Tĩnh Dậy Tôi Mang Thai Con Của Cương Thi

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Bốn người ngoài xe đang cắm trại, trong tay lão đại cầm một mảnh giấy dúm dó lẩm bẩm trong miệng, ngước mắt lên vô thức nhìn hoàn cảnh xung quanh.

Lúc này Trương Khâu mới phát hiện xe đã lái đến rừng hoang núi sâu, bốn bên được núi bao quanh, cây cỏ xanh um tươi tốt, cậu bây giờ phân không rõ đông tây nam bắc. Nhìn Ly Thù ngồi bất động như núi ở bên cạnh: "Mấy giờ rồi?"

Đối phương nhìn đồng hồ, báo thời gian.

Trương Khâu sững sờ: "Tôi thế mà ngủ gần 24 tiếng!"

Ly Thù không tiếp lời, thấy Trương Khâu sờ bụng mình, lẩm bẩm nói: "Hèn chi tôi đói."

Đốt lửa trước lều vải, bên trên nấu nước nóng.

Trương Khâu được chia một gói bánh quy khô, ngồi ở một góc dùng răng xé ra, giống như chuột gặm đồ ăn răng rắc răng rắc, vừa ăn vừa rớt mảnh vụn, cậu ăn đến khát khô cổ họng, cậu nhìn nước nóng đang nấu trên bếp lò, còn chưa mở miệng, Ly Thù bên cạnh đã đưa ly nước trong tay anh qua.



"?"

Ly Thù chỉ cho cậu một ánh mắt, Trương Khâu phản ứng hơi chậm, qua một giây mới biết đối phương đưa cho mình, vội vàng nhận lấy, uống một hơi đỡ khát cuống họng, nhỏ giọng phát thẻ người tốt cho Ly Thù.

Thằng ba ngồi đối diện ác ý nhìn chằm chằm Trương Khâu, vì bắt cóc nhầm người bị lão đại mắng một trận, tất cả cơn tức bây giờ đều đặt lên đầu Trương Khâu.

Trong tay nắm cục đá, thằng ba nhắm chuẩn vào Trương Khâu đang cầm ly ngửa đầu uống nước, ánh mắt lóe lên sự độc ác.

Trương Khâu đang ăn một miếng bánh quy khô uống một hớp nước, chỉ nghe bên tai vù một tiếng, bếp lò trước mặt bỗng bụp một cái, bắn nước nóng lên người ba người đối diện.

"Mẹ nó, ai làm!" Thằng ba đứng lên phủi quần áo trên người mắng xong, xông qua chỗ Trương Khâu.


Trương Khâu:...

Tui chỉ đang gặm một miếng bánh quy!

Ly Thù chắn trước mặt Trương Khâu, lạnh lùng liếc nhìn thằng ba đang nổi quạu, thằng ba bị ánh mắt đó lướt qua, máu như sắp đông lại, đứng tại chỗ, đợi hai giây trôi qua mới phản ứng lại thẹn quá hóa giận nói: "Má nó, tao biết là mày ra tay."

Thằng tư thằng năm đối diện cũng vây lại, hiển nhiên muốn giúp thằng ba. Ba người dáng người cao lớn, đứng thành hàng, càng lộ rõ sự gầy gò của Ly Thù, lúc này Trương Khâu dựa sát Ly Thù, ba chọi hai, cũng coi như không thua trận thế.

Thoáng cái tình cảnh trở nên đối đầu gay gắt, khiến ba người đối phương trở nên kiêng dè, ai cũng không ra tay trước.

Lão đại ngồi bên cạnh nãy giờ không động đậy bỗng nhiên mở miệng, không kiên nhẫn nói: "Làm cái gì đấy! Không có gì làm thì lăn đi ngủ sớm!" Ngay sau đó thằng hai đứng ra hòa giải, rồi không biết nói những gì bên tai thằng ba, mấy người thằng ba thái độ hòa hoãn, xoay người vào lều vải.

Bếp lò đã tắt, nơi cắm trại chỉ còn lại một ngọn đèn ánh sáng yếu ớt, người đều đã tản đi.

Trương Khâu đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Ly Thù: "Cảm ơn." Tuy cậu không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì, nhưng nhất định Ly Thù đã giúp cậu.

"Ngủ." Ly Thù nói xong dẫn đầu đi vào một lều vải.

Có tổng cộng ba lều vải, Trương Khâu có thể lựa chọn ngủ chung với thằng ba thằng tư, hoặc ngủ chung lều với lão đại--không hề nghĩ ngợi, Trương Khâu chỉ dùng tốc độ một giây đã đưa ra quyết định theo sát Ly Thù chui vào trong lều vải.

Có thể do ban ngày cậu ngủ quá nhiều, đến tối cậu không hề buồn ngủ, rất có tinh thần.

Chỉ là lều vải quá nhỏ, đừng thấy Ly Thù gầy gò, thực ra dáng người rất cao nằm xuống không dư được bao nhiêu chỗ trống, Trương Khâu mất ngủ nhưng không dám trở người, bằng không vừa động đã dán lên da thịt Ly Thù, lạnh ngắt, có hơi kì lạ.

"Nhiệt độ thân thể anh thấp, có thể do bị huyết áp thấp, mỗi sáng sớm phải ăn một cục đường." Trương Khâu nói bậy nói bạ bắt chuyện, cậu không biết có nói đúng hay không, nghe một tiếng ừ trầm thấp ở đằng sau, Trương Khâu có chút vui vẻ, tiếp tục ăn nói xà lơ: "Tui biết có cửa hàng bán kẹo xí muội khá ngon, tui mua rất nhiều, nhưng đều ở trong nhà bác cả."

Cậu bỗng nhiên muộn màng nhận ra một chuyện, bất chợt trở mình.

"Tui--"


Mặt đối mặt, khoảng cách hai người cực kì gần, hô hấp đan xen vào nhau, dường như chỉ cần Trương Khâu động đậy miệng nói chuyện cũng có thể dán lên môi Ly Thù.

Trương Khâu ý thức được đều này nên ngửa đầu ra sau, bên tai nghe thấy Ly Thù nói chuyện, dường như trong thanh âm trầm thấp mang theo ý cười, vang lên bên tai khiến Trương Khâu tê dại.

"Cậu muốn nói gì?"

"Ồ ồ." Trương Khâu đè xuống cảm giác tê dại trong lòng, hỏi rất nghiêm túc: "Lúc tui bị bắt cóc chắc hẳn không mang giày nhỉ? Vậy đôi giày tui mang dưới chân hôm nay?"

Cậu mới không tin mấy người thằng ba kia sẽ mua giày mang vào cho cậu, may mà tối qua vì ngủ với ba cậu nên còn mặc đồ.

"Tôi mang cho cậu."

"Ầm"-- Thoáng cái mặt Trương Khâu đỏ lên, cảm thấy trạng thái này của mình có hơi sai sai, thẹn thùng như con gái, may mà trong lều vải tối thui, chắc hẳn Ly Thù nhìn không thấy mặt cậu đỏ lên. Máu đều tập trung lên mặt, Trương Khâu rề rà một lát, lại phát thẻ người tốt cho Ly Thù, thanh âm Ly Thù rất nhẹ, nói một câu ngủ đi, Trương Khâu có hơi mơ màng, bất giác đã ngủ mất.

Ly Thù thấy người đã ngủ, đưa tay ra sờ dái tai Trương Khâu, nhiệt độ dưới tay khiến trong lòng anh có vài phần ấm áp, chậm rãi khép mắt lại.

Sáng sớm Trương Khâu như bạch tuột bắn ra khỏi người Ly Thù, cậu biết tư thế ngủ của mình xấu, nhưng không ngờ xấu như vậy, ngại ngùng nhìn đối phương, Ly Thù hoàn toàn không biết sự lúng túng của Trương Khâu, điềm nhiên như không chào hỏi.

Trương Khâu:...

Thái độ của anh khiến tui cảm thấy tối qua anh rất hưởng thụ!

Bên ngoài lều vải mấy người nhỏ giọng nói gì đó, Trương Khâu và Ly Thù vừa ra, chủ đề thảo luận lập tức ngừng lại, Trương Khâu càng thêm kiên định năm người này không phải chung nhóm với Ly Thù.

Đồ ăn sáng là thịt bò đóng hộp và bánh quy khô do thằng hai nấu, bởi vì dọc đường có Ly Thù chăm sóc Trương Khâu, thằng hai không cắt bớt suất ăn bữa sáng của Trương Khâu, chỉ là lúc mở hộp thịt bò hơi nóng hầm hập tỏa ra khiến Trương Khâu buồn nôn chịu không được.




Mùi vị quá khó ngửi.

Trương Khâu đang nôn không ngừng, thằng ba nổi trận lôi đình bắt đầu chửi.

"Mẹ mày mới sáng sớm không ngừng ói mửa, y chang đám đàn bà đang mang thai!"

Trương Khâu còn chưa chửi lại, Ly Thù đã lạnh lùng nhìn thằng ba, lần này thằng ba không nổi quạu như trước, chỉ nhún vai cười hi hi ha ha ngồi ở bên cạnh ăn cơm.

Cậu mang thai thật mà. Trương Khâu nhớ đến cái này tâm tình có hơi không tốt lắm, đưa thịt bò đóng hộp của mình cho Ly Khâu, còn cậu uống nước lạnh gặm mấy miếng bánh quy khô như nhai cỏ.

Tiếp đó lão đại cầm tờ giấy nhăn nhúm dẫn họ vòng quanh trên núi, đến trưa lại quay về nơi cắm trại, cả sáng chẳng tìm được gì thằng ba có hơi tức giận nhưng không dám nổi giận với lão đại, Trương Khâu có Ly Thù trông coi, cũng không dám nổi giận, chỉ mắng lung tung mấy câu.

Buổi chiều đi về phía ngọn núi khác, nhưng lần này lão đại để cho bốn người anh em của gã vác đồ.

Trương Khâu đoán lão đại này đang suy xét một vài con đường, nhưng lòng phòng bị rất nặng, xem bộ dáng ngay cả bốn người còn lại cũng không rõ, hoàn toàn đến để làm tay chân.

Quả nhiên bốn túi hành lý lớn quan trọng đều do bốn người khác vác, Ly Thù chỉ xách một túi nhỏ chứa đồ ăn tiếp viện, cậu thì gì cũng không có. Buổi chiều đi được hai tiếng, lão đại đối chiếu bản đồ, trong mắt lóe lên một tia khó hiểu, lại cẩn thận nhìn một lần, cuối cùng không xác định được nên vẫy tay gọi bốn người khác đến cùng nhau thảo luận.

Thanh âm bốn người rất nhỏ, nói chuyện xì xà xì xồ, Trương Khâu chẳng nghe được chữ nào, lại thấy Ly Thù bên cạnh chẳng thèm để ý, đang nhìn chằm chằm một hướng, nhíu mày.

Thanh âm xì xà xì xồ ngày càng to, Trương Khâu cũng nhíu mày, bởi vì thanh âm này không giống tiếng nói chuyện, giống tiếng ma sát của thứ gì đó lên lá cây trên mặt đất.

Những người đang nói chuyện cũng phát hiện không đúng, nhìn chằm chằm nơi phát ra thanh âm, nhìn thấy lá rụng trên đất bỗng bị đỉnh lên, giống như từng tầng sóng, đen thùi lùi, chậm rãi kéo dài về phía họ.

Đợi khi Trương Khâu nhìn rõ đó là gì, da đầu từng trận tê dại.

"Ôi đệch, nhiều nhện như vậy!"

"Nhiều quá rồi, đánh không chết chạy nhanh!"

"Chạy!!!"


Trương Khâu bị Ly Thù kéo chạy về trước, chỉ nghe thấy thanh âm nói chuyện mắng chửi của mấy người đằng sau còn có tiếng xì xào ngày càng nhiều, cậu không dám quay đầu lại, sợ mình nhìn mắc ói, những con nhện tạo thành khối như nấm đấm của người đàn ông trưởng thành, đôi mắt đen như mực phát ra ánh sáng xanh biếc rất quái dị.

Tiếng xì xào ngày càng lớn, Trương Khâu sải bước như bay.

"Lửa! Đốt chết chúng nó."

Đằng sau vang lên tiếng bịch bịch bịch còn có tiếng mắng chửi, không bao lâu Trương Khâu ngửi thấy một luồng hôi thối nồng đậm bay tới. Ly Thù bỗng nhiên ngừng lại, cậu thiếu chút nữa té ngã, được Ly Thù kéo lại, bởi vì chạy quá nhanh bây giờ thở gấp nói không ra hơi, lại thấy lồng ngực Ly Thù dường như không phập phồng lên xuống, thể lực quá tốt rồi.

Nhện không đuổi qua, không biết có phải vì những tên trộm mộ lấy khí ga và cồn nấu cơm làm kíp nổ hay không, đằng sau từng làn khói đen dày đặc, kèm theo mùi hôi thối, nhưng qua một lát lại có mùi thịt nướng, trộn lẫn với nhau buồn nôn đến mức khiến Trương Khâu lại muốn nôn.

Hai người đứng tại chỗ đợi một lát, năm người kia đều đã đến, trừ lão đại còn khá ổn, bốn người khác cả người nhếch nhác dơ hầy.

Tầm mắt Ly Thù lướt qua thằng ba, thằng năm, Trương Khâu cũng nhìn theo, phát hiện lần lượt cánh tay và trên chân của hai người kia có vết cắn, thoạt nhìn trên miệng vết thường có một vài chỗ đen sì, là bị những con nhện kia cắn bị thương, dường như có độc.

Trương Khâu nhìn Ly Thù, Ly Thù đã thu hồi tầm mắt, Trương Khâu nghĩ một giây dự định nhắc nhở cũng không có.

"Ha ha ha."

Trong không gian yên tĩnh bỗng nổ ra một tràn tiếng cười lớn, Trương Khâu thấy lão đại cười như điên với tờ giấy được gã xem như bảo bối.

"Cuối cùng tao cũng tìm được rồi! Cuối cùng tìm được rồi!"

Trương Khâu cách không xa, nghiêng đầu liếc nhìn, nhìn thấy chấm nhỏ màu đen vẽ tay lộn xộn phân bố đầy một góc trong tờ giấy ngả vàng, tạm thời đoán không ra là cái gì.

Lão đại này không biết từ chỗ nào có được bản đồ vẽ tay ấy, nhìn màu sắc tờ giấy chắc hẳn đã rất nhiều năm, nơi đây từng có người đến, rồi để lại tấm bản đồ này, khó trách vừa rồi lúc lão đại đang xem bản đồ có hơi mờ mịt, bởi vì có thể đúng địa hình, nhưng thiếu mất một chấm nhỏ màu đen.

Bây giờ chấm đen có rồi, nói rõ dựa vào tấm bản đồ này họ đã tìm được mộ.

Đó là mộ Hạ Bì Huệ vương bác cả nhắc đến.

Chẳng qua, nếu trong tay lão đại đã có bản đồ, tại sao còn phải tìm bác cả để đồng hành?

Hạ Bì Huệ vương và câu chuyện tình yêu đầy cảm lạnh của cụ, lúc còn sống thì tìm đủ 7749 cách giết chồng. Hơn 3000 năm sau gặp lại nhau, chưa diễn đủ cảnh ngược luyến tình thâm, chồng cụ đã hẹo, cụ phải xách cái thân già bôn ba khắp nơi để tìm cách cứu sống chồng, buồn hộ cụ mấy giây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận