Chuyện làm báo bảng của lớp đều do một tổ gồm năm học sinh thay phiên nhau mà làm, ủy viên tuyên truyền Cao Tân Nhã đứng dậy, lật xem sổ điểm danh, nói: “Lần này là bạn học có số từ 41 đến 43 và thêm bạn học số một và hai, chính là Hứa Minh Hạnh, Quảng Dã, Tang Lê, An Triết, Trương Bác Dương.”
Dụ Niệm Niệm kinh ngạc: “Đúng là khéo thật, ba người các cậu đúng lúc bị chia thành một tổ?”
Tang Lê nghe vậy, trái tim khẽ trầm xuống.
Đây là kết quả do chỗ ngồi của cô và Quảng Dã gần nhau tạo nên, làm cái gì cũng đều dễ bị phân vào một nhóm…
Lôi Đan nói: “Chủ đề của báo bảng lần này là văn hóa nơi trường học, Minh Hạnh em làm nhóm trưởng, năm người các em tự phân công nhau, chỉ cần làm đại một cái là được rồi, cấp ba rồi các em không cần tốn nhiều công sức. Được rồi, chúng ta bắt đầu xem xét lại bài kiểm tra…”
Lớp học tiếp tục.
Sau khi tan học, Tang Lê đang ngồi ghi chép bài, Hứa Minh Hạnh đi tới, nói với Tang Lê và người ngồi ở bàn phía sau cô: “Có phải chúng ta nên bàn bạc phân công làm báo bảng không? Thứ năm là phải hoàn thành rồi.”
Tang Lê đồng ý, Trương Bác Dương cũng nói có thể, Hứa Minh Hạnh bèn kêu An Triết lại đây.
“Vậy chúng ta phân một người tra tư liệu, hai người viết bảng, hai người vẽ tranh, thế nào?”
Hứa Minh Hạnh đề nghị, mọi người đều tỏ vẻ đồng ý, An Triết nói cậu ta không biết vẽ tranh, cũng không biết viết bảng, mà chỉ tra tư liệu, Hứa Minh Hạnh viết chữ rất đẹp nên tất nhiên cô ấy sẽ nhận phần viết bảng, Trương Bác Dương cũng nói cậu ta sẽ viết bảng.
Hứa Minh Hạnh: “Tang Lê, vậy cậu có thể phụ trách phần vẽ tranh không?”
Tang Lê: “Được, để tớ thử xem, không quá khó chắc là được.”
“Sẽ không quá khó đâu, vậy…”
Hứa Minh Hạnh do dự nhìn về người cuối cùng.
Quảng Dã tựa lưng vào ghế ngồi, đang chơi trò chơi, không nói chuyện.
Ai dám sai vị này đi làm việc chứ…
Trương Bác Dương thấy vậy đứng ra nói cậu ta cũng có thể hỗ trợ vẽ tranh, cũng tương đương với việc ôm chuyện của Quảng Dã vào người.
“Buổi trưa hôm nay tớ sẽ tìm kiếm vài ví dụ đơn giản, đến lúc đó tôi sẽ gửi cho Tang Lê trước, hôm nay cậu có thể bắt đầu vẽ luôn.”
An Triết nói. Tang Lê gật đầu: “Được.”
…
..
.
Sau khi phân công nhiệm vụ làm báo bảng xong, bốn người lập một group nhỏ để tiện cho việc thảo luận.
Hết bốn tiết học buổi sáng, buổi trưa Tang Lê và Dụ Niệm Niệm vẫn ra ngoài ăn cơm, cơm nước xong, Dụ Niệm Niệm đề nghị đi đến quán cà phê học bài, Tang Lê không muốn quay về lớp học một mình nên cũng đi cùng cô ấy.
Thưởng thức đồ uống, Dụ Niệm Niệm và Tang Lê tán gẫu mấy chuyện thú vị vào cuối tuần, Tang Lê chỉ im lặng lắng nghe, ngẫu nhiên cũng cười khẽ phụ họa.
Dụ Niệm Niệm nói xong, cảm thấy cảm xúc của Tang Lê hơi thờ ơ: “Lê Lê, có phải hôm nay tâm trạng của cậu không tốt không? Cảm giác cả buổi sáng cậu cũng không nói chuyện gì cả, không phải là tớ làm sai cái gì chứ, cậu không muốn để ý đến tớ nữa à?”
“Sao như vậy được, có lẽ là do tối qua tớ không ngủ được…”
Cô không muốn để Dụ Niệm Niệm biết chuyện đã xảy ra vào tối thứ sáu, nếu cô ấy biết chắc chắn sẽ tức giận tìm mấy người kia tính sổ, đến lúc đó nếu Dụ Niệm Niệm bị người ở ngoài trước bắt nạt thì làm sao bây giờ, Tang Lê muốn cố hết sức, không để bất cứ ai bị kéo xuống nước.
Người lòng dạ đơn thuần như Dụ Niệm Niệm cũng không nghĩ nhiều, tươi cười rạng rỡ: “Vậy đợi lát nữa cậu tranh thủ ngủ bù đi, như vậy buổi chiều mới có tinh thần được.” “Ừ.”
Gần hai giờ chiều, hai người trở lại trường học.
Tiết thứ ba là học thể dục.
Hôm nay Dụ Niệm Niệm phụ trách thu dọn dụng cụ, vì Tang Lê bị thương ở đầu gối, Dụ Niệm Niệm không đi chơi cùng người khác mà chỉ ngồi dưới tàng cây nói chuyện với Tang Lê.
Lúc gần tan học, Dụ Niệm Niệm gom bóng xong, kêu Tang Lê ngồi đó, một mình cô ấy đi đến phòng thiết bị.
Giao nộp bóng xong đi ra, cô ấy thấy có một người đang đứng trước cửa… Lữ Nguyệt.
Lữ Nguyệt nhìn thấy cô ấy, đôi mắt sáng lên.
Dụ Niệm Niệm hơi sửng sốt, trong lòng khẽ hừ một tiếng, giả vờ như không nhìn thấy cô ấy, nhưng Lữ Nguyệt lại vội vàng gọi cô ấy lại: “Niệm Niệm…”
Dụ Niệm Niệm thở hắt ra, không tình nguyện quay đầu lại, giọng điệu thờ ơ: “Chuyện gì?”
Lữ Nguyệt đuổi theo, khẽ hỏi: “Niệm Niệm, tớ chỉ muốn hỏi… Tang Lê có ổn không?”
“Hiện tại cậu lại muốn quan tâm cậu ấy? Không phải trước đó cậu tránh cậu ấy rất xa sao?”
“Xin lỗi, tớ biết đều là do tớ sai…”
Bỗng nhiên, tất cả áy náy trong lòng Lữ Nguyệt đều bị lời nói của Dụ Niệm Niệm khuấy động: “Tớ thật sự rất lo lắng cho Tang Lê, tối thứ sáu tớ nhìn thấy ở ngoài trường học Tang Lê bị đám người Trạm Thiến Tuyết chặn đường, trong lòng tớ…”
Dụ Niệm Niệm hoảng sợ, cắt ngang lời của cô ấy: “Chặn đường?”
… Năm phút sau, tiếng chuông tan học vang lên.
Bên cạnh sân thể dục, Tang Lê đang đợi Dụ Niệm Niệm nhưng mãi mà chưa thấy cô ấy quay lại, trong lòng cảm thấy nghi ngờ.
Sau một lúc lâu, Dụ Niệm Niệm xuất hiện trong tầm nhìn của cô, đối phương đi tới, Tang Lê khó hiểu: “Cậu đi đâu vậy, sao lại lâu thế?”
Tang Lê vừa dứt lời, lại hứng lấy sự chất vấn đầy tức giận của Dụ Niệm Niệm: “Tang Lê, vì sao cậu bị Trạm Thiến Tuyết bắt nạt như vậy mà không nói gì?”
Tang Lê mơ hồ: “Cái gì…”
“Lữ Nguyệt đã nói cho tớ biết rồi, tối thứ sáu cậu bị đám Trạm Thiến Tuyết chặn ngoài cổng trường!”
Thật ra Lữ Nguyệt biết chuyện tối thứ sáu là vì lúc đó cô ấy đang đi theo sau Tang Lê, ngoài ý muốn lại trở thành nhân chứng trông thấy mọi chuyện.
Sáng thứ sáu tuần trước, sau khi Dụ Niệm Niệm mắng Lữ Nguyệt, cô ấy thầm hận bản thân mình vì nhát gan, sợ phiền phức mà làm tổn thương một cô gái lương thiện dũng cảm như Tang Lê, cho nên vào buổi tối, sau khi lớp Hỏa Tiễn của Tang Lê kết thúc, Lữ Nguyệt muốn đi tìm Tang Lê để nói lời xin lỗi, ai ngờ lại đụng trúng việc này.
Lúc ấy, Lữ Nguyệt trốn trong chỗ tối không dám tiến lên giúp đỡ cô, cho đến khi người nhà đến đón cô ấy, cô ấy vẫn không thể giáp mặt nói chuyện với Tang Lê, sáng nay đến lớp, cô ấy cảm thấy rất áy náy, không dám đối mặt với Tang Lê, nhưng nhìn thấy đầu gối Tang Lê bị thương cô ấy lại càng lo lắng hơn, rốt cuộc không nhịn được nữa, cô ấy đã nhờ Dụ Niệm Niệm thay mặt cô ấy xin lỗi Tang Lê.
Dụ Niệm Niệm nói khó trách cô ấy cảm giác tâm trạng hôm nay của Tang Lê không đúng lắm, thì ra là thật sự đã xảy ra chuyện rồi, chỉ là cô không muốn để cô ấy biết, sợ liên lụy đến cô ấy.
Dụ Niệm Niệm biết Tang Lê rất lương thiện, nghĩ đến Trạm Thiến Tuyết, trong lòng cô ấy hừng hực lửa giận: “Tớ cứ nghĩ trải qua chuyện dọn dẹp khu đất hoang bọn họ sẽ không dám làm gì nữa chứ, không ngờ bọn họ lại làm cho mọi việc trầm trọng hơn, không thuận theo thì không buông tha, chúng ta phải đi báo với cô chủ nhiệm, không thể nhịn được nữa, lúc trước việc quét dọn đất hoang đúng là họ có lý, nhưng chuyện này bọn họ trốn không thoát đâu!”
Dụ Niệm Niệm hỏi, bọn họ không giải quyết được Trạm Thiến Tuyết, vậy thì để cô giáo xử lý? Tang Lê nghe vậy, mấy giây sau mới nói: “Được.”
Có lẽ lúc này đây, giáo viên chủ nhiệm sẽ không giống như trước kia, bà ấy sẽ không đứng về phía các cô ta nữa, cô sẽ nhận được sự bảo vệ…
Rất nhanh, hai nữ sinh đã xuất hiện trong văn phòng trường. Sau khi biết được mọi việc, vẻ mặt Lôi Đan lộ vẻ ngạc nhiên: “Còn có chuyện này nữa sao?”
Dụ Niệm Niệm vì bảo vệ Lữ Nguyệt nên không nói đến chuyện của cô ấy, nói một cách chắc chắn, Tang Lê cũng kể rõ tình hình hôm đó, không giấu diếm chuyện gì.
Lôi Đan nghe xong, cũng không tỏ thái độ gì: “Để cô kêu mấy bạn ấy tới đây.”
Bà ấy nhờ người gọi Trạm Thiến Tuyết, Kha Phỉ và Juna có mặt trong tối hôm đó tới.
Trong lòng ba người họ thắc mắc đi vào văn phòng, nhìn thấy Tang Lê và Dụ Niệm Niệm đang trừng mắt nhìn họ, nháy mắt họ đoán được lý do, trong lòng hơi kích động. Lôi Đan hỏi: “Tối thứ sáu tuần trước có phải mấy em và mấy nam sinh ở trường khác chặn Tang Lê ngoài cổng trường, bắt nạt em ấy không?”
Trong mắt mấy người họ nhanh chóng lóe lên gợn sóng, nhưng Trạm Thiến Tuyết đã sớm nói dối thành thói vội vàng phủ nhận: “Tối thứ sáu tuần trước đúng là chúng em có gặp Tang Lê ở ngoài cổng trường, nhưng không có bắt nạt cậu ta, chỉ nói với cậu ta mấy câu thôi.”
Kha Phỉ hùa theo: “Đúng đó cô, chúng em không có…”
“Các cậu còn giả ngu? Rõ ràng còn động thủ xô Tang Lê!”
Dụ Niệm Niệm chán nản.
Kha Phỉ: “Cậu nhìn thấy sao?”
Khóe môi Dụ Niệm Niệm giật giật: “Có bạn học khác thấy được, hơn nữa Tang Lê là người trong cuộc, đầu gối cậu ấy bị thương chính là chứng cứ.”
Thấy bộ dạng Dụ Niệm Niệm giấu diếm, Kha Phỉ mỉm cười cắn ngược lại cô ấy: “Bạn học khác là ai vậy? Sao lại không tới tố giác? Nói không chừng là không có người này đâu, cậu và Tang Lê chơi thân với nhau, có thể là hai người thông đồng nói xấu bọn tôi.”
“Vì sao tôi phải nói xấu mấy cậu chứ?”
“Chúng tôi làm sao mà biết được.”
Trạm Thiến Tuyết bình tĩnh nhìn về phía Lôi Đan: “Cô à, chúng em quả thật là có mâu thuẫn với Tang Lê, vì chuyện quét dọn khu đất hoang vào tuần trước Kha Phỉ bị phê bình, trong lòng chúng em có hơi khó chịu, cho nên lúc gặp Tang Lê bèn cãi nhau vài câu với cậu ta, nhưng hoàn toàn không động tay, đêm đó mưa rất to, đầu gối của cậu ta có thể là do cậu ta bất cẩn té bị thương, sao lại đổ tại chúng em chứ?”
Tang Lê thấy bộ dạng cây ngay không sợ chết đứng của bọn họ, đôi mắt lạnh như băng: “Các cậu dám làm mà không dám nhận?”
“Không phải chúng tôi làm vì sao chúng tôi phải thừa nhận?”
Trạm Thiến Tuyết cũng giận tái mặt: “Cô chủ nhiệm, nếu các cậu ấy lại nói xấu em lần nữa, em sẽ gọi điện thoại cho mẹ em ngay để mẹ em đến xử lý.”
Lôi Đan nghe thấy thế, hoảng hốt vội vàng cắt đứt trận tranh cãi: “Được rồi đừng ồn ào nữa, chỉ chút chuyện nhỏ sao lại làm to lên làm gì?”
Lôi Đan suy nghĩ một lát, khẽ thì thầm với Tang Lê và Dụ Niệm Niệm: “Chuyện ở ngoài trường cô không theo dõi được, cũng không quản được, các em cứ khăng khăng nói có bạn học nhìn thấy tận mắt, là người nào, không thì phải có ảnh chụp hoặc video để chứng minh mọi chuyện là sự thật, nếu không cô không thể chỉ nghe lời nói một phía từ các em, cô không thể thiên vị bên nào cả đúng không?”