Trình ba về hơi trễ, lúc ông về, Trình Cẩm Chi và Dung Tự vẫn chưa ngủ.
Trình Cẩm Chi nghe được tiếng vang ở cửa, bèn choàng chiếc chăn nhỏ xuống giường.
Dung Tự đi theo phía sau Trình Cẩm Chi.
Trình ba uống rất nhiều rượu nên ông phải đến WC nôn ra một lúc.
Lúc ra khỏi WC, Trình ba liền trông thấy Trình Cẩm Chi nho nhỏ đứng ở cửa.
Trình ba cầm khăn lông nóng mà Trình mẹ đưa tới, ông lau mặt xong rồi mới ngồi xổm xuống.
"Sao còn chưa ngủ?"
"Con và Dung Tự đang đón giao thừa." Trình Cẩm Chi ngâm dài thanh âm ngọt ngào của mình ra.
Dung Tự vừa đến gần, chợt nghe thấy mùi rượu nồng nặc trên người Trình ba.
Dung Tự đi lên mấy bước, hình như muốn kéo Trình Cẩm Chi lại.
Trước đây ở thôn cô cũng có kẻ say, hắn ta uống rượu xong rồi đánh con đánh vợ để trút giận.
Cô biết Trình ba là người tốt, chỉ là cô có hơi sợ người say rượu mà thôi.
Khi đó là cô chính mắt thấy.
"Ba, ba khó chịu sao?" Hai tay Trình Cẩm Chi đang bíu vào mặt Trình ba.
Vẻ mặt của Trình ba lập tức mềm mại đi, trước đó ông còn có hơi cau mày.
Dung Tự thấy vẻ mặt Trình ba như thế, bèn cũng đứng ở đằng sau.
"Không khó chịu." Trình ba bế Trình Cẩm Chi lên.
Trình Cẩm Chi cười khanh khách.
"Ba, mùi trên người ba nồng quá à."
"Lão Trình, anh uống nhiều như vậy, coi chừng làm con té đó." Trình mẹ nói.
"Sao lại té được, đây chính là con gái nhỏ anh cưng nhất mà." Trình ba ợ một hơi rượu rồi đùa với Trình Cẩm Chi.
Trình Cẩm Chi cũng cười rất vui vẻ.
Sau khi Trình ba buông Trình Cẩm Chi ra, Trình mẹ liền để cho Trình Cẩm Chi và Dung Tự đi về phòng ngủ.
Dung Tự vừa đi vừa quay đầu lại nhìn Trình ba.
Trình ba đang uống nước nóng, Trình mẹ ở bên cạnh bảo: "Bàn chuyện hạng mục xong chưa?"
Trình ba lắc lắc đầu.
"Chưa xong, ngày mai anh vẫn phải đi nữa."
"Anh giao cho cấp dưới làm đi."
"Không được, khách hàng này khá quan trọng, anh nhất định phải kí hợp đồng với ông ta." Trình ba nói: "Kí xong, là có thể mua thêm chiếc xe tốt cho gia đình, lần sau còn có thể dẫn mẹ con em đi du lịch..."
Thanh âm của Trình ba Trình mẹ ngày càng nhỏ.
Sau khi vào phòng, Dung Tự lộ ra vẻ suy tư.
"Dung Tự, em đang nghĩ gì đó?" Trình Cẩm Chi hỏi Dung Tự.
Sau khi lên giường xong, Trình Cẩm Chi lại dịch dịch góc chăn cho Dung Tự.
Dung Tự quay đầu nhìn Trình Cẩm Chi.
"Sau này, chú Trình chính là thần tượng của em."
"Hả?"
Dung Tự thường xuyên nghe thím nhắc đến Trình gia, nói Trình gia giàu có thế nào.
Dung Tự cũng luôn cảm thấy Trình gia rất giàu có.
Lúc còn trong thôn, những kẻ say kia hay bảo là phú quý nhờ trời gì gì đó, có tiền hay không là do trời định, loại người như họ, chỉ có thể đời này tích góp chút công đức, đời sau thì đầu thai vào nhà tốt mà thôi.
Mẹ của cô tuy rằng luôn luôn làm việc, nhưng vẻ mặt thì thường xuyên lộ ra nét ủ rũ. Dung Tự từ nhỏ là bị bao phủ bởi nỗi xót xa vì nghèo túng.
Nhưng hôm nay cô thấy chú Trình, trông chú Trình rất chật vật, không giống dáng vẻ tao nhã ngày thường.
Chú Trình cũng sẽ vì kiếm sống mà bôn ba, tiền của Trình gia cũng không phải vận mệnh hay may mắn gì cả, là dựa vào chú Trình dì Trình nỗ lực dốc sức làm ra.
Thím cứ hết ăn lại nằm, mới có thể khiến gia cảnh càng ngày càng kém.
Dung Tự nằm ở trên giường, đột nhiên cảm thấy số phận mà trong miệng người lớn hay nói, là có thể tự mình nắm giữ trong tay mình.
Cô chỉ cần cố gắng học hành, chỉ cần làm việc cho giỏi, một ngày nào đó, cô cũng sẽ như chú Trình.
Cô sẽ có nhà, cô có thể đón mẹ cô vào ở, cô có thể để cho mẹ cô trải qua cuộc sống tốt một chút.
Trình Cẩm Chi gãi gãi đầu, nhìn Dung Tự đột nhiên hưng phấn.
Con mắt Trình Cẩm Chi sáng lên, nàng lại cảm thấy Dung Tự lúc hưng phấn chơi rất vui.
Trình Cẩm Chi nhẹ nhàng chọt chọt khuôn mặt Dung Tự.
Dung Tự bị Trình Cẩm Chi chọt chọt, cô cũng quay qua nhìn Trình Cẩm Chi.
Mắt của Dung Tự cũng có chút lấp lánh.
Nếu như cô có thể giống chú Trình, vậy cô cũng có thể đối tốt với Trình Cẩm Chi rồi.
Từ ngày đó bắt đầu, Dung Tự đã hình thành thói quen cố gắng học tập.
Khi có mục tiêu học tập rồi thì sẽ không thấy học tập là một chuyện nhàm chán nữa.
Học tập có thể trợ giúp cô đạt đến mục tiêu.
Trong kỳ nghỉ đông, Dung Tự và Trình Cẩm Chi cùng nhau luyện đàn, làm bài tập.
Nếu Dung Tự làm bài tập xong rồi, thì cô sẽ bắt đầu nhìn qua sách của Trình Cẩm Chi.
Trở lại trường nhận sách mới, lại nghỉ thêm mấy ngày nghỉ nữa, lúc trở lại trường lần nữa là đã nhập học chính thức.
Dung Tự sờ sách giáo khoa của mình, bạn cùng lớp đều không thích mùi của sách giao khoa, nhưng Dung Tự không hiểu sao lại thích.
Sách giáo khoa được Trình mẹ bao bìa, bìa cực kỳ đẹp đẽ, Dung Tự đặc biệt trân trọng nó.
Trước khi lên lớp 2, lại là một kỳ nghỉ hè dài đằng đẵng.
Đối với Dung Tự mà nói, là vô cùng dài đằng đẵng.
Mùa hè này, không có Trình Cẩm Chi.
Trình Cẩm Chi về quê thăm ông ngoại bà ngoại rồi.
Trình Cẩm Chi đưa Dung Tự một ít truyện tranh, Dung Tự xem những quyển truyện này đã rất nhiều lần.
Khi cô đọc đến lần thứ 11, Trình Cẩm Chi cuối cùng đã trở về.
Trình Cẩm Chi lại cao một ít, đen đi rất nhiều.
Nhưng lúc cười lên, hàm răng trắng nho nhỏ vẫn cứ sẽ lộ ra.
"Dung Tự xem nè, đây là châu chấu chị xếp đó." Trình Cẩm Chi chắp tay sau lưng, lúc đi tới lại mở ra một bàn tay của mình.
Dung Tự gật gật đầu, cầm lấy châu chấu Trình Cẩm Chi cho cô.
"Lúc chị xếp nó còn là màu xanh lục, để mấy ngày đã đổi màu rồi." Trình Cẩm Chi nói: "Chị muốn sớm chút mang về, nhưng ba chị bảo chị ở lại chơi với ông ngoại bà ngoại thêm hai ngày nữa."
"Không khí ở nông thôn rất sạch." Trình Cẩm Chi sờ sờ lồng ngực của mình, bắt chước vẻ mặt của mẹ nàng.
"Mẹ chị nói không khí ở Thân Thành ngày càng ô nhiễm."
Trình Cẩm Chi lải nhải cằn nhằn hồi lâu, cuối cùng mới hỏi Dung Tự.
"Em nghỉ hè có vui hay không?"
"Truyện chị đưa em, em xem xong rồi." Dung Tự ngoan ngoãn nói.
Trước khi Trình Cẩm Chi đi, nàng đã đưa hết truyện tranh của mình cho Dung Tự, còn nói là chỉ cần Dung Tự xem xong là nàng sẽ trở lại ngay.
Cô xem cũng không nhiều, chỉ có 11 lần mà thôi.
Dung Tự rất nhớ Trình Cẩm Chi, còn tưởng rằng sớm chút xem xong là có thể nhìn thấy Trình Cẩm Chi ngay.
Xem xong một lần lại một lần, mỗi lần đều đang nghĩ, lát nữa Trình Cẩm Chi sẽ về thôi.
Cuối cùng cô đã đợi được Trình Cẩm Chi về rồi.
"Woa hết luôn sao?" Trình Cẩm Chi hỏi.
Dung Tự gật gật đầu.
"Em cừ quá, chị còn chưa xem xong nữa." Trình Cẩm Chi nói.
Lúc này, Trình mẹ cũng tới đây.
"Trình Cẩm Chi, nên về nhà thôi, không phải con nói chưa làm bài tập xong sao?"
"Mẹ, lần sau chúng ta có thể dẫn Dung Tự đi luôn không?" Trình Cẩm Chi nói.
Trình Cẩm Chi đỏ mắt mong chờ nhìn Trình mẹ, Dung Tự cũng ngẩng đầu, trông Dung Tự cũng có chút mong chờ.
Nhìn hai đứa nhỏ như vậy, Trình mẹ lại nặn nặn mũi hai trẻ.
"Được, lần sau cho hai con đi cùng nhau."
Hai đứa trẻ ngày càng như hình với bóng hẳn.
Trình mẹ cảm thấy rất tốt, bà có thể cảm giác con của mình bị Tiểu Dung Tự ảnh hưởng.
Con bé trở nên chăm chỉ hẳn.
Trước đây phải gọi nhiều lần mới rì rì đi làm bài tập, giờ đã biết chủ động làm bài tập, còn nói sau khi làm xong phải dạy Dung Tự làm bài tập.
Thời niên thiếu không buồn không lo tung bay trong bông liễu mùa xuân, lại trôi qua trong mùa thu xào xạc lá rụng, rồi lại trôi đi trong hương kem que của mùa hạ, tiếp đó lại trôi đi trong hương khoai nướng của mùa đông.
~
"Dung Tự." Trình Cẩm Chi lại dừng bút trong tay.
"Em có cảm giác khó chịu không?"
"Gì cơ?" Dung Tự ngước đầu, nhìn Trình Cẩm Chi.
"Chính là chỗ này nè." 11 tuổi rồi, Trình Cẩm Chi có phần bẽn lẽn.
Nàng nhanh chóng chỉ ngực của mình, hình như có hơi khó chịu.
Dung Tự nháy nháy mắt, trông còn chưa hiểu lắm.
"Lúc tắm rửa, sờ có hơi cưng cứng." Trình Cẩm Chi gãi gãi sau gáy của mình.
"Chị nói với mẹ, mẹ nói chị lớn rồi."
"Dạ?" 9 tuổi, Dung Tự đối với những thứ này có hơi ngốc.
"Dung Tự, em cho chị xem của em đi." Trình Cẩm Chi nhỏ giọng nói: "Chị cảm thấy chỗ của chị có hơi kỳ lạ."
Mặt Dung Tự ửng hồng lên, lập tức lắc lắc đầu, dường như không bị Trình Cẩm Chi dụ dỗ được.
Lúc sắp ngủ, Trình mẹ lại gõ gõ cửa.
"Tự Nhi, châm nước xong rồi, con tới tắm rửa đi."
Dung Tự gật gật đầu, ngay lập tức bỏ bút vào hộp bút của mình, trông vô cùng ngoan ngoãn.
Trình Cẩm Chi ngẩng đầu lên, kéo lại tay Dung Tự, rồi nói với Trình mẹ: "Mẹ, con muốn tắm chung với Dung Tự."
"Giờ con là tiểu cô nương rồi, không thể tắm chung với người khác hoài được." Trình mẹ nói.
"Dung Tự cũng không phải người khác, chúng con trước đây còn cùng tắm rửa." Trình Cẩm Chi nói: "Hơn nữa con là nữ, Dung Tự cũng là nữ, chúng con có thể cùng tắm rửa."
"Con hỏi Dung Tự có đồng ý tắm chung với con hay không." Trình mẹ nói.
Trình Cẩm Chi nháy nháy mắt với Dung Tự, Dung Tự lại nhìn nhìn Trình mẹ, rồi nhìn Trình Cẩm Chi, cô gãi gãi sau gáy mình.
"Có thể."
Đôi mắt của Trình Cẩm Chi lập tức trở nên sáng lấp lánh.
~
Trình Cẩm Chi cởi quần áo rất nhanh.
Bây giờ Trình Cẩm Chi đã lớn, nàng hình như là nữ sinh cao nhất trong lớp, so với nam sinh còn cao hơn.
Hai chân dài nhỏ, kế thừa tất cả ưu điểm của cha mẹ.
Dung Tự nhìn Trình Cẩm Chi, cô chỉ cảm thấy Trình Cẩm Chi hình như không giống với lúc trước.
Dung Tự 9 tuổi, đã cao hơn một chút, nhưng cô lại không cao dữ dội như Trình Cẩm Chi.
Chênh lệch chiều cao của hai người đã rất rõ ràng.
Dung Tự ngước đầu, nhìn Trình Cẩm Chi.
Cô cảm thấy Trình Cẩm Chi bây giờ như thiên nga trắng trong sách.
Trình Cẩm Chi bôi dầu gội lên tay, hai tay của nàng vô cùng dịu dàng chạm vào đầu Dung Tự.
Nàng đang giúp Dung Tự gội đầu, trông Trình Cẩm Chi rất có kiên nhẫn, tựa như xem Dung Tự là em gái ruột của mình vậy.
"Dung Tự, hình như em không giống với chị." Trình Cẩm Chi cúi đầu, nhìn ngực Dung Tự.
"Chị đã lớn rồi, em cũng phải nhanh lớn nha."
Vì chiều cao của mình, Dung Tự cũng gật gật đầu, cô chuyên tâm nhìn ngực Trình Cẩm Chi.
"Em sẽ nhanh lớn."
Dung Tự vẫn muốn lên lớp lớn, lớp lớn có môn tự chọn, còn có trợ cấp lẫn học bổng.
Bây giờ cô phát hiện mình lên lớp rồi, thì cũng mang ý nghĩa là Trình Cẩm Chi sắp tốt nghiệp.
Học kỳ sau cô sẽ lớp 4, mà Trình Cẩm Chi cũng phải lớp 6 [1].
Các cô chỉ còn lại một năm cuối cùng thôi.
Chú thích:
[1] Cấp 1 ở TQ là từ lớp 1~6, cấp 2 là từ 7~9, cấp 3 là từ 10~12.
Lời tác giả: tiểu bảo bối của chúng ta mau mau trưởng thành yo~