Thanh âm của Trình Cẩm Chi vốn là ngọt ngào, sinh bệnh còn mang theo một ít âm mũi nhẹ nhàng.
"Chị làm sao vậy?"
"Chị bị cảm." Khuôn mặt nhỏ của Trình Cẩm Chi dường như có phần oan ức, lúc nói chuyện, nước mắt còn loanh quanh trong hốc mắt.
"Vậy sao chị lại còn đến trường?"
"Mẹ của chị nói nhiệt độ chị bình thường rồi, nói chị đã hết rồi.
Chị cảm thấy chị còn chưa hết, mẹ của chị bèn mắng chị, nói chị đang kiếm cớ không muốn đi học." Trình Cẩm Chi khịt khịt mũi.
"Em chạy quá nhanh, chị suýt nữa không đuổi kịp em."
Trình Cẩm Chi mới vừa bệnh xong, người bị bọc như bánh ú nhỏ.
Chạy đi quả thật có chút vất vả.
"Sao em không mặc đồng phục học sinh?" Trình Cẩm Chi lại hỏi Dung Tự.
Dung Tự cúi đầu, cô cho rằng học phí nộp đủ rồi, không ngờ còn mấy chi phí vặt của nhà trường.
Chủ nhiệm lớp yêu cầu cô đóng chi phí phụ, ví dụ như đồng phục học sinh và tập vở.
Hôm nay chủ nhiệm lớp lại hỏi cô, cô hỏi chủ nhiệm lớp rằng mình có thể không mặc đồng phục được không, chủ nhiệm lớp trừng hai mắt nhìn cô, cho rằng cô ghét bỏ đồng phục học sinh không đẹp.
Dĩ nhiên không thể, đồng phục học sinh là thống nhất toàn trường, cần kiệm mỹ đức.
Lại phải hỏi thím đưa tiền.
Dung Tự siết nắm tay, đứng ở cửa phòng ngủ của thím.
Thím đang nằm ở trên giường xem ti vi, thím lại mập thêm rất nhiều, chiếm giường hơn phân nửa.
Chú cũng nằm ở trên giường, chú nghiêng thân, ngủ ở bên trong.
"Dung Tự." Thím cắn hạt dưa, giọng the thé.
Bà ta gào ra phía ngoài: "Đem nước vào đây."
Ấm nước ngay ở cửa phòng thím, thím không muốn động.
Dung Tự xách ấm nước lên, ấm nước có hơi nặng.
Lúc Dung Tự xách lên, cơ thể nhỏ bé có hơi lắc lư.
Dung Tự gầy đét quá rồi.
"Rót nước đi." Thím nhổ hạt dưa ra.
"Nhìn tao làm gì?"
Dung Tự ngoan ngoãn mà đổ nước, đưa tới trước mặt thím.
Thím hài lòng nếm một cái.
"Mày đi ra ngoài cầm chổi, quét hạt dưa trên đất ra ngoài hết đi."
Dường như chú vẫn chưa ngủ, thím chiếm giường, ông ta có hơi oán giận.
"Sao bà lại để con nít làm cái này.
Nó nhỏ như vậy sao mà quét được?"
"Nó quét không được, vậy ông làm chú thì đi quét đi." Thím quái gở nói.
Mấy gian phòng này đều là của thím, chú ở nhà vẫn không có quyền để nói gì.
Chú chỉ ngồi dậy, nhìn Dung Tự một chút.
"Còn đứng ở đây làm gì, về phòng con làm bài tập đi."
Dung Tự có phần do dự.
Chủ nhiệm lớp đã giục cô.
Cô đã chép hết chi phí phụ vào giấy, giấy có hơi nhăn.
Cô đưa giấy cho chú, chú vừa mới nhận lấy thì đã bị thím giật qua.
Thím cố hết sức chống nửa thân trên lên, giường có phần không rắn chắc, run rẩy theo hai lần.
"Lại đóng tiền?" Thím đưa tờ giấy trong tay lên.
"Không phải đã đóng học phí rồi sao? Không có tiền."
Chú liếc mắt nhìn chi phí phụ, ông ta móc bóp tiền của mình ra.
Mới vừa mở bóp tiền ra, lại bị thím giật lấy.
"Ông lấy tiền chợ trong nhà làm cái gì?"
"Chi phí cũng không nhiều, bà ăn ít một chút." Chú bực bội mặt đỏ hây.
"Không nhiều? Ông nói với tôi là không nhiều ư?" Thím nói: "Dù sao không thể phá lệ, phá lệ rồi, ông không biết lúc nào lại có thêm 100 hay 50 gì đâu."
"Mày nói với trường học, không có tiền." Thím nhìn Dung Tự.
"Nói nhà là hộ khó khăn, biết không?"
"Ngày ông đưa nó đi học, có nói tình hình cho chủ nhiệm nó nghe không?" Nhìn gương mặt ửng đỏ vì kìm nén của Dung Tự, thím lại quay đầu trừng mắt nhìn chú.
"Ba nó chết, mẹ nó ném nó cho chúng ta?"
"Chủ nhiệm nó biết."
Thím nhìn Dung Tự, lại liếc liếc con mắt.
"Tao nghe nhà bên cạnh nói trường học mày có học bổng.
Mày có hỏi thầy cô giáo không?"
Dung Tự rũ đầu.
"Nói coi, sao mày giống chú mày thế.
Rắm cũng không biết thả ra."
Dung Tự ngẩng đầu lên, cô chẳng nói câu nào nhìn thím.
Nếu như không hiểu chuyện, vậy thì sẽ không có lòng tự ái rồi.
Dung Tự hy vọng dường nào là mình không hiểu chuyện.
"Mày trừng tao?" Thím mồm mép lật lên.
"Được rồi, bà chấp với Dung Tự làm gì." Chú bắt lấy cánh tay thím, cũng ngăn cản động tác của thím.
Dung Tự không biết thím phải làm gì, có lẽ là muốn đánh cô chăng.
Sau khi Dung Tự ra ngoài, chú lại bắt đầu khuyên nhủ thím.
Thím rầy vài câu.
"Dù cho đóng tiền, cũng không thể đóng nhiều như vậy."
"Ông đóng một lần hết, người ta còn tưởng rằng nhà chúng ta có tiền." Thím nói.
"Tôi thấy là đồng phục học sinh cũng không cần đâu, này hả, con bé nhà lão Phó cũng học trường tiểu học đó thì phải.
Giờ nó lên cấp 3 rồi, đồng phục học sinh cũng không dùng nữa đâu."
"Bà cũng biết nó lên cấp 3 rồi, sao còn khả năng giữ lại đồng phục tiểu học chứ?" Chú thở dài một hơi.
"Đồng phục học sinh cũng không đắt, chúng ta đặt kích cỡ lớn một chút, Dung Tự cũng có thể mặc mấy năm."
"Lời này của ông nhắc tôi này, con gái nhà lão Trình, Trình Cẩm Chi, có phải là cao lên rồi không? Nhà nó cưng con gái bảo bối nhất, phỏng chừng hằng năm đều sẽ mua cho nó một bộ." Thím nói: "Ông dẫn Dung Tự lại nhà nó hỏi chút đi."
"Lần trước người của hội cư ủy đến, cũng là nhà con bé giúp đỡ.
Làm thế nào cũng phải cám ơn người ta." Thím lại nhỏ giọng nói gì đó, tựa hồ như đang có ý đồ gì.
~
Lúc chú tan việc xong, liền kéo Dung Tự đi.
Tay nhỏ của Dung Tự móc ở trên khung cửa.
Cô nghe thấy thím nói chuyện, cô không muốn cùng chú đi xin quần áo.
Lúc cô và mẹ ở trong nội thành, mặc dù là thời khắc gian nan nhất, mẹ nhưng chưa từng xòe tay ra xin người khác.
"Con bé này, làm gì vậy." Chú thấy Dung Tự víu lấy khung cửa, liền trực tiếp ôm lấy Dung Tự.
"Chúng ta đi nhà chị Trình, con và chị Trình quan hệ không phải rất tốt sao?"
"Chú, sau này con trưởng thành, nhất định trả lại tiền cho chú." Dung Tự nhỏ giọng cự tuyệt.
Chú sửng sốt một chút, trên mặt ông ta mang theo do dự, lại liếc mắt nhìn về hướng phòng ngủ của thím, cuối cùng vẫn dắt Dung Tự đến Trình gia.
Chuyện trong nhà, chưa bao giờ là chú làm chủ.
Dù cho chú không dẫn cô đi, thím cũng sẽ dẫn cô lại đây.
~
"Chuyện hội cư ủy lần trước, thật sự là cám ơn mọi người nhiều." Chú nói cám ơn với dì Trình chú Trình.
"Xem cậu nói kìa.
Tôi còn sợ nhà cậu cảm thấy nhà bọn tôi quản việc không đâu nữa cơ." Trông dì Trình hết sức dịu dàng, không một chút nào dữ dằn như lời Trình Cẩm Chi nói.
Mỗi lần Trình Cẩm Chi nói, Dung Tự đều cho rằng mẹ của Trình Cẩm Chi còn dữ hơn thím.
Chú Trình ngồi xổm xuống, bế Dung Tự lên.
Lúc vuốt ve, còn nhíu mày.
"Tiểu Dung, ông có ngược đãi con bé hay không vậy? Sao lại nhẹ thế này đây."
"Lúc Cẩm Chi lớn thế này cũng không nhẹ bằng nữa." Trình ba nói.
Chú lộ ra vẻ mặt lúng túng: "Tình hình trong nhà không phải rất tốt."
Trình ba Trình mẹ nhìn nhau một chút.
"Trong nhà còn có chút đồ ăn cho trẻ, Cẩm Chi gần đây ngã bệnh rồi, ăn không hết, cậu lấy về đi."
"Sao lại không biết ngượng thế được.
Đồ ăn cho trẻ, trong nhà vẫn phải có." Chú nói.
"Chị ở trong phòng, cháu đi tìm chị chơi đi." Trình ba để Dung Tự xuống, lại xoa xoa đầu Dung Tự.
Lúc Dung Tự vào phòng, Trình Cẩm Chi nằm nhoài trên bàn đã ngủ thiếp đi.
Dung Tự kéo kéo cánh tay Trình Cẩm Chi, Trình Cẩm Chi lập tức ngẩng đầu lên.
Trong miệng lầu bầu khe khẽ, tựa hồ đang đọc thuộc lòng thơ văn.
Trình Cẩm Chi dụi dụi con mắt, quay đầu nhìn lại, là Dung Tự.
Lập tức lên tinh thần.
"Em tới nhà chị à."
Trình Cẩm Chi kéo kéo tay Dung Tự.
"Chị buồn ngủ sao?"
Trình Cẩm Chi nhìn một chút bên ngoài, gật gật đầu.
"Mẹ chị bảo chị học thuộc lòng, còn bảo sẽ trả bài chị."
"Em đừng đem chuyện chị ngủ nói cho mẹ chị biết đó."
Dung Tự gật gật đầu.
Trình Cẩm Chi từ trên băng ghế đi xuống, rồi bế Dung Tự lên trên băng ghế.
"Em ăn gì chưa?"
Dung Tự vuốt bụng của mình, lắc lắc đầu.
Cả ngày hôm nay thím không thèm nấu cơm.
"Vậy thì tốt rồi, em giúp chị uống xíu đi.
Mẹ của chị hầm canh gà, chị uống chưa hết." Trình Cẩm Chi vui sướng chạy ra ngoài, lại cẩn thận bưng canh gà đến.
Trong chốc lát, Trình ba đi vào.
Trình ba cầm rất nhiều đồ ăn vặt cầm trong tay.
"Cẩm Chi lại đây, đưa cho em."
"Dạ rồi."
"Không cho phép con ăn." Trình ba ngồi xổm người xuống.
"Há mồm, để ba xem răng của con."
"A." Trình Cẩm Chi ngoan ngoãn há mồm.
"Bây giờ con đang ở thời điểm thay răng, ăn đồ ăn vặt hoài, sẽ bị sâu răng.
Biết không?"
Trình Cẩm Chi nặng nề gật gật đầu.
Trình ba cũng nhìn hàm răng Dung Tự một chút.
"Tự Nhi cũng phải thay răng rồi, đồ ăn vặt cũng phải ăn ít."
Chờ Trình ba ra ngoài, Trình Cẩm Chi xé gói bao bì ra đút một miếng thịt cho Dung Tự.
Đút xong, bản thân còn mút mút đầu ngón tay.
"Chị thay mấy cái răng rồi.
Chờ lúc em thay răng, chị cùng em đi ném răng."
"Ném răng?"
"Lúc răng chị rụng, chị đi theo ba chị ném đó."
"Ba chị thật tốt." Dung Tự nhìn Trình Cẩm Chi, giọng nói có phần mất mát.
Trình Cẩm Chi cũng không có nhìn ra mất mác của Dung Tự, vẫn cứ dốc sức nhét đồ ăn vặt cho Dung Tự.
"Thịt bò này ăn ngon cực kỳ."
"Chị đối tốt với em thật."
Trình Cẩm Chi nghĩ nghĩ, rồi nói: "Bởi vì em là em gái."
"Hả?"
"Mẹ chị nói, nói em là em gái, phải đối tốt với em."
Mắt Dung Tự có hơi lấp lánh, cô nhìn Trình Cẩm Chi vùi đầu xé thịt bò.
~
Trình gia cho chú rất nhiều đồ, trong đó cũng bao gồm đồng phục học sinh của Trình Cẩm Chi.
Dung Tự trải đồng phục của Trình Cẩm Chi lên trên giường mình, cô nhìn đồng phục, lại thỏa đáng xếp đồng phục lên.
Đồng phục hơi thơm, là mùi vị trên người Trình Cẩm Chi.
Lại như mùi vị của sữa bò.
Lúc đi học, Trình Cẩm Chi kéo cô đi.
Trình Cẩm Chi nhìn qua thật vui vẻ, nhún nhún nhảy nhảy.
Trên đường đi, đúng lúc đụng phải Cẩu Vũ đang ngồi xổm ở góc chơi game.
Cẩu Vũ là bạn học cùng lớp của Trình Cẩm Chi.
Cẩu Vũ cầm máy game lắc lắc, nhìn thấy Trình Cẩm Chi liền đứng lên.
"Trình Cẩm Chi, này ai vậy?"
"Tớ biết rồi." Cẩu Vũ nhìn Dung Tự, lập tức kịp phản ứng.
"Nó là đứa lớp 1 kia kia."
"Trình Cẩm Chi, sao cậu lại chơi với nó, nó thật quê mùa." Cẩu Vũ nhìn giày Dung Tự.
"Giày thật cũ kỹ."
Cẩu Vũ giẫm giẫm giày mới của mình, trông có chút đắc ý.
Dung Tự mất tự nhiên buông lỏng tay Trình Cẩm Chi ra, vừa buông lỏng, Trình Cẩm Chi liền đẩy Cẩu Vũ một cái.
Cẩu Vũ tựa hồ không phản ứng lại, nhỏ trừng hai mắt.
"Trình Cẩm Chi, cậu đẩy tớ."
Vừa nói như thế, Trình Cẩm Chi lại đẩy Cẩu Vũ một cái.
Cẩu Vũ nho nhỏ lảo đảo một hồi.
"Cậu còn đẩy tớ."
"Cậu đẩy tớ." Cẩu Vũ bẹp miệng, viền mắt hồng hồng.
Cẩu Vũ dụi mắt, nước mắt ào ào chảy.
Máy game cũng không cần nữa, nhỏ vứt rồi chạy.
"Tớ không muốn chơi với cậu nữa."
~
Lời của editor: Các nhân vật trưởng thành khá nhanh, tuy nhiên mình không muốn lớn xíu nào hết, đứa nào đứa nấy cũng moe gần chết >w.