"Cẩm Chi, mới sáng sớm cậu tắm cái gì thế." Thẩm Thu Như kẹp chân, khom người gõ gõ cửa.
"Nhanh lên, bàng quang mình sắp nổ rồi."
"Được được, mình ra liền." Trình Cẩm Chi quấn lấy cái khăn tắm, cầm túi rồi đi ra.
Trình Cẩm Chi tắm xong, da dẻ càng thêm phần trắng mịn, cả người như được ánh sáng nhu hòa phát quang.
Không biết có phải Thẩm Thu Như nhịn quá mức hay bị làm sao, nhỏ không vội vã đi vào nhà vệ sinh, mà lại sờ sờ cánh tay của Trình Cẩm Chi một lúc.
"Cẩm Chi, da cậu trơn ghê.
Mình cảm giác mình không khống chế nổi nữa rồi."
"Cậu bị nước tiểu làm ấm đầu rồi." Trình Cẩm Chi một tay che ngực, một tay giở khỏi tay Thẩm Thu Như.
"Bàng quang cậu không phải sắp nổ sao?"
"Đúng đúng, mình vào vệ sinh trước đã." Được Trình Cẩm Chi nhắc, Thẩm Thu Như dường như mới nhớ lại chuyện bàng quang sắp nổ của mình.
Nhỏ vội vã đi vào nhà vệ sinh.
Khi Thẩm Thu Như ra khỏi nhà vệ sinh, Trình Cẩm Chi còn chưa thay quần áo, đang dựa vào bên giường ôm điện thoại cười.
"Cẩm Chi, sao cậu không thay quần áo? Cậu không trang điểm hả?"
"Hôm nay không phải chỉ chạy bộ thôi sao? Trang điểm làm gì."
"Mặt mộc luôn, ghê ta." Thẩm Thu Như ngồi ở trước bàn.
"Cậu mau thay quần áo đi, mình vẽ lông mày đây."
"Chị phải tập luyện rồi." Trình Cẩm Chi một tay bụm lấy khăn tắm trước ngực, lại lạch cạch lạch cạch mà gửi tin nhắn cho Dung Tự.
"Ừ được, nhớ ăn sáng, ăn chậm thôi." Dung Tự luôn luôn thức dậy sớm.
Chờ Trình Cẩm Chi đi tập luyện, Dung Tự lại để điện thoại sang một bên, tiếp tục đọc sách.
Sách là Trình Cẩm Chi cho cô, cô vốn định đến chợ second-hand để mua.
Trình Cẩm Chi biết chuyện, đem sách lớp 10 lớp 11 đều cho cô cả.
"Dù sao thì bây giờ chị cũng không xem, em cầm trước xem đi."
Nét chữ của Trình Cẩm Chi có phần xinh đẹp, Dung Tự nhìn nhìn rồi liền cười khẽ.
Có vài trang, chữ có hơi nghệch ngoạc, Dung Tự cũng có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ Trình Cẩm Chi mệt rã rời, viết chữ nghệch ngoạc trong giờ học.
Xem sách giáo khoa của Trình Cẩm Chi, đối với Dung Tự mà nói là vô cùng vui vẻ.
Cuộc sống học tập khô khan ở trước mặt cô lại trở nên sinh động lên, phảng phất như đang cùng Trình Cẩm Chi học chung.
Dung Tự xem sách rất nghiêm túc, còn giúp Trình Cẩm Chi sửa chữa một vài bài.
Bài tập cuối bài, Trình Cẩm Chi cũng chẳng làm nghiêm túc, rõ ràng đánh trắc nghiệm là câu B, kết quả ghi trong ô vuông lại là C.
Dung Tự tính toán một lúc, đáp án chính xác hẳn là A.
Xem sách giáo khoa được một vòng, Dung Tự có phần lo lắng thành tích văn hóa của Trình Cẩm Chi rồi.
Cũng may là yêu cầu thành tích của nghệ thuật sinh không cao lắm, đến lúc đó học bổ túc thêm thì chắc cũng qua được.
Đáng nhẽ định chuẩn bị bài cho mình, nhưng nhớ đến lần Trình Cẩm Thi thi cấp 2 năm đó, Dung Tự lại đường hoàng nghiêm trang mà chuẩn bị cả một sổ ghi chép, tổng kết một vài nội dung quan trọng và những chỗ gay go.
Từ khi từ thủ đô về, trên người Dung Tự cũng chẳng bấy nhiêu tiền.
Cô cũng không mua được cho Trình Cẩm Chi cái gì cả, rất nhiều nơi đều là Trình Cẩm Chi bỏ tiền ra.
Xem ra, vẫn phải tìm công việc chờ Trình Cẩm Chi trở về thôi.
Dì dẫn cô đến công ty, cô ở công ty tìm được việc chạy chân.
Trước khi Trình Cẩm Chi về, cô đều ở công ty của dì.
Công việc ở công ty nhẹ nhõm hơn rất nhiều so với làm ở tiệm ăn hay bày sạp vỉa hè, lúc trước mệt đến không đi nổi, có lẽ cũng không ngờ trên thế giới này lại có công việc nhàn rỗi thế này.
Lúc rảnh rỗi, Dung Tự ở phòng giải khát xem tuần san tài chính kinh tế mà công ty đặt mua.
Những tuần san này, ngoài mục lục có dấu vết lật ra thì những chỗ khác đều là mới tinh.
Rất ít người xem những thứ này, công nhân viên đến phòng giải khát đều là để nghỉ ngơi.
Lúc mới bắt đầu xem, Dung Tự cũng chẳng hiểu cho lắm, khoanh vài chỗ rồi lên mạng search, search cũng chẳng rõ thêm bao nhiêu.
Cũng may có dì Ôn cho cô một tài khoản, bảo cô đăng nhập vào mạng nước ngoài.
"Tự Nhi, con thích những thứ này sao?" Ôn Khởi Vân uống cafe, lại thấy Dung Tự vùi đầu xem tập san.
"Thích." Đối với chuyện này, Dung Tự có phần ngại ngùng.
Không thể nói là thích, chẳng qua là nó kiếm được tiền mà thôi.
Nghề nghiệp Dung Tự biết đến cũng không nhiều, quen thuộc cũng chỉ có dì Ôn và chú Trình.
Bọn họ đều là làm nghề tài chính kinh tế này, chắc là do nghề này kiếm được rất nhiều tiền hử?.
"Mấy tập tuần san này đều dùng cho việc hợp tác của công ty, nhân viên rất ít khi xem." Dì Ôn nói.
Thì ra là như vậy, bảo sao Dung Tự thấy những tuần san này đều mới tinh như thế.
"Bọn họ đều có tuần san điện tử do mình tự đặt.
Bây giờ dì gần như cũng xem tuần san điện tử, đặt giấy cũng chất chồng ở đó thôi.
Nếu con cảm thấy hứng thú thì ngày mai dì đưa con.
Mấy thứ trong tay con cũng chẳng có công dụng gì lớn lắm đâu."
Dung Tự vội vàng gật gật đầu.
Ôn Khởi Vân cười cười, cũng đưa ly cafe cho Dung Tự.
Bà giơ tay, xoa xoa đầu Dung Tự.
"Con nói con xem, đứa nhỏ này, sao lại khiến người ta yêu thương như thế."
Tan tầm cùng ngày, dì Ôn liền bảo cô đến nhà ăn cơm tối, tiện thể đem tuần san kinh tế trong nhà đưa cho cô.
"Có cái gì không hiểu, thì vào website lần trước dì đưa con.
Không hiểu nữa, thì đến hỏi dì."
Ôn Khởi Vân dường như hiểu rõ loại tính cách như Dung Tự, Dung Tự không giỏi đi xin người khác giúp đỡ.
Lúc trước cũng là bà nói website cụ thể cho cô, bảo cô tự mình đi tìm.
"Dạ dạ, cám ơn dì." Dung Tự ôm tập san, dường như rất quý trọng những thứ này.
~
"Trình gia lại đưa những thứ này cho mày à?" Dung Tự vừa về nhà, Tiền San ngồi ở cửa bèn thấy được.
"Mày hiểu mấy thứ này hết à?"
"Đừng có được đây mất đó.
Bây giờ mày còn là một học sinh cấp 3." Rảnh rỗi được nhiều năm, Tiền San nói về đạo lý vẫn còn ra dáng ra vẻ.
Dung Tự vào phòng, cách một lúc, chú Dung Tuấn cũng đi vào.
Dung Tuấn lật xem tập san của Dung Tự một lúc.
"Dung Tự, con định thi vào Hoa Dung sao?"
Hoa Dung là một trong những trường đại học tốt nhất toàn quốc, chuyên ngành tốt nhất chính là kinh tế tài chính.
"Con muốn thi đại học Hoa Dung, sao lúc trước không chọn trường trung học Hoa Dung để vào?" Dung Tuấn hỏi.
"Mấy ngày hôm trước con không ở nhà, chú biết ngay là con đi tìm chị Trình." Người lớn đều có điểm giống nhau là thích giảng kinh.
"Dung Tự, con rất thông minh, thế nhưng con phải có ý nghĩ của mình.
Con không thể suốt ngày lẽo đẽo đi theo Trình gia."
Dung Tự gật gật đầu.
"Con biết rồi chú ạ."
Thật ra những năm này, bản thân Dung Tự cũng đã tự khuất phục, dù thím có làm thêm chuyện gì quá đáng, cô cũng không có phản kháng lại làm sao.
Tựa như mẹ nói, là thím cho cô cơ hội.
Thật ra, so với những chuyện bây giờ thím làm thì trước đây bà ta đã từng quá đáng hơn nhiều.
~
"Không phải bàn bị rung sao? Chờ chú mày về sửa xong đi, rồi tao trả lại tạp chí cho." Thím đem tuần san kinh tế của dì Ôn cho cô để kê chân bàn.
Có đôi khi, đánh bại một người là một chuyện vô cùng dễ dàng.
Bạn hãy cứ đả kích mục tiêu và hi vọng mà trong lòng người đó quý trọng nhiều vào.
Dung Tự từ công ty trở về, liền nhìn thấy tạp chí kinh tế của mình được kê dưới chân bàn.
Thím nói mấy câu như thế, cô ngồi xổm xuống rút tạp chí ra.
"Dung Tự, mày làm gì đó? Mấy lấy đi vậy sao tao ăn cơm đây?"
Dung Tự sít sao siết chặt tuần san, trên tuần san còn có dấu vết chân bàn màu xám.
Cô ôm quyển tuần san này, đi trên con đường cái phồn hoa.
Mùa hè này, cô có hơi mệt mỏi.
Vừa đến tiệm ăn làm công lại phải đi bày sạp vỉa hè, buổi tối còn phải chuẩn bị bài tập.
Năm nay cô mới 15 tuổi, cô cảm thấy mình đã trải qua những chuyện cần trải qua trong cuộc đời hết cả rồi.
Dung Tự ngẩng đầu, liền gặp được chú đang nhìn xung quanh ở trong đám người.
Có lẽ là chú đang tìm cô, Dung Tự quẹo đi, tránh khỏi ánh mắt tìm kiếm của chú.
Cô bây giờ cần một mình, cô cần yên tĩnh một chút.
"Dung Tự, em ăn cơm tối chưa?" Dung Tự mới vừa ngồi ở trên băng ghế công viên, liền nhận đươc tin nhắn của Trình Cẩm Chi.
"Ăn rồi, còn chị?"
"Hôm nay sao ăn sớm như vậy? Ăn cái gì rồi hả?"
"Chú về hơi sớm, chú ấy mua xương sườn, buổi tối ăn sườn xào chua ngọt." Thật ra cô chưa ăn gì cả.
"Ui chị cũng muốn ăn, chị ăn chay chừng mấy ngày rồi."
"Ừm ừm, chị về đi rồi em làm cho chị ăn."
Trình Cẩm Chi gửi đi một icon "vui vẻ".
"Tuần sau là bọn chị về được rồi, em có đến đón chị không?"
"Được, em đến đón chị."
Tán dóc vài câu với Trình Cẩm Chi, Dung Tự không còn sa sút như trước nữa.
Cô chùi chùi tuần san.
Có lẽ là tuổi quá nhỏ, vẫn chưa có thể kiềm chế được cảm xúc kích động.
Cần gì phải vọng động thế này, vẫn nên phải về thôi.
Dung Tự bỏ điện thoại vào, từ trên băng ghế đứng lên, men theo phương hướng mà chú tìm cô trước đây, rất nhanh sau đó cô đã bị chú "tìm" đến.
"Dung Tự, con đừng giận thím của con.
Thím của con đôi khi hay nói vậy thôi." Chú an ủi cô.
Không biết lấy hai tờ rơi từ đâu, chú đầu đầy mồ hôi mà quạt gió cho cô.
Dung Tự cúi thấp đầu, cũng không nói gì.
"Đợi lát nữa về, con cũng đừng để ý thím.
Dứt khoát về phòng đi, chờ thím con ngủ rồi, con lại đi tắm rửa.
Miễn nghe bả nói nhảm." Chú nói.
Dung Tự gật gật đầu.
"Vất vả chú, chú về thì ngủ đi ạ, ngày mai còn phải làm ca sớm."
"Ừm ừm."
Chú cũng không nói thêm gì, chỉ lo lại "kích thích" đến cô.
Sau khi vào cửa, Dung Tự còn có chút "thấp tha thấp thỏm".
Trong nhà rất yên tĩnh, chắc chừng thím đã ngủ rồi.
Chú vỗ vai cô một cái, rồi bảo cô đi vào.
Lúc Dung Tự ra khỏi phòng mình, chợt nghe được trong phòng của thím có chút tiếng động.
"Về rồi?" Hóa ra thím còn chưa ngủ.
"Về rồi."
"Tìm thấy nó ở đâu? Trạm xe lửa? Chắc là định đi về tìm mẹ nó đúng không?"
"Không có.
Con bé ở công viên gần đây."
Thím cười giễu một tiếng.
"Chắc là đứng đó chờ ông tìm đấy mà."
"Chỉ có ông chiều nó thôi." Thím nói.
"Bà bớt nói hai câu, con bé còn ở trong phòng."
"Sao vậy? Nhà tôi, tôi còn không thể hé răng hả? Đừng tưởng thi được Văn Vũ thì ngon.
Cái gì cũng chẳng có, ở bấy nhiêu năm vẫn là đứa nghèo rớt mồng tơi thôi." Thanh âm của thím có hơi lớn, dường như là nói cho cô nghe.
Thím lại nói thêm rất nhiều lời giống vậy, nhưng nó cũng không kích thích đến Dung Tự nữa.
Trải qua chuyện vừa rồi, "sức miễn dịch" của Dung Tự như mạnh hơn.
Dung Tự tắm rửa sạch sẽ, nằm ở trên giường, cô chợt có một phần cảm giác yên ổn.
Cô bụm điện thoại ở ngực, thêm một tuần nữa, Trình Cẩm Chi sẽ về rồi.
===
Phúc lợi nhỏ cho ngày giổ tỗ, cre weibo ~
.