Ánh nắng ấm áp của ngày đông chiếu lên những mảng tuyết lớn trên mái nhà, gió luồn qua những cành cây khô héo, thổi tuyết rơi xuống làm kinh động đám chim sẻ đang kiếm ăn.
Mặc dù đang là mùa đông nhưng mới sáng sớm nước Nhật đã nhanh chóng tiến vào trạng thái tất bật. Tiếng còi ô tô vang lên inh ỏi phá vỡ sự yên tĩnh của buổi sớm thanh bình, dường như sự yên ắng của ngày mới chỉ tồn tại ở trong khu điều trị nội trú.
Có rất nhiều loại dụng cụ hỗ trợ được gắn trên thân thể người thiếu nữ đang hôn mê trong phòng bệnh, Quý Tiêu cứ nằm yên tĩnh trên giường bệnh như thế, tựa như cô chỉ đang nghỉ ngơi chợp mắt trong chốc lát, cho đến khi mặt trời lên đến đỉnh đầu thì cô sẽ tỉnh lại.
“Hôm nay thế nào rồi?”
“Vẫn nằm yên như vậy, đêm qua có vẻ như hàng mi của cậu ấy có rung khẽ, nhưng tôi không dám chắc có phải là cậu ấy tự mình cử động nó hay không.”
“Không sao, tuyến thể là cơ quan yếu nhất của một Alpha, cho nên sau cuộc phẫu thuật thì còn phải tùy theo tình hình thể chất mỗi người, cơ thể cũng sẽ có những phản ứng khác nhau. Dù sao cô nhóc cũng là Alpha cấp S, cần phải có lòng tin.”
“Vâng.”
…
Tiếng nói chuyện của An Sầm và Ngụy Khinh Ngữ vang lên trong phòng bệnh, Quý Tiêu nằm trên giường bệnh có thể nghe rõ được từng lời từng chữ, nhưng cô lại không thể mở mắt ra.
Mấy ngày nay ý thức của cô vẫn luôn trong trạng thái rối loạn, cô cảm giác bản thân lại đi đến không gian trắng loá kia.
Dòng nước đang chảy thấm nhuần vào thân thể cô, nâng cô lên rồi lại hạ cô xuống, làm cho Quý Tiêu luôn ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Vào lần đầu tiên lấy lại ý thức, Quý Tiêu đã nghe được cuộc đối thoại của An sầm và trợ lý. Nghe cô ấy nói cuộc phẫu thuật đã thành công nên Quý Tiêu cũng an tâm tiếp tục chìm vào giấc ngủ say.
Vào lần thứ hai có lại ý thức, Quý Tiêu nghe được tiếng gọi của Ngụy Khinh Ngữ. Thanh âm quen thuộc kia xuyên thẳng qua không gian vô hạn này, từng tiếng từng tiếng gọi tên Quý Tiêu, nhưng dòng nước kia như có sức mạnh của vạn quân hợp lại vậy, dù cho Quý Tiêu có gắng sức giãy giụa đến mấy thì vẫn không thể tỉnh lại được.
Vào lần thứ ba lấy lại được ý thức, Quý Tiêu cảm nhận được miếng bông thấm nước có chút mát lạnh đang thoa nhẹ trên cánh môi cô, dòng nước ấm nhiễm hương bạc hà chỉ thuộc về Ngụy Khinh Ngữ đang quẩn quanh cơ thể cô, khiến Quý Tiêu cứ như vậy chìm đắm trong dòng nước rồi lại một mất đi ý thức một lần nữa.
Vào lần thứ tư, bên tai Quý Tiêu lại truyền đến tiếng gọi của Ngụy Khinh Ngữ, chỉ là, không giống với những lần trước đó, lần này cô còn có thể cảm nhận được một xúc cảm hiếm thấy.
Trong không gian trắng lóa kia, Quý Tiêu cảm nhận được bàn tay đang chìm trong nước của mình được một luồng hơi ấm bao phủ. Cô gắng sức vươn tay ra, muốn móc lấy ngón cái của Ngụy Khinh Ngữ, nhưng dù cô có cố gắng bao lần đi chăng nữa thì kết quả cũng chỉ là những cái chuyển động tay rất nhẹ, không có chút tác dụng nào.
…
Đến bây giờ đã là lần thứ chín.
Quý Tiêu không biết bản thân còn phải duy trì trạng thái này trong bao lâu, mỗi khi nghe được thanh âm của Ngụy Khinh Ngữ thì nỗi nhớ nhung nàng trong lòng cô lại càng thêm khuếch đại hơn, đặc biệt là khi đang ở trong không gian xa lạ này.
Muốn gặp nàng.
Muốn nhìn thấy nàng.
Thực sự rất muốn được nhìn thấy gương mặt của nàng.
Niềm ham muốn giống như một kẻ nổi loạn trong không gian thuần khiết không nhuốm màu dục vọng này, mê hoặc người thiếu nữ đang bị trói buộc.
Vì thế Quý Tiêu bắt đầu vẫy vùng muốn thoát khỏi xiềng xích của dòng nước, cô dốc hết toàn lực để mở to đôi mắt của mình.
Cô ra sức bơi về phía trước nhưng lại bị dòng nước vô tận này kéo lại, cảm giác chua chát từ xoang mũi truyền đến.
Bên tai vang lên tiếng nước trào dâng, từng đám bọt khí trong suốt tròn trịa chậm rãi nổi lên.
“Ào!”
Cuối cùng cũng có một âm thanh phát ra từ mặt nước.
Quý Tiêu chớp chớp mi, cô nhìn thấy một tia sáng chân thực đang le lói trong thế giới trắng lóa trước mắt.
Tiếng thiết bị y tế va vào nhau, mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi tạo cho cô cảm giác là mình đã nhận thức lại được thế giới xung quanh, đằng trước cánh cửa vừa đóng lại kia là bóng lưng thon dài quen thuộc khiến Quý Tiêu cảm nhận được thực tại.
Cô hơi nghiêng đầu nhìn về phía sau với ánh mắt chăm chú.
Ngụy Khinh Ngữ hình như đã gầy đi, chiếc váy nàng mặc trên người vốn đã rộng nay lại càng thêm thùng thình. Lẽ ra Quý Tiêu phải cảm thấy đau lòng, nhưng niềm vui mừng khi được gặp lại Ngụy Khinh Ngữ đã lấn át đi nỗi tiếc thương trong lòng cô.
“Quý Tiêu.”
Quý Tiêu còn chưa kịp lén nhìn Ngụy Khinh Ngữ thêm mấy lần nữa thì nàng thiếu nữ đứng ở trước cánh cửa vừa đóng kia đã xoay người lại, nàng phát ra một âm thanh kinh ngạc xen lẫn mừng rỡ.
Ánh nắng chói chang từ cửa sổ chiếu vào phòng, khoé mắt Ngụy Khinh Ngữ đã sớm ửng đỏ.
Nàng đang khóc, nhưng cũng đang cười.
“Quý Tiêu, cậu tỉnh lại rồi.”
Quý Tiêu gật đầu nở nụ cười, bất giác giơ tay lau đi những giọt nước mắt trên hàng mi của Ngụy Khinh Ngữ: “Chắc cậu đã hoảng sợ lắm. Xin lỗi, lại để cậu phải lo lắng cho mình rồi.”
“Cậu đã hôn mê suốt một tuần rồi, làm mình sợ muốn chết.” Ngụy Khinh Ngữ có chút tủi thân buông lời phàn nàn, nhưng ngay sau đó nàng lại chăm chú nhìn Quý Tiêu.
“Suýt chút nữa mình đã tưởng rằng sẽ đánh mất cậu, tại sao cậu lại làm như vậy chứ? Sao cậu cứ mãi không chịu tỉnh lại, cậu có biết mình đã sợ hãi đến mức nào hay không?”
Ngụy Khinh Ngữ cố nén xúc động để bày tỏ tâm tình của mình, nhưng trong giọng nói của nàng vẫn không giấu được sự run rẩy.
Quý Tiêu nghe thấy vậy thì đau xót vô cùng, cảm giác còn đau đớn hơn cả lúc vừa rồi bị nước tràn vào khoang mũi khi cô đang cố vùng vẫy.
Đây không phải là lần đầu tiên cô ngất đi.
Cô đã để Ngụy Khinh Ngữ phải chịu đựng sự đau đớn đó những hai lần.
Quý Tiêu cảm thấy chút áy náy bèn nhỏ giọng nói với Ngụy Khinh Ngữ: “Thật xin lỗi, đáng ra mình nên tỉnh lại sớm hơn.”
“Mình đã nghe được những lời thủ thỉ của cậu trong mấy ngày qua đấy, mình biết cậu luôn ở bên cạnh mình. Cảm ơn cậu, cảm ơn vì cậu đã giúp mình tỉnh lại.”
Ngụy Khinh Ngữ nghe được lời này của Quý Tiêu thì chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
Nhìn đến phía sau Ngụy Khinh Ngữ, Quý Tiêu để mắt tới chồng tài liệu xếp cao như núi đang đặt ở trên ghế sofa cách đó không xa, “Cậu đem cả cái văn phòng đến đây luôn sao?”
Ngụy Khinh Ngữ nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm, phải ở cạnh cậu thì mình mới ngủ được.”
Chẳng biết có phải do Ngụy Khinh Ngữ đã biết chuyện Quý Tiêu không phải là người của thế giới này hay không, nhưng trong đêm khuya yên tĩnh, nàng sẽ luôn giật mình tỉnh dậy.
Những năm này Ngụy Khinh Ngữ đều sớm chiều ở bên Quý Tiêu, cho dù là khi trời yên biển lặng hay giông tố bão bùng thì Quý Tiêu cũng đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của Ngụy Khinh Ngữ.
Nàng rất sợ khi đến thăm Quý Tiêu vào ngày hôm sau thì cô đã biến mất trên giường bệnh, chỉ để lại một cái xác trơ trọi chẳng bao giờ mở mắt ra nữa.
Vì vậy Ngụy Khinh Ngữ đã xin An Sầm cho phép mình chăm sóc Quý Tiêu và chuyển cả phòng làm việc của nàng đến đây.
Chỉ khi ở gần Quý Tiêu, nàng mới có được một giấc ngủ trọn vẹn hiếm hoi.
Quý Tiêu cầm lòng chẳng đậu đưa tay lên vuốt ve gò má của Ngụy Khinh Ngữ, chợt nhận ra nàng đã gầy đi rất nhiều, cô lo lắng hỏi: “Vậy công việc ở công ty không bị trì hoãn à?”
Ngụy Khinh Ngữ lắc đầu: “Cơ bản chúng ta đã đạt được thỏa thuận, buổi chiều nay sẽ ký hợp đồng.”
Quý Tiêu rất vui mừng khi nghe thấy tin này, “Tốt quá rồi, xem ra hôm nay là một ngày may mắn của cậu.”
Ngụy Khinh Ngữ nhìn gương mặt vui vẻ của Quý Tiêu khi nghe thấy chuyện của mình, liền hỏi: “Cậu chỉ lo cho chuyện của mình, sao không thấy để tâm đến cuộc phẫu thuật của bản thân vậy?”
“Trong nguyên tác, những ca phẫu thuật phục hồi tuyến thể mà bác sĩ An thực hiện chưa bao giờ thất bại.” Quý Tiêu nói, “Hơn nữa, mình có thể cảm nhận được cảm giác cơ thể không có sức lực như trước đây đã biến mất rồi.”
Ngụy Khinh Ngữ nghe thấy câu trả lời của Quý Tiêu, ánh mắt của nàng có hơi trầm xuống, “Có lúc mình rất vui khi cậu hiểu được điều này, nhưng có lúc mình lại rất lo lắng, mình sợ rằng thế giới này có thể mang cậu đi bất cứ lúc nào.”
Quý Tiêu hiểu nỗi lo lắng của Ngụy Khinh Ngữ, đây cũng là điều mà cô luôn lo sợ.
Nhưng vì vị Cha Michael kia đã nói rằng đây là món quà của Chúa nên cô nghĩ rằng Chúa sẽ không kết thúc số phận của cô quá sớm.
Quý Tiêu nhẹ nhàng xoa lên mu bàn tay của Ngụy Khinh Ngữ, chậm rãi nói: “Không phải mình vẫn ở ngay đây sao?”
Nghe thấy vậy, vẻ mặt của Ngụy Khinh Ngữ có hơi mất bình tĩnh, nàng siết chặt tay lấy Quý Tiêu: “Vậy thì cậu nhất định phải luôn ở đây.”
Dường như cảm thấy được nỗi lo lắng vẫn còn đọng lại trên hai hàng lông mày của Ngụy Khinh Ngữ, Quý Tiêu nửa đùa nửa thật nói: “Vậy thì cậu phải hôn mình một cái.”
Ngoài cửa sổ bỗng thổi qua một cơn gió lạnh, không khí trong căn phòng còn thoang thoảng hương bạc hà.
Ngụy Khinh Ngữ hơi cúi người đặt lên môi Quý Tiêu một nụ hôn chứa đầy yêu thương.
Quý Tiêu khẽ siết chặt bàn tay đang bị Ngụy Khinh Ngữ nắm lấy, tạo thành một vết nhăn nhúm trên ga giường.
Tia nắng mùa đông vì nhuốm màu tình yêu mà trở nên vô cùng ấm áp, hai bóng người in lên vách tường, hòa quyện vào nhau không muốn tách rời.
•
Sau khi cùng Quý Tiêu ăn trưa xong, Ngụy Khinh Ngữ liền rời đi, nàng đến công ty để chuẩn bị ký hợp đồng, nhưng phòng bệnh không vì thế mà trở nên vắng vẻ.
Dì Ngô và Tiểu Quất dọn dẹp bàn cơm xong cũng không vội rời đi, Quý Tiêu có chút buồn chán nên chơi mấy trò đùa giết thời gian với Tiểu Quất, khiến cho cô bị lừa hết lần này đến lần khác.
Phòng bệnh trong chốc lát tràn ngập tiếng cười vui vẻ, An Sầm đang đứng ở cửa thậm chí còn băn khoăn không biết mình có đi nhầm phòng không.
“Mọi người đang nói chuyện gì vậy? Vui đến thế sao?”
Tiểu Quất nhìn thấy An Sầm đi vào liền vội vàng bắt lấy tay cô, nói: “Không thể nào, không lẽ chỉ có mình em không biết. Bác sĩ An, cô đến xem tiểu thư nói đây là màu gì nè.”
“Là sao?” An Sầm ngẩn người ra, sau đó nhìn sang Quý Tiêu, cô không hiểu Tiểu Quất đang nói gì.
Quý Tiêu lại xắn tay áo lên, ra hiệu cho An Sầm: “Đây là màu đen, đây là màu trắng, vậy đây là đen hay trắng?”
An Sầm nhìn ngón tay đang đặt trên cốc của Quý Tiêu, nhàn nhã nói: “Trắng.”
Cô vừa dứt lời thì Quý Tiêu vỗ tay, cười nói: “Chính xác!”
“Hả?? Tại sao?” Tiểu Quất lúc này càng thêm bối rối.
Cô bé nhìn An Sầm đang đứng bên cạnh, có chút đáng thương nói: “Dì Ngô cũng biết, sao bây giờ cả bác sĩ An cũng biết nữa!”
“Cả khoa chúng tôi đều biết trò chơi này.” An Sầm cười nói.
“Vậy cô giải thích cho em đi! Cô ấy không chịu nói cho em biết gì hết!” Tiểu Quất vừa nói vừa nắm lấy chiếc áo blouse trắng của An Sầm, nhìn cô bằng đôi mắt ngấn nước, thoạt nhìn trông vừa đáng thương vừa có chút đáng yêu.
Trái tim An Sầm thoáng lỡ một nhịp khi nhìn thấy biểu cảm này của Tiểu Quất.
Cô nhìn Tiểu Quất với đôi mắt nghiêm túc, nói: “Em thật sự là Beta à? Để tôi xem thử tuyến thể của em có phát triển đầy đủ không.”
“A, không phải sao?!” Tiểu Quất nghe vậy thì có chút khẩn trương, Quý Tiêu cười nói: “Thôi thôi, bác sĩ An, đừng hù em ấy nữa, cô nói cho em ấy biết về trò chơi này đi.”
Nói xong, Quý Tiêu liền bước xuống giường, đứng ở trước cửa sổ giống như đang thư giãn.
Trận tuyết rơi dày đặc ngày hôm qua đã lấp đầy khu vườn nhỏ của khoa nội trú, trên mặt đất còn lưu lại một hàng dấu chân tròn tròn nho nhỏ của đám “mồn lèo” đáng yêu.
Đôi mắt Quý Tiêu dõi theo chú mèo đang sải chân đi trong tuyết, nhưng thỉnh thoảng ánh mắt cô lại dừng lại ở lối vào khoa nội trú phía dưới.
Có người ngoài mặt đang rầu rĩ ngồi trên giường rồi lại đi lòng vòng khắp phòng, nhưng thực chất họ lại muốn đứng cạnh cửa sổ để chờ người mình thương quay trở lại.
Hoàng hôn màu cam đỏ lại bao trùm lấy thành phố, kim phút theo kim giây điểm vào số 12, một chiếc Mercedes-Benz màu đen lạ lẫm dừng lại trong tầm mắt Quý Tiêu, ánh sáng mờ ảo của đèn đường khiến cho nó càng thêm phần bí ẩn.
Ngay sau đó, một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp từ trong xe bước ra, mái tóc đen có chút rối bời toát ra khí chất của một Alpha, điều này khiến Quý Tiêu không khỏi đặt tầm mắt vào người đó lâu thêm một chút.
Người phụ nữ lưu loát đi từ ghế phụ lái đến hàng ghế phía sau, lịch thiệp mở cửa cho những người ngồi bên trong.
Ngay khi Quý Tiêu còn đang âm thầm cảm thán rằng đây quả là một Alpha lịch thiệp thì cô liền nhìn thấy người bước ra từ trong xe.
Là Ngụy Khinh Ngữ.
- -------------------
Editor: Chang + Mưng.
Beta: Tokkibae.