Tình Đầu Quốc Dân Omega Luôn Muốn Độc Chiếm Tôi

Đêm đen như một tấm lưới dệt bằng những vì sao và ánh trăng lấp lánh, mang theo sự tĩnh lặng đơn độc của nó khảm lên tấm kính của cửa sổ lớn trong phòng ngủ.

Ngụy Khinh Ngữ bị người giúp việc có dã tâm vạch trần bí mật đang đứng lẻ loi bất lực ngay trước cửa phòng, người nàng vẫn luôn tín nhiệm giờ đây lại trở thành người tra xét nàng, không ai có thể thay nàng biện giải.

Quý Tiêu không biết tại sao ngọn đèn kia lại trông chói mắt đến vậy.

Cô nhìn bàn tay Ngụy Khinh Ngữ đỡ trên khung cửa ngay trong tầm mắt mình, đôi tay trắng mịn mềm mại nay lại phiếm lên chút ửng đỏ, vài vết xước đỏ tươi lộ rõ trong không khí, giống như vết rách trên tấm vải lụa, làm người xem cảm thấy vô cùng đau lòng.

“Đến đây.” Quý Tiêu nói xong liền đưa tay vẫy gọi Ngụy Khinh Ngữ.

Thanh âm nghe qua có chút trầm thấp, như ẩn chứa sự tức giận.

Ngụy Khinh Ngữ không biết là Quý Tiêu tức giận vì chuyện nàng nói dối về vấn đề học bài, hay là vì bản thân đang sống trong nhà của cô mà lại làm trái lệnh cha cô, cho nên từ thanh âm đến hành động của nàng đều có chút thấp thỏm.

Không ngờ rằng, khi nàng vừa đến trước mặt Quý Tiêu, trong nháy mắt đã bị cô nắm lấy tay.

Tiếng nói của Alpha trầm thấp lại dịu dàng, Quý Tiêu dò hỏi: “Là cái tay nào của cô ta làm cậu bị thương thế này?”

Ngụy Khinh Ngữ nhìn vết thương phát sinh trên tay do cố đoạt lại di động từ người giúp việc khi nãy, nhất thời có chút ngây người.

Nàng phát hiện dường như Quý Tiêu tức giận không phải vì bản thân trộm học kiến thức kinh doanh, mà là vì vết cào trên mu bàn tay mình.

Khi sự việc đột ngột phát sinh, nữ giúp việc kia như đã có sự chuẩn bị mà xông lên đoạt lấy di động của nàng, Ngụy Khinh Ngữ cũng không rõ mình bị thương khi nào, chỉ đành nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Là tôi không chú ý.”

Quý Tiêu nghe vậy thì buông tay Ngụy Khinh Ngữ ra, nói: “Được rồi, cậu ngồi xuống trước đi.”

Ngụy Khinh Ngữ không hiểu gì chỉ gật đầu, ngồi xuống cuối giường chỗ gần cô nhất.

Chỉ là khi nàng còn chưa ngồi yên, bên tai đã truyền đến một âm thanh vô cùng chói tai.

“Bốp!”

Ngọn đèn chiếu bóng dáng Quý Tiêu xuống tấm thảm dưới chân Ngụy Khinh Ngữ, thon dài lại thẳng tắp.

Chỉ có cánh tay mảnh khảnh ở trong tầm mắt là nâng lên thật cao, đột nhiên lại rơi xuống, để lại một cơn gió nhẹ lướt qua.

Mới vừa rồi nữ giúp việc kia còn đầy khí thế trong nháy mắt đã ngã xuống mặt đất.

Trên gương mặt sạch sẽ đó in hằn dấu bàn tay đỏ tươi.

Sức lực của Alpha lớn hơn Omega, Beta, đặc biệt lại là trước một nữ giúp việc là Omega này, Quý Tiêu chỉ cần dùng một chút lực đã khiến cô ta chịu không nổi mà ngã xuống.

Làn váy bao lấy đôi chân nhỏ dài, đầu gối ửng đỏ vì ngã xuống phối hợp với gò má đang đau rát, hoàn toàn là dáng vẻ nhu nhược không thể bảo vệ bản thân, phải chờ người khác đi qua để ban phát cho sự thương tiếc.

Nếu không phải vừa rồi Ngụy Khinh Ngữ đã nhìn thấy dáng vẻ cô ta cướp lấy điện thoại của mình thì có lẽ nàng sẽ tin vào bộ dạng này rồi.

“Tiểu thư…” Nữ giúp việc có chút khó tin nhìn Quý Tiêu, mắt rưng rưng lệ, thanh âm run rẩy.

Sau lần bị Quý Tiêu giết gà dọa khỉ, nữ giúp việc này lại bị Quý Thanh Vân nhét vào đây để giám sát lấy thông tin.

Kết quả hơn nửa năm này Quý Tiêu và Ngụy Khinh Ngữ vẫn nhẹ nhàng yên ắng, một chút tin tức đáng giá cũng không có, cô ta từng là người được Quý Thanh Vân coi trọng nhất, hiện tại đã nhanh chóng bị Quý Thanh Vân quên lãng.

Vất vả lắm mới chờ được Ngụy Khinh Ngữ để lộ ra sơ hở lớn đến vậy, vốn nghĩ rằng lúc này đây có thể lập công với cả hai bên, nhưng không ngờ tới vừa đi vào đã bị ăn ngay một cái tát của Quý Tiêu.

Cô ta không rõ vì sao một người vẫn luôn nghe lời ông chủ như Quý Tiêu giờ đây lại vì Ngụy Khinh Ngữ mà giáng cho cô ta một cái tát.

Cho dù nửa năm này Quý Tiêu yêu thương Ngụy Khinh Ngữ như vậy, nhưng loại sự việc quan trọng thế này, không phải nên là giống như trước kia, mạnh mẽ tóm cổ Ngụy Khinh Ngữ lên rồi ném vào phòng tối hay sao?

“Cô ấy là tiểu thư nhà này, cô muốn động là động được sao?”

Nữ giúp việc còn chưa suy nghĩ thấu đáo thì thanh âm băng lãnh của Quý Tiêu đã truyền đến.

Đột nhiên nữ giúp việc ngẩng mặt lên, trước mắt bất ngờ xuất hiện một đôi mắt màu vàng cam đang dán sát vào cô ta.

Trong nháy mắt cô ta cảm thấy bản thân như một con chuột bị ném vào hang động chỉ chờ bị cự long làm thịt, trái tim yếu ớt đập thình thịch trong ngực, lồng ngực như sắp vỡ tan.

Hiện tại đừng nói là một câu, chỉ một chữ, một động tác thôi, cô ta cũng không làm được.

Vẻ mặt Quý Tiêu nặng nề, ngồi xổm xuống trước mặt nữ giúp việc, vết sẹo trên cánh tay còn chưa mờ đặt trên đầu gối, nhìn qua có vài phần hương vị biến thái giống như nguyên chủ trong quá khứ.

Cô thấy đã qua một lúc nhưng cô ta vẫn không có phản ứng gì, vươn tay trái ra chế trụ mặt của nữ giúp việc, hỏi ngược lại: “Đây là nhà tôi, nếu muốn nghe theo lệnh ba tôi, thì cô có thể về nhà của nhà họ Quý, cô muốn gì mà đến nơi này lại lấy ba tôi ra để áp chế tôi?”

Nói xong Quý Tiêu lại ghét bỏ mà hất cằm cô ta ra.

Kỳ thực trong lòng cô biết rõ bản thân không hẳn là tức giận đến mức này.

Nhưng thời điểm cô nhìn thấy vết cào trên mu bàn tay Ngụy Khinh Ngữ thì cơn phẫn nộ trong lòng đã dâng lên rồi.

Alpha đều là thế, càng liên quan đến người mà họ quý trọng, họ lại càng dễ mất đi lý trí.

Nữ giúp việc nhìn bóng lưng của Quý Tiêu, cuối cùng trong cổ họng cũng lắp bắp ra được một câu nói, “Không, không phải, tiểu tiểu, tiểu thư.”

“Tiểu tiểu tiểu thư?” Quý Tiêu nhếch môi, vừa nghịch di động vừa nói: “Nhiều chữ tiểu vậy luôn sao?”

“Một, một chữ…” Nữ giúp việc tiếp tục lắp bắp trả lời.

“Thì ra cô cũng biết đếm à?” Quý Tiêu nhìn cô ta, ném di động đang cầm qua.

Chiếc di động nặng nề ‘Bốp’ một tiếng sượt qua chóp mũi cô ta, rơi xuống trước mặt.

Tín hiệu nguy hiểm của Alpha liên tục phát ra từ cô, lúc này trong di động vang lên tiếng nói của một người phụ nữ.

“Được, bây giờ chúng ta đến xem xem, các quỹ đầu tư rượu hiện tại…”

Quý Tiêu ngồi xuống ghế dựa, nói: “Cô mở mắt ra nhìn cho rõ, người này có phải là cô Phùng trong di động của Ngụy Khinh Ngữ hay không?”

“Tôi nói để cô biết, là tôi cho Ngụy Khinh Ngữ học đó, thì sao? Tôi mua chứng chỉ quỹ bị thua lỗ mấy ngày, nếu cô ấy không học thì chẳng lẽ là cô học rồi dạy lại tôi sao?”

Sau khi Quý Tiêu nói xong, thanh âm của cô cũng không còn tức giận như trước.

Nhưng nữ giúp việc nhìn bàn tay đang nâng mặt mình lên, tuy khóe mắt hạ xuống nhưng khóe môi lại cong lên ý cười, dáng vẻ này làm trong lòng cô ta phát lạnh.

Tin tức tố đáng sợ được Alpha này phóng thích ra làm nội tạng nữ giúp việc như bị vò nát.

Nhưng Ngụy Khinh Ngữ ngồi ở cuối giường, lại cảm nhận được sự an toàn trước nay chưa từng có.

Thiếu nữ kia vốn nên là thẩm phán, từ ghế chủ tọa đưa ra phán quyết cho nàng, thế nhưng lại ở trước mặt mọi người che chở phạm nhân bị bắt quả tang này.

Ngang nhiên thiên vị, ngang nhiên ngụy tạo chứng cứ.

Hương Brandy đào mang theo lửa giận đến thấu xương của chủ nhân nó xuyên qua yết hầu Ngụy Khinh Ngữ, làm nàng vô cùng vui sướng.

Lúc này trên hành lang ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân rối loạn vội vàng, dì Ngô đứng ở cửa nhìn cảnh tượng này mà sợ ngây cả người, vội dò hỏi: “Tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Quý Tiêu khép mắt lại, chỉ vào nữ giúp việc kia: “Đuổi việc cô ta, cho vào danh sách đen của nghề này.”

Nữ giúp việc vừa nghe thấy thì hoảng lên, nếu bị cho vào danh sách đen của ngành nghề thì sau này cô ta sẽ không bao giờ có thể làm nghề này hoặc những công việc liên quan được nữa.

Nhưng đây là chén cơm của cô ta mà!

Nữ giúp việc vội van xin: “Tiểu thư! Đừng mà! Tiểu thư…”

Nhưng Quý Tiêu không thèm nhìn cô ta, cô ta lại bò qua Ngụy Khinh Ngữ đang ngồi cách đó không xa, cầu xin tha thứ: “Tôi có lỗi với cô Ngụy, tôi sai rồi, tôi xin lỗi, lần sau tôi sẽ không dám nữa… Cô có thể thương tình tôi đáng thương, tôi cũng giống cô, bị mất ba mẹ từ nhỏ…”

Dáng vẻ khóc lóc than thở, hoàn toàn khác xa một trời một vực so với bộ dạng cao ngạo tự mãn khi xông vào phòng nàng lúc vừa rồi.

Ngụy Khinh Ngữ nghe cô ta lấy hoàn cảnh bản thân giống nàng để so sánh, bàn tay đặt trên đầu gối không khỏi siết chặt lại, hằn lên vết nhăn trên lớp vải trắng.

Quý Tiêu thấy thế thì nói với dì Ngô đang đứng trước cửa phòng: “Còn nhìn gì nữa, dì không biết cách làm việc sao?”

“Nói với người bên dưới, nếu lại có người dám khinh thường Ngụy Khinh Ngữ, thì sẽ có kết cục như cô ta.”

Rõ ràng tiếng nói nghe bình tĩnh đến vậy, nhưng dì Ngô lại cảm thấy có một loại hung ác đáng sợ không cách nào hình dung được

Cho đến bây giờ bà cũng chưa từng thấy tiểu thư tức giận đến thế, nghe vậy thì liên tục gật đầu, vội đáp: “Vâng, thưa tiểu thư.”

Dì Ngô đưa nữ giúp việc này ra ngoài, rồi đóng cửa lại lần nữa, căn phòng vừa mới nhấc lên trận sóng cao gió lớn lại lần nữa khôi phục lại sự yên tĩnh.

Quý Tiêu khẽ thở phào nhẹ nhõm, lấy điện thoại trên bàn trả lại cho Ngụy Khinh Ngữ: “Xem thử coi có bị ném hỏng hay không.”

Ngụy Khinh Ngữ nhận lấy di động, nhìn sơ qua một lượt, lắc lắc đầu: “Không có, cảm ơn cậu.”

Quý Tiêu nhìn Ngụy Khinh Ngữ đã dần khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh, dựa người vào bàn, quyết định chủ động nói ra: “Mấy ngày nay cậu mệt mỏi như vậy, có phải là vì đang học những cái này không?”

Bàn tay Ngụy Khinh Ngữ đang giữ di động chợt khựng lại, lặng lẽ thừa nhận: “Chỉ là nhất thời chưa quen, qua vài ngày nữa quen rồi thì sẽ ổn thôi.”

Rồi sau đó lại hỏi: “Quý Tiêu, vì sao cậu lại giúp tôi, nếu chú biết thì có trách mắng cậu không?”

Quý Tiêu kéo tay áo xuống, giả vờ như không có vấn đề gì: “Ba tôi là người thế nào, cậu không phải không biết. Không sao đâu.”

Dù có biết thì thế nào.

Ở nơi này trời thì cao hoàng đế thì ở xa*, Ngụy Khinh Ngữ có cô che chở, người cưng con gái lên tận trời như ông ta thì có thể làm gì chứ?

(*Câu này được dùng để chỉ những vùng sâu xa không tuân thủ pháp luật hay các quy định về trật tự an toàn.)

Hơn nữa, cho dù ông ta không muốn cho Ngụy Khinh Ngữ học những thứ này, thì những gì đã học vào đầu rồi còn có thể lôi ra được sao?

“Sau này cậu cứ mạnh dạn học ở nhà, không cần phải lén lút chờ đến tối mới học, thức đêm không tốt cho sức khỏe.” Quý Tiêu lại nói

“Ừm.” Ngụy Khinh Ngữ gật gật đầu, mới vừa rồi trong lòng vẫn còn chút hỗn loạn giờ đã an tâm hơn nhiều.

Hương Brandy đào từng chút từng chút tích đầy trong lòng nàng, khiến nàng càng thêm tin tưởng vào người đang đứng trước mặt mình hơn.

Ngụy Khinh Ngữ: “Cảm ơn cậu, Quý Tiêu.”

“Cảm ơn gì chứ.” Quý Tiêu nói, “Sang năm cậu đã trưởng thành rồi, không phải ba tôi sẽ phải trả lại quyền quản lý tài sản và công ty lại cho cậu sao? Sớm hay muộn cậu cũng phải học, chi bằng học sớm một chút. Ai biết được ba tôi có bị cái bệnh thần kinh gì không, cậu không cần phải quan tâm lời ông ta nói.”

Ngụy Khinh Ngữ nghe được những lời này của Quý Tiêu, đột nhiên có cảm giác dường như cái gì cô ấy cũng biết, nhưng lại vờ như không biết gì cả.

Nàng nhìn thiếu nữ trước mặt, phát hiện bản thân càng thân thiết với cô thì lại càng không hiểu hết được suy nghĩ của cô ấy. Những kinh nghiệm chung sống với cô ấy dường như không dùng được một chút nào cả.

Ngụy Khinh Ngữ hơi do dự, lại hỏi: “Quý Tiêu, cậu thật sự không định thừa kế công ty của gia đình mà lại chọn việc trở thành một giáo viên sao?”

Quý Tiêu gật gật đầu, như đang ngả bài với Ngụy Khinh Ngữ: “Ừm, cậu thấy đó, gần đây tôi thường theo cô Phùng học mấy thứ liên quan đến kinh tế học, quản lý tài sản gì đó. Tuy hiện tại tôi có thể dự đoán hướng đi của các quỹ đầu tư này khá chuẩn xác, nhưng tôi thật sự không có hứng thú với những thứ đó.”

“Có vẻ tôi là người khá nhanh nhạy với những con số, chắc sẽ thích hợp làm một giáo viên dạy Toán hơn.”

Việc cô đến với thế giới này là tình cờ, cũng chưa từng nghĩ đến ngày bản thân có thể đứng ở vị trí cao lại nhất thời có được nhiều tài phú như vậy.

Vốn dĩ cô chỉ theo đuổi một cuộc đời bình dị, an nhiên mà thôi. Chỉ vì có sự tồn tại của Ngụy Khinh Ngữ, cô mới một lần lại một lần đánh vỡ vận mệnh.

Mà chuyện kế thừa công ty của Quý Thanh Vân cũng không phải là mối liên kết tất yếu trong vận mệnh của cô và Ngụy Khinh Ngữ.

Ngược lại hẳn là nên ném nó sang một bên.

“Hơn nữa, cậu không thấy dáng vẻ này của tôi mới giống một giáo viên dạy dỗ học sinh sao?” Quý Tiêu mang theo vài phần đắc ý hỏi ngược lại.

Ngụy Khinh Ngữ không khỏi cười theo cô, tâm tình cũng thả lỏng mà trêu chọc lại: “Vậy thì vừa rồi nhìn cậu có chút hung dữ, sẽ dọa sợ học sinh.”

Quý Tiêu vờ suy xét lại một chút, rồi sau đó nặng nề gật đầu, “Ừm... Không khống chế được.”

Nói xong lại nhìn về phía Ngụy Khinh Ngữ.

Ngay lúc hai ánh mắt chạm vào, rõ ràng Ngụy Khinh Ngữ đã nhìn thấy được trong đôi mắt ấy đang cất giấu điều gì đó.

––– Bởi vì người bị thương là cậu, nên tôi không thể khống chế được mình.

Ngọn đèn chiếu bóng dáng Quý Tiêu in trên bờ vai Ngụy Khinh Ngữ, vừa vặn đặt bàn tay cô vào lòng bàn tay nàng.

Ngụy Khinh Ngữ nhìn ý cười trên mặt Quý Tiêu, hàng lông mày anh khí truyền đến ấn tượng hoàn toàn bất đồng so với trong những đoạn hồi ức trước kia.

Là sự dịu dàng, lý thú, lại khiến người an lòng.

Ánh sáng và bóng tối giúp tô điểm lên dáng hình Quý Tiêu một vầng hào quang lấp lánh.

Ngụy Khinh Ngữ cảm thấy dường như nàng thấy được một Quý Tiêu như đến từ thế giới khác, không giống với trước kia, điều đó lại càng thêm hấp dẫn nàng hơn.



Sáng sớm Chủ Nhật trời bất chợt đổ một trận mưa nhỏ, những cành hồng trước cửa bị giọt mưa đè nặng mà rũ xuống, trong không khí tràn ngập hương thơm của hoa cỏ và nước mưa.

Quý Tiêu nằm dài trên giường, cô cố tình làm ngơ tiếng đồng hồ báo thức để ôm tiếp mộng đẹp thì lại bị tiếng gõ cửa thúc giục bên ngoài đánh thức.

Dì Ngô: “Tiểu thư, ông chủ đang chờ dưới lầu.”

Quý Tiêu nghe được hai chữ ‘Ông chủ’, ngay lập tức mở to mắt ra.

Cô không nhớ là dì Ngô hay Quý Thanh Vân có nói hôm nay ông ta sẽ tự mình đến tìm cô mà.

Sao lại đột ngột như thế?

Trong lòng Quý Tiêu tràn đầy nghi hoặc, cô thay quần áo rồi ra ngoài, vừa muốn hỏi đáp án lại phát hiện dì Ngô đang cầm một bộ sườn xám đen đứng ở cửa: “Tiểu thư, đây là quần áo hôm nay.”

Quý Tiêu nhìn bộ váy không phù hợp với phong cách của bản thân, nói: “Tôi cảm thấy đồ tôi đang mặc rất hợp rồi.”

“Tiểu thư, hôm nay vẫn không nên tùy hứng thì hơn.” Dì Ngô khuyên nhủ, không hiểu sao giọng điệu lại càng nghiêm túc hơn bình thường.

Trong lòng Quý Tiêu vô cùng khó hiểu, vẫn theo lời dì Ngô dặn dò mà quay trở vào đổi lại quần áo.

Đó là một bộ sườn xám dài tay, tông màu đen tuyền đến cả viền cổ áo cũng được vải đen tinh tế quấn lên.

Ánh sáng chiếu xạ lên lớp lụa mềm mại, đường viền đen sẫm như nước mực bắn lên trang giấy, uốn lượn khúc chiết như muốn nhấn chìm người dưới dòng sông dài.

Bộ sườn xám được chế tác đặc biệt tinh tế, vải lụa mềm mịn như một lớp da dán lên người Quý Tiêu.

Mềm mại mát dịu, vô cùng nhẹ nhàng, dù cho cô không thích loại trang phục thế này nhưng khi mặc vào vẫn cảm thấy rất dễ chịu hài lòng.

Chỉ là không biết tại sao, phần cổ áo ôm sát vào cổ khiến da thịt bị đè ép có chút đau.

Mãi cho đến khi Quý Tiêu đẩy cửa phòng ra ngoài, vì không quen mặc loại trang phục này nên cô không biết cách chỉnh lại những chỗ không thoải mái.

Đôi giày cao gót đế thấp vang lộp cộp trên sàn gỗ, lúc này cửa phòng Ngụy Khinh Ngữ cũng được mở ra từ bên trong.

Từ trước đến nay mỗi khi Quý Thanh Vân đến đâu Ngụy Khinh Ngữ đều trốn trong phòng, nay lại chủ động đi ra ngoài, nhìn bóng lưng Quý Tiêu đang đi xuống, nàng khẽ gọi: “Quý Tiêu.”

“Hả?” Quý Tiêu nghe thấy thì dừng bước chân.

Ngọn đèn dịu nhẹ trên hành lang dừng trên người cô, chiếu lên những đường viền đen bóng trên vải lụa như đang bồng bềnh.

Chất vải mịn không thể nhìn thấy được đường chỉ nối, càng tôn lên vòng eo một cánh tay cũng có thể ôm hết của người thiếu nữ.

Mái tóc dài của Quý Tiêu được vén ra sau tai như hòa vào cùng màu đen của lớp vải, nhưng lại không thấy một chút yếu đuối nào mà ngược lại càng làm nổi bật lên sự mềm mại nhưng không mất đi phần anh khí của một Alpha.

Chỉ là, ngón tay cô vẫn luôn cho vào cổ áo để điều chỉnh, nhìn có vẻ tùy ý lại không thoải mái.

Ngụy Khinh Ngữ nhìn nút áo trên viền cổ áo của Quý Tiêu, lập tức hiểu rõ: “Không thoải mái sao?”

“Ừm.” Quý Tiêu có chút ngượng ngùng gật đầu, “... Cổ áo này ôm sát quá.”

Đây là lần đầu tiên cô mặc thế này xuất hiện trước mặt Ngụy Khinh Ngữ.

“Tôi giúp cậu chỉnh lại.” Ngụy Khinh Ngữ nói xong thì bước đến gần Quý Tiêu.

Hương bạc hà thoang thoảng của thiếu nữ mang theo hương nước mưa buổi sớm, nương theo động tác cởi nút áo trên cổ Quý Tiêu nhẹ nhàng vương lại trên thân thể cô.

Quý Tiêu trong lòng căng thẳng vụng trộm hạ tầm mắt xuống, đôi mắt hạnh lén quan sát lần chủ động hiếm có này của Ngụy Khinh Ngữ.

Tóc dài mềm mại như một vạch kẻ đường, kẻ một đường từ vai đến sống lưng nàng thiếu nữ.

Bàn tay lạnh cẩn thận cởi bỏ từng nút áo nơi cổ áo, lưu lại hơi nóng trên da thịt ở yết hầu Quý Tiêu.

Không đến một lúc, sau khi nút áo được Ngụy Khinh Ngữ điều chỉnh lại, sự khó chịu nơi cổ áo đã biến mất.

Ngụy Khinh Ngữ nhìn thiếu nữ một thân váy đen trước mắt, trong mắt xẹt qua tia cảm xúc khó hiểu: “Được rồi, đi sớm về sớm.”

Thanh âm vẫn bình tĩnh như trước, nhưng lại giống như đang ẩn chứa một cảm xúc nào đó bên trong.

Quý Tiêu có chút không hiểu, rồi lại như đã hiểu ra điều gì đó, sau khi gật đầu chào với Ngụy Khinh Ngữ thì đi xuống lầu.

Bên ngoài mưa đang rơi lất phất, bầu trời bị tầng mây đen che phủ.

Quý Tiêu cảm thấy dường như mọi người trong nhà đều biết hôm nay là một ngày đặc biệt, nhưng cô không còn ký ức của nguyên chủ nên không thể biết được.

Cô cố gắng duy trì sự im lặng đi theo các vệ sĩ xuống lầu, đến chỗ Quý Thanh Vân đang đứng trước chiếc Rolls-Royce.

Khác với những người khác, hôm nay Quý Thanh Vân vẫn tươi cười chào đón cô như trước kia, giống như hôm nay cũng không phải là ngày đặc biệt gì cả.

Quý Tiêu cũng nhu thuận chào hỏi với ông ta, hơi kéo chiếc sườn xám lên rồi ngồi vào xe.

Cùng với màn mưa bên ngoài xe, cô phát hiện những tòa nhà cao tầng cũng dần dần thưa thớt, các tòa kiến trúc thấp tầng dần bị thay thế bằng lớp lớp sắc xanh trùng điệp.

Quý Tiêu như dự cảm được điều gì, thử hỏi: “Baba, chúng ta đi đâu vậy?”

Trên mặt Quý Thanh Vân vẫn là vẻ tươi cười, ông ta vỗ vỗ nhẹ lên tay Quý Tiêu, cũng không tỏ vẻ trách cứ mà dịu dàng nói: “Đương nhiên là đi gặp mẹ con rồi. Con quên rồi sao, Tiêu Tiêu?”

–---------------

Editor: Chang.

Beta: Hạ Yên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui