Tình Đầu Quốc Dân Omega Luôn Muốn Độc Chiếm Tôi

“Tiêu Tiêu, các cậu yêu nhau đúng không?”

“Cậu đã hôn chị ấy à?”

“Chắc chắn là thế rồi phải không?”



Vừa trở lại phòng khách sạn, Lục Ninh nhịn không được đuổi theo Quý Tiêu, tò mò về cái ôm mơ hồ giữa Ngụy Khinh Ngữ và Quý Tiêu mà cô vừa nhìn thấy.

Quý Tiêu bị hỏi đến mặt đỏ bừng, lúng túng ngồi xuống ghế sofa, chối cãi: “Không phải.”

Mặc dù trông cũng hơi giống, nhưng thật ra Ngụy Khinh Ngữ chỉ ôm lấy cô, vào thời điểm đó mặt nàng chỉ hơi chạm vào cô mà thôi.

Nghĩ tới đây, Quý Tiêu mất tự nhiên liếm liếm khóe môi.

Không biết có phải là do động tác của Ngụy Khinh Ngữ quá vội vàng hay không, nhưng đầu lưỡi của cô đã lướt qua khóe môi của nàng, hình như thực sự có chút dư vị của hương bạc hà.

Tuy mờ nhạt nhưng cũng rất rõ ràng.

Nó giống như nhịp tim đập như trống bỏi của Quý Tiêu trong giây phút Ngụy Khinh Ngữ quay lại ôm lấy cô thật chặt.

Lục Ninh nhìn biểu hiện của Quý Tiêu, liền hóa thân thành Sherlock Holmes: “Có! Tiêu Tiêu, cậu không giấu được tớ đâu!”

Quý Tiêu nghe vậy lập tức từ ghế sofa nhảy dựng lên.

Rõ ràng là chột dạ, cô giẫm chân lên tấm thảm, chỉ vào Lục Ninh đang rất tự tin khẳng định kia, liên tục phủ nhận tận ba lần: “Không có mà! Mình nói không có tức là không có! Đừng có nói tào lao!”

“Cậu có! Chữ có in trên mặt cậu kìa! Sao tớ có thể nói lung tung được chứ! Bọn mình lớn lên cùng nhau đó, cậu sẽ luôn phản ứng thái hóa cả lên nếu như cậu đang nói dối!” Lục Ninh nhìn Quý Tiêu đang nhảy cẫng lên, quyết tâm bóc trần cô một cách dứt khoát.

“Cốc cốc.” (Ai gọi đó?)

Đang lúc Quý Tiêu không biết lựa lời làm sao thì có tiếng gõ cửa cắt ngang.

Cô như nắm được cọng rơm cứu mạng, mặt đỏ bừng chạy ra cửa hỏi vọng ra: “Là ai đó?”

“Là chị nè, Kỳ Kỳ.” Kỳ Kỳ đứng ngoài cửa đáp.

Quý Tiêu nghe vậy thì mở cửa cho cô vào.

Kỳ Kỳ nhìn hai người trong phòng, nói thẳng vào vấn đề: “Các em có muốn dọn lên phòng hạng tổng thống sang trọng dành cho ba người ở tầng trên và dành phần còn lại của chuyến đi Tân Cương cùng với chị không? Một mình chị ở trong căn phòng rộng vậy thì hơi có chút cô đơn.”

Ngón chân Quý Tiêu không khỏi vui mừng mà cuộn tròn lại.

Hai cô gái nhìn nhau mỉm cười, sẵn sàng đồng ý lời mời của Kỳ Kỳ.

Hai người cũng không có nhiều hành lý nên nhanh chóng theo Kỳ Kỳ đến căn phòng đó.

Toàn bộ căn phòng không thể đánh giá là quá sang trọng, nhưng nó tinh tế hơn nhiều so với căn phòng mà trước đó họ đang ở.

Kỳ Kỳ chỉ vào hai cánh cửa gỗ óc chó màu đen cạnh nhau ở phía Nam, nói: “Phòng này là phòng của Khinh Ngữ ở trước đó, còn phòng kia là…”

Kỳ Kỳ còn chưa nói hết lời, Lục Ninh đã lo lắng rằng Quý Tiêu sẽ sinh ra tị hiềm với mình, vì vậy cô liền chủ động kéo vali của mình hướng về một căn phòng khác đang khóa: “Tớ muốn ở phòng của chị Tiểu Quất, cậu đừng có giành với tớ đó!”

Lục Ninh bước đi nhanh nhẹn gọn gàng, khiến một cơn gió thổi thẳng qua trước mặt Quý Tiêu và Kỳ Kỳ.

Quý Tiêu ngượng ngùng cười cười gãi đầu nhìn Kỳ Kỳ, sau đó kéo vali đẩy cửa phòng của Ngụy Khinh Ngữ.

Ánh nắng chói chang chiếu vào từ một bên cửa sổ kính sát mặt đất, tầm nhìn cao hơn phòng của Quý Tiêu nhiều, khiến cho khung cảnh trong phòng rộng rãi hơn nhiều so với bình thường.

Những đám mây trắng như kẹo bông mềm mại trên bầu trời trong xanh, khung cảnh thoáng đãng không bị toà nhà nào làm chắn tầm nhìn khiến người ta cảm thấy như mình đang bồng bềnh chốn tiên cảnh.

Quý Tiêu nhìn quanh phòng, cố gắng tìm kiếm chút dấu vết sinh hoạt của Ngụy Khinh Ngữ.

Sau đó cô ngước mắt nhìn lên và nhận thấy có một hộp quà trên đầu bàn cạnh giường ngủ sát cửa sổ.

Vỏ hộp có màu xanh lá cây được buộc bằng một chiếc nơ ruy-băng màu xanh đậm rất tỉ mỉ và đẹp mắt.

Giống như nó được đặc biệt chuẩn bị riêng cho cô vậy.

Quý Tiêu nhớ tới chuyện Ngụy Khinh Ngữ sau khi đến khách sạn đã ở mãi trong phòng suốt một giờ mà chưa thay quần áo, khoé miệng chậm rãi cong lên.

Món quà này dường như là do nàng kì công chuẩn bị cho cô.

Với tâm trạng mong đợi, Qúy Tiêu ngồi trên giường mở hộp quà ra.

Chiếc hộp buộc bằng ruy-băng như hoa nở rộ trên đùi Quý Tiêu ngay khi dải ruy-băng được rút ra.

Những đám mây trôi nổi bên ngoài khung cửa sổ nương theo làn gió trên bầu trời xanh, cảm giác quen thuộc ồ ạt ập như những cơn sóng xô, lần lượt vỗ vào trái tim và tâm trí của Quý Tiêu.

Khi mở hộp ra, cô nhìn thấy một quả táo căng bóng tròn trịa.

Màu đỏ tươi phản chiếu vô cùng đẹp mắt dưới ánh sáng, bên dưới còn có một tấm thiệp màu trắng được xếp rất gọn gàng.

Trên tấm thiệp viết: Không phải là tôi đã quên, chỉ là tôi không nhớ được thôi.

Từng nét chữ được viết rất nắn nót, đôi mắt Quý Tiêu dõi theo từng nét mực trên tấm thiệp nhỏ màu trắng, trong lòng cô có một cảm giác kỳ lạ dần dần lên men.

Quý Tiêu cầm lấy tấm thiệp mà Ngụy Khinh Ngữ viết cho cô, sau đó ngã người xuống chiếc giường nơi nàng từng ngủ với trái tim thổn thức.

Cô thả mình xuống chiếc giường êm ái, chậm rãi cảm nhận được hương bạc hà thoang thoảng quấn quanh người, giống như lúc ở sân bay Ngụy Khinh Ngữ đột ngột quay lại ôm lấy cô.

Lạnh lùng mà thân mật, xa lạ lại thân quen.

Giống như rất lâu về trước mùi hương này cũng khiến cô cảm thấy vừa yên lòng vừa vui sướng.

“Brừ brừ––”

Một chuỗi thông báo dài mang theo sự quan tâm đặc biệt từ người nào đó vang lên trong túi của Quý Tiêu, Ngụy Khinh Ngữ gửi cho cô một tin nhắn: 【Em đã nhận được quà của chị tặng rồi chứ?】

Quý Tiêu nhìn đến tốc độ nắm bắt tin tức của Ngụy Khinh Ngữ, trong lòng không khỏi ngạc nhiên.

Còn điều gì bất ngờ hơn khi bạn nhận được tin nhắn từ người ấy ngay sau khi bạn nhận được quà chứ?

Cô gái nằm ngửa trên giường, giơ điện thoại di động lên, dùng ngón tay gõ nhẹ: 【Em nhận được rồi.】

Sau đó cô nhìn đến quả táo trong tay mình, có chút khó hiểu hỏi: 【Nhưng mà Ngụy tiểu thư ơi, sao chị lại tặng táo cho em vậy?】

Ngụy Khinh Ngữ vừa đọc phần giới thiệu về nước G trong sách hướng dẫn sử dụng của hãng bay và giải thích một cách mập mờ: 【Vì chị thích.】

Quý Tiêu không biết trong câu nói đó có chứa đựng ý vị sâu xa, nhưng vẫn mỉm cười vì chữ ‘thích’.

Cô ôm quả táo trong tay, có chút bất mãn đáp: 【Ai mà lại tặng quả táo cho người mình thích như chị chứ?】

Ngụy Khinh Ngữ biết rõ nhưng vẫn cố ý hỏi: 【Vậy thì nên tặng gì đây?】

Quý Tiêu: 【Đương nhiên là hoa rồi.】

Ngụy Khinh Ngữ hiểu ý, khẽ mỉm cười: 【Được rồi, vậy chị sẽ nhớ kỹ.】

Quý Tiêu không ngờ câu nói “Chị sẽ nhớ kỹ” của Ngụy Khinh Ngữ hoàn toàn không phải là một câu nói sáo rỗng, cũng chẳng phải là lời nói đầu môi.

Sau khi trở về thành phố S, mỗi sáng cô đều nhận được một bó hoa đồ mi từ người bán hoa trước cửa nhà.

Thậm chí là đến tận lúc khai giảng, cô vẫn đều đặn nhận được hoa đồ mi mỗi ngày khi đi ngang qua phòng liên lạc của trường tại nơi làm việc.

Những cánh hoa trắng xếp chồng lên nhau tỏa ra mùi thơm nhè nhẹ, chiếc chai nhựa đơn điệu đặt trước bàn làm việc của Quý Tiêu biến thành một chiếc bình thủy tinh xinh xắn.

Cô vẫn nhớ Ngụy Khinh Ngữ đã tặng cô loại hoa này vào ngày cô tốt nghiệp đại học, sau đó cô đặc biệt tìm hiểu, phát hiện ra ý nghĩa của hoa đồ mi là ‘Tình yêu cuối cùng’.

Gió thổi qua cửa sổ cạnh bàn làm việc của Quý Tiêu khiến những cánh hoa khẽ rung rinh.

Cô không biết tại sao, nhưng khi nhìn thấy bốn chữ này trong lòng cô luôn có một chút tiếc nuối.

Giờ tan trường ngày thứ Sáu, như thường lệ Quý Tiêu luôn mang bó hoa nhận được được trong năm ngày vừa qua về nhà.

Nhưng cô bỗng nghe thấy một tiếng “Yo” có phần trêu chọc.

Cô giáo Trần cùng tổ Toán có hứng thú dựa vào khung cửa, đảo mắt từ trên xuống dưới nhìn Quý Tiêu cùng bó hoa trên tay cô: “Cô Quý định đem hết những bó hoa này đi à?”

Cô giáo họ Trần này vốn là người nhiều chuyện, rất hay nói xấu và bắt nạt người khác, có thể coi là người xấu tính nhất trong văn phòng này. Quý Tiêu không muốn day dưa nhiều với cô ta, chỉ đáp: “Đúng vậy.”

Thế nhưng cô giáo Trần kia lại không chịu để Quý Tiêu đi, tiếp tục hỏi: “Cô có bạn trai à?”

Quý Tiêu lắc đầu, chỉ đơn giản ném cho cô ta hai chữ: “Không có.”

Thấy Quý Tiêu không mấy thiện chí để ý đến mình, cô giáo Trần kia liền chủ động đi tới bàn làm việc của cô.

Một bàn tay lướt qua tầm nhìn của Quý Tiêu, giây tiếp theo tấm thiệp đặt trên bàn mà cô định cầm đi đã bị bàn tay kia nhặt lấy.

Quý Tiêu nhanh tay lẹ mắt, không chút khách khí giành lấy lại tấm thiệp từ tay cô ta, nghiêm giọng hỏi: “Cô đang làm gì vậy?”

Cô giáo Trần cơ bản so với Quý Tiêu còn bất mãn hơn, dựa vào mép bàn, nói: “Ơ kìa, chỉ là tò mò tí thôi mà, sao cô lại keo kiệt đến vậy chứ?”

Quý Tiêu thậm chí không thèm nhẫn nhịn nữa, cúi đầu làm việc của mình, chỉ ném cho cô ta một câu: “Đây là chuyện riêng tư của tôi.”

Cô giáo Trần cười cười: “Người trẻ hay coi trọng việc riêng tư quá nhỉ? Đây là loại riêng tư gì đây? Lúc kết hôn cũng phải để chúng tôi nhìn thử mặt chú rể của cô chứ?”

Đây là lần thứ hai cô ta đề cập sai giới tính, Quý Tiêu cau mày sửa lại: “Không có chú rể nào ở đây hết, là cô dâu.”

“Uầy.” Trong miệng cô giáo Trần càng thêm hứng thú, cô ta nhìn Quý Tiêu với vẻ trêu chọc: “Cô Quý của chúng ta rất biết chạy theo thời đại nha, hôn nhân đồng giới mới được thông qua mấy năm nay thôi mà cô đã tìm được bạn gái rồi sao?”

Hai hàng lông mày của Quý Tiêu càng lúc càng cau xuống, cô đặt đồ đạc trên tay xuống, ngẩng đầu nhìn cô giáo Trần, lạnh lùng nói: “Cô Trần, nếu cô thật sự không có việc gì để làm thì tôi đề nghị cô nên quay lại ôn tập cho lớp của cô đi. Đừng để đến kì thi cuối tháng này mới nháo nhào lên đi tìm cách.”

Cô giáo Trần không ngờ chuyện này lại bị Quý Tiêu đáp trả, cô ta cười lạnh nhìn Quý Tiêu, nói: “Cô mà không nhắc là tôi cũng quên mất đấy.”

Sau đó cô ta đi về phía bàn làm việc của mình, lấy tập bài thi trên bàn đặt xuống trước mặt Quý Tiêu, giọng điệu hống hách như thể Quý Tiêu vẫn là thực tập sinh năm ngoái: “Chuyện này giao cho cô.”

Nhưng Quý Tiêu hiện tại đã không còn là thực tập sinh như trước nữa, cô nhìn cô ta, nhíu mày hỏi: “Tại sao?”

Cô giáo Trần lại viện cái lý do mà cô ta đã sử dụng năm ngoái, ra vẻ như ‘tôi chỉ muốn tốt cho cô’, nói: “Người trẻ như cô cần phải học hỏi nhiều, đây cũng là một kiểu đúc kết kinh nghiệm đó.”

Quý Tiêu không quen với vấn đề của cô giáo Trần, liền đẩy lại tập bài thi về phía cô ta, nói: “Cảm ơn, nhưng tôi không có thời gian.”

Gương mặt vốn đang cười của cô giáo Trần lập tức cứng lại, sau đó nói: “Này, cô bớt chút thời gian đi yêu đương hẹn hò lại không phải là được rồi sao? Hơn nữa tôi còn có hai đứa con ở nhà đang chờ tôi về dạy kèm, tính ra tôi còn bận hơn cô nhiều đấy.”

Quý Tiêu nghe cô giáo Trần lải nhải, trên mặt không chút dao động, cô kiên quyết từ chối: “Việc tôi sử dụng thời gian như thế nào là quyền của tôi, cô không cần phải lo lắng cho tôi. Còn nữa, những việc không thuộc phạm trù trách nhiệm của tôi thì tôi sẽ không làm.”

Cô giáo Trần kia đã quen với việc kêu ca than vãn về nỗi khổ của gia đình mình, nhưng hôm nay không ngờ lại đụng phải dân cứng cựa như thế này.

Cô ta không duy trì được gương mặt tươi cười kia nữa, biểu cảm dần trở nên giận dữ: “Này cô nhóc, sao cô lại không biết điều thế hả?! Có biết tôi là…”

“Cái gì không biết điều cơ? Nói to lên tôi nghe nữa nào.”

Trước khi cô giáo Trần kịp thốt lên thêm những lời khó nghe thì một giọng nói nghiêm túc và cương nghị đã vang lên từ phía hành lang bên ngoài văn phòng.

Dưới chiếc quần tây ống rộng là một đôi giày cao gót đang nện từng tiếng cộp cộp xuống sàn đá hoa, mái tóc đen dài của người phụ nữ được búi gọn ra sau đầu, cả người toát lên dáng vẻ trưởng thành thuần thục.

Trong lòng cô giáo Trần thầm hô một tiếng không ổn, hiệu trưởng Liễu Nguyệt của trường cấp hai trực thuộc đang đứng ở trước cửa văn phòng.

Liễu Nguyệt ánh mắt sâu thẳm nhìn cô giáo Trần, giọng điệu bình tĩnh nhưng lại mang khí thế áp bức: “Tiểu Trần, đây rõ ràng là trách nhiệm của chính cô, đừng nên giao cho người khác, ngộ nhỡ mắc sai lầm thì khó cứu vãn lắm.”

“Tiểu Quý tuy là giáo viên mới, nhưng sau khi hoàn thành công việc thì đương nhiên là trong thời gian rảnh còn lại, cô ấy có thể làm bất cứ việc gì mà cô ấy muốn. Không thể vì người ta làm tốt phần việc của mình mà phải bỏ thêm thời gian ra để làm cả phần việc của người khác được, cô nói xem có phải không?”

Cô giáo Trần cùng lắm chỉ dám làm mấy chuyện ngồi lê đôi mách hay nói xấu sau lưng trong văn phòng, đối với mấy lời của Liễu Nguyệt thì không có cách nào phản kháng, vì vậy lựa chọn cúi đầu im lặng như một quả cà héo.

Quý Tiêu nghe xong cảm thấy rất hả dạ, cô nhìn vị hiệu trưởng Liễu Nguyệt đang đứng ở cửa, thầm nghĩ hôm nay mình thật sự rất may mắn, vừa bị một người dở hơi gây khó dễ thì lại có một người cao tay hơn giúp đỡ.

Chỉ là, Quý Tiêu còn chưa kịp vui mừng trong lòng thì Liễu Nguyệt lại lên tiếng: “Được rồi Tiểu Quý, mau tan làm đi. Có người đang trông ngóng cô đó.”

Quý Tiêu nghe được lời nói của Liễu Nguyệt thì giật mình, đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một giọng nói quen thuộc: “Tạm biệt cô Liễu Nguyệt.”

Tiếng giày cao gót gọn gàng và dứt khoát dần dần đi xa, trước cửa văn phòng mới khôi phục lại vẻ yên tĩnh xuất hiện một bóng dáng quá đỗi quen thuộc với Quý Tiêu.

Ráng chiều mông lung xuyên qua ô cửa kính, chiếu rọi lên thân thể người trước mặt, ánh sáng chiếu xuyên qua chiếc áo tay lỡ bằng vải voan màu trắng của nàng, phác hoạ lên dáng người thanh mảnh thướt tha.

Gió thổi qua hành lang khiến hương hoa đồ mi và hương bạc hà quấn quýt lấy nhau.

Quý Tiêu chợt nhận ra rằng sự may mắn của mình thật ra là Ngụy Khinh Ngữ.

Người thiếu nữ cầm hoa và túi xách bước nhanh ra ngoài, vẻ mặt đầy ngạc nhiên: “Sao chị lại đến đây?”

Ngụy Khinh Ngữ chủ động giúp Quý Tiêu cầm túi trong tay, mỉm cười nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Thì chị đến đây là để đi hẹn hò cùng em mà, cô giáo Quý.”

–----------------

Editor: Mưng.

Beta: Hạ Yên.

- ------------------

Hôm nay là ngày cuối cùng của năm cũ rồi, cảm ơn mọi người vì đã đồng hành và ủng hộ cả team bọn mình trong suốt một năm vừa qua 🤗

Năm mới xin chúc mọi người có nhiều sức khoẻ, cả tiền bạc lẫn tình duyên đều sẽ “phất” hơn năm cũ và quan trọng là luôn có tinh thần thật tốt để có thể học tập và làm việc hiệu quả hơn 💐

Và cuối cùng thì, chúc mọi người nghỉ lễ vui vẻ nhaaa ( ´ ▽ ').。o♡


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui