Dung mẹ chỉ ở lại Thân Thành vài ngày, bà còn phải đi về làm việc.
Lần này tới, ngoài thăm Dung Tự ra thì mặt khác chính là trực tiếp tạ ơn Trình gia và chủ nhiệm của Dung Tự.
Họ đều là những người rất thương Dung Tự, dù cho họ vốn không có nghĩa vụ phải làm vậy.
Không tạ ơn thẳng mặt, trong lòng Dung mẹ sẽ mãi áy náy.
"Tự Nhi, mẹ phải đi về rồi." Dung mẹ đưa tay, sửa sang lại khăn quàng cổ của Dung Tự một chút.
"Con phải ngoan, phải nghe lời chú thím nhé."
Dung Tự gật gật đầu, vành mắt cô đỏ chót, khuôn mặt nhỏ vùi vào trong cổ Dung mẹ.
Sắc mặt Dung mẹ có phần xúc động, bà xoa xoa gáy sau Dung Tự, rồi ngẩng đầu nhìn Dung Tuấn.
"A Tuấn, Tự Nhi xin nhờ em."
"Mẹ..." Thanh âm của Dung Tự có phần nghẹn ngào.
"Sao vậy?"
Mẹ, mẹ dẫn con trở về được không? Thế nhưng Dung Tự cũng biết, nếu cô nói ra, lòng mẹ sẽ khó chịu.
"Con sẽ nghe lời chú thím, con sẽ cố gắng học tập.
Chờ khi con lớn, con sẽ đón mẹ lên."
Nước mắt chứa chan trong vành mắt Dung mẹ.
"Được được, Tự Nhi nhà chúng ta trưởng thành rồi sẽ đón mẹ lên."
Dung Tự ép mình bình tĩnh lại.
Mẹ phải trở về, cô không thể khóc, khóc thì mẹ sẽ càng thêm không yên lòng.
Lúc Dung mẹ đến trạm lại quay đầu về liếc nhìn, Dung Tự kiễng chân lên, còn vẫy vẫy tay về phía mẹ.
Khi bóng mẹ biến mất trong đám người, nước mắt Dung Tự làm thế nào cũng không nhịn được.
Mẹ ơi, mẹ đừng đi, con muốn về nhà, con muốn ở bên mẹ.
Chú cúi người xuống bế Dung Tự lên.
Dung Tự đã khóc đến nước mắt đầm đìa người, vừa khóc vừa ngắc ngứ lau nước mắt, cô bé ra sức hít thở nhằm kiềm chế tiếng khóc của mình.
Về đến nhà, vành mắt Dung Tự vẫn hồng hồng.
Cô ngồi một lát trên ghế đẩu, rồi lại bò lên trên bàn học bắt đầu đọc sách làm bài tập.
Cô nhất định phải học tập, nhất định phải ở lại thành phố này.
Đến cuối năm học, vốn đã đậu cuộc thi lên thẳng bản bộ trung học nên Trình Cẩm Chi lại càng ăn không ngồi rồi hơn.
Lúc Dung Tự đi ra, Trình Cẩm Chi đã đứng ở trước cổng trường, cạnh đó còn có một tiểu mập mạp.
Tiểu mập mạp tên là Tiền Thiên Tứ, gia cảnh vô cùng giàu có.
Vẻ mặt của Trình Cẩm Chi có phần bực mình, sau khi thấy Dung Tự mới từ từ hòa hoãn.
"Dung Tự, mau tới đây."
"Cẩm Chi, sao cậu luôn chơi với nó vậy?" Tiền Thiên Tứ hỏi.
"Mình thích." Trình Cẩm Chi ôm lấy bả vai Dung Tự.
Tiền Thiên Tứ nghẹn đỏ mặt, lại gãi gãi đầu.
Cậu ta từng bị Trình Cẩm Chi xỉa xói rất nhiều, rõ cho thấy bây giờ không biết nên bắt chuyện thế nào với Trình Cẩm Chi.
Tài xế của Tiền gia cũng nhận thấy điều đó, hắn ló đầu từ trong xe ra."Tiểu cô nương, nhà con ở đâu? Tiểu thiếu gia nhà chú muốn đưa các con về nhà."
"Cám ơn chú, nhưng ba mẹ con có nói là không thể lên xe của người lạ."
"Sao là người lạ đây? Không phải các con là bạn học cùng lớp của thiếu gia sao?"
Tiền Thiên Tứ cũng vội vã gật đầu.
"Cẩm Chi, mình đưa hai người về nhà cho."
"Không cần, ba mình đang ở đầu hẻm chờ mình." Trình Cẩm Chi dắt tay Dung Tự, Dung Tự quay đầu về nhìn Tiền Thiên Tứ và tài xế.
"Tạm biệt đàn anh, tạm biệt chú."
Vẻ mặt Tiền Thiên Tứ tức khắc lộ ra phiền não.
Bấy giờ tài xế từ trong xe lấy ra gì đó, Tiền Thiên Tứ vội vã bắt lấy rồi tranh thủ đưa cho Trình Cẩm Chi.
"Cái này ăn rất ngon."
"Mình không ăn cái này, lượng đường rất cao, mình sẽ mọc răng sâu." Trình Cẩm Chi nói.
"Vậy...!Vậy Dung Tự em ăn không?"
"Dung Tự cũng không ăn cái này, em ấy đang thay răng."
~
Khi về nhà, lại tạt qua một tiệm sách, tiệm sách này chuyên môn cho thuê sách, ngoài thuê sách ra còn có thể thuê đĩa CD.
Trông Hạ Dữu có phần dáo dác, dáng vẻ như đang làm chuyện hư hỏng gì.
"Hạ Dữu." Trình Cẩm Chi hô Hạ Dữu một tiếng, nàng vui vẻ vẫy vẫy tay.
Hình như Hạ Dữu bị dọa, nhỏ trợn to hai mắt.
"Hôm nay cậu thuê sách gì đó?" Trình Cẩm Chi hỏi.
Hạ Dữu gãi gãi sau gáy.
"À...!Một ít truyện tranh."
"Truyện tranh? Là loại Cẩu Vũ xem đó hả?"
"Đương nhiên không phải." Dễ thấy Hạ Dữu không muốn đụng hàng với Cẩu Vũ, nhỏ không hề nghĩ ngợi đã phản bác.
"Vậy chứ là truyện tranh gì? Đẹp mắt không?"
"Ừ...!Cũng được." Hạ Dữu lảng sang chuyện khác: "Tiền Thiên Tứ còn đi theo cậu không?"
"Mình phiền cậu ta lắm luôn."
"Ai cũng nói cậu ấy thích cậu." Hạ Dữu nhỏ giọng nói.
"Gì?"
"Còn bảo là cậu ấy muốn yêu đương với cậu."
Trình Cẩm Chi lập tức nhíu lông mày một cái.
"Mình không thèm yêu đương với cậu ta đâu."
Về đến nhà, Trình Cẩm Chi lại nói với Dung Tự bằng rất nhiều giọng điệu của chị lớn.
"Em không thể nhận đồ của người khác đưa cho."
Dung Tự gật gật đầu.
"Lần trước chị thấy em nhận đồ gì đó của Tư Đồ." Trình Cẩm Chi ẳm Dung Tự vào trên giường rồi bắt đầu lôi chuyện cũ ra nói.
"Không có, cậu ấy bảo em đưa cho nữ sinh khác." Dung Tự bảo.
"Vậy à." Trình Cẩm Chi hài lòng, nàng ngắt má Dung Tự một lúc.
"Không cho phép em nhận đồ của người khác."
Dung Tự gật gật đầu nhỏ.
"Em thích thứ gì, nhớ nói chị biết." Trình Cẩm Chi vừa vui vẻ thì lại cam đoan lung tung, nàng vỗ vỗ bộ ngực, giống như đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
"Chị bảo ba mẹ chị mua cho em."
Dung Tự cười cười, lại gật gật đầu lần nữa.
Trình Cẩm Chi đùa một lúc với Dung Tự, chợt lại kéo dây kéo cặp mình ra."Úi?"
Trình Cẩm Chi lấy ra vài bức thư từ trong cặp sách mình ra, nơi dán miệng thư còn được dán keo bởi hình trái tim, vừa nhìn là biết ngay thư tỏ tình.
Nàng gãi gãi đầu.
"Rất nhiều người nhét cái này vào trong cặp chị."
"Nam sinh ư?"
"Ừm." Trình Cẩm Chi không hề liếc mắt nhìn, chỉ để ở một bên.
Nàng lấy ra sách giáo khoa và bài tập của mình.
"Chị không thích nó, khẳng định là toàn lời sến rện."
"Chị xem qua chưa?"
"Trước có xem, ớn lạnh chết." Tựa hồ Trình Cẩm Chi thật sự bị ớn lạnh, nàng sờ sờ cánh tay của mình.
~
"Hai cậu còn nói người ta ớn lạnh, hai cậu mới là đồ ớn lạnh nhất có biết không?" Cẩu Vũ nhìn Trình Cẩm Chi và Dung Tự dắt tay nhau, nhỏ hú hét quái dị.
Dọc đường đi học, bốn nhỏ cùng đi chung với nhau.
"Làm gì ớn lạnh hả?" Trình Cẩm Chi lườm mắt Cẩu Vũ, tựa như là ghét Cẩu Vũ quá ồn ào.
"Hai cậu hay nắm tay nhau, cậu còn hay hôn Dung Tự nữa." Cẩu Vũ nói.
Trình Cẩm Chi hất cằm, lại nắm tay Dung Tự càng chặt hơn.
Tiết thể dục hôm nay, Dung Tự và Trình Cẩm Chi có tiết trùng nhau.
Hai nhỏ rãnh rỗi không chuyện nên đi dạo lung tung trên bãi tập.
Hai nhỏ nắm tay nhau, trông rất vui vẻ.
Nếu như không đụng một màn sau đó.
Một màn đó khiến hai nhỏ sững sờ ngay tại chỗ.
Hai nhỏ đến phòng thể dục lấy vợt cầu lông, bất ngờ gặp phải cô Bối và cô Trịnh.
Vóc người cô Trịnh rất cao, cô Bối ôm gáy sau của cổ, hôn môi với cổ.
Không sai, là hôn môi, như nam nữ chính trong phim vậy.
Sắc mặt hai người đỏ rực, hôn tận cả buổi, Dung Tự cùng Trình Cẩm Chi cũng ngẩn ngơ đứng nhìn cả buổi.
Tiếp đó, vẫn là Trình Cẩm Chi phản ứng lại, nàng kéo Dung Tự sang một bên.
Hai người ngơ ngơ ngác ngác ngồi xổm ở một góc nhỏ.
Mặc dù là Trình Cẩm Chi lôi Dung Tự ra, nhưng nàng hiển nhiên còn chưa bình tĩnh lại.
"Chủ nhiệm lớp em là đang hôn môi với cô thể dục lớp em phải không?"
"Đúng thế." Đầu óc Dung Tự cũng có phần trống rỗng.
"Họ đang yêu đương hả?" Trình Cẩm Chi nói: "Người yêu nhau mới hôn môi như thế."
"Dạ? Yêu đương?"
"Cô Bối là nữ, cô Trịnh cũng là nữ." Trình Cẩm Chi có phần xoắn xuýt.
"Nữ có thể yêu đương với nữ sao?"
Hai nhỏ ngồi chồm hổm ở một chỗ, cùng ôm đầu gối.
"Chúng ta nên chạy thôi." Trình Cẩm Chi gãi đầu.
"Nếu bị cô giáo nhìn thấy thì lúng túng lắm."
Tuy rằng hai nhỏ vẫn chưa tiêu hóa được tình cảnh vừa nãy, những vẫn có thể cảm giác được sự không tự nhiên lúc ẩn lúc hiện.
Hai nhỏ cứ "hồn bay phách lạc" như vậy mà trở về sân luyện tập.
"Cẩm Chi, Dung Tự, không phải hai cậu đi lấy vợt cầu lông sao?" Hạ Dữu hỏi.
"Hả?" Nghĩ đến vợt cầu lông, hai nhỏ nhìn nhau một lúc.
Gò má hai nhỏ ửng đỏ, lại nghĩ tới tình cảnh vừa nãy.
Khi tuổi còn nhỏ, thấy người ta hôn môi cũng cảm thấy ngượng ngùng.
"Tớ lấy cho." Cẩu Vũ không chơi cát nữa, nhỏ đứng lên, vỗ vỗ tay của mình.
"Không, cậu không thể đi." Trình Cẩm Chi giơ tay lên, chặn lại đầu vai Cẩu Vũ.
"Tại sao?"
"Dù sao cậu cũng không thể đi."
"Tại sao."
"Sao cậu có nhiều cái tại sao như vậy chứ?"
Cẩu Vũ gãi gãi đầu.
"Tại sao?"
Trình Cẩm Chi nhấn vai Cẩu Vũ một lúc.
"Cậu vẫn nên chơi cát của cậu đi."
"Không đi thì không đi, tớ chơi cối xay gió của tớ đây." Cẩu Vũ ngồi chồm hổm xuống, lại bắt đầu dựng cát của mình, nhỏ đang làm mô hình cối xay gió bằng cát.
~
Trở về nhà, thời điểm Dung Tự làm bài tập, chợt nghĩ đến cô Bối và cô Trịnh ở tiết thể dục.
Dung Tự chống cằm, suy nghĩ kỹ một lúc.
Cô Bối và cô Trịnh đang đùa sao? Như Trình Cẩm Chi hay hôn má cô vậy.
Dung Tự lại sờ sờ má mình một lúc.
Nhưng Trình Cẩm Chi sẽ không hôn cô như vậy.
Cô Bối và cô Trịnh là đang yêu đương sao? Nhưng họ đều là nữ mà.
Dung Tự chưa từng thấy cảnh như thế, trong ấn tượng của cô, đều là nữ yêu đương với nam, nam yêu đương với nữ, nữ và nữ cũng có thể yêu nhau sao? Nói thế, cô cũng có thể yêu đương với Trình Cẩm Chi sao? Nghĩ tới đây, Dung Tự lại xấu hổ che mắt mình, phảng phất lại thấy được cô Bối hôn môi với cô Trịnh.
Cô không có háo sắc thế đâu, cô chỉ muốn ở bên cạnh Trình Cẩm Chi mà thôi.
~
Khi Dung Tự bắt đầu lên lớp 5, Trình Cẩm Chi cũng đã lên cấp hai.
Trường cấp hai không cùng khu với trường học của cô.
Cô phải một mình về nhà.
Dù cho đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng, nhưng lúc tan học, Dung Tự lại nằm một lúc trên bàn học của mình.
Chờ khi vành mắt không còn đỏ, Dung Tự mới chậm rãi đi xuống lầu.
Trường học đã không còn người nào, tất cả mọi người đi về rất nhanh.
Đến cổng trường, một chiếc xe đạp màu xanh nhạt chạy tới, trông còn chút lạng lách.
"Dung Tự, nếu em chưa ra, chị còn định vào đó tìm người đấy."
"A?" Dung Tự ngẩng đầu lên, nhìn Trình Cẩm Chi từ trên xe đạp đi xuống.
Trình Cẩm Chi vỗ vỗ ghế, hất cằm lên.
"Nghỉ hè, chị học được đạp xe rồi."
Dung Tự trợn tròn mắt bước đến.
Cô cầm lấy tay Trình Cẩm Chi, nhìn băng keo cá nhân trên khủy tay nàng.
"Chị bị thương."
Trình Cẩm Chi một giây trước còn đang vênh vang, một giây sau lại đáng thương bảo: "Đau lắm đó."
"Khúc quẹo khó quá, lúc hè chị học bị đâm phải vách tường." Trình Cẩm Chi nói.
Thảo nào kỳ nghỉ hè đều không thấy mặt Trình Cẩm Chi đâu, cô hỏi Trình Cẩm Chi, Trình Cẩm Chi còn chớp chớp mắt về phía cô.
"Bây giờ không thể nói, khi khai giảng em sẽ biết."
Trình Cẩm Chi tuổi còn nhỏ đã biết cái gì gọi là kinh hỉ, nhưng trong giai đoạn làm ra kinh hỉ này lại khiến nàng khóc đến mấy lần, bởi vì học chạy xe đạp thật sự quá khó khăn.
Hơn nữa nàng lại không thể nói với Dung Tự, nói với Dung Tự rồi thì không còn kinh hỉ nữa.
Chuyện kinh hỉ như vậy, sau này vẫn phải nên cân nhắc.
Dung Tự dè dặt đưa cánh tay Trình Cẩm Chi lên, nhẹ nhàng thổi vài hơi vào khuỷu tay Trình Cẩm Chi.
"Còn đau không?"
"Đau." Trình Cẩm Chi ôm lấy bả vai Dung Tự, nước mắt lưng chừng mà nói: "Có điều sau này chị có thể chở em đi học."
Dung Tự cũng gật gật đầu, không hoài nghi chút nào về kỹ thuật chạy xe tùy thời có thể va đụng của Trình Cẩm Chi.