Tình Đầu Quốc Dân Omega Luôn Muốn Độc Chiếm Tôi

Gió lạnh thổi qua sân, rừng trúc lay động phát ra từng tiếng xào xạc.

Hoàn cảnh xa lạ vô tình làm tăng thêm cảm giác cô đơn trong lòng Quý Tiêu, ngón tay cô thoáng siết chặt lại như muốn xua bớt cơn lạnh.

Người thiếu nữ cứ đứng ngẩn ngơ bên ngoài phòng trà như thế, trong đầu không thôi quẩn quanh những lời nói của mẹ Ngụy, cảm giác uất nghẹn dấy lên trong lòng.

Đôi bốt Chelsea màu đen nhẹ nhàng giẫm lên tấm ván gỗ trên hành lang, vài cánh hoa đồ mi rơi xuống mặt đất theo từng bước đi của cô.

Mặc dù trong lòng Quý Tiêu đã có vài dự đoán, nhưng cô vẫn không dám suy xét quá sâu vào lời nói của Ngụy Khinh Ngữ.

Trốn tránh sao, dường như đây là việc mà bây giờ cô không thể không làm.

Chỉ là không ngờ khi cô vừa mới rời khỏi, lại đúng lúc gặp được Ngụy Khinh Ngữ đang mang thứ gì đó đến tìm cô.

Ngụy Khinh Ngữ còn chưa biết Quý Tiêu đã nghe được chuyện gì, giọng điệu vẫn là vẻ dịu dàng như trước: “Em ở trong này sao, vừa rồi đi tìm em khắp nơi cũng không thấy đâu.”

Nhưng giọng nói dịu dàng thế này lại làm lòng Quý Tiêu càng thêm bi thương sâu sắc.

Làn gió nhẹ nhàng lướt qua, không hiểu sao khi nhìn Ngụy Khinh Ngữ hốc mắt cô lại đỏ lên.

Ngụy Khinh Ngữ thấy dáng vẻ này của Quý Tiêu thì có chút hoảng lên: “Quý Tiêu, em làm sao vậy?”

Được người trong lòng hỏi han, nỗi uất ức vẫn luôn đè nén trong lòng Quý Tiêu bỗng chốc bạo phát ra.

Cô nhìn người trước mặt mình, trong tầm mắt còn có bó hoa đồ mi lớn – loại hoa đã được mẹ Ngụy Khinh Ngữ chứng thực là ý nghĩa đặc biệt với nàng: “Ý nghĩa của hoa đồ mi là gì?”

“Kỳ thực hoa này là do chị trồng cho mối tình đầu thật sao?”

Ngụy Khinh Ngữ nghe vậy thì ngẩn người ra.

Nàng nhìn về hướng phòng trà đang truyền ra tiếng nói cười của cha mẹ và ông nội mình, bỗng chốc nghĩ ngay đến việc Quý Tiêu đã nghe được gì đó rồi hiểu lầm, vội gọi tên cô ấy muốn giải thích: “Quý Tiêu…”

Thế nhưng lúc này Quý Tiêu lại vô cùng nhạy cảm, cô đã bắt được ánh mắt kinh ngạc của Ngụy Khinh Ngữ sau khi nghe những gì mình đã nói.

Giờ phút này đây cô có chút thống hận bản thân sao lại hiểu rõ Ngụy Khinh Ngữ như thế, quen thuộc đến nỗi chỉ nhìn thôi cũng hiểu được ý nghĩa của ánh mắt ấy.

Một nỗi bi thương to lớn âm thầm bao trùm lấy Quý Tiêu, ép đến mức cả hốc mắt và chóp mũi cô đều đỏ bừng lên.

Cô biết nơi này là nhà của ông nội Ngụy Khinh Ngữ, cô không thể lớn tiếng tranh cãi hay làm loạn lên, vì vậy Quý Tiêu vẫn cố duy trì chút lý trí cuối cùng, cô vờ lạnh nhạt nói với Ngụy Khinh Ngữ: “Xin lỗi, em không thể ở lại được, không còn sớm nữa, em phải về đây.”

Lời còn chưa dứt, cơn run rẩy không thể kìm nén đã bán đứng Quý Tiêu.

Ngụy Khinh Ngữ nhìn bóng lưng đi nhanh tới mức gần như là đang trốn chạy của Quý Tiêu, vội đuổi theo gọi tên cô: “Quý Tiêu!”

Tiếng chim hót vang trong mảnh sân yên tĩnh, thanh âm của Ngụy Khinh Ngữ trên hành lang cũng kinh động những người lớn trong phòng trà.

Mẹ Ngụy nghe tiếng lập tức đứng lên nhìn ra ngoài, chỉ nhìn thấy bóng lưng Ngụy Khinh Ngữ chạy ra sân đã không còn vẻ thong thả ngày thường.

“Sao vậy?” Ba Ngụy có chút ngơ ngác không hiểu gì nhìn mẹ Ngụy.

Chỉ thấy mặt mẹ Ngụy lộ ra vẻ u sầu, ánh mắt nặng nề nói với hai người đối diện: “Sao em lại có cảm giác dường như vừa rồi chúng ta đã nói sai gì rồi.”



Gió lạnh như dao cắt quét qua mặt Quý Tiêu, rõ ràng vừa rồi ở vùng ngoại ô phía Đông vẫn cảm thấy ấm áp mà bây giờ lại trở nên lạnh đến thấu xương.

Cô cứ siết chặt những ngón tay lạnh lẽo như thế, bước nhanh về trước dọc theo con đường khi đến đây, trong lòng vẫn còn ôm một bó hoa đồ mi lớn.

Nhắc đến thì quả thực là có chút kém cỏi, mặc dù đã biết ý nghĩa của hoa này là gì nhưng Quý Tiêu vẫn không thể vứt bỏ được thứ mà Ngụy Khinh Ngữ đã tặng.

Người yêu từ cái nhìn đầu tiên, nào có thể dễ dàng nói quên là quên được.

Tiếng xe ô tô vang lên trên con đường vắng vẻ, một chiếc taxi chạy giữa hai hàng cây xanh.

Quý Tiêu vội dừng bước giơ tay đón xe, ngay khi xe vừa dừng lại thì lập tức đưa tay muốn kéo mở cửa xe.

Nhưng không ngờ, ngay khi cửa xe sắp đóng lại thì một cánh tay đã kéo lấy tay nắm cửa.

Ngụy Khinh Ngữ với hơi thở hổn hển vội vã ngăn cản chiếc xe taxi chạy đi, dưới mái tóc hỗn loạn là đôi mắt tràn ngập sự lo lắng.

Tài xế lập tức nhả chân ga vừa mới giẫm lên, vẻ mặt kinh hoảng nhìn ngoài cửa xe, “Cô gái à! Cô làm gì vậy? Cô có biết làm vậy rất nguy hiểm không hả?!”

“Xin lỗi bác tài. Tôi có một số việc muốn nói với cô ấy.” Ngụy Khinh Ngữ thở gấp đáp lời, hơi thở cực kỳ bất ổn.

Ở thế giới này thể lực của nàng không được tốt lắm. Mới vừa rồi chạy một đoạn dài để đuổi theo Quý Tiêu, còn bị gió lạnh như dao cắt vào cổ khiến hơi thở của nàng liên tục bị ngắt quãng.

Quý Tiêu nhìn Ngụy Khinh Ngữ chật vật bên ngoài cửa xe, trong lòng không khỏi đau nhói.

Dưới lớp cửa kính cô siết chặt bàn tay đang ôm bó hoa, chủ động hỏi: “Được, vậy chị nói đi, em là gì với chị? Chỉ là một kẻ thế thân thôi đúng không? Là kẻ thế thân mà chị dùng để tưởng nhớ mối tình đầu thôi phải không?”

Ngụy Khinh Ngữ lắc đầu, “Không phải.”

“Vậy thì là gì?” Quý Tiêu lập tức hỏi tiếp, như vẫn còn nắm lấy một tia hy vọng.

Ngụy Khinh Ngữ nhìn Quý Tiêu ngồi bên trong xe, cánh môi hơi mấp máy, cuối cùng nói ra bí mật mà nàng đã chôn giấu trong lòng suốt những ngày này: “Mối tình đầu.”

“Em là mối tình đầu của chị.”

Ngọn đèn trắng bên đường lọt vào hàng ghế sau chỗ Quý Tiêu ngồi, làm mờ đi cảnh vật trong tầm mắt cô.

Cô nghe được một tiếng đập rất nhỏ nảy lên trong tim mình, nhưng ký ức tiếp nối lại nhắc nhở cô lời của Ngụy Khinh Ngữ lại có phần khó giải thích.

Quý Tiêu khó hiểu nhìn Ngụy Khinh Ngữ, hỏi ngược lại: “Ngụy tiểu thư, có phải chị viết tiểu thuyết nhiều quá rồi không? Năm năm trước chúng ta vốn dĩ không quen biết nhau, làm sao em có thể là mối tình đầu của chị được chứ?”

Nói đến đây, đột nhiên Quý Tiêu nghĩ đến điều gì, đôi mắt cô khẽ run khi nhìn người phụ nữ trước mặt, giọng nói đầy vẻ chất vấn: “Có phải chị có biết chuyện gì đã xảy ra với những ký ức bất chợt xuất hiện khi em đọc tiểu thuyết của chị không?”

“Chị có biết đúng không?”

Cuối cùng Ngụy Khinh Ngữ cũng đợi được đến ngày Quý Tiêu hỏi nàng chuyện này, nhưng cổ họng nàng giống như bị thứ gì đó đột ngột bóp nghẹt, không thể phát ra lời.

Cơn gió lạnh bất chợt thổi lên từ mặt đất, cái rét lạnh thấu xương quét qua khuôn mặt Ngụy Khinh Ngữ, giống như “Thần” đang âm thầm cảnh cáo nàng vậy.

Quý Tiêu nhìn vào mắt Ngụy Khinh Ngữ, dường như trong nháy mắt cô đã nhận ra rằng chắc chắn nàng biết được nguyên do của mọi chuyện.

Cô cứ nhìn Ngụy Khinh Ngữ như thế, thanh âm không chịu khống chế mà nâng cao: “Chị nói đi! Chị biết rõ em cảm thấy đau khổ thế nào khi những ký ức đó xuất hiện đột ngột như vậy mà! Tại sao chị lại không nói rõ mọi chuyện cho em biết?!”

Mấy ngày nay, những hình ảnh trong ký ức không thuộc về cô trong hai mươi mấy năm qua cứ vô số lần cuồn cuộn xuất hiện trong đầu Quý Tiêu.

Kinh hoàng lẫn sợ hãi, lo lắng rồi bất an.

Không một ai có thể hoàn toàn chào đón những điều mình không biết mà không có một chút sợ hãi nào.

Quý Tiêu đã cố tận lực giữ vững bình tĩnh, tự dặn lòng rằng thật ra là không có chuyện gì cả, dù sao nó cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống thường ngày của mày kia mà.

Nhưng sự cân bằng được duy trì có phần miễn cưỡng này lại lung lay sắp đổ gục, lại còn bị đổ vào chính ngày hôm nay.

Gió gào thét trong thanh âm của thiếu nữ, bầu trời vốn đã tối giờ lại càng thêm u ám hơn.

Mây đen nhanh chóng hội tụ trong không trung, như một tấm lưới giăng kín kẽ, ép người ta không thở nổi.

Hốc mắt Quý Tiêu vốn đã đang ửng đỏ giờ bị gió thổi trúng giờ phút này lại càng thêm đỏ như thấm máu, ngay cả bên trong mắt cũng nhuốm đỏ lên vài phần.

Cô nhìn Ngụy Khinh Ngữ trước mặt vẫn chưa nói một lời với câu hỏi của cô, lại hỏi: “Ngụy Khinh Ngữ, cuối cùng thì chị là ai?”

“Vì sao sau khi em đọc xong cuốn 《Ngày Hè Rực Cháy》 của chị lại đột nhiên nổi lên những ký ức đó?”

“Vì sao trong những ký ức khó hiểu đó luôn có bóng dáng của chị?”

“Vì sao em lại có thể nhìn thấy dáng vẻ năm mười sáu mười bảy tuổi của chị?”

“... Rốt cuộc chuyện này là thế nào?”

Tiếng sấm vang lên ầm ầm từ phía bầu trời trên đầu hai người, đối mặt với câu hỏi của Quý Tiêu, Ngụy Khinh Ngữ đều không thể nói nên lời.

Trái tim nàng như bị bị thứ gì đó bóp nghẹt, một ngoại lực không thể tránh khỏi tác động lên trái tim mỏng manh, kéo lấy mạch máu yếu ớt, phát ra cơn đau dữ dội.

Ngọn đèn lại đặc biệt nổi bật giữa bầu trời mờ tối xám xịt.

Đây là lần đầu tiên Ngụy Khinh Ngữ cảm nhận được cơn đau mà Quý Tiêu đã từng trải qua.

Ngay lúc này, trong di động của ba người đều phát ra cảnh báo mưa giông trong thành phố.

Tài xế trông có chút sốt sắng, anh ta đưa tay gõ gõ vào rào chắn chỗ ghế lái, hỏi: “Cô gái, cô còn muốn đi hay không đây? Trời sắp mưa rồi, tôi còn muốn về nhà ăn cơm nữa.”

Quý Tiêu nghe vậy, lập tức gật đầu nói với tài xế: “Xin lỗi bác tài, tôi đi ngay đây.”

Sau đó cô nhìn Ngụy Khinh Ngữ vẫn chậm chạp không cho mình đáp án, trong đôi mắt dấy lên vài phần nản lòng thoái chí.

Cô dùng chút lý trí cuối cùng, bình tĩnh nói với Ngụy Khinh Ngữ: “Ngụy Khinh Ngữ, nếu chị không thể cho em câu trả lời thì xin chị buông tay ra. Nơi này không có trạm xe buýt, nếu bác tài này không chở em đi thì hôm nay em chỉ có thể đi bộ về nhà mà thôi.”

“Chị có thể đưa em về.” Ngụy Khinh Ngữ cố nén cơn đau trong lồng ngực, khó khăn nói với Quý Tiêu.

Chỉ là còn không chờ Quý Tiêu cự tuyệt thì điện thoại trong túi lại vang lên.

Tiếng rung vang vọng trên con đường vắng, là thứ tiếng vang rõ ràng không thể lảng tránh.

Như tìm được một cái cớ hợp lý, Quý Tiêu nói ra như một lời từ chối uyển chuyển: “Có người tìm chị kìa, nhanh nghe điện thoại đi.”

Nhưng Ngụy Khinh Ngữ vẫn nắm chặt cửa xe, không chịu nhận cuộc gọi này.

Lời giải thích bị tắt nghẹn trong cổ họng, tiếng sấm ầm ầm trong tầng mây lại từng chút đè ép cảnh cáo nàng.

“Thần” không cho phép phá vỡ quy tắc của thế giới.

Tài xế đã thật sự không nhịn được nữa, nói lời khuyên ngăn: “Tôi nói này cô gái, tuy tôi không biết hai người xảy ra chuyện gì, nhưng hai người phải cho nhau chút bình tĩnh trước đã. Cô xem trời sắp tối rồi, vừa rồi còn có cảnh báo mưa giông nữa. Nếu hai người còn tiếp tục dây dưa ở đây như vậy thì lát nữa mưa xuống thật sự không tốt chút nào, thân thể quan trọng hơn không phải sao?”

Quý Tiêu sau khi nghe lời tài xế nói mới chậm chạp chú ý đến bàn tay đang đặt trên cửa xe của Ngụy Khinh Ngữ.

Mu bàn tay trắng nõn mềm mại bị gió lạnh làm đông đến đỏ bừng, dưới da hơi nổi lên gân xanh, trông vô cùng dữ tợn.

Rõ ràng vừa rồi có người đã quyết định nản lòng thoái chí, nhưng khi thấy bàn tay người nọ bị gió lạnh hành hạ vẫn không kìm được mà đau lòng.

Bàn tay Quý Tiêu hơi siết chặt lại bị che khuất dưới bó hoa, mới vừa rồi tiếng nói có chút kích động cũng dần dịu lại, “Chị mau quay về đi, Ngụy Khinh Ngữ. Trời lạnh lắm, chị sẽ bị cảm đó.”

Lời đã nói xong, nhưng Ngụy Khinh Ngữ vẫn đứng ngoài cửa xe.

Trong đôi mắt bình tĩnh ấy ánh lên vẻ bướng bỉnh đến liều mạng, như một đứa bé nắm chặt lấy món đồ chơi duy nhất của bản thân.

Nàng biết nếu bây giờ nàng cứ như vậy để Quý Tiêu đi mất thì ngày mai rất có khả năng nàng sẽ không còn gặp lại cô ấy nữa.

Quý Tiêu nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng mới vừa rồi còn kiên định giờ đã có chút rối loạn.

Cô không thể nói tài xế cứ lái xe đi rồi để mặc nàng ở lại đây được, vì vậy đành nhẹ giọng dỗ dành nàng: “Ngụy Khinh Ngữ, chị cho em chút thời gian, để chúng ta cùng bình tĩnh lại, được không? Chị hiểu rõ điều này hơn em mà, bây giờ chị không cách nào giải thích được gì, nên bây giờ em cũng không có cách nào quay về với chị được.”

Điện thoại mới vừa tắt lại vang lên, mấy chữ “không cách nào” đã bộc lộ sự bất đắc dĩ của người thiếu nữ.

Ngụy Khinh Ngữ nhìn vào bó hoa đồ mi mà Quý Tiêu ôm trong ngực, trong đôi mắt bướng bỉnh toát ra chút dao động.

Nàng đưa tay lên, lấy ra một cái hộp gỗ đỏ đưa cho Quý Tiêu, nói lời thỏa hiệp: “Vậy em nhận lấy cái này trước rồi chị sẽ buông.”

Quý Tiêu nhàn nhạt nói một tiếng “Được”, sau đó vươn tay nhận lấy món quà mà vừa rồi Ngụy Khinh Ngữ nói muốn tặng cho cô.

Khoảnh khắc hai ngón tay nhẹ nhàng chạm vào nhau, Ngụy Khinh Ngữ cũng buông bàn tay vẫn luôn nắm lấy tay nắm cửa ra.

Trong lòng bàn tay hằn lên từng vết đỏ vì bị siết chặt đã lâu.

Bầu trời dày đặc mây đen, hạt mưa lách tách rơi trên áo khoác len trắng của Ngụy Khinh Ngữ.

Nàng cứ thế nhìn chiếc xe chở Quý Tiêu rời đi, cơn đau trong tim cũng bắt đầu chết lặng.



Ngay khi Quý Tiêu về nhà thì mưa cũng rơi tầm tã, cô qua loa ăn cho xong bữa cơm chiều rồi trở về phòng.

Chiếc giường mềm mại mang theo sự ấm áp của trời thu bao bọc lấy Quý Tiêu, nhưng lại không cách nào làm nguôi ngoai nỗi đau khổ của cô. Thật giống như khi cơn mưa bất chợt ập xuống ngoài kia, khiến cho người đi đường không mang theo ô loay hoay mãi không tìm được nơi trú mưa.

Thần trí Quý Tiêu đang vô cùng rối loạn, những chuyện phát sinh lúc chạng vạng được tua lại và tạm dừng trong đầu cô.

Tâm trạng người thiếu nữ trở nên phức tạp hơn bao giờ hết.

Sao cô có thể là mối tình đầu của Ngụy Khinh Ngữ cơ chứ?

Rõ ràng lần gặp gỡ đầu tiên giữa hai người là vào ba tháng trước.

Không tìm ra được đáp án.

Nhưng đồng thời cũng không muốn xem người mình thích là người không tỉnh táo, đầu óc có vấn đề rồi nói nhăng nói cuội mình là mối tình đầu của nàng.

Quý Tiêu cuộn tròn thân mình đưa mắt nhìn cây hương chương đang lẳng lặng kiên cường đứng trong cơn gió to bên ngoài cửa sổ.

Khóe mắt lại chú ý đến chiếc hộp gỗ mới vừa rồi khi vào nhà bị cô ném lên giường.

Ánh mắt Quý Tiêu di chuyển tới cái hộp, ma xui quỷ khiến cầm lên rồi mở ra.

Nhìn thấy bên trong trên tấm lót bằng nhung hồng có một sợi dây màu đỏ được bện rất tinh xảo, còn có một cái giỏ đào tròn nhỏ nằm kế bên.

“Ầm ầm!”

Tiếng sấm đột ngột vang lên như muốn xé toạc cả đất trời, mây đen trên trời sáng lên một vết nứt dài.

Tia chớp bên ngoài xuyên thấu vào cửa sổ chiếu sáng giỏ đào nhỏ trong tay Quý Tiêu, hòa cùng tiếng nói ngây ngô của Ngụy Khinh Ngữ năm ấy, những ký ức mà cô đã quên lãng bỗng ùa về như thủy triều dâng.

“Lần này đừng làm mất nó nữa nhé.”

–---------------

Editor: Chang.

Beta: Hạ Yên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui