Tịnh Đế Liên

Lúc này, Long Đế mang theo Đông Nam Tây Bắc Tứ Hải Long Vương chạy tới, Bắc Hải Long Vương thấy con trai mình là tam nhi tử cầm Kinh Long kiếm thì vô cùng hoảng hốt ngăn lại.

- Hồng Liên đạo hữu vì sao lại muốn ra tay đối đầu tiểu nhi của ta?

Hồng Liên như muốn giết hắn, hai mắt đỏ hoe. Bất kể người đến là ai, hắn cứ cầm Kỳ Liên Phiến quạt tới. Bị Hồng Liên Nghiệp Hỏa dội vào mặt, Bắc Hải Long Vương vội vàng ngăn cản, nếu không Long Tam thái tử ắt phải bỏ mạng nơi đây.

Bạch Liên cuối cùng nhìn ra Hồng Liên có vấn đề:

- Hồng Liên, dừng tay!

Hồng Liên thường ngày luôn nghe lời nhưng bây giờ hắn chẳng quan tâm lời nói đó. Bạch Liên vô cùng bối rối, nàng gọi to lên:

- Hồng Liên, đệ không nghe tỷ nói sao?

Hồng Liên sững mắt dừng lại sau đó vẫn tiếp tục đánh với Bắc Hải Long Vương.

Bạch Liên lần này luống cuống vô cùng. Mấy chục vạn năm qua, Hồng Liên chưa bao giờ không nghe lời nàng trong bất kì hoàn cảnh nào. Tại sao hôm nay thành ra thế này?

Bạch Liên xông lên phía trước, dùng Tiên Thiên Huyền Băng Hàn Khí ngăn chặn Hồng Liên Nghiệp Hỏa, Hồng Liên cuối cùng mới chịu dừng lại. Đôi mắt đỏ rực mờ dần đi.

- Tỷ tỷ! Đi mau! Ta sẽ làm người bị thương đó! Đi mau!

Hồng Liên có chút suy yếu, linh hỏa bẩm sinh đã tiêu hao rất nhiều linh lực, cơ thể suy kiệt là điều khó tránh khỏi.

Long Đế tiến lên nói:

- Lửa hận của Hồng Liên đạo hữu đã đi sâu vào trong thân thể, đuổi ra ngoài vốn không trở ngại, nhưng bây giờ lệ khí bắt đầu ăn mòn trí tuệ tâm linh Hồng Liên đạo hữu, cái này rất khó giải quyết.

Bạch Liên ngăn chặn Hồng Liên Nghiệp Hỏa đã tổn hao mười phần linh lực, nàng cũng vừa luyện qua hai thứ pháp khí khiến bản thân bị tổn thương.

- Làm thế nào để trục xuất lệ khí khỏi người đệ ấy?

Long Đế nghe nàng hỏi thì có chút khó khăn:

- Cái này... Nếu có tiên thiên băng linh bẩm sinh trợ giúp để hắn hóa giải lệ khí thì may còn cứu được! Chỉ là giờ không biết tìm tiên thiên băng linh nơi nào mà giúp hắn.

- Ta là băng linh bẩm sinh đây! Nhưng phải làm sao để giúp hắn?

Bạch Liên có chút mừng rỡ hỏi Long Đế. Tuy nhiên, ngài ấy lại lắc đầu.

- Nuốt băng linh căn thì cũng không sao. Có điều nếu để hắn nuốt vào thì khi tỉnh lại hắn sẽ rất đau đớn.

Bạch Liên nghe vậy thì rất lo lắng. Nàng hỏi:

- Vậy dùng máu của ta được không?

Long Đế gật đầu:

- Người thử xem!

Bạch Liên cắt cổ tay, nặn cho máu chảy ra. Hồng Liên uống xong thì quả nhiên lệ khí tiêu tán không ít.

Chỉ là khi hắn mở to mắt trông thấy Bạch Liên, hoảng loạn chẳng biết nói như thế nào cho phải.

- Tỷ tỷ...Tỷ tỷ... Tỷ tỷ... Đệ xin lỗi... Hồng Liên không cố ý... Không phải cố ý... Tỷ tỷ...

Bạch Liên tiêu hao nhiều máu huyết đã nhanh chóng hiện nguyên hình.

- Hồng Liên, đệ mau luyện hóa giải lệ khí...

Đáng tiếc Hồng Liên hiện tại cái gì cũng đều không nghe thấy.

- Tỷ tỷ, thật xin lỗi, thật xin lỗi, Hồng Liên không phải cố ý, thật xin lỗi, tỷ tỷ...

Hồng Liên hoảng loạn nói xin lỗi chẳng khác gì người mất trí, hắn chạy đi một cách vô thức.

Long Kinh Vân ngây người nhìn Bạch Liên nằm vật xuống đất, hắn lẩm bẩm nói:

- Đều là lỗi của ta, nếu không phải ta, thì tiên tử sẽ không trở thành dạng này...

Long Kinh Vân đột nhiên tỉnh ngộ, hắn nói với cha mình:

- Phụ vương, con có thể chăm sóc cho Bạch Liên tiên tử được không?

Bắc Hải Long Vương thoáng do dự. Long Đế liền mở lời thay:

- Kinh Vân, ngươi mau chăm sóc tốt nàng ấy đi.

Long Kinh Vân nghe vậy liền ôm lấy Bạch Liên bay về phía Long cung.

- Ây... Lần này cũng không biết là phúc hay là họa... - Bắc Hải Long Vương thở dài. - Long Đế, đã vậy thôi tiểu vương xin cáo từ trước, con ta bị thương cần điều dưỡng một phen.

Long Đế không nói gì, chỉ phất phất tay rồi quay đầu đi.

Bạch Liên được đưa về long cung, phải dùng linh đan linh dược tốt nhất, luyện qua ba trăm mới tỉnh lại. Chỉ là nàng vẫn vô cùng yếu ớt.

Bạch Liên lấy trong tay áo ra một cây trâm đỏ. Nàng đã luyện chế nó nhưng chưa kịp trao Hồng Liên thì hắn đã vội đi không phương không hướng. Bạch Liên vuốt ve cây trâm, nhớ lại trước kia cùng Hồng Liên quấn quýt bên nhau. Hồng Liên mỗi ngày đều vui vẻ hô hào tỷ tỷ, chỉ là bây giờ không còn nữa.

Giọt nước mắt trong suốt lăn dài trên má Bạch Liên. Hiện tại nàng còn sống là tốt rồi. Điều đó cũng có nghĩa Hồng Liên vẫn bình an. Cả hai đều là Tịnh Đế Liên, nếu Hồng Liên chết, nàng ắt cũng sẽ chết. Long Kinh Vân lúc này đi vào, nhìn thấy dáng vẻ buồn bã của nàng, cất tiếng nói:

- Người đã tỉnh.

Bạch Liên cứ như nhìn không lấy Long Kinh Vân, nàng nhàn nhạt hỏi:

- Ngươi tên gì?

Long Kinh Vân mặt mũi vô cùng chua chát. Nàng thậm chí ngay cả tên của mình đều không nhớ được, bây giờ hỏi tới, là nghĩ nhớ kĩ mình, định báo thù sao?

- Long Kinh Vân!

Sen bạch vẫn thờ ơ như cũ.

- Nếuu như Hồng Liên xảy ra chuyện gì, ta nhất định sẽ giết chết ngươi!

Long Kinh Vân nghe thế càng thêm đắng chát.

- Ha ha, ta biết. Nàng tốt nhất nên ăn linh đan này đi chứ cái dáng vẻ này cũng không có cách nào giết ta được đâu.

Sống trong long cung đã qua sáu vạn năm, Bạch Liên dù là nghe được một chút tin tức của Hồng Liên, nàng cũng sẽ đi dò xét ngay. Sáu vạn năm qua, nhân gian, Minh giới, Quỷ giới, Bạch Liên đều tìm qua, chỉ là Hồng Liên giống như cố ý trốn tránh nàng.

Hiện tại, Bạch Liên vẫn ở Long cung, bởi vì Long Kinh Vân đáp ứng mọi yêu cầu của nàng. Nếu có tin tức gì về Hồng Liên, hắn sẽ lập tức nói cho nàng hay. Lúc này nàng mới đồng ý lưu lại Long cung. Long Kinh Vân nhìn Bạch Liên dung nhan tuyệt thế, thầm cười nhạo mình.

"Hại Bạch Liên cùng Hồng Liên tách rời, đã thế còn ròng rã chăm sóc nàng một vạn năm, thế mà lại coi ta chẳng ra gì. Ta chỉ là vọng tưởng có thể cùng nàng chung mái nhà, có phải ta điên rồi hay không?"

- Bạch Liên tiên tử, ta có một chút tin tức về Hồng Liên đây.

Long Kinh Vân khó khăn mở miệng. Bạch Liên thần sắc nhàn nhạt bỗng vỡ òa.

- Hắn ở đâu?

Long Kinh Vân không trả lời vấn đề của nàng, hắn nói:

- Bạch Liên tiên tử, mấy vạn năm qua, nàng có bao giờ cảm thấy mến ta một chút nào không?

Bạch Liên có chút ngoài ý muốn, nàng khẽ bảo:

- Ta cảm kích ngươi sáu vạn năm qua chiếu cố ta, nhưng thật sự ta đối với ngươi cho tới tận bây giờ không có cảm giác gì.

Long Kinh Vân lại cười nhạo mình.

- Ta đúng là tự mình chuốc lấy cực khổ, biết rõ đáp án, đâu cần phải hỏi nàng.

Bạch Liên không để ý đến câu nói này, chỉ là hỏi Hồng Liên ở đâu. Long Kinh Vân thay đổi khuôn mặt, hắn khẽ cười đáp:

- Ta có một cách có thể để cho Hồng Liên chủ động xuất hiện.

...

Bắc Hải Thất Thái tử ít ngày nữa sắp đại hôn, tin tức này truyền khắp tiên giới, không ít tiên nhân đến đây nhao nhao chúc mừng. Long tộc từ trước đến nay hào phóng, rộng rãi mời cả lục giới. Tuy cùng Long tộc không có quan hệ gì nhưng họ đều có thể tới tham gia. Nhiều tiên nhân hỏi ai có phúc khí, có thể gả cho Bắc Hải Thất thái tử, nhưng là ai cũng không biết, Bắc Hải Long Vương cũng không nói gì thêm, chỉ là thở dài.

Sau một năm chuẩn bị biết bao sính lễ, cuối cùng một hôn lễ long trọng chính thức bắt đầu.

Vô số tiên nhân biếu tặng lễ vật, Long cung lớn như thế nhưng cũng không thể chứa nổi quá nhiều quà mừng của các tiên nhân như vậy.

Bạch Liên rốt cuộc cũng chịu trút bỏ bạch y vạn năm không đổi để khoác lên hồng y tân nương. Bạch Liên đang đánh cược, nếu như Hồng Liên không tới, như vậy nàng sẽ thành Bắc Hải Thất thái tử thái Tử Phi còn ngược lại nàng sẽ đoạn duyên với Long Kinh Vân. Xem như tất cả kết thúc.

Long Kinh Vân mỉm cười nhìn Bạch Liên.

"Nàng mặc hồng y, đây là vì hắn mà thay đổi hay là vì Hồng Liên, cho tới hôm nay cũng có đáp án rồi.

Long Kinh Vân nắm tay Bạch Liên tay của nàng giống như người, chỉ là lạnh buốt và mềm mại. Bây giờ hắn thầm mong Hồng Liên không nên xuất hiện, hắn hy vọng tình cảm sáu vạn năm sẽ có hồi đáp. Khẩn cầu ánh mắt nàng, mong mỏi một ngày in sâu hình ảnh hắn.

Tiếc rằng trời không toại lòng người, Hồng Liên đứng trước mặt hắn, có chút ma mị và cười lạnh lùng.

- Trả tỷ tỷ lại cho ta!

Giấc mộng của hắn rốt cuộc vẫn tan nát.

Long Kinh Vân cay đắng cầm tay Bạch Liên ta thật chặt sau đó thì dần buông lỏng ra, hắn run rẩy nói:

- Bạch Liên tiên tử, nàng cuối cùng vẫn không thuộc về ta.

Hắn đường đường Long Thất thái tử tại Long cung. Thế mà trên đại điện, tận mắt nhìn người hắn yêu thương bị Hồng Liên ôm vào trong lòng.

Hồng Liên nói:

- Tỷ tỷ, thật xin lỗi, Hồng Liên không nên trốn tránh người.

Bạch Liên đẩy Hồng Liên ra, nhìn thấy đôi mắt hắn biến thành màu đỏ rực, nàng liền điểm một cái vào giữa trán Hồng Liên. Vẫn là tính cách nàng như trước đây.

- Hồng Liên, sáu vạn năm qua, nếu như ta không gả cho Kinh Vân thì có phải ngươi cũng sẽ mãi mãi không trở về?

Hồng Liên bỗng giật mình:

- Tỷ tỷ, không phải! Ta chỉ là... Ta chỉ là không biết nên đối mặt như thế nào với người...

Hồng Liên cố gắng giải thích, hắn kỳ thực không biết nên làm thế nào mới tốt. Tỷ tỷ có tức giận hay không, có thể hận hắn hay không? Có còn để ý tới hắn nữa không? Sáu vạn năm dài đằng đẵng, Hồng Liên đều nghĩ làm sao để tỷ tỷ tha thứ cho mình. Hắn thật không thể chịu đựng nổi khi thấy tỷ tỷ dựa vào lòng người khác. Nghe tin Long Kinh Vân đại hôn, hắn đem cả tòa Bất Chu Sơn lật lên, chỗ đó đều không có tỷ tỷ. Long Kinh Vân muốn cưới tỷ tỷ... Tỷ tỷ thích Long Kinh Vân sao? Hồng Liên như người điên loạn, chạy tới Minh giới, giết chết vạn ác linh, mới chậm rãi tỉnh táo lại. Tỷ tỷ tìm hắn sáu vạn năm, chẳng lẽ chán ghét sao? Không, tỷ tỷ là của hắn, ai cũng không thể cướp đi!

- Tỷ tỷ, người không muốn Hồng Liên đến sao?

Hồng Liên bối rối kéo tay Bạch Liên. Nàng khẽ mỉm cười chạm lên gương mặt của hắn. Trái tim Hồng Liên như đều buông xuống. Còn may, hắn tới không muộn, tỷ tỷ vẫn là thuộc về hắn. Bạch Liên lật tay áo, lấy ra cây trâm đỏ. Dáu vạn năm qua, mỗi khi nhớ Hồng Liên, nàng đều lấy nó ra xem. Hôm nay, cuối cùng cũng giao tận tay Hồng Liên rồi.

- Tỷ tỷ giúp ta cài nhé!

Hồng Liên tỏ vẻ nũng nịu như ngày xưa. Bạch Liên bất đắc dĩ nhìn hắn:

- Đợi khi về lại Bất Chu Sơn, ta sẽ cài giúp đệ.

Hồng Liên nghe thế thì cười vui vẻ.

- Bạch Liên tiên tử, chúc mừng nàng. Rốt cuộc sáu vạn năm cũng chờ được người.

Long Kinh Vân mang gương mặt buồn bã, gượng ép, lên tiếng chúc mừng.

- Sáu vạn năm, ta nợ ngươi cây quạt, hôm nay, ta xin trả lại cái này.

Bạch Liên từ từ rút trong búi tóc ra cây Bàn Long Hồng Ngọc trâm.

- Đây là do ta tự tay luyện chế, coi như trả ngươi cây quạt lửa nhé.

Long Kinh Vân thừa hiểu, Bạch Liên đây là muốn kết thúc triệt để giữa duyên phận giữa bọn họ. Hắn không có tiếp nhận cây trâm.

- Bạch Liên tiên tử, ta không nghĩ kết thúc đoạn nhân duyên này, cây trâm này ta có thể từ chối nhận được chăng?

Bạch Liên lần đầu tiên chăm chú nhìn Long Kinh Vân.

- Ngươi làm sao biết, đoạn nhân duyên này kết thúc, nó còn chưa bắt đầu cơ mà!

Long Kinh Vân ngẩn người, hắn bỗng cười rồi đón nhận cây trâm hồng ngọc.

- Bạch Liên tiên tử! Nếu như ta là một đóa Tịnh Đế Liên thì tốt biết bao.

Lúc này, hắn chợt nghĩ thoáng hơn. Nếu vậy lại phải tiến vào hàng ngũ Đại La Kim Tiên. Coi như tiệc cưới này cũng có chút gì đó để xem.

Đám tiên nhân bên dưới tiếp tục xem náo nhiệt. Hồng Liên nắm tay Bạch Liên bay về Bất Chu Sơn, những người còn lại vẫn nhao nhao chúc mừng Long Kinh Vân sắp gia nhập vào Đại La Kim Tiên. Họ chúc tụng cho vui rồi thì cứ ngự mây bay đi. Bắc Hải Long Vương nhìn xem tình cảnh này mà thấu hiểu cho con trai. Ngài ấy đành lắc đầu, thở dài.

Long Kinh Vân mặt mày sa sầm, cầm hồng ngọc trâm, quay người tiến vào trong cung điện.

Hồng Liên cùng Bạch Liên trở lại Bất Chu Sơn. Nàng bỗng kinh ngạc khi nhìn thấy sự bừa bộn trên mảnh Bất Chu Sơn, lại nhìn sang Hồng Liên. Hắn da mặt đỏ bừng, miệng lẩm bẩm:

"Ai bảo tỷ tỷ cố ý hù dọa ta...

Bạch Liên che miệng cười, nàng vô cùng vui vẻ. Hồng Liên mở to hai mắt, lần đầu tiên hắn thấy tỷ tỷ cười đến ngây ngô như vậy.

Bạch Liên kéo hắn tiến vào trước động phủ, lấy ra lược ngọc, giúp sen đỏ chỉnh sửa tóc tai. Nàng chải tóc thật kĩ rồi đem trâm ngọc mang theo suốt sáu vạn năm cài lên tóc Hồng Liên. Nhìn khuôn mặt trắng, nhuận như ngọc của Hồng Liên. Nàng nhẹ nhàng hôn lên giữa trán hắn.

Hồng Liên cười tinh ranh.

- Tỷ tỷ, thế này chưa đủ đâu!

Đang lúc nói chuyện thì hắn kéo Bạch Liên ngồi vào lòng mình. Bất giác đặt lên môi nàng một dấu ấn sâu đậm mà chưa kẻ nào trên thế gian này có thể chạm vào.

Hoàn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui