừa dứt lời, bầu không khí đang vui vẻ ngay lập tức bị phá vỡ.
Ai cũng biết tâm trạng Quảng Dã khó đoán, lúc tốt thì có thể cùng anh hihi haha, lúc nổi tính xấu nói trở mặt liền trở mặt khiến ai nấy đều sợ hãi.
Lúc này, mấy người bạn không hiểu mình đã làm gì Quảng Dã, vẻ mặt bối rối…
Có chuyện gì vậy?
Mấy nữ sinh đang đắc ý ở dưới lầu không nghĩ tới Quảng Dã lại không nể mặt như thế, gượng cười hai tiếng: "Ôi trời, không có gì mà, không phải chỉ là một ly trà sữa thôi à..."
"Con mẹ nó chứ ông đây nói chuyện với cô à?"
Quảng Dã lạnh lùng đưa mắt nhìn về phía cô ta.
Mặt Trạm Thiến Tuyết tái mét, nói không nên lời.
Ngón tay Tô Bạch Tình bấm vào lòng bàn tay, kìm nén cảm xúc, giữ chặt tay Trạm Thiến Tuyết: "Bỏ đi, Thiến Tuyết, đi thôi, hôm khác chúng ta uống trà sữa sau..."
Ở lại thêm lúc nữa cũng chỉ thêm xấu hổ thôi.
Trạm Thiến Tuyết nắm chặt lòng bàn tay, hung dữ trừng Tang Lê, sau đó quay người rời đi, những người còn lại cũng đi theo.
Một đám người rời đi.
Ở lầu hai của cửa tiệm, Nguyên Lỗi lúng túng giải thích chỉ là đùa thôi, những người khác cũng nhanh chóng hóa giải bầu không khí, cười mắng Nguyên Lỗi rồi kêu cậu ta xuống lầu mời khách đi.
Thấy Quảng Dã không nói gì, mọi người lại ngồi xuống, Nhiếp Văn lén lút nháy mắt với em họ mình, cô gái cũng sợ hãi thành thật lén ngồi sang một bên, sợ đụng trúng họng súng.
Nhiếp Văn tùy ý liếc xuống lầu thì thấy Tang Lê cũng vừa ra khỏi quán trà sữa, cười khúc khích cảm khái: "Cái cậu Tang Lê đó cũng yếu đuối ghê, còn chẳng biết tức giận, bị bắt nạt như vậy cũng chẳng dám thốt lên một tiếng, nếu không phải nhờ cậu thì cậu ấy đã bị lừa rồi."
Quảng Dã cúi đầu nhìn điện thoại.
Nhiếp Văn thấy dáng vẻ mắt điếc tai ngơ của anh, cũng không nói chuyện này nữa, lấy điện thoại ra: "Nào, hai chúng ta chơi một ván đi."