Ngồi bên trong xe, Cảnh Nghiên đưa mắt nhìn ra phong cảnh bên ngoài, quay sang hỏi Từ Vũ đang ngồi bên cạnh: “Chúng ta đang đi đâu vậy? Hình như đây không phải là đường về nhà.”
Từ Vũ ngồi bên cạnh quay sang nhìn cô, đưa tay nắm lấy tay cô: “Chúng ta sẽ đi đến một nơi, đến lúc đó thì em sẽ biết thôi.”
Nghe anh nói vậy trong lòng cô càng tò mò hơn, cô nắm lấy tay anh, những ngón tay đan vào nhau. Cô đưa mắt nhìn thẳng về phía trước, muốn xem xem anh đưa cô đi đâu.
Khoảng hơn một tiếng sau thì chiếc xe được dừng lại ở vùng ngoại ô. Cô đưa mắt nhìn xung quanh cũng không thấy có gì đặc biệt, quay sang đã thấy anh mở cửa bước xuống xe đang vòng qua chỗ cô. Cửa xe được mở ra, bàn tay anh xuất hiện trước mắt cô. Cô đặt tay mình lên tay anh, bước xuống xe.
Anh đóng cửa xe lại, quay sang nhìn cô: “Đi thôi, anh đưa em đến một nơi.”
Anh nói rồi nắm tay dẫn cô đi, cô nhìn anh đi theo phía sau. Trong lòng cô bây giờ hồi hộp không kém, cô không biết anh sẽ dẫn cô đi đâu cũng không biết anh tạo bất ngờ gì cho cô.
Hai người cứ đi như vậy một lúc thì cô thấy phía trước sáng đèn. Đi lại gần cô thấy đèn led được giăng khắp nơi, trên những dây đèn led đều là tấm ảnh chụp giữa cô và anh từ lúc quen biết nhau đến nay.
Anh nắm tay cô đi vào trong thì nhìn thấy những người bạn giữa cô và anh, lúc nãy họ bảo đi về thì giờ đây lại có mặt xuất hiện ở đây. Bên cạnh còn có những chùm bong bóng với màu sắc khác nhau. Ở dưới đất chính là những cánh hoa hồng được rải ra và những ánh đèn được sắp xếp theo hình trái tim. Cô còn nhìn thấy ở giữa ghi tên của anh và cô.
Anh dẫn cô đi vào bên trong hình trái tim đã được thiết kế sắn. Trước mắt cô xuất hiện một video ngắn, nhưng đó hình như là video lén quay cô lúc cô đang ngủ say còn anh thì đang ngồi trên giường nhìn vào máy quay.
Cô nghe anh nói: “Cảnh Nghiên, chúng ta đã quen biết nhau lâu như vậy cũng có thời gian xa cách, cùng nhau trải qua những chuyện sóng gió. Càng trải qua nhiều chuyện, tình cảm của chúng ta cũng bền chặt hơn. Giờ đây anh không muốn mất đi em nữa nên mới quyết định ngay tại thời khắc này, cầu hôn em.”
Những lời anh nói trong video cô nghe đều không bỏ sót một chữ, nước mắt cứ thế lẳng lặng rơi xuống. Từ Vũ buông tay cô ra, cầm lấy bó hoa mà Bàng Nhuệ đưa tới, đưa đến trước mặt cô: “Tặng em.”
Cô quay người lại đưa tay nhận lấy bó hoa từ anh, giờ đây cô cũng không biết nói lời nào với anh. Thiền Mộng nhanh chóng đi tới đưa khăn giấy cho cô rồi cũng trở về chỗ đứng bên cạnh Thệ Vĩ.
Từ Vũ quỳ xuống một chân, từ trong túi áo lấy ra một hộp nhẫn màu đỏ. Anh mở hộp nhẫn đó ra rồi nhìn cô, nói: “Tuy chúng ta bây giờ đã kết hôn, trở thành vợ chồng với nhau. Nhưng anh biết bản thân anh nợ em một buổi cầu hôn và một đám cưới. Cảnh Nghiên, ngày hôm nay ở tại nơi này anh muốn hỏi em. Em có đồng ý làm Từ phu nhân của anh không?”
Mọi người xung quanh lúc này cũng vỗ tay, đồng loạt nói: “Đồng ý, đồng ý, đồng ý.”
Cô ôm lấy bó hoa trong lòng nhìn anh một lúc sau đó đưa tay ra, nói: “Vậy mong Từ tổng sau này sẽ yêu thương em hơn.”
Anh nghe cô nói vậy thì nở một nụ cười, lấy chiếc nhẫn từ trong hộp ra rồi đeo lên ngón tay cô. Sau khi đeo xong, anh nhanh chóng đứng dậy ôm chầm lấy cô, nói: “Cảm ơn em, Từ phu nhân.”
Mọi người xung quanh bên cạnh lúc này cũng hô lên: “Hôn đi, hôn đi.”
Anh buông cô ra, nhắm mắt lại cúi xuống hôn lên môi cô. Cô cũng nhắm mắt lại, đón nhận nụ hôn từ anh. Nụ hôn của anh chỉ có sự dịu dàng và ngọt ngào vui vẻ. Hai người cứ như thế đứng hôn nhau một lúc mới buông cô ra.
Lúc này cô nghe thấy mọi người đồng loạt đếm: “5”
“4”
“3”
“2”
“1”
Vừa đếm xong số một thì pháo hoa được bắn lên, mọi người đều đồng thanh hô tô: “Chúc mừng năm mới.”
Cảnh Nghiên ôm lấy bó hoa quay sang nhìn anh, mỉm cười nói: “Năm mới vui vẻ.”
Anh đưa tay ôm lấy eo cô, quay sang hôn lên môi cô, nói: “Năm mới vui vẻ, Từ phu nhân.”
Cô nghe vậy thì bật cười, quay sang nhìn pháo hoa đang được bắn lên trên bầu trời. Còn cách đó không xa, Thiền Mộng cũng tay trong tay đan vào nhau với Thệ Vĩ, họ đểu ngẩng đầu nhìn pháo hoa đang được bắn, khóe miệng mỉm cười vui vẻ.
Khản Đình thì tay cầm ly rượu, một tay khoác tay của Bàng Nhuệ dựa vào vai anh đưa mắt nhìn pháo hoa. Bàng Nhuệ quay sang hôn nhẹ lên trán cô, nói: “Năm mới vui vẻ.”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, gật đầu: “Bàng tiên sinh cũng vậy, năm mới vui vẻ.”
Phán Nhu cầm máy ảnh chụp ảnh nãy giờ cảm thấy đã ổn rồi thì mỉm cười gật đầu hài lòng. Thuẫn Uy đứng bên cạnh nói: “Cô không ngắm pháo hoa sao? Nãy giờ cứ thấy cô chụp ảnh.”
Phán Nhu ngẩng đầu lên nhìn pháo hoa trước mắt, gật đầu: “Tôi có xem chứ. Chỉ là nãy giờ tôi đang chụp lại ảnh về chị Cảnh Nghiên với Từ tổng.”
Thuẫn Uy cầm ly rượu lên uống một ngụm nhỏ, nói: “Pháo hoa rất đẹp, cô hãy tập trung ngắm nó đi.”
Phán Nhu tay cầm chặt máy ảnh, quay sang nhìn anh, nói: “Thuẫn Uy, chúc anh năm mới vui vẻ. Rất vui vì được đón năm mới cùng anh.”
Thuẫn Uy nghe vậy thì hơi khựng lại nhưng anh cũng như là không có gì, gật đầu: “Năm mới vui vẻ.”
Tuy chỉ vỏn vẹn bốn chữ nhưng đối với cô ở thời điểm hiện tại như vậy cũng vui rồi.
Sau khi kết thúc pháo hoa, Thệ Vĩ ôm một hộp lớn đi tới đặt ở giữa. Cảnh Nghiên thấy vậy đi tới hỏi: “Đây là gì vậy?”
Thệ Vĩ mở hộp ra, những món đồ bên trong xuất hiện: “Đây là những que pháo bông nhỏ đã được Từ tổng dặn chuẩn bị từ trước.”
Thiền Mộng nghe vậy thì phấn khích, hớn hở nói: “Thế bây giờ chúng ta mau đốt đi. Lâu rồi em chưa chơi lại.”
Thệ Vĩ nghe vậy thì nói: “Được được, em đợi anh một lát.”
Cảnh Nghiên đứng bên cạnh quan sát hai người nở nụ cười, cũng đưa mắt nhìn sang những người còn lại. Có lẽ năm nay hầu như ai cũng đều đã tìm được nửa kia cho mình. Cô quay sang nhìn anh đang đứng bên cạnh cũng là lúc anh quay lại nhìn cô, hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Cô nhanh chóng lắc đầu: “Không có, chỉ là em thấy chồng em rất đẹp trai.”
Anh nghe vậy thì đưa tay lên véo nhẹ mũi cô, cầm lấy hai cây pháo bông đưa sang cho cô: “Đây, pháo bông của em. Đã được đốt sẵn rồi.”
Cô cầm lấy hai cây pháo bông đã được đốt sẵn đi sang chỗ Khản Đình với Thiền Mộng. Mọi người trên tay đều cầm pháo bông đã được đốt trên tay, cười nói vui vẻ. Cứ như vậy họ vui vẻ đón năm mới cùng nhau.
Sau ngày hôm đó thì Cảnh Nghiên cũng tập trung hơn về cuộc thi nhiếp ảnh gia quốc tế. Bên trong tòa soạn, Thiền Mộng cầm xấp tài liệu trở về chỗ ngồi thì thấy cô đang đăm chiêu nhìn vào màn hình máy tính. Cô ấy đưa tay vỗ vai cô, hỏi: “Xem gì mà tập trung vậy?”
Cô quay sang nhìn cô ấy, đưa tay chỉ lên màn hình máy tính: “Mấy bài này đều do cậu viết sao?”
Thiền Mộng đưa mắt nhìn sang gật đầu: “Đúng vậy, cậu không biết gì sao?”
Cô nghe vậy thì thắc mắc: “Biết chuyện gì?”
“Hôm phỏng vấn mình đi cùng cậu, Từ Vũ đã nói riêng với mình nếu sau này cậu và anh ấy có công khai thì muốn mình viết bài về chuyện của hai người.”
Cô nghe vậy thì hiểu ra, hèn chi lúc đó cô thấy nụ cười của Thiền Mộng cứ lạ lạ. Cô kéo xuống nhìn những bức ảnh chụp, góc độ này chắc là do Phán Nhu chụp. Cô cảm thấy Từ Vũ nhờ hai người họ viết về bài báo này cũng không phải không đúng. Vì một khi lựa chọn công khai, sẽ có rất nhiều bài báo được đăng lên có thể dùng từ không đúng sự thật.
Cô thoát trang web cầm ly cà phê lên uống, Phán Nhu lúc này đi tới hỏi: “Chị đã chuẩn bị cuộc thi tới đâu rồi?”
Cô ngẩng đầu nhìn cô ấy, nói: “Cũng sắp xong rồi em.”
Thiền Mộng vươn vai, ngồi dựa vào ghế: “Cũng sắp đến Tết nguyên đán rồi, mình cũng phải tranh thủ đặt vé về quê từ sớm nếu không tới lúc đó sẽ không đặt kịp.”
Cô nghe vậy thì mở điện thoại lên nhìn, cũng sắp đến Tết nguyên đán rồi có nghĩa là ba mẹ của Từ Vũ cũng sắp về nước để đón Tết. Cô thầm thở dài, hồi hộp quá đi dù gì cũng là lần đầu gặp ba mẹ chồng với thân phận là con dâu. Cô tắt điện thoại rồi đưa tay vỗ trán để cho không suy nghĩ đến nữa, tập trung làm việc.