Lòng bàn tay thiếu nữ khô mát, xuyên qua lớp vải áo sơ-mi ướt át, rơi xuống da thịt Ngụy Khinh Ngữ, tạo nên hơi ấm hiếm có.
Ngụy Khinh Ngữ ngẩng đầu nhìn Quý Tiêu, trong con ngươi xanh biếc ngập tràn sửng sốt, thật không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng Quý Tiêu không hề để ý đến vẻ bất ngờ của Ngụy Khinh Ngữ, cô đỡ nàng lên rồi lên tiếng: “Là tôi bảo Ngụy Khinh Ngữ đi lấy nước cho tôi, không biết tại sao qua miệng người khác lại biến thành làm chuyện lén lút rồi.”
Cô thật sự không biết tại sao bình nước của mình lại nằm trong tay Ngụy Khinh Ngữ, nhưng cô biết là mình nên tin ai.
“Quý Tiêu, cậu bị ngốc hả? Cậu thiên vị nó?!” Lưu Mỹ Na ngẩn người ra, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu.
“Không thể sao?” Quý Tiêu giương mắt nhìn Lưu Mỹ Na, đáy mắt hiện rõ sự chán ghét không không chút che đậy.
Bản thân là một kẻ ăn chơi trác táng, Quý Tiêu rất lười nói đạo lý với người lạ.
Quý Tiêu không thèm để ý đến Lưu Mỹ Na còn đang bàng hoàng trước sự thay đổi một trăm tám mươi độ của cô đối với Ngụy Khinh Ngữ.
Cô xoay người, nắm lấy mảnh kính vỡ trong tay Ngụy Khinh Ngữ, chậm rãi mở miệng: “Trước tiên buông cái này ra đi, doạ người quá rồi.”
Đôi đồng tử xanh ngọc đầy cảnh giác loé lên dưới mái tóc dài đen nhánh, Ngụy Khinh Ngữ nhìn Quý Tiêu đang đứng trước mặt, im lặng không đáp.
Pheromone mùi cam thối mà ban nãy Lưu Mỹ Na tiết ra vẫn còn phảng phất trong không khí, nó khiến nàng không đủ tỉnh táo để phân tích xem rốt cuộc mục đích của Quý Tiêu là gì.
Mảnh thuỷ tinh vỡ đâm vào da thịt của Ngụy Khinh Ngữ, càng lúc càng sâu hơn khiến nàng đau thấu tim gan.
Đây là vũ khí duy nhất để Ngụy Khinh Ngữ phản kháng, cũng là thứ giúp nàng thanh tỉnh hơn.
Nàng không thể buông tay, cũng không thể lơ là cảnh giác.
Càng không thể giao thân mình cho bất kỳ ai!
Nghĩ đến đây, bàn tay trái đang cầm mảnh vỡ của Ngụy Khinh Ngữ lại càng siết chặt thêm.
Từ vết thương trong lòng bàn tay chảy ra một dòng máu đỏ tươi, chất lỏng ấm nóng kia đọng lại ở cổ tay rồi rơi xuống nền đất, sau đó là rớt xuống đôi giày da nhỏ sạch sẽ của Quý Tiêu.
Màu đỏ chói mắt kia lọt vào tầm mắt của Quý Tiêu, bùng nổ dữ dội, tựa như một đoá hoa xinh đẹp nở rộ giữa thảm cảnh tuyệt vọng.
Quý Tiêu nhận ra sự cảnh giác và kiên định trong đáy mắt Ngụy Khinh Ngữ, trong lòng không khỏi nhói đau một chút.
Nàng thiếu nữ không có ai để tin tưởng, chỉ có thể dựa vào chính mình.
Quý Tiêu vội vàng buông mảnh vỡ trong tay Ngụy Khinh Ngữ ra, thoả hiệp nói: “Được rồi, tôi không lấy nữa, cô đừng nắm chặt như thế.”
“Chậc chậc… Nhiều máu như thế, Quý Tiêu, không phải là cô đang thấy đau lòng đấy chứ?”
Lưu Mỹ Na đứng ở phía xa quan sát biểu hiện trên mặt Quý Tiêu, sau đó lên tiếng trêu chọc cô.
Trong không khí dâng lên mùi pheromone của Alpha khác, cảm giác ngả ngớn khiến Quý Tiêu bắt đầu cảm thấy tức giận.
Cô nhìn đống thuỷ tinh vỡ trên mặt đất, cực lực đè nén sự thôi thúc trong cơ thể, trầm giọng hỏi lại: “Tôi nói, tôi có quen biết cô không?”
“Cái gì?” Lưu Mỹ Na ngơ ngác, thậm chí cô ta còn cảm nhận được sự bất mãn trong giọng nói của Quý Tiêu.
Giọng nói lạnh lùng của Quý Tiêu lại vang lên: “Cô đừng tưởng rằng tôi không biết cô muốn làm gì.”
Nói xong, cô từ từ mở mắt ra.
Ánh sáng mặt trời chiếu đến, khắc sâu trong đôi mắt của cô, bừng sáng rực rỡ như ngọn lửa.
Tuy rằng cô vẫn không nhớ ra người này là ai và tại sao cô ta lại biết mình, nhưng điều đó không thể ngăn cản được sự bất mãn của cô.
“Ồ, biết rồi thì sao? Cô muốn đưa tôi lên phòng giáo viên để nghe mắng sao, học sinh ngoan lớp thực nghiệm?” Lưu Mỹ Na khiêu khích nhìn Quý Tiêu, không đợi cô trả lời, cô ta liền phất tay, sẵng giọng nói: “Thật mất hứng, chuyện hôm nay coi như xong đi.”
Vị đại tiểu thư này vừa dứt lời, lại liếc nhìn Ngụy Khinh Ngữ, nói: “Lần sau đừng để tao bắt được mày nữa.”
Trong đôi mắt còn mang theo vẻ tuỳ tiện cùng đe doạ, cô ta thậm chí còn cố ý tiết thêm pheromone mùi cam thối ra ngoài.
Sau đó, cô ta làm như không có việc gì, xoay người đi về phía cửa phòng nước.
Chỉ là Lưu Mỹ Na không ngờ, chuyện mà cô ta cho là đã kết thúc lại không dễ dàng kết thúc như vậy.
Ngay lúc cô ta vừa mới quay người, cánh tay đã bị Quý Tiêu giữ chặt lại.
“Cô làm gì vậy?!” Lưu Mỹ Na khó chịu hét lên, nhìn cánh tay đang bị Quý Tiêu siết chặt.
“Chuyện còn chưa xong, sao Lưu đại tiểu thư lại muốn bỏ đi rồi?” Quý Tiêu lên tiếng.
Nụ cười trên môi Quý Tiêu lộ ra một tia nguy hiểm khiến trong lòng Lưu Mỹ Na không khỏi phát lạnh.
Cô ta cố giả vờ bình tĩnh nhìn Quý Tiêu, hỏi: “Ý của cô là gì?”
“Xin lỗi Ngụy Khinh Ngữ.” Quý Tiêu lạnh giọng ra lệnh.
Lưu Mỹ Na cảm thấy buồn cười, một bên cố thoát khỏi sự khống chế của Quý Tiêu, một bên quát: “Nó chỉ là một con nhỏ khắc chết cả mẹ lẫn cha… A!”
Quý Tiêu nghe thấy những lời nói bẩn thỉu của Lưu Mỹ Na, khẽ nhăn mày, bàn tay lại mạnh mẽ siết chặt thêm xương cổ tay của cô ta.
Khớp nối yếu ớt trong nháy mắt truyền đến một trận đau đớn mãnh liệt, Lưu Mỹ Na chưa nói hết câu đã kêu rên một tiếng.
“Cô bị điên à!” Lưu Mỹ Na gầm lên.
m thanh bén nhọn giống như muốn xuyên thủng màng nhĩ của người khác, rất khó nghe.
“Ai bảo cô không nói tiếng người.” Quý Tiêu lạnh lùng trả lời.
“Cái con m* cô, đồ con rùa… A a a!”
Tiếng kêu la lại vang lên, Quý Tiêu lạnh mặt nhìn Lưu Mỹ Na, sức lực trong tay lại mạnh thêm mấy phần.
Alpha cấp S có sức mạnh rất lớn, một Alpha cấp A quen cảnh sống trong nhung lụa như Lưu Mỹ Na căn bản không thể thoát ra được.
Cô ta đành phải trơ mắt nhìn cổ tay của mình bị Quý Tiêu nắm chặt, đau đớn dần dần lan truyền ra khắp thân thể.
“Xin lỗi đi.” Quý Tiêu lặp lại lần nữa.
Lưu Mỹ Na phẫn nộ trợn mắt nhìn Quý Tiêu, cô ta thà chịu đau còn hơn phải lên tiếng.
Còn ba phút nữa là hết giờ, cô ta muốn cố chịu đựng cho đến khi tan học, lúc đó Quý Tiêu có không muốn thì cũng phải buông tay.
Thế nhưng thời gian dường như không muốn phối hợp với cô ta, càng lúc càng chậm lại.
Trên trán Lưu Mỹ Na đổ đầy mồ hôi, cô ta ngẩng đầu nhìn đồng hồ trong phòng lấy nước, ấy vậy mà thời gian chỉ mới trôi qua có nửa phút.
“Tôi nói! Tôi nói!”
Rốt cuộc Lưu Mỹ Na không thể chịu được nữa, đau đớn giậm chân xuống sàn, miễn cưỡng đầu hàng.
Sau đó, cô ta giống như phạm nhân bị giam giữ, được Quý Tiêu nới lỏng tay, đưa đến gần Ngụy Khinh Ngữ.
Từ trước đến nay, cô ta luôn sống an nhàn sung sướng, được người khác nâng như nâng trứng, chưa bao giờ chịu nhục như hôm nay.
Lưu Mỹ Na cắn chặt môi, lời xin lỗi mắc kẹt trong cổ họng, không cách nào thoát ra khỏi miệng.
“Hả?” Quý Tiêu hừ một tiếng, đau đớn lại truyền đến cổ tay khiến Lưu Mỹ Na vội vàng ném ba chữ kia ra khỏi cổ họng: “Tôi xin lỗi!”
Thanh âm vừa vội vàng vừa gấp gáp, vào giờ phút này, lòng tự trọng của Lưu Mỹ Na đã nứt ra một khe hở thật lớn.
Dứt lời, cô ta liền dùng ánh mắt ngập tràn sợ hãi xen lẫn căm hận phóng về phía Quý Tiêu.
Thế nhưng Quý Tiêu lại phớt lờ ánh nhìn của cô ta, chỉ quan tâm hỏi thăm Ngụy Khinh Ngữ: “Thế nào? Có hài lòng không?”
Những đám mây âm u từ từ trôi qua mặt trời, ánh sáng chuẩn xác chiếu xuống người Quý Tiêu.
Suy nghĩ của Ngụy Khinh Ngữ rất hỗn độn, nàng nhìn cô gái đang đứng trước mặt mình, mi mắt run lên nhè nhẹ.
Cả quá trình Lưu Mỹ Na bị Quý Tiêu tra tấn, nàng đều nghe được.
Kể từ sau lần đó thì đây là lần đầu tiên có người giúp đỡ nàng khi bị bắt nạt.
Giống như một con thuyền đang trôi lênh đênh trên mặt biển, sau bao nhiêu phong ba bão táp cuối cùng cũng tìm thấy được ánh mặt trời.
Nỗi tuyệt vọng muốn nuốt chửng Ngụy Khinh Ngữ lúc này mới chậm rãi rút lui, biển sâu hiểm nguy hiếm khi trở nên yên tĩnh.
Quý Tiêu thấy Ngụy Khinh Ngữ chậm chạp không trả lời mình, lấy khí thế đá một cước vào người Lưu Mỹ Na: “Nói to lên, nói lí nhí vậy ai mà nghe được!”
Đôi mắt Lưu Mỹ Na đầy tủi nhục và uất hận, nhưng lại không thể không thỏa hiệp dưới sự uy hiếp khống chế của Quý Tiêu.
Lúc vừa định nói ra những từ kia, Ngụy Khinh Ngữ liền cắt ngang: “Được rồi.”
Giọng nói nhẹ nhàng, nhưng không có lấy một tia ấm áp.
Không nghe ra được sự vui sướng, cũng chẳng nghe ra được vẻ uất hận.
Ngụy Khinh Ngữ vốn dĩ không yêu cầu Lưu Mỹ Na xin lỗi nàng.
Cô ta là một con người kiêu căng ngạo mạn, lời xin lỗi chẳng qua là bị ép phải nói ra mà thôi.
Chỉ là…
Ngụy Khinh Ngữ chật vật chống đỡ thân thể, nhìn cô gái đang đứng dưới ánh mặt trời.
Nàng không ngờ, Quý Tiêu lại là người đòi lại công bằng cho mình.
“Cút.” Quý Tiêu vừa nói vừa buông lỏng tay Lưu Mỹ Na ra.
Lưu Mỹ Na vội vã rút tay về, sau đó đỏ mắt chạy ra khỏi phòng.
Cô ta siết lấy khung cửa, hung hăng để lại một câu: “Tôi cho cậu biết, Quý Tiêu, cậu chờ đó! Tôi sẽ đi tìm chú tôi, nói ông ấy đuổi học cậu!”
Quý Tiêu liếc nhìn kẻ hèn nhát vừa gáy xong liền co giò bỏ chạy, vẫn không nghĩ ra cô ta là ai.
Chú của cô ta?
Chú của cô ta là ai?
“Bắt nạt Omega mà còn thích nói lý à? Hừ! Vô dụng, phế vật, làm mất mặt Alpha quá…” Quý Tiêu lẩm bẩm, giọng nói tỏ rõ vẻ chán ghét đối với cô Alpha này.
“Quý Tiêu…”
Bỗng nhiên, tiếng gọi của Ngụy Khinh Ngữ truyền đến từ phía sau tai Quý Tiêu.
Giọng nói còn nhẹ hơn trước, yếu ớt giống như gió từ khe cửa thổi vào, nhẹ nhàng lơ lửng trên không trung, trong nháy mắt liền tan biến.
Quý Tiêu vội vàng xoay người, nhìn về phía Ngụy Khinh Ngữ.
Lại thấy nàng đang cố gắng dựa người vào một bên máy lấy nước, sống lưng vốn luôn thẳng tắp lúc này cũng sụp xuống.
Mái tóc dài rối bời bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, dính trên khuôn mặt nhợt nhạt của nàng thiếu nữ.
Những sợi tóc nhỏ màu đen càng làm nổi bật thêm khuôn mặt không có chút huyết sắc của nàng.
Hàng mi dày bất lực rũ xuống, con ngươi xanh biếc bị tầng sương mù ẩm ướt phủ kín.
Quý Tiêu biết Ngụy Khinh Ngữ sắp không chống đỡ được nữa, nhanh chóng chạy về phía nàng.
Mảnh thủy tinh dính máu trượt khỏi tay nàng, rơi xuống mặt đất, vỡ thành nhiều mảnh nhỏ.
Quý Tiêu kịp thời đỡ lấy Ngụy Khinh Ngữ trước khi nàng ngã xuống.
Ngay lúc này, pheromone hương bạc hà mà Ngụy Khinh Ngữ cố gắng khống chế nãy giờ rốt cuộc cũng không kìm được nữa, mạnh mẽ toả ra trong không khí.
Mùi hương thơm mát tràn ra từ cổ nàng, xuyên qua miếng dán ức chế.
Giống như luồng khí lạnh ở vùng cực Bắc Siberia, xộc thẳng vào đại não Quý Tiêu khiến đầu óc cô trống rỗng.
Bởi vì vị cháu gái cậy quyền Lưu Mỹ Na kia vi phạm nội quy của trường học, tự ý tiết ra pheromone nên kỳ phát nhiệt của Ngụy Khinh Ngữ liền không hẹn mà tới.
——————
Edit: Yyyy.
Beta: Hạ Yên..