Tĩnh Dậy Tôi Mang Thai Con Của Cương Thi

Đường kính động trộm chưa đến một mét, tĩnh mịch tối đen như mực, chỉ đứng ở bên mép cũng đã cảm nhận được hơi lạnh dày đặc, còn xen lẫn mùi đất tanh nồng và mùi vị khác, Trương Khâu không ngửi được nữa, cậu có hơi sợ, từ lúc sinh ra đến giờ ngôi mộ lần đầu tiên xuống là ngôi mộ của Cô Mạc Quốc, nhưng lúc đó có cả một đội người, trong lòng kiên định chủ nghĩa duy vật khoa học, bây giờ đã khác xưa, thi thể cương thi còn trong lùm cỏ.

Nhưng để cậu một mình ở lại trên mặt đất cậu càng sợ hơn.

Ly Thù đã đi xuống.

Do hang động dốc đứng và hẹp, họ chỉ có thể bò vào. Vì Trương Khâu mặc quần đùi áo cụt tay, nên Ly Thù hỏi Kim lão đại đòi một bộ đồ liền thân của họ cho cậu, bộ độ này dùng rất tốt, bó chặt tứ chi, sẽ không có bùn đất chui vào, trên người còn có nhiều túi, dùng để đựng trang bị, nhưng đám người Kim lão đại sẽ không cho cậu trang bị thức ăn.

Ly Thù rất cao, bò ở đằng trước, động tác rất lưu loát không lộ ra sự nhếch nhác. Cậu bò theo sau, cố gắng hết sức không kéo chân sau, bởi vì chỉ cần cậu bò chậm, Kim lão đại phía sau sẽ oán giận cậu, vì cửa động nhỏ không thể điều chỉnh đầu, chỉ có thể nhịn xuống cơn tức nhanh chóng tăng nhanh tốc độ bám sát Ly Thù.

Càng bò xuống dưới, đất trở nên dính nhớp, lồng ngực Trương Khâu hơi ngột ngạt, mắt cũng hoa lên, lúc ngẩng đầu lên thấy đằng trước Ly Thù phát sáng, không biết qua bao lâu, ánh sáng đằng trước lay động hai cái, trong lòng Trương Khâu thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng đã đến nơi.

"A!"

Bỗng nhiên ai đó kêu lên một tiếng trong hành lang, nhanh chóng ngắn ngủi nhưng lại rất thảm thiết, dường như còn chưa kịp kêu cứu đã nói không ra lời.

Lông trên người Trương Khâu dựng đứng hết lên, nghe phía sau truyền đến tiếng nói chuyện hỗn loạn.

"Sao vậy?"

"Thằng năm kêu, đại ca, không thấy thằng năm nữa!" Thằng tư thanh âm sợ hãi.

"Đừng tự hù dọa bản thân, hành lang hẹp như vậy, một người sống sờ sờ sao có thể không thấy nữa? Tìm kĩ vào, bình tĩnh lại." Thanh âm Kim lão đại còn coi như bình tĩnh.

Trương Khâu không quan tâm, nhanh chóng bò sát bước chân phía trước, nghe thấy thanh âm quần áo ma sát xoàn xoạt đằng sau, phía sau cậu là Kim lão đại, hiển nhiên Kim lão đại chỉ nói trên miệng, về phương diện hành động chỉ sợ muốn nhanh chóng bò ra khỏi hành lang rồi lại nói tiếp.

Bò đến đỉnh đầu, lúc này Trương Khâu mới phát hiện hang động cách mộ đạo chân chính cao hai mét, động trộm do nhóm Kim lão đại đào cắm thẳng vào hành lang mộ.


Ly Thù đã nhảy xuống, đứng trên mặt đất một tay cầm đèn pin, một tay khác đưa qua, lúc này Trương Khâu cũng không thấy xấu hổ, đưa tay ra đỡ lấy cánh tay Ly Thù, nhảy xuống, được Ly Thù ôm vào lòng.

Ngôi mộ trong lòng đất này xác thực rất lạnh, nhiệt độ thân thể của Ly Thù hơi thấp, giống như ôm một cục băng. Trương Khâu nghĩ lung tung một lát, nghe thấy trong hang động truyền ra lời nói: "Đại ca, mặt đất có hang động, thằng năm rớt xuống rồi", "Không sao là được", "Ra trước rồi lại nói tiếp."

Một người vô duyên vô cớ biến mất trong động trộm, bầu không khí lộ rõ sự kì lạ, Trương Tự đã phải dùng hết sức lực để bò đoạn đường ngắn ngủn mười mấy mét kia, bây giờ nghe nói là rớt xuống, nói rõ không phải ma quỷ thứ dơ bẩn gì làm, bầu không khí khủng bố vừa rồi đã trở nên tốt hơn.

Bốn người đằng sau đã xuống toàn bộ, đứng giữa hành lang, Trương Khâu không phân rõ đông tây nam bắc, Kim lão đại mò ra la bàn từ trong túi, trong hang động tối như mực, Trương Khâu không nhìn thấy la bàn chỉ chỗ nào.

"Đại ca, đi về đằng trước, thằng năm còn ở chỗ vừa rồi." Người nói chuyện là thằng ba.

Thằng hai nhìn chằm chằm Kim lão đại không hé răng, Kim lão đại thu lại la bàn, nhìn Ly Thù: "Thằng em này."

Ly Thù không nói chuyện, kéo tay Trương Khâu đi về hướng ngược lại. Kim lão đại thở phào nhẹ nhõm xua tay: "Lập tức, cầm vũ khí lên."

Không cần Kim lão đại nhắc nhở, mấy người phía sau đều đã bình tĩnh trở lại, tuy vừa rồi bị một phen hú vía, nhưng cũng khiến cho mọi người nâng cao cảnh giác trong lòng, ngôi mộ này khác những cái trước đó, rất tà.

Hành lang mộ rộng hơn một chút, tầm 2 mét, dùng đá phiến lót đường, vách tường sơn trắng, có thể dùng để chống ẩm, tuy âm u lạnh lẽo nhưng không ẩm ướt như động trộm.

Trương Khâu sánh bước bên Ly Thù, tầm mắt rời khỏi bàn tay đang nắm chặt của hai người, cố ý không nhắc nhở Ly Thù buông tay.

Chỗ thằng nằm vừa rớt xuống chắc hẳn cách không quá 20 mét, Trương Khâu tính bước chân, gần đến nơi Ly Thù dừng lại bước chân, quét đèn pin một vòng trên mặt đất, trống rỗng không có người, chỉ có một vài vết máu ngổn ngang, còn rất tươi mới, nói rõ thằng năm thực sự từng rớt xuống.

Trương Khâu ngẩng đầu nhìn, góc chéo bên trên có một cái động nhỏ, nhưng cửa động rất kì lạ, giống như bị thứ gì đó đào ra, cưỡng chế kéo thằng năm ở đằng sau cùng xuống.

Hiển nhiên thằng hai cũng phát hiện, vành môi run rẩy, qua một lát, kiến nghị nói: "Thằng năm không có ở đây, có lẽ sau khi rớt xuống thì đi tìm chúng ta, chúng ta đi trước thôi!"


Lời này dù thằng ba không có IQ cũng không tin, nếu rớt xuống rồi đi tìm họ, chắc chắn phải đi về đằng trước, sao có thể đi về đằng sau?

Kim lão đại giành mở miệng trước khi thằng ba kịp nói: "Chắc hẳn là như vậy, tìm đồ quan trọng hơn, đi trước." Gã thấy Ly Thù muốn quay lại, lập tức ngăn cản, chỉ phương hướng thằng năm mất tích: "Đi chỗ này."

Trương Khâu thầm nghĩ hèn chi Kim lão đại muốn quay lại tìm thằng năm, hóa ra tìm thằng năm chỉ là tiện thể.

Thằng ba còn muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn đành ngậm miệng lại.

Một hàng người tiếp tục đi về đằng trước, không hiểu sao, Trương Khâu luôn cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm cậu, quay đầu lại nhìn bị thằng ba ở phía sau trừng mắt, lúc xoay đầu lại liếc qua cửa hàng động kia, hình như có một đôi mắt yếu ớt nhìn chằm chằm hàng ngươi bọn họ.

Trương Khâu lo lắng trong lòng, lông sau lưng dựng đứng lên, lại quay đầu nhìn lần nữa, không có con mắt nào, vẫn chỉ là cửa hang động đen như mực, nhưng có phải vừa rồi bị ảo giác hay không, mà bên tai luôn có thể nghe thấy trong hang động truyền đến thanh âm gặm cắn rôm rốp.

"Mẹ mày mày quay đầu nhìn cái gì!" Thằng ba bị nhìn chằm chằm không còn kiên nhẫn nữa, trút giận lên người Trương Khâu.

Trong lòng Trương Khâu chỉ có đôi mắt yếu ớt kia, nên có hơi ngơ ngẩn mất tập trung, mặc kệ cơn giận của thằng ba, đi một lát, Trương Khâu mới nhớ ra đôi mắt đó là của thằng năm!

Cậu không biết có nên nói ra hay không, căng thẳng sợ hãi khiến lòng bàn tay chảy ra mồ hôi lạnh, bỗng nhiên cảm thấy lòng bàn tay bị nhéo một cái.

"Đừng nghĩ nhiều." Lúc Ly Thù nói chuyện vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng nội dung lời nói này lại khiến Trương Khâu càng nghĩ lung tung nhiều hơn, cậu mở miệng lại phát hiện cuống họng khát khô, nhỏ tiếng khàn giọng hỏi: "Làm sao anh biết tui nghĩ gì?"

Ly Thù nhìn bộ dáng ngớ ngẩn của cậu: "Cậu vừa rồi mất tập trung, lòng bàn tay chảy mồ hôi lạnh."

Trương Khâu nghe thấy đáp án này lập tức thở phào nhẹ nhõm, cậu cảm thấy bản thân giàu trí tưởng tượng, vừa rồi lại có loại cảm giác toàn bộ người bên cạnh đều là giả.


Lại đi thêm 10 phút, cuối cùng nhìn thấy cửa đá mộ thất, dọc đường đi không xảy ra chuyện bất ngờ nguy hiểm gì, Kim lão đại nhìn thấy cửa đá thở phào nhẹ nhõm, sau đó là hưng phấn và kinh ngạc vui mừng, người bán bản đồ không có nói bên trong nguy hiểm và tà như vậy!

Nhưng Kim lão đại cũng không bị mộ thất trước mặt làm mê muội đầu óc, kinh nghiệm nhiều năm xuống hố khiến gã dừng lại một lát, không ngờ thằng ba còn vội vã hơn cả gã, trực tiếp dùng xẻng ngắn trong tay tách cửa.

Dọc đường đi Trương Khâu rất sợ hãi, nhưng lúc này lại có hơi tò mò, nhìn chằm chằm cửa đá, lại bị Ly Thù kéo lui về sau hai bước, cậu vừa muốn mở miệng hỏi, đã nghe thấy tiếng thằng ba kêu gào thảm thiết 'aaaaa", thanh âm rất thê lương, trên hàng lang hẹp dài phóng đại lên gấp bội lần, chỉ nghe thôi đã sởn tóc gáy.

Vừa nhìn cậu đã bị doạ hết hồn, một cánh tay của thằng ba cháy lên, trong khung cảnh tối tăm phiếm lên ánh lửa màu xanh, thằng tư không hề do dự, từ trong bao móc ra khăn lông đã dùng nước làm ướt bọc lên cánh tay đang cháy của thằng ba, nhưng tốc độ thằng tư dù nhanh cũng không nhanh bằng tốc độ lan ra của lửa.

Thằng ba lăn lộn trên đất, Kim lão đại và thằng hai cũng đi lên giúp đỡ, qua một lát cuối cùng lửa đã tắt, nhưng không có ai nói chuyện nữa, chỉ còn lại tiếng co giật đau đớn của thằng ba.

Mùi vị da thịt cháy khét trong không khí, Trương Khâu bụm miệng lại, nhịn xuống cơn buồn nôn.

Ánh mắt âm u của Kim lão đại quét về phía Ly Thù: "Mày biết có vấn đề?"

"Nó muốn tìm chết."

Thằng tư không nhịn được, chửi ầm lên: "Má nó chứ tìm chết, ông đây sớm đã ngứa mắt mày, tin hay không ông đây một súng giết chết mày."

Lần này Kim lão đại không lên tiếng, hiển nhiên cũng không thể nhịn Ly Thù nữa, muốn mượn tay thằng tư cảnh cáo một phen, thân thủ Ly Thu dù tốt, họ nhiều người trong tay còn có súng, trong mộ này Kim lão đại nói mới tính.

Thằng hai cũng hiểu ý của Kim lão đại, từ trong túi móc ra súng nhắm về phía Trương Khâu.

"Ly Thù, mày dám giở trò bịp bợm, mạng nó không còn nữa."

Trương Khâu không biết tại sao mỗi lần thằng hai đều phải chỉa súng vào cậu để uy hiếp Ly Thù, rốt cuộc có quan hệ nhân quả gì vậy, lần đầu tiên còn hơi sợ, lần này thật sự chỉ còn lại buồn bực.

Hiển nhiên thằng hai không dám thật sự ra tay dùng súng bắn chết Trương Khâu, trong thời ngắn ngủi hơn một tiếng, tính mạng thằng năm không rõ, cánh tay thằng ba đã bị phế, Kim lão đại chỉ có một phần bản đồ, còn là kiểu không rõ ràng, chân chính có bản lĩnh chỉ còn lại Ly Thù, chỉ là không thể để Ly Thù muốn gì làm nấy.

Mấy người cứ giằng co như vậy một lát, cuối cùng vẫn là Kim lão đại mở miệng trước: "Thằng hai thả súng xuống." Đây là chịu thua trước.


Thằng hai làm bộ làm tịch căm giận một phen mới thả súng xuống.

Thoáng cái giảm bớt bầu không khí đối đầu giằng co, Ly Thù chẳng hề bị ảnh hưởng, giống như người vừa rồi bị thằng tư chỉa súng vào không phải anh. Thằng tư đỡ thằng ba lên dựa vào tường, thằng hai ở bên cạnh lục ra cồn tiêu độc và nước thuốc, giúp thằng ba xử lý vết thương, thằng ba đau đớn ngất xỉu giờ đã tỉnh lại, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Kim lão đại đi hai bước đến trước mặt Ly Thù, còn chưa mở miệng, Ly Thù đã đi thẳng đến cửa đá, hai tay cách không cảm ứng trên cửa đá một lát, lạnh lùng nói: "Trên cửa đá bôi điểm chớp cháy thấp, sờ nhẹ vào thôi cũng sẽ bùng cháy."

Chất lỏng dễ cháy là những chất có điểm chớp cháy thấp, tức là flashpoint nhỏ hơn 37,8°C (100,0°F). Điểm chớp cháy thấp cho thấy chất lỏng này có khả năng bốc hơi nhanh chóng để tạo thành hỗn hợp dễ cháy với không khí. Những chất lỏng dễ cháy gây nguy hiểm nếu tiếp xúc với ngọn lửa, tia lửa hoặc nguồn nhiệt.

"Vậy làm thế nào để mở cửa?" Trương Khâu đứng phía sau Ly Thù tò mò hơi.

Ly Thù ngẩng đầu nhìn xung quanh, Trương Khâu thấy Ly Thì ấn xuống bên cạnh cửa đá một cái, cửa mở ra.

Mở rồi!

Trương Khâu vẻ mặt sững sờ, dễ như thế á?

Dường như Ly Thù thấu hiểu cách nghĩ của Trương Khâu, nụ cười có hơi lạnh, thấp giọng nói: "Nơi chỉ vào không ra, để lại một cánh cửa cơ quan, đợi người ngoài xông vào." Anh dừng lại một lát, thanh âm còn lạnh hơn trước: "Có đi không có về."

Chớp mắt Trương Khâu đã hiểu, vào thời cổ đại vì để phòng ngừa kẻ trộm mộ xông vào lúc xây dựng lăng mộ sẽ bố trí rất nhiều cơ quan, nhưng ngôi mộ này đều làm nút ấn để người dễ dàng xông vào, cho dù qua cửa này, đường bên trong sẽ không thuận lợi như trước.

Chủ nhân xây dựng ngôi mộ này đủ tự tin cũng đủ ác, dễ dàng để người xông vào, có tự tin không có người sống có thể bước ra ngoài.

Quấy rầy vong linh chủ nhân mộ toàn bộ đều phải đi theo.

Trương Khâu nghĩ đến đây lại nhìn cánh cửa mở ra, tư thế hoan nghênh, giống như dẫn đến vùng đất chết.

"Mặc kệ những cái có hay không có này, thằng em Ly Thù này, thứ mày muốn có lẽ cũng ở bên trong."

Mộ Hạ Bì Huệ vương được xây theo tiêu chuẩn lăng hoàng đế, à nhầm, hoàng hậu....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận