Tám giờ tối, cô gái đứng lên dọn đồ trên bàn chuẩn bị đi về liền bị đồng nghiệp giữ lại.
- Hiểu Tinh, đi karaoke với bọn chị không?
Chu Hiểu Tính vội xua tay từ chối, hôm nay ở công ty phải xử lý nhiều việc như thế mà họ không mệt hay sao, lại còn muốn đi karaoke nữa.
- Dạ thôi, em xin kiếu ạ.
- Chán thế, vậy hẹn em hôm khác nhé.
- Vâng, mọi người đi chơi vui vẻ.
Bước ra khỏi công ty, vừa định đến trạm xe buýt thì Châu Chấn Kiệt liền xuất hiện.
Chiếc xe moto đột ngột dừng trước mặt Chu Hiểu Tinh không khỏi làm cô giật mình.
- Lên xe đi, anh đưa em về.
- Anh làm em giật mình đấy!
Châu Chấn Kiệt bật cười, gạt chân chống rồi xuống xe lấy nón bải hiểm đội lên đầu giúp Chu Hiểu Tinh.
Cơ mà cũng lạ, chẳng phải chiều nay anh nói là phải tăng ca về trễ nên không đến được mà, vậy sao bây giờ lại xuất hiện ở đây kia chứ!?
- Này, anh không tăng ca nữa à?
- Tốc độ làm việc nhanh thì về sớm thôi.
Ăn gì, anh đưa em đi ăn.
- Ây, em mệt lắm, mình về nhà rồi đặt đồ ăn được không?
Châu Chấn Kiệt cũng nghe theo, chạy một mạch về nhà.
Từ lúc Hiểu Tinh lên năm hai đại học thì cả hai người đã bắt đầu sống chung với nhau rồi, Châu Chấn Kiệt cũng không dám làm gì quá quắt, mỗi ngày đều rất nuông chiều cô, đôi khi hai người cũng có sự cãi vã, trận nào Hiểu Tinh cãi không nổi liền chạy đi tìm Tần Mộng Khiết.
Ăn ngủ ở nhà Mộng Khiết hai ngày không về làm Châu Chấn Kiệt lo muốn chết.
*****
Cạch, Châu Chấn Kiệt đưa tay bật đèn trong nhà lên, dịu dàng dắt tay cô gái nhỏ vào trong.
- Đi tắm đi, anh nấu cơm cho em, ăn đồ ăn ngoài nhiều không tốt đâu.
||||| Truyện đề cử: Vợ Ơi! Về Nhanh |||||
Chu Hiểu Tinh hai mắt lờ đờ, vẻ mặt mệt mỏi đáp lại chàng trai kia:
- Phiền anh rồi.
Nói rồi cô bước vào phòng tắm, xả nước ấm đầy bồn tắm rồi từ từ bước vào ngâm mình.
Lúc mệt mỏi mà ngâm mình trong nước ấm đúng thật là thoải mái mà.
Hôm nay muộn rồi nên Hiểu Tinh không gội đầu nữa, cố gắng tắm rửa nhanh nhất có thể rồi ra ăn tối.
- Xong rồi hả, qua đây ăn đi.
- Ừ.
Trông sắc mặt của bạn gái khá kém, lòng Châu Chấn Kiệt cảm thấy xót xa vô cùng.
Đưa tay lên sờ trán của cô anh mới phát hiện ra cô bị sốt rồi, nhanh chóng đứng dậy đi tìm thuốc hạ sốt.
- Sao em sốt rồi mà không nói với anh thế!
- Hả, em có sốt hả?
Vẻ mặt cô lúc này trông còn mệt mỏi hơn, lục hết cả cái nhà mà chẳng thấy thuốc đâu, Châu Chấn Kiệt vội vàng chạy ra ngoài mua về ít thuốc.
- Chờ chút,anh đi rồi về liền, ăn không nỏi thì về phòng nghỉ ngơi đi, anh đi mua cháo cho em ăn.
Chu Hiểu Tinh nhìn đồ ăn trên bàn, mọi hôm cô ăn sẽ cảm thấy rất ngon, nhưng mà hôm nay lại cảm thấy khó nuốt vô cùng.
Bất giác đưa tay lên sờ trán thửtrasn của mình, quả thật đúng như lời Châu Chấn Kiệt nói, cô sốt rồi.
Hiểu Tinh vào phòng tìm nhiệt kế, muốn đo thử xem bản thân rốt cuộc sốt bao nhiêu độ rồi.
- Ây, tận 38,5 độ.
Cô nằm vật xuống giường, tiện tay kéo chăn đắp kín cơ thể đang run lên vì lạnh.
Chưa được bao lâu liền ngủ thiếp đi luôn.
Châu Chấn Kiệt về nhà, rót một ly nước đầy rồi xông thẳng vào trong phòng ngủ, thấy cô bé nhỏ đã ngủ say sưa trên chiếc giường, anh thật không nỡ gọi cô dậy nhưng vẫn phải làm thế.
- Hiểu Tinh, dậy uống thuốc đi, Hiểu Tinh.
Cô khẽ cựa người một cái, mệt mỏi mở đôi mắt ra nhìn bạn trai mình.
Châu Chấn Kiệt nhẹ nhàng đỡ Hiểu Tinh ngồi dậy, để cô dựa vào người mình.
Anh bóc một viên thuốc sủi hạ sốt ra bỏ vào trong ly nước, chờ tan hết eooif đưa cho cô uống.
- Uống xong thì ngủ đi, anh xin nghỉ phép một ngày cho em.
- Không cần đâu, đến mai là đỡ rồi mà.
Tắm xong, nhìn cô gái nhỏ đang nằm co ro một mình trên giường, Châu Chấn Kiệt chậm rãi ngồi xuống, chỉnh lại tư thế nằm cho cô.
Trước khi đi ngủ còn kiểm tra xem cô đã hạ sốt hay chưa, sau đấy liền ôm bạn gái nhỏ của mình vào lòng rồi mới ngủ..