"Nghiệp vụ của cậu, tôi sẽ ủy thác cho trợ lý.
Không cần lo lắng." Dung Tự nói.
"Tớ lo lắng cậu.
Cậu nhìn qua rất suy yếu." Tay Hoa Án vươn ra, tựa hồ muốn dắt ngón tay Dung Tự.
Dung Tự hơi nghiêng người đi, tránh đụng chạm của Hoa Án.
Nàng biết sự tình ngày hôm qua, là Hoa Án làm ra.
Ngoại hình của Hoa Án, tuy rằng khá tương cận với Trình Cẩm Chi.
Nhưng là bản chất không giống nhau.
"Tôi rất khỏe."
"Vậy thì tốt." Hoa Án câu lên khóe môi.
"Trao đổi sinh, cậu đi không? Đây là trường hàng đầu đó."
"Khi còn bé nếm nhiều khổ cực như vậy, chung quy phải cho mình một câu trả lời thỏa đáng." Hoa Án nói.
Hoa Án là đồng học cao trung của Dung Tự, tự nhiên biết cảnh ngộ của Dung Tự những năm kia.
Ăn nhờ ở đậu, sợ là hồi ức Dung Tự sau khi trưởng thành xóa không được.
"Không nhất định là vì địa vị cùng tài phú, nhưng tổng sẽ không bị người chế trụ.
Dung Tự, cậu nên hiểu rõ."
Tiếp thu giáo dục tốt hơn, tiếp thu nền tảng tốt hơn.
Đối với Dung Tự không có căn cơ không có nhân mạch, là không có biện pháp khác.
Hoa Án tựa hồ đang cho Dung Tự một cảnh giác, tương lai của nàng, cũng không chỉ hạn chế với Thân Thành cùng Trình Cẩm Chi.
Dung Tự không nói gì, Hoa Án vẫn duy trì nụ cười hữu hảo, sau đó từ từ kéo lên cửa sổ.
Dung Tự đứng yên tại chỗ thật lâu, đứng đến khi chân tê rần.
Lúc quay người, vừa vặn gặp được mẫu thân trở về từ chợ.
Mẫu thân vì tiết kiệm một chút tiền thức ăn, thông thường sẽ đi mua thức ăn lúc sắp tan chợ.
Mẫu thân đối với việc này có điểm tự hài lòng, bây giờ nghĩ lại, vẫn là cố gắng một ít, mới có sinh hoạt tốt hơn.
Tình huống bây giờ, không tự hài lòng thì còn biện pháp nào khác.
Nếu như sinh hoạt có thể tốt hơn, sẽ không còn tình cảnh này nữa.
Nhân sinh, đều là vượt không được giai đoạn trước mắt.
Nếu như vượt qua được giai đoạn trước mắt, mới có thể trong một giai đoạn tương lai nào đó đạt được cân bằng.
"Dung Tự?" Thấy Dung Tự cúi đầu, Dung mẫu mở miệng.
"Mẹ nghỉ ngơi đi, để con nấu cơm." Dung Tự tựa hồ có thể nhất tâm nhị dụng, nàng ngẩng đầu nói với mẫu thân.
Lúc ăn cơm, Dung mẫu muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng nói ra.
"Dung Tự, cần mẹ xin thúc thúc cho con nghỉ không?"
"Dạ."
"Mấy ngày nay, con nghỉ ngơi cho tốt, việc học nặng như vậy."
"Mẹ, con không có chuyện gì, mẹ đừng lo lắng." Dung Tự nói.
Làm sao có thể không lo lắng, Dung mẫu liếc mắt nhìn bát cơm của Dung Tự, Dung Tự chỉ bới một miếng cơm.
Món ăn cũng không động.
Muốn con bé ăn nhiều thêm, liền nói ăn no rồi.
Buổi tối ngủ không ngon, sáng sớm lại thức dậy đặc biệt sớm.
Trình Cẩm Chi sờ soạng một chút bên người, không ai.
Mơ thấy Dung Tự rồi.
Trình Cẩm Chi lấy ra điện thoại, lại nói liên miên lải nhải gửi mấy tin nhắn cho Dung Tự.
Dung Tự cũng trả lời nàng, nhưng chính là không tiếp điện thoại của nàng.
"[khóc][khóc][khóc]."
Trình Cẩm Chi tỉnh sớm, Dung Tử cũng tỉnh sớm.
"Gặp ác mộng?"
"Không có.
Mơ mộng đẹp." Trình Cẩm Chi trả lời: "Không muốn tỉnh lại chút nào."
Trong mộng có em, tỉnh lại còn tưởng rằng em đang ở bên cạnh.
Chờ tỉnh lại mới phát hiện, nàng cùng Dung Tự cãi nhau rồi.
Tuy rằng Dung Tự đến bây giờ cũng không cam lòng không để ý tới chính mình, nhắn tin nhiều, Dung Tự cũng sẽ trả lời nàng.
Trình Cẩm Chi lại hỏi: "Tại sao em dậy sớm như vậy?"
"Đọc sách." Dung Tự trả lời.
"Vậy em xem sách đi, chị không làm phiền em nữa [đáng thương]."
Nhìn thấy tin này, Dung Tự lại có chút thở dài.
Dựa theo thường ngày, nhất định là không nỡ không để ý tới tiểu tổ tông này.
Đối với Trình Cẩm Chi, nàng quả thật có điểm tùy gọi tùy đến.
Nhưng là người này vừa bận rộng, hoàn toàn vứt bản thân qua một bên.
Chờ đến khi nhớ tới, lại nửa đêm gọi điện thoại cho nàng.
Chờ Dung Tự hơi "tức giận nhỏ", đối phương liền thở trong điện thoại.
Dung Tự không muốn tiếp điện thoại Trình Cẩm Chi, nàng sợ mềm lòng.
Đối phương vừa yếu thế, Dung Tự liền không có biện pháp.
Qua nửa giờ.
"[đáng thương] không ngủ được."
Lại qua hai giờ.
"[tham ăn] Ding dong, cô chủ có ở đây không? Nên ăn cơm sáng rồi!"
Đến trưa.
"[nước miếng] buổi trưa ăn cái gì?"
Buổi chiều, Trình Cẩm Chi lại đánh điên rồi.
"Dung Tự, em đang bạo lực lạnh chị."
Đến buổi tối, Trình Cẩm Chi không nổi tính tình nữa.
"[đáng thương] cơm tối ăn rất nhiều, mập rồi."
Lúc ngủ, Dung Tự lấy điện thoại ra, chỉ thấy Trình Cẩm Chi gửi mấy tin tới.
"Mở ra một ngày tin nhắn của chị, cảm giác thật tâm thần [khổ sở] khó trách em không thích chị nữa, chị cũng không thích được bản thân.
Ngủ ngon."
Ding dong một tiếng, màn hình sáng.
Trình Cẩm Chi có chút thấp thỏm, nàng vừa muốn nhận tin nhắn của Dung Tự, lại sợ nhận tin nhắn của Dung Tự.
Nàng đầu tiên là đem điện thoại đặt lại trên giường, nghĩ một lúc, mới chậm rãi cầm lên điện thoại.
Mở một con mắt, nhắm một con mắt xem tin nhắn của Dung Tự.
"Em không có không thích chị."
Tin này của Dung Tự, khiến mũi Trình Cẩm Chi đột nhiên chua xót.
Ngày đó, gửi tin nhắn kia cho Dung Tự, nàng cũng không giống như bây giờ.
Trình Cẩm Chi giơ tay, nặn nặn mũi của mình.
Dung Tự, chị thật yêu em.
Chị phát điên, chị cố tình gây sự, đều là bởi vì yêu em.
Chị cũng muốn thay đổi, nhưng chị không khống chế được.
Chị sẽ chậm rãi thay đổi, em đừng rời bỏ chị.
Trình Cẩm Chi dụi dụi khóe mắt, xóa bỏ từng chữ từng chữ.
"Biết rồi [vui vẻ] em xem sách một ngày rồi, ngủ đi."
"Ừ, ngủ đi."
Trình Cẩm Chi "ngoan ngoãn" hai ngày, thấy Weibo Tư Đồ lại nổ tung.
Đi trên đường, nàng liều mạng khắc chế mình, muốn để chính mình bình tĩnh lại.
Đến trường học Dung Tự, Dung Tự đang nói chuyện với bạn học.
"Dung Tự, cậu phải xuất ngoại sao?" Chờ Dung Tự đi tới, Trình Cẩm Chi cắn môi dưới.
Tư Đồ trên Weibo thảo luận chuyện xuất ngoại học tập.
Dung Tự tựa hồ biết tính cách của Trình Cẩm Chi, nàng không nói gì, chỉ kéo cánh tay Trình Cẩm Chi.
Dẫn Trình Cẩm chi tới phòng học bên cạnh không có ai.
Để Trình Cẩm Chi khổ sở, không phải Dung Tự phải xuất ngoại, mà là Dung Tự có kế hoạch như vậy, nhưng không nói với nàng.
Đã không chia sẻ với ngươi tương lai của nàng, nói vậy cũng không đặt ngươi vào trong tương lai của nàng.
Trình Cẩm Chi nghĩ mình đã xem quá nhiều văn canh gà chuyện tình cảm.
Dù sao thời điểm phát hiện Dung Tự có ý định này, Trình Cẩm Chi là sụp đổ.
"Thật sao?"
"Phải mấy năm? Em hòa hảo với chị, hòa hảo rồi chị liền đáp ứng em." Trình Cẩm Chi viền mắt hồng hồng.
Đáy mắt Dung Tự cũng hơi đỏ lên, nàng nhẹ nhàng ôm bả vai Trình Cẩm Chi.
Trình Cẩm Chi ghé sát vào tai Dung Tự, nước mắt lập tức rơi ra.
"Dung Tự, chị sẽ không chờ em.
Chị không thể cứ như vậy."
Dung Tự ôm chặt sau gáy Trình Cẩm Chi.
"Nói cái gì?"
Thanh âm của Dung Tự đã hơi khàn khàn."Tại lúc mấu chốt này, em phải xuất ngoại, chị nghĩ chị vẫn chưa ngốc đến mức độ này, cho rằng em chỉ là đi đào tạo sâu." Trình Cẩm Chi nói.
"Nhưng chị......!chính là ngốc a." Dung Tự nói: "Ai nói với chị?"
"Tư Đồ."
"Tư Đồ?"
"Chị xem Weibo cậu ta." Trình Cẩm Chi thút tha thút thít đáp.
"Em không biết cậu ta nói cái gì.
Em không phải xuất ngoại."
"Thật sự?"
"Lời vừa nãy của chị có thật không?"
"Lời gì?"
"Em xuất ngoại, chị sẽ không nói chuyện với em."
Lúc nãy vừa nói, Trình Cẩm Chi đều bị một mặt tự lập tự cường của bản thân làm cảm động.
Nàng hôm qua lướt tới văn canh gà, làm một bé ngoan có nguyên tắc.
Hiện tại nàng hơi ngượng ngùng, viền mắt đỏ ửng mà nhìn Dung Tự.
Trình Cẩm Chi đần độn u mê, Dung Tự nghe xong cũng bị bức bách đần độn u mê theo.
Nàng giơ tay xoa viền mắt Trình Cẩm Chi.
"Em hiện tại xuất ngoại, còn kịp sao?"
[*luôn cảm thấy đoạn hội thoại trên cứ cấn cấn, nhưng đã kiểm tra bản raw, nếu raw sai thì đành chịu]
Trình Cẩm Chi mở to hai mắt.
"Em chê chị nói nhiều?"
"Em muốn an tĩnh, chị không phải để em an tĩnh rồi sao?" Trình Cẩm Chi nói.
Thật vất vả không gọi điện thoại, thì là tin nhắn một chuỗi một chuỗi.
Nơi nào an tĩnh.
Dung Tự nặn nặn má Trình Cẩm Chi.
"Đừng nói Tư Đồ, chị đăng Weibo, em đều nhìn thấy."
Trình Cẩm Chi ngày hôm qua còn ở trên Weibo đăng một mặt khóc, phụ thêm một câu.
"Đừng hỏi, không có gì tốt đẹp."
Weibo Dung Tự lập tức bị thất thủ.
Tin nhắn cùng bình luận đều bị fans Trình Cẩm Chi oanh tạc.
"Nhưng thật sự không dễ chịu a." Mặt Trình Cẩm Chi chôn ở lòng bàn tay Dung Tự.
Trình Cẩm Chi là không có biện pháp, người này chân trước còn nói muốn thay đổi, chân sau liền "bản tính khó dời".
Dung Tự nặn nhẹ gò má Trình Cẩm Chi, lại xoa lỗ tai nàng.
"Đừng khóc."
Trình Cẩm Chi không nói lời nào, vùi vào trong ngực Dung Tự.
Cách một hồi lâu, cằm đặt trong cái ôm Dung Tự, lại ngẩng mặt nhìn Dung Tự.
"Vậy em hòa hảo với chị."
"Em nghĩ nghĩ......"
Trình Cẩm Chi ngẩng mặt lên, cắn môi dưới Dung Tự.
Trình Cẩm Chi cạy ra hàm răng Dung Tự, Dung Tự vốn là không đáp lại, nhưng đầu lưỡi Trình Cẩm Chi ở trong miệng nàng loạn đảo loạn quấy.
Nàng liền ngậm lấy đầu lưỡi Trình Cẩm Chi.
Hai đầu lưỡi quấn quýt nhau.
Dù cho đợt "chiến tranh lạnh" trước, hai người lên giường cũng không ít.
Ở bên nhau từ rất sớm, hai người đối với thân thể của nhau đều phi thường mẫn cảm.
Chờ đến ngoài cửa có tiếng ho khan, Dung Tự và Trình Cẩm Chi mới nhanh chóng tách ra.
Tai Dung Tự có chút đỏ lên, Trình Cẩm Chi bị Dung Tự hôn đến mộng rồi.
Nhìn thấy lão sư ở cửa, mới có điểm hậu tri hậu giác.
"Em lát nữa còn có lớp, chị tự trở về đi." Dung Tự đưa Trình Cẩm Chi đến cửa trường học.
"Em trả lại đồ cho chị, chị liền đi."
"Đồ gì?"
Trình Cẩm Chi ôm sau gáy Dung Tự, lúc này mới hơi ngượng ngùng.
"Vừa nãy chỉ hôn một nửa."
Trích lời của bá đạo tổng tài, sử dụng đến thật sự có chút ít xấu hổ.
Nghe hiểu được ý tứ của Trình Cẩm Chi, tai Dung Tự hơi đỏ lên.
"Đều có người, chị về trước đi."
"Vậy được rồi.
Trước tiên nợ."
"Ừ."
"Chị cho vay "lãi suất cao", một ngày em không tìm đến chị, hai ngày không tìm đến chị, chị sẽ tăng gấp đôi."
"Có thời gian em liền đi tìm chị."
"Em biết cho vay lãi suất cao, bình thường đều phải chặt ngón tay.
Chị không chặt em, chị muốn đem ra làm chuyện khác." Trình Cẩm Chi nói: "Em biết chị muốn dùng để làm gì không?"
"Chị muốn em thượng chị.
Chị nói không thể dừng, em mệt đến rút gân cũng không chuẩn dừng." Trình Cẩm Chi nói.