Ngọn gió thổi qua mang theo một chút lúng túng, vả bôm bốp vào mặt Quý Tiêu và Kỳ Kỳ khiến cả hai đứng chết trân tại chỗ không biết phải giải thích làm sao với hai người ở trước cửa.
Kiều Nghê không có được sự bình tĩnh và trầm ổn như Ngụy Khinh Ngữ, nàng trở thành người đầu tiên phá vỡ bầu không khí im lặng đến đáng sợ trong phòng bệnh: "Hai tên Alpha các người đang làm cái trò gì đây?!"
Tiếng giậm chân vang lên khiến hai người còn đang chết trong xấu hổ bừng tỉnh, vội vàng tách nhau ra.
Kỳ Kỳ vội vã giải thích: "Em đừng hiểu lầm, bọn chị chỉ đang đùa giỡn thôi! Bọn chị đều là Alpha, sao có thể có chuyện gì chứ."
Kiều Nghê nghe câu cuối cùng của Kỳ Kỳ thì cảm thấy cũng rất có lý, trong lòng liền giảm bớt sự tức giận.
Không biết có phải do Kỳ Kỳ đổ bệnh phải phẫu thuật hay không, nhưng so với lúc trước khi mới gặp Quý Tiêu thì nàng đã chín chắn hơn rất nhiều.
Mặc dù ngoài miệng cằn nhằn Kỳ Kỳ "Đùa giỡn ầm ĩ biến phòng bệnh thành bãi chiến trường, hai người các chị là cún Alaska à?", "Alpha mấy người toàn như thế, không giống Omega bọn này chút nào.", nhưng nàng vẫn luôn tay dọn dẹp phòng bệnh giúp cô.
Quý Tiêu thấy cảnh tượng ấm áp giữa Kỳ Kỳ và Kiều Nghê, không khỏi mỉm cười vui mừng, sau đó quay đầu sang nhìn Ngụy Khinh Ngữ ở kế bên.
Nụ cười trên gương mặt người thiếu nữ chớp mắt đông cứng.
Hương vị bạc hà nặng nề phả đến bên thái dương Quý Tiêu, dù đứng cách nhau một khoảng, cô vẫn cảm nhận được cái lạnh trường kỳ như chui ra từ hầm băng đang bao quanh người Ngụy Khinh Ngữ.
Quý Tiêu bất chấp Ngụy Khinh Ngữ đang hầm hầm đứng trước cửa, mở miệng hỏi: "Sao cậu lại đi cùng Kiều Nghê thế?"
"Vừa rồi gặp ở cửa ra vào, không được à?" Ngụy Khinh Ngữ hỏi ngược lại.
Nàng vẫn đứng nguyên ở đó, trong giọng nói tràn ngập vẻ hờ hững.
Đôi con ngươi xanh biếc hơi ngước nhìn người thiếu nữ trước mặt, nháy mắt khiến người ta rét run cả người.
Trong hương bạc hà quen thuộc ấy ẩn chứa một mùi chua nhè nhẹ, Quý Tiêu chợt hiểu, hoá ra là Ngụy Khinh Ngữ đang ghen.
Nhưng mà cô không thể hiểu nổi vì sao Ngụy Khinh Ngữ lại ghen với Kỳ Kỳ, rõ ràng các cô đều là Alpha, đâu có chuyện dễ phát sinh tình cảm như vậy.
"Khinh Ngữ cũng đến à? Trùng hợp vậy sao."
Không chờ Quý Tiêu nghĩ ra, giọng nói tươi cười của một người phụ nữ từ ngoài cửa đã vọng đến.
Một Alpha cao gầy mặc áo khoác trắng đi tới bên cạnh Ngụy Khinh Ngữ đang đứng ở cửa.
Đó là An Sầm.
"Cô An." Ngụy Khinh Ngữ khẽ gật đầu, đi theo An Sầm vào trong phòng bệnh.
Kiều Nghê đang ngồi thì nhìn thấy An Sầm bước vào, lập tức ngừng gọt táo, vừa lễ phép chào vừa sốt sắng hỏi: "Bác sĩ An, có chuyện gì ạ?"
An Sầm xoa xoa đầu Kiều Nghê, ngọt ngào nói: "Đừng sốt ruột, tôi tới kiểm tra định kỳ tiến độ hồi phục của Kỳ Kỳ thôi.”
Kỳ Kỳ nghe vậy liền ngoan ngoãn cúi đầu, để An Sầm mở miếng băng gạc vết thương mà vừa rồi cô cho Quý Tiêu xem.
Còn Quý Tiêu thì tranh thủ lúc Kiều Nghê và Ngụy Khinh Ngữ chú ý đến vết mổ của Kỳ Kỳ, cẩn thận lấy cái hộp lớn đẩy vào gầm giường.
An Sầm kiểm tra sơ bộ vết thương của Kỳ Kỳ, gật nhẹ đầu: "Vết mổ hồi phục rất tốt, cần bổ sung thêm nhiều vitamin, ngày hôm qua làm xét nghiệm, tỉ lệ tế bào tuyến thể trong người em chỉ cách ngưỡng thấp nhất 0.01 thôi, phải cố gắng duy trì.
Những ngày này tuyến thể có cảm thấy khó chịu gì không?"
"Không ạ, vẫn ổn." Kỳ Kỳ lắc đầu, sau đó hơi ngập ngừng.
"À...!Đôi khi em cảm thấy vết thương hơi ngứa."
An Sầm nghe thế thì ấn nhẹ xung quanh tuyến thể của Kỳ Kỳ, trong lúc mọi người chăm chú quan sát, cô thận trọng đưa ra kết luận: "Đừng lo, khi tuyến thể đang lành sẽ trải qua quá trình này, nếu sau một tuần mà tuyến thể vẫn còn sưng tấy thì phải nói ngay với tôi."
"Vâng ạ, em nhớ rồi, bác sĩ An." Kỳ Kỳ gật gật đầu, Kiều Nghê đứng bên cạnh vội lấy điện thoại ra, ghi chú lại mốc thời gian.
Quý Tiêu đang giấu cái hộp thì nghe thấy An Sầm dặn dò, không quá yên tâm, sốt ruột gặng hỏi: "Bác sĩ An, triệu chứng này của Kỳ Kỳ không có vấn đề gì chứ, em thấy vết thương của cậu ấy đang lành rồi, sao còn bị như thế ạ?"
An Sầm nở nụ cười, kiên nhẫn giải thích: "Tuyến thể của Alpha và Omega có cấu tạo khác với các bộ phận còn lại, da chỉ là lớp bảo vệ bên ngoài cho tuyến thể thôi.
Vết thương khép miệng chỉ đại biểu cho việc không bị nhiễm trùng bên ngoài, còn lớp bên dưới tuyến thể vẫn đang trong quá trình hồi phục, cho nên nhìn bằng mắt thường thì có vẻ như đã khỏi, nhưng trên thực tế ở trong vẫn đang từ từ lành lại."
"Đối chiếu theo các chỉ số thì lần phẫu thuật này của Kỳ Kỳ rất thành công, đây cũng là một bước đột phá của đội ngũ chúng tôi đối với lĩnh vực suy giảm phát triển ở tuyến thể."
Quý Tiêu nghe thấy vậy thì trái tim mới vừa rồi còn treo lơ lửng liền thả lỏng xuống, trong nguyên tác An Sầm thực sự đã dẫn dắt đội ngũ của mình thực hiện thành công rất nhiều ca bệnh về tuyến thể mà trước đây chưa có bước đột phá.
Cô ấy và đội ngũ của mình rất đáng tin cậy.
Quý Tiêu gật nhẹ đầu, nói: "Như vậy là em yên tâm rồi, cảm ơn cô, bác sĩ An."
"Chị Tiêu, sao tôi cảm giác từ khi tôi bị bệnh cậu còn lo lắng cho tôi hơn cả mẹ tôi thế, trông như một bà mẹ Alpha ấy." Kỳ Kỳ nhìn cái bộ dạng này của Quý Tiêu, vừa gặm táo Kiều Nghê gọt cho vừa cười trêu: "Tôi nói nè, cậu cứ yên tâm đi, bác sĩ An đã nói tôi không sao rồi mà."
Quý Tiêu nhìn Kỳ Kỳ nằm hưởng thụ trên giường, không nhịn được mà vươn tay xoa xoa đầu cô: "Như vậy hả? Nào, gọi một tiếng ‘mẹ’ tôi nghe xem."
"Gọi cái đầu cậu ấy."
Kỳ Kỳ đáp, đồng thời đá chân ở trong chăn ra.
Tốc độ kia không hề giống bệnh nhân vừa phẫu thuật được hai tuần một chút nào.
Mặt trời trên cao lặng lẽ chuyển rời từ hướng Đông về hướng Tây, sau khi ăn cơm trưa mà mẹ Kiều Nghê làm, Quý Tiêu và Ngụy Khinh Ngữ liền rời khỏi phòng bệnh.
Mới vừa ra khỏi khu nội trú, ánh mặt trời xán lạn liền chiếu lên người Quý Tiêu.
Cách trở một tầng mây âm u, cái nóng mùa hè cũng dịu xuống.
Quý Tiêu đưa tay che trên đôi mắt, đề nghị với Ngụy Khinh Ngữ ở kế bên: "Hôm nay trời đẹp quá, cậu có muốn đi bộ về không?"
Vốn dĩ Ngụy Khinh Ngữ không thích phơi nắng, nhưng nhìn người thiếu nữ ngời sáng bên cạnh, nàng vẫn gật đầu: "Được."
Dương liễu hai bên đường um tùm tươi tốt, cành cây đã được cắt tỉa gọn gàng để những chiếc lá mướt xanh rủ xuống lối đi.
Hai người sóng vai đi cạnh dòng xe cộ ồn ã trên đường, mơ hồ như chiếc bóng của hai người, lúc gần lúc xa, quấn quít bên nhau.
Ngụy Khinh Ngữ nhìn Quý Tiêu đang tò mò quan sát các cửa hàng xung quanh, bóng gió hỏi: "Dạo này hình như cậu rất hay ghé thăm Kỳ Kỳ.”
"Đúng rồi." Quý Tiêu không phát hiện ra ẩn ý của Ngụy Khinh Ngữ, thẳng thắn gật đầu: "Cậu ấy bị bệnh nặng bẩm sinh, nghỉ hè thì Phòng Nhất Minh phải về nhà, Alpha có quan hệ tốt với cậu ấy chỉ còn mỗi tôi, đương nhiên tôi phải thay mặt Phòng Nhất Minh đi thăm bệnh nhân như cậu ấy rồi."
Ngụy Khinh Ngữ nghe thế thì gật đầu, nói tiếp: "Nếu cậu còn biết Kỳ Kỳ là bệnh nhân, thì cũng không nên khóa cổ tay đè cô ấy lên tường."
(Beta: Xin phép cười 5 phút vì sự cà khịa sắc xéo này của cô con gái rịu =))))))))))))
Câu này nghe hết sức bình thường, như thể đang nhắc nhở Quý Tiêu nên chú ý đến sức khoẻ của Kỳ Kỳ, nhưng lại khiến người nghe căng thẳng trong lòng.
Quý Tiêu không ngờ chuyện nhỏ nhặt xảy ra ở phòng bệnh lại bị Ngụy Khinh Ngữ ghim tới giờ, đồng thời mặt không đổi sắc mà phê bình mình.
Còi xe kêu inh ỏi trên đường cái, cửa hàng gần đó vọng tới tiếng bà vợ đang la mắng chồng.
Quý Tiêu trộm liếc nhìn gương mặt bình thản của Ngụy Khinh Ngữ ở bên cạnh, biểu tình có chút sợ sệt.
Cô ấy thù dai quá...
Quý Tiêu căng thẳng vuốt mái tóc đuôi ngựa ở phía sau, rối rắm giải thích: "Tụi tôi đều là Alpha mà, chơi đùa quá trớn thôi, lần sau sẽ không như thế nữa."
Ngụy Khinh Ngữ nghe Quý Tiêu nói câu này, không khỏi nhíu mày: "Bây giờ Alpha các cậu lúc chơi đùa thường nói 'tôi thích cậu' như vậy à?"
Âm giọng kia đều đều, như thể đang nói một điều thản nhiên, trái tim vừa mới thả lỏng của Quý Tiêu lại lập tức giật thót lên.
Kỳ Kỳ nói nhỏ như thế mà vẫn bị Ngụy Khinh Ngữ nghe thấy à!
Chẳng trách ánh mắt nàng lúc đó như muốn đông cứng cả mình lẫn Kỳ Kỳ.
Cái câu đó nếu để mình nghe ai nói với Ngụy Khinh Ngữ, chắc chắn mình sẽ xé xác tên Alpha đó luôn.
"Không phải vậy đâu." Quý Tiêu sốt ruột xua tay giải thích.
Có điều cô vừa mới mở lời giải thích thì lại dừng lại.
Câu nói mập mờ đó quả thực phát ra từ miệng Kỳ Kỳ, cũng chẳng có cách nào xoá nó khỏi đầu Ngụy Khinh Ngữ.
Gió bên bờ sông thổi qua mái tóc dài của Quý Tiêu, con ngươi màu vàng cam ánh lên nỗi áy náy nhưng vẫn đầy kiên định.
Sau khi hạ quyết tâm, Quý Tiêu quyết định đem lời nói mình vốn định dành cho Ngụy Khinh Ngữ đổ lên đầu Kỳ Kỳ: "Câu đó thật ra là do Kỳ Kỳ đang chuẩn bị để tỏ tình với Kiều Nghê đấy!"
"Khi ấy tôi bảo nghe hơi kì nên kêu Kỳ Kỳ suy nghĩ thêm một chút, cậu ta lại không chịu, cho nên tụi tôi mới vật nhau một trận.
Sau đó, tôi mắng cậu ta ngừng đi, Kỳ Kỳ lại chẳng thèm nghe nên tôi đành dí cậu ta vào tường."
Quý Tiêu liến thoắng nói, vì đứng hướng ngược sáng nên cô không thấy rõ vẻ mặt của Ngụy Khinh Ngữ.
Có điều, đôi ngươi màu vàng cam của cô càng lúc càng ánh lên vẻ chân thành, khiến cho Ngụy Khinh Ngữ không thể tìm ra sơ hở nào nên đành nửa tin nửa ngờ.
Quý Tiêu thấy Ngụy Khinh Ngữ không hỏi nữa, liền tiếp tục giả vờ thỏ thẻ căn dặn: "Phải rồi, tôi nói với cậu chuyện này, cậu đừng cho ai biết.
Kỳ Kỳ định tạo bất ngờ cho Kiều Nghê đó."
"Ừm." Ngụy Khinh Ngữ gật gật đầu, dường như có điều muốn nói: " Hình như cậu có quan hệ rất tốt với các Alpha khác?"
Kỳ Kỳ với Phòng Nhất Minh là vậy, ngay cả Tấn Nam Phong cũng thế.
Tính độc chiếm và phản ứng bài xích của Alpha cấp S đối với các Alpha khác có vẻ không hề hiện hữu trên người cô gái này.
Quý Tiêu tưởng rằng lời nói của Ngụy Khinh Ngữ là đang muốn khen ngợi mình, vì thế kiêu hãnh ngẩng cao đầu: "Điều đó cho thấy bổn tiểu thư chính là Alpha cấp S dễ gần nhất."
Ngụy Khinh Ngữ nghe thấy câu trả lời của Quý Tiêu, khẽ mím môi lại, sau đó nàng do dự hỏi cô vấn đề mà bản thân vẫn luôn chôn giấu trong lòng: "Vậy liệu có khả năng cậu thích một Alpha nào đó không?"
Quý Tiêu nghe vậy thì ngừng lại một chút, sau đó mới trả lời: "Khi đã thật lòng thích một người thì không cần quá để tâm đến thuộc tính của người đó đâu."
Bóng cây khe khẽ đung đưa, trong đôi ngươi vàng cam như có ánh sáng tuôn chảy.
Mà nghe Ngụy Khinh Ngữ nhắc đến chuyện này, cô chợt nhớ tới thế giới mình từng sống, liền hỏi: "Ngụy Khinh Ngữ, cậu có từng nghĩ tới, có một thế giới không tồn tại hệ thống ABO, một thế giới chỉ đơn thuần có hai loại giới tính không?"
Vấn đề Quý Tiêu đặt ra khiến một người sống trong thế giới ABO từ nhỏ đến lớn như Ngụy Khinh Ngữ cảm thấy khá mới lạ: "Ý cậu là chỉ có nam giới và nữ giới? Giống như không có thời kì phân hoá?"
"Chính xác." Quý Tiêu gật đầu.
"Không có Alpha và Omega, tất cả mọi người đều là Beta."
Ngụy Khinh Ngữ thấy Quý Tiêu nói thế, không khỏi nhíu mày: "Vậy chẳng phải tôi và cậu không thể nào...!Ừm...!Ý tôi là, vậy Omega như tôi không có cách nào thành đôi với một Alpha như cậu?"
Quý Tiêu lắc nhẹ đầu: "Nếu hai người yêu thương lẫn nhau thì vẫn có thể thành đôi mà."
"Thích một người thì sao có thể bị một chuyện nhỏ nhặt như giới tính trói buộc chứ?"
Làn gió nhẹ đưa tiếng nói của Quý Tiêu vào tai Ngụy Khinh Ngữ, nàng cảm giác như mình vừa được khai sáng ra một thế giới mới.
Chuyện mà Quý Tiêu nói thoạt nghe có vẻ hoang tưởng trái lẽ thường, nồng nặc mùi tà đạo nhưng nàng lại cảm thấy tư tưởng này rất cởi mở.
Nếu thế giới như vậy thực sự tồn tại, liệu nàng có thể vẫn ở bên cạnh Quý Tiêu như thế này không?
Qua hồi lâu, Ngụy Khinh Ngữ đầy suy tư ngẩng đầu, đồng ý với Quý Tiêu: "Cậu nói đúng, quả thực không thể trói buộc được."
Nàng thích là thích người này, chứ không phải giới tính của đối phương.
Nước sông dập dềnh lóng lánh ánh sáng, để đôi đồng tử của nàng càng thêm lấp lánh tựa như viên ngọc hoàn mỹ tuyệt đẹp.
Chỉ trong chớp mắt Quý Tiêu đã nghĩ đến vô số điều.
Nếu như có thể, tôi cũng muốn đưa cậu đến thế giới của tôi.
Dẫn cậu đến xem ngôi nhà nhỏ của tôi, nơi tôi sống từ nhỏ đến lớn, và cả những người thân của tôi nữa.
Nghĩ tới đó, Quý Tiêu chợt thấy một hàng xe đạp công cộng cách đấy không xa.
Ở thế giới của mình, cô từng đạp xe đi học mỗi ngày.
Chỉ là ở thế giới này, xe đạp công cộng được gắn thêm cả yên ở phía sau.
Có thể là do mới lạ, cũng có thể do đang cực kì hào hứng.
Quý Tiêu bước nhanh đến hàng xe phía trước, nói với lại với Ngụy Khinh Ngữ ở đằng sau: "Để tôi thuê xe đạp chở cậu về."
Ngụy Khinh Ngữ thoáng ngạc nhiên: "Cậu học đạp xe từ khi nào thế?"
Quý Tiêu từng đọc qua nhật kí của nguyên chủ, cho nên bây giờ vẫn đủ bình tĩnh đối mặt với chuyện Ngụy Khinh Ngữ không biết mình đã học đi xe đạp.
Cô thản nhiên giải thích: "Tất nhiên là hồi cấp hai lúc cậu không có mặt rồi."
Nói xong, Quý Tiêu dắt một chiếc xe ra.
Cô nhanh nhẹn ngồi lên xe, quay lại sảng khoái ngước nhìn Ngụy Khinh Ngữ: "Tới đây, lên xe đi."
Hành động này rõ ràng trông vừa ngốc nghếch vừa rất trẻ con, nhưng lại khiến lòng người rung động.
Mái tóc đuôi ngựa khẽ đung đưa, làm Ngụy Khinh Ngữ không giấu được nụ cười.
Quý Tiêu vừa quay đầu nhìn lại thì bắt gặp nụ cười hiếm thấy trên gương mặt Ngụy Khinh Ngữ, tò mò hỏi: "Cậu đang cười gì thế?"
Ngụy Khinh Ngữ cẩn thận vén váy ngồi xuống yên xe phía sau Quý Tiêu, miệng hơi nhoẻn cười: "Chút chuyện vui thôi."
Âm giọng kia có chút tươi tắn, tựa như hồ nước tĩnh lặng xuất hiện một đàn cá nhỏ.
Hương bạc hà theo gió nhẹ lướt qua bờ sông, Quý Tiêu cảm giác được người ngồi ở yên sau đang mỉm cười, bắt đầu vừa đạp xe vừa nói: "Vậy là bây giờ cậu đang rất vui à?"
Ngụy Khinh Ngữ nhìn bờ lưng thon gầy trước mắt, nàng như ngửi thấy mùi Brandy đào thoang thoảng trong không trung.
Cơn gió phe phẩy đánh rối hai bên tóc mai của Quý Tiêu, âm giọng lành lạnh của nàng thiếu nữ nhẹ rơi vào tai cô.
"Đúng vậy."
Rồi sau đó, dưới tầm mắt Quý Tiêu đột nhiên xuất hiện đôi tay mảnh khảnh.
Đôi tay ngọc ngà trắng nõn bất ngờ vươn ra, quấn lấy vòng eo Quý Tiêu..