Tình Đầu Ở Trường Đại Học

Diệp Tư Hạ dường như đang xấu hổ, bước chân nhanh hơn, bỏ lại Vệ Cát một khoảng xa. Vệ Cát không đoán tâm tình của Diệp Tư Hạ nữa, ngẩng đầu nhìn lên trời. Bầu trời lặng ngắt không một áng mây, chỉ có những tia nắng muộn rọi xuống gương mặt cậu. Ăn rồi lại ngủ, Vệ Cát thấy mình sắp biến thành gà công nghiệp rồi.

Trên dãy hàng lang khu kí túc xá, Vương Túc Ngạn chầm chậm ôm hai cuốn sách tiến lại phòng 113. Đưa tay mở cửa, nhưng cửa đã bị khoá, không lẽ Vệ Cát không muốn mình vào trong?

“Vệ Cát, là anh, mở cửa!”

Một khoảng không gian tĩnh lặng bao trùm lấy hắn. Thì ra Vệ Cát không có ở trong phòng, Vương Túc Ngạn mở điện thoại, ấn vào bàn phím quay số mới chợt nhớ ra Vệ Cát không có điện thoại, đành lặng lẽ thu điện thoại vào túi.

Gấu nhỏ này, đến điện thoại cũng không sắm, thật là bất tiện mà. Bóng dáng cũng không thấy đâu, anh buông em ra một lát mà em đã chạy mất tiêu rồi. Hôm nay anh rất muốn cho em nhiều bất ngờ, nhưng có lẽ phải đợi đến tối.

Sau khi xác nhận mình rất thích cậu bé này, Vương Túc Ngạn không muốn vòng vo mãi, hắn quyết định muốn đến với cậu, dùng mọi cách làm gấu nhỏ động lòng, không giận dỗi nữa mà sẽ nhào vào lòng hắn đỏ mặt.

Vương Túc Ngạn quay về phòng kí túc xá của mình, xếp hai cuốn sách lên giá rồi thay bộ đồ thể thao màu trắng, gọi điện thoại hẹn vài người bạn đến sân bóng chuyền.

Ở trước cổng trường, Diệp Tư Hạ lấy xe giúp Triệu Lệ Hoằng, Vệ Cát ung dung ngồi lên xe, nhìn xa chờ đợi. Gần ba mươi phút Triệu Lệ Hoằng vẫn chưa có mặt, Diệp Tư Hạ sốt ruột đi tới đi lui, mặt mày nhăn lại.

“Cậu nói xem, sao giờ này A Hoằng vẫn chưa ra?”

“Hay là cậu ở đây, tôi vào trong tìm cậu ấy nhé? Trông xe cẩn thận đấy!” Diệp Tư Hạ nói xong liền chạy vào trường.

Sân trường đang là giờ cao điểm, người đông như kiến, Diệp Tư Hạ chạy thẳng một mạch về phòng giáo viên, lễ phép gõ cửa. Giáo sư nói thầy Lâm không có ở trong phòng giáo viên, cậu đành đi lên lớp học, thầy Lâm vừa mới dạy lớp cậu tiết trước, chắc là vẫn còn ở lại lớp sắp xếp tài liệu.

Đứng chờ trong thang máy mấy phút, Diệp Tư Hạ đi dọc hành lang, cửa lớp còn đang mở, cậu mừng rỡ rảo bước vào lớp. Đúng như cậu nghĩ, thầy Lâm đang chăm chú đánh văn bản trên laptop, nhưng người cậu thực sự muốn tìm lại không có ở đây.

Lâm Viễn rời mắt khỏi máy tính, nở nụ cười hiền hoà với cậu.

“Trò Diệp, trò tìm A Hoằng?”

Diệp Tư Hạ tròn mắt, thầy Lâm, thầy siêu thật. Cậu gật gật đầu, hỏi:

“Thầy có thấy cậu ấy ở đâu không ạ?”

“Vừa rời đi rồi. Trò ấy có hẹn cùng bạn nên tôi không giữ trò ấy ở lại lâu được. Ra trò Triệu có hẹn với trò?”

“Dạ. Cảm ơn thầy, em xin phép đi trước, tạm biệt!” Diệp Tư Hạ ngoan ngoãn cúi đầu, trên môi không thể không nhếch thành một vòng cung.

Nhận được cái gật đầu của Lâm Viễn, Diệp Tư Hạ xách thân xuống lầu. Cậu lại chạy thêm mấy cả gần trăm mét để ra tới cổng trường, thở hồng hộc nhìn Vệ Cát. Vệ Cát thấy Diệp Tư Hạ vất vả chạy tới chạy lui tìm Triệu Lệ Hoằng, không nỡ nói ra chuyện Triệu Lệ Hoằng ban nãy đến đây tìm mình, nói rằng cậu ấy có một người rất quan trọng cần tiếp đón, chiều nay không thể đi cùng cậu và Diệp Tư Hạ được, buổi tối cũng có thể không về phòng.

“Tiểu Cát, giúp tôi nói lại với Tiểu Tư nhé, thật sự rất xin lỗi!”


Không sao đâu, nói dối giúp cậu ấy một chút thôi, Diệp Tư Hạ rất rộng lượng, chắc chắn sẽ không để bụng.

“Hưm... A Hoằng cậu ấy có việc nhà, tối nay không về, chúng ta đi ăn đi, khỏi đợi cậu ấy.”

Diệp Tư Hạ đang thở dốc bỗng trở lại nhịp thở bình thường, ánh mắt tràn đầy sự ngạc nhiên.

“Làm sao cậu biết?”

“A Hoằng vừa đi qua đây, nhờ tôi nói lại với cậu. Không có vấn đề gì chứ?”

Diệp Tư Hạ trầm mặc trong chốc lát “Ừ, không có gì. Vậy...chúng ta đi thôi!”

Trong lòng Diệp Tư Hạ đột nhiên không thoải mái, nhưng cậu nhanh chóng gạt đi cảm giác kì lạ đó, dẫn Vệ Cát đến một quán ăn.

Vị trí quán ăn khuất sau con hẻm nhỏ vắng người, không gian chỉ đủ cho mười người ngồi. Ông chủ quán dường như rất quen thuộc với Diệp Tư Hạ, ông vừa cười vừa hỏi.

“Tiểu Tư, lại đến ăn cá viên sao? A Hoằng đâu rồi, cậu bé khả ái này là ai đây?”

Xem ra Diệp Tư Hạ và Triệu Lệ Hoằng đã đến đây nhiều lần rồi, chẳng trách ông chủ nhớ tên. Nhưng không phải là hai người “ăn rất nhiều bánh lẻ” rồi chứ? Còn nữa, ông chủ, sao bác lại khen con khả ái chứ, đó là từ dành cho con gái mà?

“Cậu ấy là Vệ Cát, bạn của con. A Hoằng có việc bận, hôm khác sẽ tới. Bác à, cho con hai phần cá viên cà ri đặc biệt đi, con đói muốn lả rồi!”

Ông chủ trung niên tươi cười đeo bao tay, múc từ nồi cà ri đang sôi ùng ục đầy ắp cá viên toả mùi thơm ngon, đưa đến trước mặt Vệ Cát đang chảy nước dãi vì thèm. Diệp Tư Hạ cười lớn vì biểu hiện của cậu, huých cậu một cái.

“Nếm thử đi, tôi đảm bảo không ngon không lấy tiền!”

Vệ Cát mỉm cười “Thế ngon thì cậu đòi tiền tôi sao?”

“Ờ thì... tôi chỉ nói chơi thôi mà, ăn đi, cậu sẽ khám phá ra thế giới mới!” Diệp Tư Hạ gãi đầu, chỉ chỉ vào bát cá viên.

Hai người thi nhau húp xì xụp, chẳng mấy chốc một giọt cà ri trong bát cũng không còn.

“Cho cháu thêm một chén nữa, cảm ơn.”

“Con cũng vậy.”

Vệ Cát và Diệp Tư Hạ lần lượt kêu thêm chén nữa, Vệ Cát khen không ngớt miệng món cá viên cà ri này.


“Cá viên cà ri ngon quá. Cậu sao lại biết quán ăn ngon như vậy chứ? À, cậu cùng A Hoằng hay tới đây ăn lắm sao?”

Diệp Tư Hạ ăn cá viên đã đời rồi mới trả lời câu hỏi của Vệ Cát.

“Không nhiều lắm, vài lần thôi.”

Vệ Cát bán tín bán nghi nhìn Diệp Tư Hạ, hai người này rõ ràng là có gian tình mà. Diệp Tư Hạ bị cậu nhìn đến mất tự nhiên, cúi đầu tiếp tục ăn. Tuy sự thật là đã đến trên mười mấy lần, nhưng “vài” không phải là nhiều rồi đấy?

“Tiểu Khả đến đây bao giờ chưa nhỉ?” Không biết từ lúc nào mà Vệ Cát trở nên nhiều chuyện rồi.

“Chưa. Sao lại hỏi vậy?” Diệp Tư Hạ ngây ngô trả lời.

Vệ Cát thích thú xiên một viên cá, cho vào miệng, xua tay tỏ ra không có gì. Cậu còn nói cậu và A Hoằng không đi riêng cùng nhau suốt đi?

Nhìn Vệ Cát khó hiểu, Diệp Tư Hạ đánh sang chuyện khác, trong khi miệng không ngừng ăn.

Ăn xong hai bát cá viên to tướng, Vệ Cát xoa bụng mình, bật ngón cái lên với Diệp Tư Hạ. Về đến cổng kí túc xá, trời đã bắt đầu tối. Về phòng việc đầu tiên là tắm rửa sạch sẽ, Vệ Cát được nhường tắm trước, lanh lẹ chui vào phòng tắm, bật nước nóng.

Đến khoảng chín giờ, Lạc Khả trở về, không còn biểu cảm không rõ ràng nữa mà đã vui vẻ hơn, mặt cũng có chút hồng hào.

“Hôm nay tớ bỏ lỡ buổi ăn, tiếc quá.”

“Ừm, cậu quả thực không có lộc ăn, hôm nay có món cá viên cà ri ngon cực!!”

“Thế sao?” Lạc Khả thầm rủa Phó Luật Hàm, vì chuyện chẳng đâu vào đâu của hắn mà cậu không được ăn cá viên.

Lạc Khả và Diệp Tư Hạ thay nhau vào tắm, vì hôm sau phải đi học, cả ba đều đi ngủ sớm. Lạc Khả có lẽ vì được chiếu cố yêu thương nên chìm vào giấc ngủ rất nhanh. Vệ Cát và Diệp Tư Hạ nằm ở giường dưới trằn trọc không ngủ được, mỗi người đều có suy nghĩ riêng.

Cứ mãi dây dưa với Vương Túc Ngạn, liệu đó có phải là chuyện tốt? Mình và anh ấy, rốt cuộc tình cảm sẽ đi đâu về đâu? Vô vàn suy nghĩ quanh quẩn trong đầu Vệ Cát, cậu rất muốn có một đáp án chắc chắn. Thích anh ấy, nhưng anh ấy có thích mình không? Dạng câu hỏi tựa như thế.

Ở bên này, Diệp Tư Hạ trở mình, quay người đủ kiểu nhưng vẫn không ngủ được. Cậu tự hỏi vì cái quái gì mà cậu muốn ngủ cũng không xong, thật chết tiệt mà.

Một lát sau, Diệp Tư Hạ sau khi xoay mình mấy chục lần đã ngủ được, Vệ Cát bị mấy câu hỏi như lảm nhảm quanh tai quanh đầu bu lấy, không nhịn được lăn ra ngủ.

Hôm đó, Triệu Lệ Hoằng không về kí túc xá.

Phòng kí túc xá đối diện.


“Luật Hàm, cậu có chuyện muốn nhờ vả? Nói nhanh đi, đừng nhìn tôi bằng bộ mặt mắc ói đó, tôi không có thời gian dọn giùm cậu đâu!”

Chà, không có gì qua mắt được người thông minh. À không, là bạn thân dở hơi kiêu ngạo.

“Cậu có tận hai cuốn sách đề cương tin học lận, phải không? Nhường cho tớ một cuốn đi!” Phó Luật Hàm giở nụ cười hiền hoà không thể hiền hoà hơn, Vương Túc Ngạn liếc cậu bạn, ném cho hắn cái nhìn khinh bỉ.

“Không cho.”

“Vì sao? Tặng Tiểu Cát một cuốn là được rồi mà!”

“Hai cuốn mới đủ thành ý. Cậu tặng mà không có thành ý, chẳng ai muốn nhận.” Vương Túc Ngạn lạnh lùng ngắt lời.

“Dân học Luật như cậu mồm mép coi như lợi hại. Nhưng chung quy vẫn là đồ keo kiệt!”

“Cậu là trẻ con à, logic kiểu gì thế?”

Vương Túc Ngạn không thèm để ý đến Phó Luật Hàm, giơ tay tắt đèn, trùm mền đi ngủ. Hôm nay hai cậu bạn cùng phòng không có ở lại kí túc xá, chỉ có hai người tung hoành căn phòng.

Phó Luật Hàm bị từ chối tàn nhẫn, mặt mày nhăn nhó, thuyết phục cái tên này quả thực rất khó, hắn biết Vương Túc Ngạn đi hỏi khắp nơi mới có được hai cuốn sách ôn tập trắc nghiệm hữu ích này, không phải hắn không có thành ý, chẳng qua là sách Vương Túc Ngạn mua đã là hai cuốn cuối cùng rồi.

------------•-------------

Sáng sớm ngủ dậy, Vệ Cát lờ mờ nghe tiếng mở cửa, chạy ra xem thì thấy Triệu Lệ Hoằng hai tay xách đồ ăn vào phòng. Cậu vệ sinh cá nhân thật nhanh, chạy như bay đến bên mấy cái bánh bao thơm phức Triệu Lệ Hoằng vừa đưa về.

“A Hoằng, có thể ăn không?”

“Cậu ăn đi, là bánh bao tự làm, còn nóng hổi đó!”

Vệ Cát vội vàng cảm ơn vài tiếng, bỏ bánh bao thơm ngon vào cái bụng rỗng của mình, cảm thấy lộc ăn đến thật rồi, mấy hôm nay toàn được ăn đồ ngon thôi.

Triệu Lệ Hoằng cười nhẹ, đánh thức hai bạn trẻ còn đang ngủ say kia, giục họ dậy ăn sáng. Lạc Khả ngửi thấy mùi bánh bao liền rời giường, Diệp Tư Hạ mở mắt ra nhìn Triệu Lệ Hoằng, việc đầu tiên là nhăn mày chất vấn.

“Hôm qua cậu đi đâu hả? Sao không báo với tôi một tiếng?”

“Không phải đã nói rồi sao, là hẹn cùng người quen. Nào, hôm khác tôi trả nợ cho cậu, được chứ? Bây giờ ra kia ăn sáng đi.”

“Là cậu nói đó. Hại tôi hôm qua chạy đi tìm cậu mệt bở hơi tai, toàn thân cũng mệt mỏi. Cõng tôi ra đó được không?”

Lạc Khả nghe hai người giằng co mãi, ghé tai Vệ Cát thì thầm nghi hoặc của mình: “Tiểu Cát, cậu có thấy Tiểu Tư rất giống đang làm nũng A Hoằng không?“. Vệ Cát nuốt miếng bánh báo, cười cười: “Đúng đó, Tiểu Tư có lẽ bị chiều riết sinh hư rồi!”

Thê nô! Trong đầu Lạc Khả đột nhiên nghĩ đến hai chữ này.

Triệu Lệ Hoằng lắc đầu, nhưng cánh tay vẫn vươn ra kéo Diệp Tư Hạ đẩy phịch xuống ghế kèm theo lời cằn nhằn.


“Khi nào cậu không tự đi được thì tôi sẽ cõng cậu, được voi đòi tiên!”

À, không phải thê nô. A Hoằng vẫn rất chỉn chu nghiêm khắc. Vậy ra Tiểu Tư không phải là người đặc biệt của cậu ấy. A Hoằng đối với ai cũng tốt mà, do mình hay đi cùng Luật Hàm, Tiểu Cát hay đi chơi lung tung nên Tiểu Tư dựa dẫm vào sự dịu dàng ân cần của Triệu Lệ Hoằng một chút đó thôi.

Ra trước cửa, cửa phòng đối diện đồng thời mở ra, Phó Luật Hàm kéo Lạc Khả đi trước, không quên nở nụ cười lưu manh. Vương Túc Ngạn mặc đồ thể dục, xách ba lô, trên tay có hai cuốn sách, chỉ nói ba chữ “Đi theo anh!” rồi kéo Vệ Cát đang ngơ ngác đi hướng ngược lại.

“Sau này có lẽ phải chứng kiến cảnh này dài dài!” Diệp Tư Hạ thở một hơi.

“Chuyện nhà người ta, cậu dòm ngó làm gì? Đi thôi!”

*

Một buổi sáng trong lành, trời nhiều mây, mát mẻ đến lạ thường. Vệ Cát bị kéo đi đến sân bóng chuyền, trên mặt sân lá rơi đầy, một vài lá cây nhỏ rơi trên đỉnh đầu Vệ Cát, Vương Túc Ngạn nhẹ nhàng phủi lá cây, đưa hai cuốn sách trước mặt cậu.

“Tặng em, món quà đầu tiên.”

Nhìn hắn, rồi lại nhìn hai cuốn sách, Vệ Cát tròn mắt không hiểu chuyện gì đang xảy ra, dẫn cậu đến nơi này, là để tặng sách? Nhưng tại sao lại tặng sách?

Thấy cậu nửa ngày không nói lời nào, Vương Túc Ngạn biết cậu vẫn còn đang ngạc nhiên, bước lại gần dúi hai cuốn sách vào tay cậu, bình thản nói tiếp.

“Em không có gì phải ngạc nhiên cả, tặng là tặng thôi. Kỉ niệm hai tháng chúng ta quen biết nhau!”

“Ồ, cảm ơn anh, em đi trước!”

Vệ Cát không có biểu hiện gì đặc biệt, chỉ im lặng nghe hắn nói hết câu, sau đó rặn cả buổi mới ra được mấy chữ, rồi quay người định đi về lớp học. Vì cậu nghĩ hắn chỉ muốn nổi hứng tặng quà, đây là sách tin học, trả lại hắn thì việc chúng bị bỏ quên ở xó xỉnh nào cũng là chuyện sớm muộn, chi bằng cứ nhận, ngày nào đó mua sách luật tặng lại hắn là công bằng.

Cánh tay đột nhiên bị giữ lại, giọng nói phía sau không lớn nhưng đầy kiên định.

“Vệ Cát, đừng đi, anh thích em!”

Ầm!!!

Một tiếng nổ lớn vang lên trong đầu cậu, Vương Túc Ngạn cư nhiên thốt ra ba chữ “ANH THÍCH EM”?

“Anh...anh nói thật...thật sao?” Đôi mắt Vệ Cát mở lớn, miệng lắp bắp mãi không nói thành câu.

Còn gì kinh ngạc hơn khi người bạn thích sau bao lần đùa giỡn rốt cuộc cũng nói thích bạn?

Đầu óc Vệ Cát không thể suy nghĩ gì được, chỉ đứng đó ngốc lăng nhìn Vương Túc Ngạn.

“Quen anh đi!”

“Từ hôm nay, anh là người yêu của em, nhất định không được từ chối!”

Xong dzồi, túm quần lại là thành đôi dzồi đó!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận