Bầu trời hôm nay trong xanh nhưng tâm trạng của Tần Mộng Khiết lại chẳng đẹp như thế.
Cô ngồi trên bàn học ngó ra ngoài cửa sổ, những vạt nắng vàng chiếu vài gương mặt khả ái nhưng đượm buồn của cô gái.
Cảm giác tội lỗi bùng lên trong lòng nhưng lại chẳng thể làm gì hơn.
Tạ Hoài Du lúc này vẫn đang sửa soạn quần áo, đầu tóc mà không hề để ý đến điện thoại.
Anh đứng trước gương chỉnh lại phần tóc còn bị rối, sau đấy lại lựa chọn cho mình một bồ đồ phù hợp.
Có lẽ vì là con trai nên anh chọn đồ khá nhanh.
Hôm nay Tạ Hoài Du mặc một chiếc áo sơ mi trắng phối với quần jeans.
Bước ra ngoài đường cùng với tâm trạng háo hức mong chờ.
Anh ngồi trên chiếc xe máy chạy qua nhà Tần Mộng Khiết để đón cô gái nhỏ.
Nhìn cảnh vật quen thuộc xung quanh mình, cũng chẳng có gì mới mẻ nhưng vù tâm trạng đang vui nên nhìn đâu cũng thấy dễ chịu.
—————
Tần Mộng Khiết sau khi gửi tin nhắn mà không thấy phản hồi lại, cô cho rằng Tạ Hoài Du đang cảm thấy khó chịu vì sát giờ hẹn rồi mà cô mới báo cho anh biết.
Lúc này Tạ Hoài Du cũng đã đến trước cửa nhà cô, anh xuống xe bấm chuông cửa.
Cứ ngỡ người bước ra sẽ là Mộng Khiết nhưng không ngờ được là, xuất hiện trước mặt anh là một chàng trai cao ráo mang vẻ trưởng thành, chín chắn.
Thấy chàng trai lạ bước ra từ nhà bạn học nhỏ kia, Tạ Hoài Du bất ngờ đứng im lặng vài một phút.
Mãi cho đến khi Tần Minh Triết lên tiếng Tạ Hoài Du mới hoàn hồn trở lại.
- Nhóc kiếm ai?
- Có Tần Mộng Khiết ở nhà không ạ? Tạ Hoài Du lịch sự thưa hỏi.
Nghe tới đây Tần Minh Triết cũng biết được cậu con trai trước mặt này chính là người rủ em gái đi chơi.
Theo như Tần Minh Triết quan sát một lượt thì cậu con trai trước mặt này trông cũng không tồi, có chiều cao, có nhan sắc và cũng khá lịch sự.
Tuy nhận xét như thế nhưng anh cũng không thể nào để em gái đi theo Tạ Hoài Du thế được.
- Nó cảm rồi nên không đi đâu.
Tần Minh Triết nói dối rằng em gái đang bị ốm nên không đi được, biểu cảm trên gương mặt anh như muốn đuổi Tạ Hoài Du đi.
- Hôm qua vẫn còn khỏe mà?
- Hôm qua là hôm qua, hôm nay là hôm nay.
Nói rồi Tần Minh Triết không tiễn khách đi, trự tiếp đóng cửa lại rồi vào nhà luôn.
Tạ Hoài Du không hiểu nổi, rõ ràng hôm qua Tần Mộng Khiết vẫn đáp lại anh bằng một giọng rất khỉe khoắn mà, sao hôm nay có thể ốm được!?
Rút điện thoại từ trong túi quần ra mới phát hiện Mộng Khiết gửi tin nhắn đến nói rằng không thể đi được.
Tạ Hoài Du ngây người, anh trực tiếp gọi điện cho Tần Mộng Khiết.
- Alo?
- Alo, sao em… lại đổi ý rồi?
- …
Tần Mộng Khiết im lặng vài giây rồi mới đáp lại:
- Em xin lỗi, anh trai em… không cho em đi.
Để khi khác nhé.
Tiếng “tút tút” từ điện thoại vang lên, trên gương mặt điển trai của Tạ Hoài Du phảng phất nét buồn rầu khó tả.
Thế chẳng phải cất công cả đám chuẩn bị cho buổi tỏ tình ngày hôm nay sao!?
—————
Mặt khác, thấy anh trai Tạ Hoài Du của mình mãi chưa đến, Tạ Ngọc Trân đành gọi điện thúc giục.
Thế nhưng câu nói mà cô nghe được từ anh trai lại là “Cô ấy không đến được”.
Tạ Ngọc Trân cũng cảm nhận được sự thất vọng của anh trai thông qua giọng nói, anh đã mong chờ biết bao và cũng đã cố gắng chuẩn bị cho buổi tỏ tình ngày hôm nay.
—————
Nằm trong phòng, Tạ Hoài Du xốc lại tinh thần.
Mới bị cản trở có một lần mà thôi, sao anh có thể dễ dàng bỏ cuộc như thế được!
Hôm nay không được thì sắp xếp hẹn vào buổi khác.
Điều quan trọng bây giờ không phải chỉ có bày tỏ tình ý với cô gái kia mà còn có kỳ thi quan trọng trước mắt sắp diễn ra nữa, rơi vào lưới tình cũng không thể xao nhãng việc học được..