Một tuần trôi qua kể từ buổi đi chơi hôm ấy, Tần Mộng Khiết chán nản ngồi trong phòng coi phim một mình.
Mấy bức tranh khách đặt cũng đã hoàn thành xong, hiện vẫn chưa có ai đặt thêm.
Bởi mới nói, công việc của cô không ổn định lắm, lên xuống thất thường.
Một cuộc điện thoại gọi tới, là Lưu Phi Phi, vì sắp sắp đến sinh nhật mẹ nên cô muốn đặt một bức tranh ở chỗ Mộng Khiết làm quà tặng cho mẹ.
- Alo, Mộng Khiết.
Tớ muốn đặt tranh vẽ của cậu.
- Hửm...!Vậy cậu muốn bức tranh đó như thế nào?
Mộng Khiết vừa nói vừa nhai miệng bánh trong miệng.
- Tớ hẹn trước thế thôi, tớ sợ bận quá nên sẽ quên mất.
Chi tiết thì tớ nhắn sau nhé, giờ tớ bận mất rồi.
Nói rồi cúp máy luôn.
Tần Mộng Khiết ngả người dựa vào thành giường, đưa tay vắt lên trán suy nghĩ điều gì đó rồi không tự chủ mà nói thành lời luôn, khuôn mặt buồn chán cùng giọng điệu ỉu xìu vang lên trong căn phòng.
- Ai cũng bận rộn hết nhỉ...
Lưu Phi Phi là trợ lý giám đốc, còn Chu Hiểu Tinh là nhân viên văn phòng.
Cả hai lúc nào cũng bận rộn với công việc của mình, chỉ có Tần Mộng Khiết cô là có nhiều thời gian rảnh hơn.
Nhưng Chu Hiểu Tinh bây giờ cũng khác trước rồi, không làm việc thì cũng là đi chơi với Châu Chấn Kiệt, hiếm lắm mới đến chơi cùng cô.
*****
Công việc làm giáo viên của Tạ Hoài Du cũng không tồi, có lẽ do anh là một trong những giáo viên trẻ tuổi có tài và có cả sắc ở trường nên cũng được kha khá học sinh yêu mến.
Giờ ra chơi, một đám các cậu học sinh đến chặn trước mặt Tạ Hoài Du, vẻ mặt hí ha hí hửng, hào hứng nói:
- Thầy Tạ, chơi bóng rổ với bọn em đi.
Một cậu học sinh khác chen vào:
- Đúng rồi, bữa trước em thấy thầy chơi hay quá chừng, chơi với bọn em đi, tiện cũng để chúng em tập luyện và học hỏi thêm.
Tạ Hoài Du định từ chối đám nhóc này nhưng nhìn bọn chúng vậy quanh anh như thế, lại thêm những đôi mắt mong chờ làm anh khó lòng mà từ chối được.
Quyết định trở thành giâo viên, tính cách Tạ Hoài Du cũng dịu bớt đi.
Nhớ ngày trước anh còn chẳng mấy quan tâm đến nhiều người xung quanh mình mà nay đã biết cách quan tâm và chiều ý các em học sinh của mình rồi.
- Được rồi, mấy đứa ra sân trước đi.
Mấy cậu học trò vui mừng nhảy cẫng lên, tay khoác vai nhau chạy ra sân bóng rổ đứng đợi.
Tạ Hoài Du đến phòng giáo viên cất tài liệu, tiện dừng chân lại nên anh rút chiếc điện thoại từ trong rúi quần ra.
Màn hình sáng lên, hình nền trong điện thoại anh vậy mà lại là hình chụp chung của Tạ Hoài Du và Tần Mộng Khiết bảy năm trước.
- Tối nay rảnh không, đi ăn tối với anh đi.
Tần Mộng Khiết bên này đang coi phim đến phân đoạn lấy đi nước mắt của khán giả nên chẳng thèm để ý đến điện thoại.
Chỉ thấy hai mắt cô long lanh những giọt nước mắt, chiếc mũi nhỏ xinh cứ sụt sịt nãy giờ.
Không nhận được hồi đáp, Tạ Hoài Du cũng chẳng biết làm sao.
Anh nhét điện thoại trở lại vào túi quần rồi chạy ra chơi bóng rổ như lời đã hứa.
Bao năm trôi qua rồi nhưng trình chơi thể thao của anh, đặc biệt là bóng rổ vẫn không hề giảm sút một tẹo nào.
Mấy cậu học sinh kia chỉ biết đứng trơ mắt nhìn giáo viên của mình ném bóng vào rổ.
Nữ sinh trong trường thấy giáo viên mới vừa trẻ vừa đẹp trai lại còn biết chơi bóng rổ, thế là kéo theo mấy bạn nữ khác đến vây quanh xem.
Lâu lâu còn nghe tiếng hò hét của mấy em nữ ấy nữa.
*****
Tần Mộng Khiết coi xong tập phim mới nhất mới để ý đến điện thoại của mình.
Rõ ràng bây giờ Tạ Hoài Du đã trở thành một vị giáo viên tài ba rồi, công việc ắt hẳn bận rộn hơn cô nhưng sao trông anh lại không có vẻ gì như thế, ngược lại lại có cả thời gian mời cô đi ăn!?
Tần Mộng Khiết không biết nên từ chối hay đồng ý nữa.
Nếu từ chối thì phải dùng lý do gì đây.
Cuối cùng cô vẫn soạn đôi ba tin nhắn gửi lại cho anh.
- Anh không bận hả?
Phải mất một lúc mới thấy Tạ Hoài Du phản hồi lại:
- Có rảnh một chút, vừa đủ thời gian ăn uống thôi.
- Vậy cũng được, nhưng lần này để em trả tiền cho, anh không được giành đâu đấy!
Tạ Hoài Du phì cười, lâu ngày không gặp lại tính cách cô cũng trở nên khác trước hơn nhiều rồi.
Tuy nhiên dù có thay đổi thì trong mắt anh, Tần Mộng Khiết luôn là một cô gái đáng yêu và tốt bụng.
- Được, hẹn em bảy giờ tối nay..