Tình Đầu Ở Trường Đại Học

*

“Vệ Cát rất thân với Triệu Lệ Hoằng sao?”

“Đúng vậy. A Hoằng là bạn cùng phòng với bọn em, cậu ấy rất tốt, học cũng rất giỏi, chỉ đứng sau Tiểu Cát thôi. Bây giờ em cùng Tiểu Hạ lên lớp đây, anh có muốn đi cùng luôn không?”

Hắn không muốn nghĩ ngợi nhiều, Vệ Cát đương nhiên là thích hắn, còn tên A Hoằng gì đó, mười kiếp nữa cũng không đến lượt.

“Anh đi với!” Phó Luật Hàm nhanh nhảu lên tiếng.

“Hừ, ai rủ anh.”

Lạc Khả nhìn Vương Túc Ngạn ngẫm nghĩ một hồi, hắn mới gật đầu theo Lạc Khả lên lầu.

Lúc này ở trong lớp A13, Vệ Cát nhìn mấy số liệu trong vở đến hoa cả mắt, cậu duỗi tay người quay tứ phía, trong tay vẫn còn cầm cây bút hươ qua hươ lại, không may đầu bút đụng phải mặt Triệu Lệ Hoằng.

Roẹt! Một đường xanh xanh dài ngoằng in trên má của Triệu Lệ Hoằng.

“Xin lỗi, A Hoằng. Tớ vô ý thôi, ừm... để tớ lau cho cậu nhé!”

Vệ Cát đi hỏi các bạn nữ trong lớp xin khăn giấy, vì là Vệ Cát, các cô bạn có giấy đều đưa rất nhiệt tình. Chẳng mấy chốc, cậu đã nhận được một xấp giấy đủ các thương hiệu khác nhau.

Đi về chỗ ngồi, Vệ Cát vẫy vẫy chiến tích của mình với Triệu Lệ Hoằng, chọn một cái khăn giấy ướt, còn lại thì đẩy sang phía Triệu Lệ Hoằng.

“Đều là của cậu đấy!”

“Tôi không dám nhận đâu, rõ ràng là bọn con gái cho cậu mà.” Triệu Lệ Hoằng cười cười, đẩy lại xấp giấy cho Vệ Cát.

Hai người cứ thế đẩy qua đẩy lại, một cơn gió lùa vào cửa sổ phòng học, thổi bay vài tờ giấy xuống đất.

“Tại cậu mà phí mất mấy tờ giấy rồi! Số giấy này dùng được cả tuần đấy, cứ lấy đi, không cần phải ngại đâu, chúng ta là bạn bè mà. Được rồi, bây giờ ngồi yên để tớ lau mặt cho, đừng có mà loay hoay nữa!”


Không cho Triệu Lệ Hoằng nói thêm câu nào, cậu lấy khăn giấy lau lên mặt Triệu Lệ Hoằng. Vết mực tương đối khó ra, Vệ Cát lau mãi mà chỉ mờ dần chứ chưa hết hẳn, cậu bực mình nắm lấy cằm Triệu Lệ Hoằng, đưa sát đến mặt mình, dùng sức chà mạnh.

“Vết mực chết tiệt này!” Cậu mở miệng mắng khẽ, tay tiếp tục lau lau.

“Mặt cậu nhìn như con khỉ vừa mới ăn ớt ấy!” Miệng Triệu Lệ Hoằng méo xệch, buồn cười nhìn hành động của cậu.

“A ha, xong rồi.” Vệ Cát không để ý lời nói của Triệu Lệ Hoằng cho lắm, nhoẻn miệng cười, tay cầm khăn lau thả xuống.

Ở ngoài lớp, Lạc Khả định gọi Vệ Cát, vừa hay bắt gặp cảnh cậu lau mặt cho Triệu Lệ Hoằng, vừa nói vừa cười rất vui vẻ. Phó Luật Hàm đứng bên cạnh huýt một tiếng sáo dài, Diệp Tư Hạ ở đằng sau không có phản ứng.

Đôi mày của Vương Túc Ngạn chau vào nhau như muốn gộp hai hàng thành một hàng, môi mỏng mím lại.

Bọn con gái thấy hai đàn anh Vương Túc Ngạn cùng Phó Luật Hàm bỗng nhiên ghé thăm, bắt đầu nhốn nháo. Tiếng ồn làm Vệ Cát chú ý tới, cậu nhìn ra bên ngoài, tiêu cự tập trung hết vào người Vương Túc Ngạn.

Thấy hắn, cậu cao hứng cười híp mắt, lập tức đứng lên, chen chúc qua đám nữ sinh ồn ào, chạy về phía có Vương Túc Ngạn.

Ra đến hành lang, Vệ Cát phát hiện Vương Túc Ngạn đang không vui, không biết chuyện gì đã làm cho gương mặt bình thường rất ít khi biểu lộ cảm xúc thành ra như vậy nhỉ?

“Túc Ngạn.”

Nhẹ giọng gọi tên hắn, lại bị hắn nắm chặt tay kéo đi chỗ khác. Đám đông tiếp tục bàn tán, tiếng xì xầm ngày càng lớn.

Triệu Lệ Hoằng từ trong lớp đi ra, Lạc Khả và Diệp Tư Hạ ngoắc Triệu Lệ Hoằng lại, Lạc Khả nhìn Vương Túc Ngạn, ngước mặt lên một cái, rồi quay sang nhìn Triệu Lệ Hoằng, tỏ ý:“Cậu làm người ta ghen rồi kìa, thấy chưa?”, sau đó nở một nụ cười đầy hàm ý.

“Đừng như vậy chứ! Tôi chính là chất xúc tác để phản ứng hoá học giữa hai người đó xảy ra đấy! Không phải Tiểu Cát rất thích đàn anh đó hay sao? Họ phải cảm ơn tôi mới đúng!”

Đáp lại nụ cười hàm ý sâu xa của Lạc Khả, Triệu Lệ Hoằng bình thản nhún vai, cười cười. Diệp Tư Hạ vỗ vai Triệu Lệ Hoằng, bật lên ngón cái.

Chỉ còn Phó Luật Hàm ngẩn người không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chuyện tình cảm của Vương Túc Ngạn trước đây hắn hiểu rất rõ, không phải còn day dứt lắm sao, không lẽ cái tên Vương Túc Ngạn này bị nhóc con đáng yêu kia làm cho đổ cái rầm rồi. Hành động bực tức lúc nãy là ghen phỏng?

“Tiểu Cát với Ngạn Ngạn có chuyện gì thế?” Phó Luật Hàm biết rõ nhưng vẫn cố tình hỏi.


Lạc Khả đang rất vui khi bạn thân rốt cuộc cũng hết kiếp đơn phương, nghe Phó Luật Hàm hỏi liền nói lia lịa như đã học thuộc lòng:

“Cậu ấy thích đàn anh, là kiểu nhất kiến chung tình đó, mà đàn anh, hình như cũng thích Tiểu Cát nhà em. Mấy hôm trước hai người họ có ngủ cùng nhau một đêm, tình cảm tiến triển rất tốt. Hôm nay có lẽ đàn anh ăn một chút xíu giấm vì hành động của Tiểu Cát và A Hoằng. Anh là bạn thân của anh ấy lâu như vậy, không thể không biết đi?”

Hiểu ra chuyện, tìm ra được nhiều điều chưa biết, hai mắt Phó Luật Hàm sáng lên, cười càng thêm ranh mãnh, thành thật trả lời:

“Ngạn Ngạn chưa có nói cho anh biết, bạn thân mà giấu kĩ quá thể.” Phó Luật Hàm vuốt cằm, tiếp tục nói với Lạc Khả “ Anh chỉ biết Tiểu Cát thích Ngạn Ngạn từ hôm sinh nhật cậu ấy. Mà cậu ấy, đối với chuyện tình cảm lúc nào cũng hờ hững, khó đoán được trong lòng cậu ấy nghĩ cái gì.”

Lạc Khả gật gật đầu, Triệu Lệ Hoằng tiếp lời.

“Vì vậy nên cho đàn anh ăn giấm để anh ấy biết được tình cảm của mình với Vệ Cát là gì, vậy cũng tốt.”

“Cậu quả nhiên nói đúng cái anh đang suy nghĩ. Anh nghĩ chúng ta hợp nhau đấy, A Hoằng.” Phó Luật Hàm búng tay, nhìn Triệu Lệ Hoằng cười lớn, bắt tay với cậu.

“Cảm ơn. Đàn anh, xin được chỉ giáo!” Triệu Lệ Hoằng không khách khí, giơ tay đáp lại.

“Từ từ, hai người đứng xích ra một chút coi, làm gì mà đứng sát nhau như vậy?” Lạc Khả liếc hai người.

Diệp Tư Hạ nãy giờ im lặng đứng xem đột nhiên lên tiếng.

“Cậu lo gì chứ, A Hoằng là top mà, anh nhà cậu cũng là top, top với top thì đến với nhau bằng cách nào?”

Triệu Lệ Hoằng nghe xong đưa tay lên miệng ho mấy cái, Phó Luật Hàm ôm bụng cười lớn. Suy nghĩ của cái tên này mắc cười quá đi!!!

Diệp Tư Hạ không hiểu mình nói sai cái gì, ngây ngốc nhìn Phó Luật Hàm. Lạc Khả cùng chung tình trạng với Diệp Tư Hạ, chẳng hiểu cậu ta đang nói cái gì.

“Thôi, không bàn mấy vấn đề tế nhị này nữa. Không thấy chúng ta đang đứng trước bàn dân thiên hạ nói chuyện riêng tư sao?”

Chỉ chỉ tay xung quanh, Lạc Khả nhỏ giọng nhắc nhở trước ánh nhìn đầy tò mò bao quanh bốn người.


*

Đưa Vệ Cát đến hành lang vắng người, Vương Túc Ngạn đứng lại, khoanh tay nhìn cậu.

Vệ Cát khó hiểu nhìn Vương Túc Ngạn, hắn không nói, cậu im lặng.

“Không muốn nói gì sao?”

Hắn dùng giọng điệu lạnh lùng như lần đầu tiên gặp mặt, hỏi.

“Anh muốn nghe chuyện gì?”

Cậu nhướn mắt nhìn hắn, hỏi lại. Không biết vì sao hắn đột nhiên thay đổi thái độ như vậy, rõ ràng sáng sớm còn cười với mình, sao bây giờ lại bày ra bộ mặt than củi này chứ?

“Anh chính là không muốn nhìn em thân mật với người khác, ngoại trừ anh. Dù là bạn, cũng không được gần gũi!”

Vương Túc Ngạn ngữ khí bình tĩnh, nhưng trong sự bình tĩnh loé lên một tia độc chiếm mà hắn không nhận ra được.

“Anh...ghen?” Vệ Cát gấp gáp hỏi, có phần không tin được.

Người này...biết ghen?

Mình với A Hoằng làm hắn ghen?

Bị hỏi điều trước giờ chưa hề nghe qua, Vương Túc Ngạn lần đầu tiên lộ rõ sự lúng túng, hắn quay mặt đi, giọng nói nhỏ lại.

“Anh không thích thằng nhóc đó thân mật với em.”

“Anh nói sao, em không nghe rõ.” Vệ Cát mở cờ trong bụng, thích thú muốn hắn lặp lại lời vừa nói.

“Anh không bao giờ nói lại câu liên quan đến chuyện mất mặt này lần thứ hai.”

Vẻ mừng rỡ trên khuôn mặt Vệ Cát chưa duy trì được lâu thì đã dần tiu nghỉu. Câu đó nói lại mất mặt lắm sao? Chỉ biết nói ra điều mình muốn, không cần biết tâm trạng của người nghe câu nói đó sẽ như thế nào.

Cậu giận hắn, nhưng không muốn thể hiện ra mặt. Tính hắn cố chấp, hắn không nói, là không nói. Thừa nhận việc mình ghen, là chuyện rất khó tin rồi. Nếu có một ngày hắn nói ba chữ “Anh thích em”, cậu sẽ cảm động mà khóc mất.

“Ừm...vậy không còn gì nữa, em về lớp nhé?”


Nói rồi Vệ Cát quay đầu bỏ đi, không rõ đây là tâm trạng gì. Để lại Vương Túc Ngạn đứng đó một hồi lâu, chưa biết nhận ra mình sai ở chỗ nào.

Tiếng chuông vang lên báo hiệu hết giờ ra chơi, Vệ Cát đi về lớp trên lầu bốn bằng cầu thang bộ, đúng lúc gặp thầy Lâm Viễn. Thầy trò cùng nhau bàn chuyện thiết kế web, cậu ở phương diện này rất thành thạo, thầy Lâm cũng khá hứng thú với việc thiết lập các trang web, trò chuyện một lúc, rất nhanh lên đến lầu bốn.

Thầy bước vào lớp, mọi người bắt đầu nháo nhào chạy về chỗ, ngoan ngoãn đứng lên chào thầy. Vệ Cát theo sau bước nhanh về chỗ.

Như mọi ngày, hết giờ học Lạc Khả sẽ đi cùng Phó Luật Hàm, cậu cùng Diệp Tư Hạ và Triệu Lệ Hoằng về kí túc xá. Đi một đoạn đường, Diệp Tư Hạ và Triệu Lệ Hoằng đều nhận ra Vệ Cát có điều gì đó, bèn hỏi:

“Tiểu Cát, cậu có chuyện gì sao, trông mặt mũi đờ đẫn thế kia. Nói đi, Diệp Tư Hạ này sẽ giúp cậu!!”

“Lúc nãy đi với Vương Túc Ngạn, có phải anh ấy làm gì khiến cậu như vậy phải không?” Luôn nhìn thấu suy nghĩ người khác, Triệu Lệ Hoằng bật ra câu hỏi làm cậu bất ngờ.

Thấy cậu muốn nói lại thôi, Triệu Lệ Hoằng huých cậu một cái.

“Nói ra đi, tôi đây giúp cậu. Tên đó nhìn qua là biết kiểu người hay ụp gáo nước lạnh lên đầu người khác.”

Diệp Tư Hạ bị bỏ quên, ấm ức vụt lên trước, tham gia vào cuộc đối thoại.

“Đúng vậy, đúng vậy. Tôi đoán nhé, hắn ghen với A Hoằng nhưng không chịu thừa nhận với cậu, đúng chứ?”

Vệ Cát cảm thấy đôi lúc Diệp Tư Hạ này đã hiểu chuyện đời hơn cả Lạc Khả. Cậu ậm ừ, cười khổ kể:

“Không hẳn...hắn có thừa nhận chuyện ghen, nhưng lại xem việc ăn giấm đó là mất mặt...”

Diệp Tư Hạ tức xì khói, cậu ta chỉ tay lung tung, miệng không ngừng nói:

“Ghen mà là chuyện mất mặt? Cái tên này, Tiểu Cát à, bỏ quách đi cho xong!”

“Này này, Tư Hạ, bình tĩnh nào. Về kí túc xá uống hớp nước cho mát người đã, rồi có gì thì bàn tiếp.” Triệu Lệ Hoằng khoác vai hai người, kéo về kí túc xá.

Vệ Cát cậu theo đuổi chưa đủ tích cực chăng? Vậy phải thay đổi kế hoạch rồi, không thể chậm mà chắc được, hiệu quả không cao, phải đánh nhanh tóm lẹ thôi.

Lynn: Vì hết Tết rồi, Lynn phải đi học rồi nên mỗi tuần chỉ có thể ra 3-4 chương thôi =((((( *đao khộ - ing*. Nhưng mọi người vẫn hãy ủng hộ Lynn nhé! *cúi đầu cảm ơn* =.=

---------------•--------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận