Làn mây dày lặng lẽ chất chồng trên bầu trời, ánh nắng len lỏi qua những kẽ hở, loang lổ trên cửa kính màu ghép.
Bầu không khí ngột ngạt nương theo tiết trời kì lạ tích tụ trong trái tim Quý Tiêu, chỉ là, khi nghe Ngụy Khinh Ngữ hỏi chuyện đó, cô cũng không lựa chọn lảng tránh.
Chiếc bóng của Ngụy Khinh Ngữ đổ xuống bàn tay cô, Quý Tiêu nhìn nàng thiếu nữ trước mặt mình, gật đầu: “Phải.”
Giọng nói bình tĩnh và tiếng sấm xa xăm từ bầu trời như đan xen vào nhau, trái tim Quý Tiêu càng lúc càng đau đớn.
Ngụy Khinh Ngữ đã phát hiện ra bí mật của cô, vậy cô cũng chẳng có lí do gì để trốn tránh nữa.
Bàn tay đang buông thõng của Quý Tiêu khẽ siết chặt, cô gắng gượng chống đỡ cơ thể mình, nói ra bí mật mà mình đã chôn giấu sâu dưới đáy lòng suốt ba năm qua: “Mình không phải Quý Tiêu thuở ban đầu, mình vốn đến từ một thế giới khác và cũng tên là Quý Tiêu. Ở thế giới đó, nơi này là một quyển tiểu thuyết tình yêu nam nữ.”
“Đùng đoàng!”
Ngụy Khinh Ngữ chẳng kịp tiêu hoá những gì Quý Tiêu nói, câu chữ còn chưa kết thúc, một tiếng sấm rền vang mang theo sức mạnh khủng khiếp bắn xuyên qua tầng mây, giáng thẳng xuống nhà thờ.
Ánh nắng vàng rực đan xen với sấm sét trắng loá in trên tấm kính màu ghép lộng lẫy, chiếu sáng bức tượng thạch cao ở trung tâm giáo đường.
Ngọn lửa leo lét trên ngọn nến trắng như đang gánh chịu cơn thịnh nộ của trời cao.
Quý Tiêu ngay lập tức ôm chặt lấy ngực mình, nghìn vạn nỗi đau đang bủa vây trái tim cô.
Gân xanh dưới làn da trắng nõn cuồn cuộn nổi lên đầy dữ tợn, lan từ cánh tay đến tận vai.
Cả người Quý Tiêu căng cứng, cô cảm giác có một sức mạnh vô hình đang bóp nghẹt trái tim mình, mạch máu và kinh lạc* như bị xé nát ra, đến mức cảm tưởng chỉ một giây sau sẽ nổ tung ngay lập tức.
(*Editor's note: Hai khái niệm một phương Tây một phương Đông nên để nguyên cả hai.)
Ngụy Khinh Ngữ nhìn gương mặt đau đớn của Quý Tiêu, hoảng hốt: “Quý Tiêu, cậu sao thế!?”
Quý Tiêu đau đến mức không thể nói nổi một từ nào, ngay cả từng nhịp thở nơi mũi cô cũng trở nên run rẩy.
Đôi con ngươi vàng cam chẳng có cách nào diễn tả hết nỗi thống khổ đó, người thiếu nữ vừa định cắn chặt môi liều mình chờ hình phạt trôi qua thì chợt nhận ra mắt mình đang dần mờ đi, ngay cả tay chân cũng không thể động đậy.
“Bịch.”
Âm thanh rất nhỏ nhưng vô cùng rõ ràng vang lên giữa giáo đường yên tĩnh.
Rốt cuộc Quý Tiêu vẫn không thể gắng gượng được, cô quỳ một bên gối trên mặt đất lạnh lẽo, ngã vào trong lồng ngực Ngụy Khinh Ngữ.
…
Tầng mây dày nặng bị cơn gió mùa đông thổi tan đi, ánh nắng tươi tắn như thể sương mù chưa từng tồn tại.
Dù là trong hay ngoài nước, hành lang bệnh viện luôn ngập tràn mùi thuốc khử trùng chỉ thuộc về riêng nơi này. Hai người vệ sĩ mặc áo đen đeo kính râm đứng trước cửa phòng bệnh loại VIP, khí thế mạnh mẽ như đang cảnh báo người lạ chớ có lại gần.
Xuyên qua tấm kính mờ trên cánh cửa có thể thoáng nhìn thấy bóng người mặc áo khoác trắng đứng bên trong phòng bệnh, An Sầm vừa đọc báo cáo kiểm tra sức khoẻ trên tay vừa nói: “Quá kì lạ, kết quả kiểm tra của Quý Tiêu không có bất kì chỉ số nào bất thường cả. Tôi còn đặc biệt kiểm tra tim và tuyến thể của em ấy nhưng cũng không xuất hiện vấn đề gì.”
An Sầm nhìn Quý Tiêu đang hôn mê, đưa ra phán đoán: “Có lẽ trước khi đến đây em ấy vẫn chưa nghỉ ngơi đủ, bây giờ truyền thêm ít thuốc bổ thì sẽ ổn thôi.”
Nói đoạn cô đặt tay lên vai Ngụy Khinh Ngữ, người vẫn luôn một mực túc trực bên giường bệnh từ nãy đến giờ: “Nếu đã vào đây rồi thì nhập viện luôn đi, em bảo người làm trong nhà mang thêm đồ đạc đến đây.”
Ngụy Khinh Ngữ khẽ gật đầu: “Vâng.”
Sau đó nàng liếc nhìn theo An Sầm rời đi, cánh cửa vừa khép, ánh mắt nàng lập tức trở về bên người thiếu nữ đang chìm trong hôn mê.
Chuyện vừa xảy ra ở giáo đường thực sự khiến Ngụy Khinh Ngữ sợ hãi. Nàng nhìn Quý Tiêu bất tỉnh trong lồng ngực mình, cảm tưởng như cô là nàng công chúa bị nguyền rủa trong câu chuyện cổ tích, vào ngày mà bản thân nhận ra được thân phận bị che giấu của đối phương thì nàng sẽ lập tức mất đi cô ấy.
Dẫu sao, thời khắc Quý Tiêu thừa nhận mọi thứ với nàng, cô đã nhắc đến một thông tin mấu chốt: “Tiểu thuyết tình yêu nam nữ”.
Trên đường đến nhà thờ, Ngụy Khinh Ngữ đã nghĩ tới vô số khả năng về thân phận của Quý Tiêu, là hai người giống hệt nhau bị tráo đổi, hoặc là linh hồn của Quý Tiêu du hành ngược thời gian.
Duy chỉ có một khả năng nàng chưa từng tưởng tượng tới, đó là Quý Tiêu đến từ một thế giới khác.
Âm thanh thiết bị theo dõi sức khoẻ vang lên đều đặn, Ngụy Khinh Ngữ nhớ đến cái ngày mình đứng trên cầu thảo luận với Quý Tiêu.
Không có Alpha và Omega, một thế giới chỉ có Beta không phân hoá, như thể đó chính là thế giới của cô.
Ngụy Khinh Ngữ cảm thấy rất mới mẻ, nơi mà mình đang sống lại là nội dung một quyển sách trong thế giới của Quý Tiêu.
Tựa như Trang Chu mộng hồ điệp*, rốt cuộc là Trang Chu mơ thấy mình hoá thành hồ điệp, hay hồ điệp mộng thấy mình chính là Trang Chu.
(*Mộng hồ điệp tức (夢胡蝶) hay Trang Chu mộng hồ điệp (莊周夢胡蝶) là tên người ta đặt cho một đoạn văn trong sách “Trang tử” của Trung Quốc. Đoạn văn này khá nổi tiếng, nó đã trở thành một điển tích thường được dùng trong văn chương xưa của Trung Quốc và Việt Nam.)
Thế giới này vốn chỉ là nơi hiện thực và hư vô hoà lẫn, chẳng qua là đột nhiên xuất hiện một lỗ hổng may rủi để hồ điệp có thể gặp được Trang Chu.
Nàng cũng chỉ là may mắn mượn lấy đôi mắt Quý Tiêu để thoáng nhìn một góc của thế giới này.
Ngụy Khinh Ngữ nắm tay Quý Tiêu, khẽ thở ra một hơi.
Có thể cùng cô chia sẻ hết thảy những điều này khiến nàng cảm thấy rất hạnh phúc.
Ngay lúc đó, Ngụy Khinh Ngữ có cảm giác lòng bàn tay mình khẽ động hai cái.
Quý Tiêu chầm chậm mở mắt, hơi thở yếu ớt: “Thành thật với nữ chính đúng là đau thật đó.”
Ngụy Khinh Ngữ nghe Quý Tiêu nói vậy, mặt mày lộ rõ vẻ bất mãn: “Cậu còn nói đùa được.”
Quý Tiêu chẳng có hơi sức, cô lắc lắc đầu, sau đó lại gật gật đầu.
Ngụy Khinh Ngữ cũng hiểu ý tứ của Quý Tiêu, nàng đưa ly nước đã chuẩn bị sẵn cho cô, cẩn thận nâng đầu giường lên: “Cậu có biết là hiện tại môi cậu nhợt nhạt trông còn ghê hơn cả cái lần cậu hôn mê suốt ba ngày không.”
Nước ấm vừa phải thấm vào cổ họng khô khốc, Quý Tiêu cảm thấy cơ thể mệt mỏi của mình dần đỡ hơn chút ít.
Cô nhìn gương mặt mà mình luôn trông thấy mỗi lần tỉnh dậy trên giường bệnh, khẽ nói: “Xin lỗi, làm cậu lo lắng nữa rồi.”
Ngụy Khinh Ngữ nhận lấy ly nước từ tay Quý Tiêu, vừa buồn vừa lo hỏi: “Vì nói với mình nên cậu mới bị như vậy sao?”
Quý Tiêu mím môi dưới, gật đầu đáp lại Ngụy Khinh Ngữ.
Kế đó cô ra chiều suy nghĩ rồi nói tiếp: “Thực ra cậu có thể hỏi mình rồi mình trả lời, khả năng là sẽ không đau tới mức đó.”
Ngụy Khinh Ngữ nghe vậy vội vã lắc đầu: “Không cần đâu. Sau này đừng nhắc đến nữa, mình biết chừng đó là đủ rồi.”
Trong lòng Quý Tiêu thoáng có chút mất mát, đôi mắt màu vàng cam tàn lụi đi vài ánh sao xa.
Kì thực cô còn muốn chia sẻ với nàng tất cả mọi thứ, kể cho nàng về thế giới kia của mình.
Tựa như nhà lữ hành đã cô độc thật lâu trên chuyến hành trình dài đằng đẵng, cuối cùng gặp được một người ở nơi cánh đồng hoang vu, thế nên ham muốn được tỏ bày mọi thứ nhanh chóng trào dâng trong cõi lòng.
Ngụy Khinh Ngữ nhanh nhạy nắm bắt cảm xúc của Quý Tiêu, ra chiều suy tư nói với cô: “Có lẽ vẫn còn một vấn đề, nhưng nếu cậu cảm thấy chưa ổn thì không cần phải trả lời.”
Quý Tiêu gật đầu, chờ đợi câu hỏi của Ngụy Khinh Ngữ.
Có điều, Quý Tiêu không hề nghĩ tới vấn đề mà Ngụy Khinh Ngữ muốn hỏi lại chẳng phải về nàng mà là về mình: “Theo như trong sách gốc thì có ai thích cậu hay muốn theo đuổi cậu không?”
Giọng nói của nàng thiếu nữ vừa đứng đắn vừa vô cùng nghiêm túc, nhưng lại thấp thoáng đâu đó một chút cảm xúc ghen tuông mơ hồ.
Quý Tiêu thoáng bất ngờ, đồng thời cũng cảm thấy vui sướng trong lòng. Cơn đau thắt âm ỉ như dòng điện chạy qua trái tim cô, nhắc nhở cô nhớ rõ bản thân nhỏ bé đến thế nào.
Cô nhìn Ngụy Khinh Ngữ trước mặt, ra vẻ nghiêm túc gật nhẹ đầu: “Có đó.”
Ngụy Khinh Ngữ nhất thời căng thẳng, đôi mắt xanh biếc bất giác giãn ra: “Là ai vậy?”
Quý Tiêu quan sát phản ứng này của Ngụy Khinh Ngữ, không khỏi bật cười: “Đương nhiên là mấy nhân vật quần chúng đến làm nền cho sức hấp dẫn của Alpha là mình rồi, so với mình thì cậu còn nhiều hơn đấy.”
Ngụy Khinh Ngữ chợt nhận ra Quý Tiêu đang trêu chọc mình, nàng hậm hực bĩu môi, sau đó như nghĩ tới điều gì liền dò hỏi: “Vậy cậu có thích ai không?”
Quý Tiêu vẫn gật đầu như trước: “Có luôn.”
Ngụy Khinh Ngữ lập tức cảnh giác, đôi đồng tử xanh biếc còn giãn to hơn trước.
Cơn ghen cuồn cuộn dâng lên trong đôi mắt nàng, Ngụy Khinh Ngữ đã nghe Quý Tiêu nói vô số lần rằng vận mệnh là thứ chẳng thể nào thay đổi, vì vậy trong lòng nàng không khỏi đề phòng vị “tình địch” mà đến bây giờ mình vẫn chưa chạm mặt kia.
Nhưng mà Ngụy Khinh Ngữ không ngờ rằng tâm lý cảnh giác phòng bị của mình chưa kéo dài được bao lâu đã bị Quý Tiêu dùng hai chữ đập tan.
Ánh đèn dìu dịu rơi trên mặt Quý Tiêu, trong đôi đồng tử vàng cam chỉ vẻn vẹn hình bóng của một mình Ngụy Khinh Ngữ.
Quý Tiêu cầm tay Ngụy Khinh Ngữ, chậm rãi nói: “Là cậu.”
Ngụy Khinh Ngữ nghe thế, gương mặt bình tĩnh xưa nay chẳng còn cứng ngắc nữa, trên khoé mắt, đuôi mày đều tỏ rõ niềm vui ý cười.
Ghen tuông mãnh liệt một lần nữa cuộn chảy ngược vào trong, nhanh chóng biến mất sau đôi mắt nàng.
Căn phòng ấm áp khiến hai đôi bàn tay đang đan chặt vào nhau dần trở nên ẩm ướt. Ngụy Khinh Ngữ nhìn băng gạc quấn quanh cổ Quý Tiêu, hỏi tiếp: “Vậy chuyện ngày đó cậu nói với mình, tuyến thể của cậu bị cắt bỏ là do vận mệnh, trong sách cũng viết như vậy thật à?”
Quý Tiêu khẽ gật đầu, bổ sung thêm: “Cả chuyện bị cậu nhốt vào phòng tối nữa.”
Ngụy Khinh Ngữ dường như nhận ra điều gì, lông mày khẽ nhíu lại: “Vậy, vậy hiện tại cũng là do mấy chuyện này sao? Nội dung trong sách không thể thay đổi sao? Mình cảm thấy có thể thay đổi được mà, không nhất định phải giống y như cốt truyện trong sách viết chứ? Cậu xem, nếu đây là truyện tình yêu nam nữ, vậy bây giờ mình thích cậu, chẳng phải là đã thay đổi rồi sao, đúng không…”
Miệng Ngụy Khinh Ngữ tuôn ra rất nhiều câu hỏi, đồng thời suy nghĩ của nàng cũng trở nên ngổn ngang lộn xộn.
Quý Tiêu nhìn gương mặt Ngụy Khinh Ngữ dần chuyển từ bình tĩnh sang hoảng loạm, cánh môi nàng khẽ mấp máy, vừa ngập ngừng vừa thấp thỏm hỏi cô vấn đề mà nàng vẫn luôn thắc mắc nhưng chẳng dám mở lời: “Vậy sau tất cả những chuyện đã qua này... Cuối cùng cậu còn sống không?”
Quý Tiêu cảm thấy chua xót khi nhìn vào những rung động trong đôi mắt xanh biếc kia.
Nếu như Ngụy Khinh Ngữ biết được cuối cùng mình vẫn sẽ mất mạng, không những vậy người giết chết mình lại chính là nàng thì tự hỏi nàng sẽ đau lòng tới mức nào.
Trước đây khi Quý Tiêu vừa bước vào thế giới này, cô chẳng bao giờ tưởng tượng được rằng nàng thiếu nữ luôn nhìn mình với ánh mắt cảnh giác đầy thù hận hiện tại lại chính là người không hy vọng cô sẽ chết nhất.
Quý Tiêu cầm chặt tay Ngụy Khinh Ngữ, đôi mắt màu vàng cam chất chứa ý cười đầy tự tin: “Tất nhiên là còn sống rồi.”
“Bổn tiểu thư ở trong sách nhìn vậy chứ sống lâu trăm tuổi luôn đó!”
Ngụy Khinh Ngữ nghe được câu trả lời của Quý Tiêu, không biết là do cô đang che giấu vô cùng tự nhiên, hay là do trong lòng nàng cũng mong ngóng một đáp án như thế, vì vậy nàng nhanh chóng tin tưởng câu trả lời này.
Nàng đứng dậy ôm chặt lấy Quý Tiêu, vô cùng quý trọng nói: “Vậy đừng đẩy mình ra xa cậu nữa, chúng ta cứ thế nắm tay nhau đi tới hồi kết có được không?”
Hương bạc hà quen thuộc như có như không quẩn quanh trước mũi Quý Tiêu, cô cảm nhận được sự kích động từ Ngụy Khinh Ngữ.
Quý Tiêu chậm rãi vòng tay mình ra sau lưng Ngụy Khinh Ngữ, vành mắt ươn ướt gật nhẹ đầu: “Được.”
•. Truyện Linh Dị
Bởi vì Quý Tiêu nhập viện trước thời hạn nên năm ngày sau An Sầm và người chị là tiền bối của cô ấy đã sắp xếp ca phẫu thuật phục hồi tuyến thể cho cô.
Chiếc giường nhỏ chật chội được đẩy vào thang máy đến phòng phẫu thuật. Quý Tiêu cứ nằm trên giường như thế, nhìn bạn bè và người thân vây quanh mình, bàn tay cô nắm chặt lấy tay Ngụy Khinh Ngữ.
Dì Ngô: ”Tiểu thư, chúng tôi sẽ chờ cô ở cửa, cô cứ yên tâm.”
Tiểu Quất: “Em và dì Ngô sẽ chuẩn bị món sườn xào chua ngọt mà tiểu thư thích nhất, sau khi cô ra ngoài thì muốn ăn lúc nào cũng được.”
“Vậy em không được ăn vụng đâu đấy.” Quý Tiêu nhìn Tiểu Quất còn căng thẳng hơn cả mình liền lên tiếng trêu ghẹo.
“Lần này em chắc chắn sẽ không ăn vụng đâu.” Gương mặt Tiểu Quất đỏ ửng lên, vội vã cam đoan.
Giữa lúc đang trò chuyện thì giường bệnh di động đã được đẩy đến cửa phòng phẫu thuật, An Sầm và vị tiền bối của cô bước từ trong phòng ra: “Được rồi, nói thêm mấy câu rồi chúng ta sẽ vào trong.”
Dì Ngô và Tiểu Quất vô cùng thức thời mà lùi sang một bên, Ngụy Khinh Ngữ nhẹ nhàng vuốt ve vầng trán Quý Tiêu, khẽ nói: “Mình sẽ luôn chờ cậu ở đây, cậu yên tâm nhé.”
Quý Tiêu gật gật đầu, ra vẻ ta đây nói với Ngụy Khinh Ngữ: “Nếu mình tỉnh lại mà không thấy cậu, mình sẽ giận lắm đó.”
“Mình bảo đảm khi cậu mở mắt sẽ thấy mình trước tiên.” Chân mày Ngụy Khinh Ngữ cong lên lộ ra ý cười, đôi đồng tử sâu thẳm tràn ngập vẻ yêu thương.
Lời chưa dứt ý, nàng liền cúi xuống hôn lên đôi môi Quý Tiêu. Hơi thở nhè nhẹ luồn vào trong khoang miệng Quý Tiêu, để mùi hương của nàng lan toả khắp cơ thể Alpha của nàng.
Tiếng bánh xe vang lên lần nữa, cảm giác quen thuộc bị không khí xa lạ thế chỗ, Quý Tiêu được đẩy vào trong phòng phẫu thuật.
Đèn trần đơn điệu lướt qua đôi mắt cô, Quý Tiêu cứ nằm ngửa mặt như thế, xung quanh chỉ có một màu xanh lục lạnh lẽo.
Quý Tiêu nghe tiếng người trò chuyện quanh mình, gương mặt An Sầm xuất hiện trong tầm mắt cô: “Không cần sợ, tôi hứa với em ca phẫu thuật nhất định sẽ thành công.”
Quý Tiêu bình tĩnh “Ừm” một tiếng, thế nhưng bàn tay đang siết chặt đã bán đứng cô.
Chẳng đợi Quý Tiêu nói thêm lời nào, đèn phẫu thuật đã bật mở, ánh sáng loé vào trong đôi mắt cô, nơi cánh tay truyền đến cảm giác đau nhói do phải truyền vào một thứ chất lỏng gì đó.
Quý Tiêu cảm giác mắt mình nhanh chóng mờ đi, mí mắt cũng bắt đầu trở nên nặng trĩu.
Tiếng hít thở nặng nề vang lên bên tai, những gì cô đã bộc bạch với Ngụy Khinh Ngữ một lần nữa hiện lên trong tâm trí.
Có một chuyện tôi đã lừa em, trong nguyên tác tôi chẳng hề sống lâu trăm tuổi.
Mà là xương tan thịt nát, chết chẳng toàn thây…
–---------------
Editor: Hoàng Hoàng.
Beta: Hạ Yên.