Ngoài thành phố, gió lạnh heo hút, trời cũng đã tối dần, chỉ có ánh đèn bốn phía rực rỡ như ban ngày, từ phía xa còn truyền tới tiếng ô tô lái vào khu biệt thự. Trần Nhạc Nhạc giống như một con bươm bướm bay múa khắp nơi, Lương Cảnh Diệu luôn ở bên cạnh cô ta, thỉnh thoảng cô ta mỉm cười với Lương Cảnh Diệu nhưng không hề có vẻ thân mật.
Bách Hợp chọn một chỗ ngồi xuống, không nói chuyện gì, dáng vẻ lười biếng dựa trên ghế xem những người đi qua đi lại, khóe miệng lộ ra ý cười. Cô coi mọi người ở đây như phong cảnh, lại không biết rằng trong mắt một số người, cô cũng là phong cảnh. Mặt mũi cô có vẻ ngây thơ, lại là người mới, có nhiều người khó lắm mới được tham gia tiệc của Trần gia tưởng rằng cô là thân thích với Trần Nhạc Nhạc. Bọn họ biết Trần Nhạc Nhạc sẽ không vừa mắt mình nên quay sang chú ý tới Bách Hợp, nếu không lấy được Trần Nhạc Nhạc, tìm một cô vợ có quan hệ với Trần gia thì cũng không tệ, vậy nên không ít người tới cố gắng bắt chuyện với Bách Hợp. Bách Hợp rất lịch sự, nhưng thái độ lại có vẻ lạnh lùng, khi biết rằng cô chỉ là bạn học của Trần Nhạc Nhạc thì sắc mặt họ liền thay đổi, ban đầu muốn cố gắng giới thiệu bản thân, sau đó thì chỉ nhét danh thiếp cho cô, lời nói đầy ám hiệu. Bách Hợp nghe mà chỉ muốn cười.
“Keng, keng, keng”, bãi cỏ chỉ đang có tiếng nhạc nhẹ chợt vang lên tiếng chuông báo giờ. Mọi người đang tụ tập tốp năm tốp ba đều ngẩng đầu nhìn qua.
“Hôm nay là sinh nhật 20 tuổi của con gái tôi. Trần mỗ xin cảm tạ các vị đã bớt chút thời gian trong lúc bận rộn để tới tham dự.”
Trung tâm bãi cỏ được trang trí bằng một lượng lớn hoa tươi và các dải băng màu hồng. Một người đàn ông mặc âu phục màu trắng, phong độ nhẹ nhàng cầm micro bắt đầu nói chuyện. Sức ảnh hưởng của cha Trần tại thương trường khá thâm hậu, Trần Thị kinh doanh đá quý tại thành phố đã nhiều năm, tài sản của Trần gia khá lớn, cha Trần vừa mở miệng thì tiếng nhạc đã tắt hẳn. Nhiều người đang nói chuyện im lặng.
Người đàn ông khoảng ba mươi tuổi vẫn ngồi đối diện Bách Hợp, tìm cách ra ám hiệu muốn bao cô cũng ngậm miệng, nhìn về phía cha Trần. Bách Hợp quay đầu, tuy rằng cô chẳng vào tai nổi mấy lời của người đàn ông này, nhưng ông ta cứ dây dưa mãi, chẳng khác gì một con ruồi kêu ‘ong ong’. Lúc cô cảm thấy không bình tĩnh được nữa thì cha Trần xuất hiện khiến người đàn ông kia yên tĩnh, mấy phần sắc lạnh trong mắt Bách Hợp cũng ẩn xuống. Cha Trần vẫn đang xúc động nói chuyện, Trần Nhạc Nhạc im lặng đứng bên cạnh, khoác tay ông ta, thỉnh thoảng đáp vài tiếng, nhìn giống như một cặp cha con tình cảm vô cùng tốt.
Đám người thỉnh thoảng lại vỗ tay, khi cha Trần nói sắp xong, không ít người đều cầm ly rượu lên đi về phía cha Trần, đương nhiên là muốn nhân cơ hội này để tạo quan hệ. Người đàn ông ngồi gần Bách Hợp cũng đứng dậy: “Tiểu thư cứ cân nhắc cẩn thận, đây là danh thiếp của tôi, nếu có việc gì cần tôi giúp đỡ thì có thể gọi cho tôi. Theo tôi biết thì cô là bạn học với Trần tiểu thư, bây giờ cũng sắp tốt nghiệp rồi. Tuy quan hệ giữa hai người rất tốt nhưng dựa vào bạn bè thì đâu có chắc chắn, sau này cô ra xã hội sẽ hiểu.” Anh ta nhìn lướt Bách Hợp một cái, Bách Hợp cười khẽ, cất danh thiếp vào túi. Lúc này người đàn ông mới ngạo nghễ xoay người bước đi, ánh mắt lộ vẻ hài lòng với hành động của cô.
Trong túi cô đã có một xấp dày danh thiếp, mấy người tới đưa hầu như đều có ý xấu, coi cô là một thứ đồ chơi. Ban đầu cô còn chịu đựng được, càng về sau càng bực mình. Cô không phải người không có kiêu ngạo, thế là quyết định cất chỗ danh thiếp của đám người đó lại, đợi tới khi Phong Ninh về sẽ đưa hết cho anh.
“…Hôm nay tôi còn có một việc muốn tuyên bố…” Cha Trần vốn đang cười chợt đổi giọng, không hề mời con gái nhảy như thường lệ, mà vươn một tay ra.
Trong góc khuất chất đầy hoa tươi, một cô gái trẻ để tóc dài, mặc váy ngắn màu trắng, đang lo lắng vuốt tóc, thấy cha Trần vươn tay ra thì định đặt tay vào lòng tay ông ta. Bất ngờ, Bách Hợp thấy trên môi Trần Nhạc Nhạc lộ ra nụ cười âm lãnh. Ánh đèn vốn tập trung vào cô ta và cha Trần lập tức chuyển qua cô gái kia. Đồng thời, tiếng nhạc dồn dập cũng vang lên. Màn hình đang chiếu ảnh của Trần Nhạc Nhạc chợt đổi thành những hình ảnh dơ bẩn không chịu nổi. Những người đàn ông và cô gái trong ảnh đều không mặc quần áo. Một cô gái nằm giữa một đám đàn ông khỏa thân, không nhìn rõ mặt mũi của đám đàn ông nhưng cô gái bày ra đủ mọi tư thế nhục nhã rõ ràng chính là cô gái mặc váy trắng đang đứng trước mặt mọi người.
Cả bữa tiệc đang náo nhiệt lập tức im lặng như chết. Cô gái đang định vươn tay về phía cha Trần nháy mắt như đã hóa đá, thấy một màn này, trong mắt lộ ra oán hận, kinh hãi, lo lắng. Cô gái trong đoạn phim ngắn đang rên rỉ khổ sở, mấy người đàn ông thì nằm bò trên cơ thể cô ta, không để cô ta né tránh.
“Mau tắt đi, mau tắt đi!” Cô ta liều mạng thét chói ta, nhưng đoạn phim cũng đã phát khoảng hai phút, cha Trần tức giận quát ầm lên. Bốn phía rối tung rối mù, mọi người xung quanh không hề nghĩ sẽ thấy tình cảnh ướt át như thế, đều đang ngơ ngẩn, không nói ra lời. Bách Hợp không ngờ lần này Trần Nhạc Nhạc mời mình tới dự tiệc sinh nhật lại có một màn kịch vui như thế. Cô gái kia giờ đang che mặt, hai chân run rẩy, trước khi ánh sáng bị tắt bỏ, tất cả mọi người đều nhìn cô ta, không có ai nhận ra Trần Nhạc Nhạc đang đứng trong góc khuất, ánh mắt hưng phấn như rắn độc.
Sau khi điện bị cắt, ánh đèn cũng tối xuống. Cha Trần gầm lên nói tất cả những người tham dự tiệc đêm nay đều không được về. Dương Lỵ và Vu Tiểu Thiên lần mò tìm điện thoại, đi tới chỗ Bách Hợp. Mặt ai cũng hoảng hốt, bọn họ chưa từng tham dự tiệc kiểu này, không ngờ sẽ xảy ra những việc như thế. Hiện giờ bảo vệ đã vây kín Trần gia, tình cảnh giống như sẵn sàng đón địch.
“Bách Hợp, giờ phải làm thế nào?” Trần Nhạc Nhạc đang bị vây trong đám người, không thể thoát thân được. Lúc mấy người lên núi là lái xe của Trần gia tới đón. Bây giờ Trần gia ra lệnh đóng cửa, chắc sẽ không thể xuống núi được. Dù sao thì Dương Lỵ cũng chỉ là một cô gái hơn hai mươi, giờ đã sợ đến mức đùi cũng mềm nhũn, không còn chút hưng phấn nhiệt tình nào nữa, dựa vào bạn trai đứng bên cạnh, sợ hãi không nói ra lời.
Bách Hợp tỉnh táo trở thành chỗ dựa của mọi người. Vu Tiểu Thiên run rẩy, đèn xung quanh đều bị tắt, không nhìn rõ được vẻ mặt cô ta, nhưng có thể tưởng tượng lòng cô ta đang bối rối thế nào.
“Mọi việc sẽ được giải quyết thôi, cùng lắm là đêm nay không xuống núi được, dù sao cũng không có gì liên quan tới chúng ta, ngày mai rời khỏi đây là được.” Bách Hợp tỏ vẻ không sao cả, mọi chuyện rắc rối rõ ràng là do Trần Nhạc Nhạc gây ra. Kiếp trước, cũng vào buổi tiệc sinh nhật của mình, Trần Nhạc Nhạc bị người chị cùng cha khác mẹ kia công bố những tấm hình dơ bẩn, từ đó thanh danh quét rác. Cô ta trọng sinh, chắc chắn sẽ báo mối thù ấy. Nếu nói về ân oán phức tạp giữa chị em hào môn thì mấy người Bách Hợp chỉ là mấy con tôm nhỏ, cùng lắm sẽ bị uy hiếp là không được tiết lộ chuyện xảy ra đêm nay chứ không thể giữ bọn họ mãi mà không thả được.
“Sớm biết thế thì đã không đến đây.” Giọng Dương Lỵ nghẹn ngào như khóc, còn đưa tay lau mắt, Vu Tiểu Thiên cũng chẳng khác gì. Đêm nay họ đều mặc đồ dạ hội, không ngờ được việc xảy ra như thế này, gió đêm thổi tới khiến ai cũng lạnh so vai lại. Qua năm phút, bảo vệ ở phía xa bắt đầu khua khoắng đèn pin loạn xạ. Ở đây, ngoài đám Bách Hợp là nhân vật nhỏ thì còn có một số bạn bè làm ăn với cha Trần, không thể tắt đèn mãi được, cuối cùng đèn cũng được bật lên. Cha Trần còn đang an ủi cô gái mặc váy ngắn kia, Trần Nhạc Nhạc thì đứng bên cạnh cười lạnh, vẻ như xem kịch hay.
Bộ dạng vui vẻ của cô ta khiến cha Trần tức giận, giơ tay tát cô ta một cái. Trần Nhạc Nhạc cúi đầu xuống, gò má trắng nõn nhanh chóng hiện lên dấu bàn tay, vài sợi tóc bị đánh rơi xuống, đung đưa cạnh khuôn mặt cô ta. Cô ta im lặng không nói gì, trong mắt cha Trần lộ vẻ hối hận, đang định nói gì đó với con gái thì cô ta lại nhấc váy bỏ chạy. Không lâu sau, tiếng động cơ xe vang lên, tuy bảo an được lệnh của cha Trần là không cho bất kì ai rời xuống núi, nhưng Trần Nhạc Nhạc đâu phải ‘bất kì ai’ chứ, cô ta là tiểu thư của Trần gia. Cô ta muốn lái xe đi, đương nhiên chẳng ai dám ngăn cản.
Xe lao ra ngoài, mọi người nhìn theo chiếc xe, sao đó vây lấy cha Trần.
Lúc này vai chính đã chạy mất, đương nhiên cha Trần phải thu dọn tàn cuộc. Danh sách khách mời tối nay được kiểm tra để tìm xem ai là người động tay chân. Bách Hợp và Dương Lỵ cũng cố chịu đựng tới khi kiểm tra xong thì trời cũng sáng. Có vài người đã để lại tên tuổi rồi đi về. Đám Bách Hợp chẳng đáng nhắc tới trong lòng cha Trần nên đương nhiên phải chờ tới cuối cùng mới được đăng ký tên. Sau một đêm, lớp trang điểm trên mặt Dương Lỵ và Vu Tiểu Thiên đã bị nước mắt làm lem nhem, giờ còn kinh hồn chưa ổn định, run rẩy dựa vào lòng bạn trai, miễn cưỡng ký tên xong thì được người làm tiễn ra cửa.
Lúc đến là Trần Nhạc Nhạc đón, lúc về thì đành phải dựa vào hai chân của mình. Trần gia đang ở trong tình cảnh này thì đương nhiên không có ai lái xe đưa bọn họ về được. Mắt Dương Lỵ đã khóc đến sưng lên, thút tha thút thít:
“Biết trước thì đã không tới rồi.” Cô ta hối hận, lời này đã nói không dưới ba mươi lần. Giờ không phải là mùa hè, nhà họ Trần ở trên núi, gió lạnh thổi khiến môi cô ta tím tái, hơn nữa còn khóc lóc khiến nước mũi chảy không ngừng. May mà trước khi đi cô ta đã cầm theo một xấp giấy, nếu không thì đúng là xấu hổ.
Ba cô gái đi giày cao gót, khó khăn xuống núi. Dương Lỵ đi một lúc thì không chịu nổi, làm nũng bảo bạn trai cõng mình. Bạn trai cô ta nghiêm mặt, bây giờ không còn là lúc mới yêu nữa, tình cảm có nhiều tới mấy thì cũng bị mài giũa đi sau vài năm chung sống rồi. Ở trước mặt hai chị em cùng ký túc bị ban trai mắng mỏ khiến Dương Lỵ đỏ mắt, bạn trai cô ta còn không ngừng chỉ trích cô ta là ‘tham hư vinh, muốn tới tham gia sinh nhật Trần Nhạc Nhạc nên mới khiến anh ta bị coi như tội phạm, bắt kí tên kiểm tra’, Dương Lỵ đương nhiên không chịu im, đáp trả: “Ngày hôm qua lúc biết tới nhà Trần Nhạc Nhạc chẳng phải nhìn anh vui vẻ lắm sao?”
Hai người càng cãi càng hăng. Vu Tiểu Thiên đứng một bên vốn cũng định bảo bạn trai cõng mình thì thấy cảnh này cắn chặt môi không dám lên tiếng.
“Đủ rồi, có cái gì mà cãi nhau chứ?” Bách Hợp đi giày cao gót nhọn, đi bộ lâu như thế cũng rất mệt mỏi. Thân thể này không có võ công, nhưng hàng năm cô vẫn luyện thể thuật nên sức chịu đựng rất tốt. Hơn nữa Bách Hợp rất kiên nhẫn, vậy nên lúc đi vẫn tỏ ra bình tĩnh. Cô bị đám Dương Lỵ cãi nhau làm nhức cả đầu. Cau mày nói một câu, Dương Lỵ liền cúi đầu im lặng, bạn trai cô ta cũng ngừng mồm.
Bách Hợp không muốn quan tâm tới chuyện riêng của bọn họ, giờ hai người họ không nói gì nữa thì đương nhiên cô cũng không lên tiếng. Vu Tiểu Thiên đề nghị mọi người nghỉ ngơi một lúc, mặt trời đã lên cao dần, ai cũng toát mồ hôi. Bách Hợp cảm thấy bắp chân hơi nhức, đôi giày này là cô đi thuê, nếu đi quá nhiều làm gót bị mòn thì cô sẽ buộc phải mua nó. Mấy năm nay tiền làm thêm của cô ngoài gửi về cho nhà thì còn để đóng học phí và chi tiêu hàng ngày, tiền để dành cũng không nhiều nhặn gì. Em trai em gái Tả Bách Hợp còn nhỏ, đi học sẽ tốn nhiều tiền. Bách Hợp đang định cởi giày đi bộ thì điện thoại trong túi cô chợt vang lên.
Điện thoại này bình thường chẳng có ai gọi cho cô. Bách Hợp cũng không tải ứng dụng trò chơi nào cả, không có quảng cáo, hầu như cô chỉ dùng để xem giờ. Người gọi tới ngoài Phong Ninh ra thì Bách Hợp chẳng nghĩ ra được ai nữa.
Quả nhiên là số của Phong Ninh. Vu Tiểu Thiên kéo tay Bách Hợp, mấy người nhanh chóng đi tới dưới bóng cây bên đường. Bách Hợp nhận điện thoại, giọng nói của Phong Ninh lập tức vang lên:
“Đang ở đâu?”
Thái độ của anh có gì đó kì lạ, giọng trở nên trầm thấp. Hai năm nay, sau khi về trường quân đội thì Phong Ninh chưa từng trở về, trừ một lần gọi điện hơn một năm trước, sau đó không còn tin tức gì nữa. Không ngờ lúc này anh lại gọi điện tới, nếu anh hỏi Bách Hợp đang ở đâu thì chứng tỏ anh đã ở thành phố rồi. Bách Hợp thở một hơi nhẹ nhõm, chưa kịp hỏi anh được nghỉ phép từ khi nào thì Phong Ninh đã không nhẫn nại được:
“Em không ở ký túc xá, cũng không về nhà, vợ à, em ở đâu thế?” So với mấy năm trước, giọng anh đã trầm ổn khá nhiều, lúc nói chuyện vẫn có vẻ ngang ngược. Bách Hợp vén lọn tóc hơi ẩm, cần cổ bị mái tóc dày dán sát trở nên mát mẻ hơn một chút: “Em ở ngoại thành, hôm qua có một bạn trong ký túc mời tới dự sinh nhật.”
“Anh tới đón em!” Bên kia nhanh chóng vang lên tiếng động cơ ô tô. Phong Ninh hỏi địa chỉ, Bách Hợp học mấy năm ở thành phố, tuy ít ra ngoại thành nhưng cũng biết được phương hướng, hơn nữa Trần gia cũng coi như có tiếng tăm. Cho dù Phong Ninh không biết địa chỉ cụ thể thì cũng có thể tìm người hỏi. Bách Hợp mô tả vị trí mình đứng, nếu Phong Ninh đã nói sẽ tới đón cô thì Bách Hợp cũng không đi bộ nữa, đứng tại đây chờ anh.
Nhưng anh hỏi địa chỉ xong cũng không tắt máy, ban đầu còn tỏ vẻ lạnh lùng, dần dần liền lộ nguyên hình:
“Tiểu nha đầu đáng ghét này, anh Ninh không ở cạnh mà em không nhớ anh chút nào lại còn ra ngoài chơi với người khác.” Lúc anh nói chuyện, Bách Hợp không nhìn thấy mặt anh nhưng vẫn có thể nghe ra được tiếng nghiến răng: “Còn dám đi chơi tới sáng không về.”
Bách Hợp chỉ mỉm cười, nghe anh cằn nhằn không dứt. Anh chẳng lạnh lùng được bao lâu, trong khung xương vẫn là tính cách cũ. Đám Dương Lỵ nghe Phong Ninh nói muốn tới đón Bách Hợp thì không nhịn được hoan hô. Mấy người thở phào nhẹ nhõm, đứng dưới gốc cây chờ khoảng 20 phút. Bàn tay cầm điện thoại của Bách Hợp đã bắt đầu toát mồ hôi, tiếng ô tô từ xa truyền tới. Một chiếc xe màu đen đi từ dưới chân núi lên, sau đó phanh gấp, xe trượt tới trước một đoạn rồi dừng lại.
“Nhớ người đàn ông của em không?”
Từ bên kia điện thoại truyền tới tiếng cởi dây an toàn và tiếng mở cửa xe. Bách Hợp thành thật lắc đầu, còn chưa nói ra miệng hai chữ ‘không nhớ’ thì chiếc xe vừa dừng lại kia chợt mở ra. Một đôi chân dài sải bước ra ngoài, vẫn là quần áo màu xanh thẫm. Phong Ninh cầm điện thoại di động, thái độ có vẻ lạnh lùng: “Không lương tâm..” Vừa thấy Bách Hợp, họng anh liền tắc nghẽn, không nhả ra nổi một chứ.
Trong tay anh vẫn đang cầm điện thoại. So với hai năm trước thì khuôn mặt anh đã trở nên góc cạnh hơn nhiều, khí chất có thêm mấy phần lạnh lùng, bớt đi vẻ ngây ngô, trở nên trầm ổn. Hình như anh lại cao lên, thân thể rắn chắc, lồng ngực còn mấy chiếc cúc chưa đóng, lộ ra bộ ngực màu đồng, chiếc nhẫn đeo trên cổ như ẩn như hiện. Khóe miệng anh cong lên, vì anh đeo kính đen nên người ta không rõ được biểu cảm trong đôi mắt.
Anh nhìn qua lớp kính về phía cô gái mặc váy màu vàng nhạt. Trong ký ức của Phong Ninh, đây là lần đầu tiên Bách Hợp mặc váy, vòng eo thon thả mềm mại, cặp chân mảnh mai lộ ra khiến Phong Ninh có cảm giác không thể bước nổi. Hai năm qua, nhiều lúc anh nhớ cô đến phát điên nhưng không dám gọi điện, sợ chỉ cần gọi cho cô thôi thì sẽ không kiên trì nổi, chạy về tìm cô. Anh sợ không có mình thì bên cạnh cô sẽ có người khác, anh từng nằm mơ nhiều lần về tình cảnh gặp nhau tiếp theo của hai người, thậm chí còn tưởng tượng hình dáng cô sau vài năm. Nhưng Phong Ninh không ngờ sẽ thấy được kinh hỉ như thế này.
Có thể là vì nóng quá nên cô vén tóc sang trước một bên ngực. Phong Ninh đã nhìn quen Bách Hợp mặc quần dài, có lần anh nằm mơ thấy hôn lễ của hai người, thấy Bách Hợp mặc váy. Bây giờ cô lại xuất hiện xinh đẹp trước mắt mình, yết hầu Phong Ninh lăn lộn, từng nghĩ trăm ngàn lần rằng nếu thấy cô thì phải kéo cô vào lòng, thậm chí lúc lái xe còn nghĩ gặp được cô rồi thì phải làm thế nào để giải nỗi tương tư. Nhưng tới khi tận mắt thấy cô, mọi thứ còn tốt đẹp hơn trong tưởng tượng của anh. Anh kích động không nói ra lời, chỉ ngơ ngẩn nhìn cô chăm chú.
Đây không phải lần đầu Bách Hợp thấy Phong Ninh đeo kính đen, không hiểu sao lần này thấy anh có vẻ chín chắn khá nhiều. Bách Hợp chợt nhớ lúc mình mới tiến vào nhiệm vụ, chàng trai ấy cũng đeo kính râm, mặc quần áo trông chẳng ra cái hình dạng gì, người đeo một cái guitar to kinh khủng, ca hát bày tỏ tình yêu với cô. Bây giờ nhìn anh có vẻ lạnh lùng cứng rắn, khiến người ta không dám tới gần. Khí thế ngang ngược ngông nghênh thì lại không khác gì thời niên thiếu. Một người như vậy, ai mà nghĩ được mấy năm trước còn lăn lộn vì nhạc rock, muốn trở thành ca sĩ chứ?
Hình tượng thời niên thiếu và lúc trưởng thành của Phong Ninh tương đồng nhiều điểm làm Bách Hợp phì cười. Tiếng cười của cô như có khả năng phá vỡ ma chú, Phong Ninh như một hoàng tử hóa đá được giải cứu, trở lại bình thường. Đôi chân đang không nghe theo điều khiển của anh lại tiếp tục bước đi.
Mặc dù Bách Hợp đột nhiên bật cười nhưng Phong Ninh lại có thể đoán ra được cô đang cười cái gì. Anh cũng không nhịn được mỉm cười, tâm trạng giống như diều gặp gió, sải bước tới gần Bách Hợp.
“Vợ ơi, anh yêu em như chuột yêu gạo! Em là trái tim của anh, là lá gan của anh, là tiểu tâm can…”
So với mấy năm trước, giọng anh trở nên trầm thấp hơn, vào tai người ta giống như có một sợi dây bị người nhẹ nhàng kéo động, mang tới từng chuỗi rung động, dư vị kéo dài không tắt, khiến người ta cảm thấy không bình tĩnh được.
P/S: Thật ra tớ ko ghét Trần Nhạc Nhạc lắm (mặc dù bạn này về sau có một số hành động đúng kiểu tiểu tam), vì đời trước của bạn này khá thảm, mặc dù trọng sinh thì đã khôn ngoan hơn nhưng nếu ko có Phong Ninh thì chưa chắc đã là đối thủ của ông bố. Ông bố và đứa con riêng của ông ta cũng là loại cặn bã, chẳng có gì để thương hại cho số phận cuối đời họ khi TNN trả thù thành công (ở kiếp sống mà Bách Hợp chưa vào nhiệm vụ), có điều TNN sai lầm ở chỗ sau khi trọng sinh, cô ta chỉ tập trung tăng tiến về trí tuệ nhưng không tăng tiến gì về mặt tâm hồn. Cho nên TNN vẫn là một cô gái ích kỷ và vụ lợi, cô ta không sẵn lòng yêu ai, ko sẵn lòng cho đi bất kì thứ gì mà chỉ đang tìm kiếm xem ai là thứ ‘cổ phiếu’ đáng tin cậy rồi mới đầu tư vào đó. Kiếp trước PN bị tổn thương vì tình yêu với Tả Bách Hợp, còn kiếp này bạn ấy chỉ trưởng thành hơn chứ không biến thành người đàn ông đầy vết thương lòng, hơn nữa PN rất rõ ràng người mình yêu là ai, vậy nên TNN hoàn toàn không có cơ hội tác động tới bạn ấy. Mà theo ý kiến của tớ, một khi tiểu tam chẳng gây nổi sóng gió gì thì mình cũng ko cần mất công ghét chi cho mệt, vấn đề về kẻ thứ ba thật ra chỉ là vấn đề về người đàn ông mà thôi, vì nếu anh ta không xiêu lòng thì làm gì có kẻ thứ ba.