Tình Đầu Là Chồng Tôi

Tới nửa đêm Cảnh Nghiên tỉnh giấc, cô nhìn đồng hồ đã hơn hai giờ sáng. Cô thấy cổ họng hơi khô khốc nên ngồi dậy, vén chăn bước xuống giường rồi đi ra ngoài.

Lúc cô từ trên phòng đi xuống cứ nghĩ là giờ sẽ không có ai. Nhưng khi cô bước xuống đã thấy Từ Vũ đang ngồi trên sofa, áo vest vắt trên ghế, trước mặt anh là một chai rượu vơi đi hơn phân nửa.

Cô đi lại gần anh, anh nghe thấy tiếng động thì quay lại nhìn thấy là cô thì hỏi: "Giờ này không phải em còn đang ngủ say sao? Sao lại xuống đây?"

Cô nhìn thấy cà vạt của anh được nới lỏng, nút áo đầu cũng được anh tháo ra. Bộ dạng anh bây giờ hơi xốc xếch, cô nói: "Tôi giật mình tỉnh giấc thấy có chút khát nước nên xuống đây lấy nước uống. Không nghĩ tới là anh ngồi ở đây uống rượu. Anh có chuyện gì không vui sao?"

Anh cầm lấy chai rượu rót ra ly sau đó cầm lên, ngả lưng ra ghế: "Cũng có một chút nhưng cũng xem như giải quyết được rồi. Hôm nay khá căng thẳng mệt mỏi nên tôi mới ngồi đây uống rượu một chút. Em không phải nói xuống lấy nước uống sao, mau đi lấy uống đi."

"À được rồi." Nghe anh nói vậy thì cô thu hồi tầm mắt đi vào bếp rót lấy một ly nước uống. Sau khi uống nước xong cô từ trong phòng bếp bước ra vẫn nhìn thấy anh ngồi ở trên sofa tiếp tục uống rượu, gương mặt có vẻ đăm chiêu, ánh mắt thì hiện lên vẻ phiền muộn.

Cô đi tới đưa tay lấy chai rượu đang để trước mặt anh đi. Anh nhìn thấy chai rượu bị cô lấy đi thì hỏi: "Em làm gì vậy?"

Cô cầm chai rượu quay sang nhìn anh: "Bây giờ cũng đã trễ rồi, anh không nên tiếp tục ngồi đây uống rượu nữa mau về phòng nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai anh còn phải dậy sớm để đi làm đấy."

Cô đem chai rượu đi cất không cho anh uống, anh cũng không có ý kiến gì uống hết rượu còn sót lại trong ly sau đó anh đứng dậy đi đến chỗ cô. Cô quay sang thấy anh đang đứng gần mình, cô hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Anh nhìn cô chăm chú một lúc lâu sau đó hỏi một câu khiến cô không biết trả lời như nào: "Vì sao năm đó em lại chia tay với tôi?"

Cô nhìn anh nhưng lại không biết nên trả lời câu hỏi này thế nào. Anh nhìn thấy cô im lặng thì cũng không nói gì, xoay người đi lên lầu. Cô nhìn bóng lưng của anh biến mất sau khúc rẽ của cầu thang thì thu hồi tầm mắt.

Cô sau đó cũng về phòng nhưng lại không ngủ được. Câu hỏi đó của anh cứ văng vẳng trong đầu cô, khiến cô cứ trằn trọc mà không thể ngủ. Năm đó lý do cô chia tay cũng chỉ có cô và Khản Đình biết, ngoài ra thì không ai biết thêm về việc này nữa.

Cô cứ nằm như vậy cho đến gần sáng mới ngủ được một chút. Ngày hôm sau lúc cô từ trên lầu đi xuống đã thấy Từ Vũ ngồi ở bàn ăn, anh vẫn thói quen như mọi ngày cầm lấy tờ báo đọc bên cạnh còn có một ly cà phê.

Cô đi tới kéo ghế đối diện anh ngồi xuống, nhìn anh nói: "Anh buổi sáng tốt lành."

Anh nâng mắt nhìn cô, gật đầu: "Buổi sáng tốt lành."

"Tôi tưởng tối qua anh ngủ muộn như vậy sáng ra sẽ có chút thức trễ hơn mọi hôm."

Anh đặt tờ báo xuống bàn, cầm ly cà phê lên uống một ngụm rồi nói: "Tôi đã quen giờ giấc như vậy rồi nên thức đúng giờ như mọi hôm."

Mặc Kha từ bếp bưng lên đồ ăn sáng đặt trước mặt hai người rồi ông đặt ly sữa đậu nành cạnh cô. Cô gật đầu cảm ơn, anh nhìn cô nói: "Được rồi, em mau ăn đi. Một lát tôi đưa em đi làm."

Cô nghe vậy thì từ chối: "Không cần đâu. Lương Hào đã bị bắt rồi nên tôi cũng không còn nguy hiểm gì, vẫn có thể đi một mình đến tòa soạn."

"Vậy được, cứ theo ý em."

Ăn sáng xong hai người xuất phát hai hướng khác nhau đến nơi làm việc. Lúc Cảnh Nghiên tới tòa soạn thì đã thấy Thiền Mộng có mặt ở văn phòng. Cô đi tới bàn làm việc ngồi xuống, quay sang nhìn cô ấy hỏi: "Hôm nay cậu đến sớm vậy?"

Thiền Mộng nghe vậy thì quay sang nhìn cô nở nụ cười: "Do hôm nay mình muốn ăn đồ ăn sáng quán mình khá thích mà ngược hướng công ty nên phải thức sớm. Nếu đến muộn sẽ không còn đồ ăn nữa."

Cô nghe vậy thì hiểu ra, mở máy tính lên: "Ra là vậy."

Cô ấy kéo ghế xích lại chỗ cô, hỏi: "Mà cậu biết chuyện về công ty chồng cậu chưa?"

Cô nghe thế thì ngơ ngác lắc đầu: "Mình không biết, công ty của anh ấy có vấn đề gì sao?"

Thiền Mộng nghe vậy thì kinh ngạc: "Anh ấy không nói với cậu sao, việc nhận được nhiều đơn khiếu nại từ khách hàng về vấn đề chất lượng sản phẩm. Nhưng mà cuối cùng chồng cậu cũng giải quyết kịp thời, anh ấy làm rõ được nguyên nhân là do có người gian lận nhập nguyên liệu không tốt vào khâu sản xuất. Sau đó anh ấy cho người đó thôi việc, siết chặt hơn về vấn đề này và cũng sẽ bồi thường cho những khách hàng đấy."

Cô nghe xong thì mơ hồ, vậy mà cô chẳng biết chuyện gì. Cô quay sang nhìn cô ấy hỏi: "Mà sao cậu biết chuyện này còn biết rõ như vậy?"

"Ở trên mạng giờ cũng đã có nhiều bài nói về việc này rồi. Với lại mình có một người bạn làm ở công ty đấy nên được kể chút ít."

Cô lúc này mới nhớ ra từ tối qua lúc về đến giờ cô không hề lên mạng xem tin tức. Cô vào các trang web xem tin tức thì đúng như Thiền Mộng nói, không khác gì. Hóa ra mọi chuyện là như vậy nên tối qua anh ấy mới có vẻ mặt phiền muộn đến như thế.

Đang ngồi suy nghĩ miên man thì vai bị vỗ một cái, cô quay sang hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Thiền Mộng nhìn cô nói: "Chuẩn bị họp đấy. Cậu nãy giờ cứ thả hồn ở đâu đó?"

Cô nghe vậy thì lắc đầu: "À không sao."

Ở công ty Từ Vân, trong phòng họp bầu không khí khá là căng thẳng. Do sự việc vừa rồi nên họ đều bị Từ Vũ trách phạt hơn một tiếng trong phòng họp. Nói đúng hơn là anh không cần nói gì nhiều chỉ cần với vẻ mặt đầy sát khí đó thì bọn họ cũng sợ và cảm thấy căng thẳng rồi. Thệ Vĩ ngồi bên cạnh anh nhìn thấy mọi người đang khúm núm, cúi đầu nhìn tài liệu trước mắt chứ không dám ngẩng đầu lên nhìn vị bên cạnh anh ta.

Từ Vũ nhìn một lượt rồi lên tiếng: "Sự việc này tôi không muốn nhìn thấy thêm lần nào nữa. Nếu ai làm ăn gian dối, sai nguyên tắc dẫn đến ảnh hưởng chất lượng của sản phẩm cũng như là công ty sẽ bị tôi sa thải ngay lập tức và không cho người đó có thể xin việc thêm bất kì đâu ở trong ngành này."

Mọi người nghe vậy thì lạnh toát cả sống lưng, họ đều nhanh chóng đáp: "Tôi biết rồi Từ tổng. Chuyện như này sẽ không bao giờ xảy ra nữa."

"Tan họp."

Anh nói rồi đứng dậy rời khỏi văn phòng, Thệ Vĩ thì cũng theo sau. Bàng Nhuệ nhìn bọn họ lắc đầu tặc lưỡi một cái, đứng dậy rời khỏi phòng họp.

Vào văn phòng, Bàng Nhuệ đi tới ghế đối diện anh ngồi xuống. Thệ Vĩ vào phòng bưng hai ly cà phê đặt trước mặt hai người rồi ra ngoài. Bàng Nhuệ nhìn anh nói: "Nãy ở phòng họp cậu làm mọi người sợ chết đi được, cả tôi cũng xém vậy rồi."

Từ Vũ nghe vậy thì chẳng nâng mắt nhìn anh ta, chỉ mở tập tài liệu trên bàn ra xem, nói: "Lần này sự việc khá nghiêm trọng nếu không giải quyết kịp thời chắc chắn sẽ gây ra nhiều tổn thất cho công ty."

Báng Nhuệ cầm ly cà phê uống một ngụm: "Cậu nói đúng, với tên đó cũng là nội gián bên công ty đối thủ gài vào. Tôi đã điều tra qua hết rồi."

"Tôi cũng đoán vậy. Mà cậu mau uống cà phê lẹ đi rồi về phòng làm việc."

"Chưa gì đã đuổi tôi rồi."

Ở tòa soạn W.S, bên trong văn phòng họp Cảnh Nghiên tập trung nghe mọi người nói về bài phỏng vấn mới. Khiểm Hà nhìn họ rồi nói: "Doanh số tháng này của chúng ta không được khả quan như tháng trước nên tôi muốn chúng ta phỏng vấn một người mà có thể tăng doanh số, độ hot cao."

Một nhân viên lên tiếng hỏi: "Vậy chị chọn ra được ai chưa?"

Khiểm Hà gật đầu: "Tôi đã chọn được rồi nhưng người đó có chút khó thuyết phục vì trước giờ anh ta ít khi nhận phỏng vấn. Anh ta chính là chủ tịch của công ty Từ Vân, Từ Vũ."

Cô đang ngồi nghe tập trung bỗng nghe thấy tên anh thì bất cẩn làm rơi bút xuống. Cô cúi xuống nhanh chóng nhặt bút lên, cười cười nhìn họ: "Xin lỗi tôi làm rớt đồ."

Khiểm Hà nhìn cô một lúc sau đó nói: "Việc phỏng vấn này giao cho Cảnh Nghiên là người chụp ảnh đi. Việc lên bài và câu hỏi phỏng vấn thì là..."

Cô sau khi nghe được phân công như vậy thì càng mù mịt, cô nói: "Tổng biên tập, tôi..."

Khiểm Hà nhìn cô nở nụ cười: "Không sao, em sẽ làm được. Thiền Mộng sẽ làm chung với em về việc phỏng vấn lần này."

Cô quay sang nhìn cô ấy ngồi bên cạnh, cô ấy nhìn cô nói nhỏ: "Cố lên."

Buổi trưa cô đang định thu dọn đồ đạc xuống nhà ăn dùng bữa thì tiếng chuông điện thoại reo lên. Cô nhìn thấy người gọi thì bắt máy: "Alo."

Từ Vũ đầu dây bên kia nói: "Trưa nay em rảnh không? Tôi muốn mời em đi ăn cơm. Tôi hiện tại đang đậu xe trước tòa soạn em."

Cô nghe vậy thì nhanh chóng đứng dậy, đi tới cửa sổ nhìn thì thấy đúng là xe của anh đang đậu ở đó. Cô nói: "Anh đợi tôi một chút. Tôi xuống ngay."

Cúp máy cô đi tới bàn làm việc cầm lấy túi xách lên, Thiền Mộng ở bên cạnh nhìn thấy vậy thì hỏi: "Cậu định đi đâu thế? Không xuống nhà ăn dùng bữa trưa sao?"

"Mình có hẹn rồi, lát gặp cậu sau."

Cô nói rồi nhanh chóng chạy đi, Thiền Mộng nhìn bóng lưng cô thì lắc đầu không hiểu chuyện gì. Cô ấy sắp xếp đồ đạc rồi đi xuống nhà ăn.

Cảnh Nghiên nhanh chóng chạy ra ngoài đi tới xe của anh đang đậu mở cửa ghế phụ ra ngồi vào. Cô thắt dây an toàn rồi quay sang nhìn anh, hỏi: "Anh đến đây lâu chưa?"

Từ Vũ khởi động xe lái đi, lắc đầu: "Không lâu, lúc tôi vừa tới là gọi cho em ngay."

Cô nhìn đường đi phía trước hỏi: "Bây giờ chúng ta sẽ đi ăn ở đâu?"

"Ở một quán ăn mà em khá quen thuộc."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui