Tình Đế Vương FULL


Vô Ngã Sơn yên tĩnh nhiều năm qua, nay lại sắp sửa đón chờ một trận gió tanh mưa máu, thân là Hồng Hoa Tiên Tử - chủ nhân của tòa núi này, Triệu Chỉ Nhi cũng không thể nào ngăn trước được tai ương, nàng chỉ có thể dốc hết sức mình chống chọi với ý trời, bảo vệ ân nhân của mình một đời bình an.
Nhưng thiên ý là gì? Thiên ý chẳng qua cũng chỉ là trò tiêu khiển của ông trời trong lúc nhất thời nhàm chán.

Chính vì thế mà không một ai có thể đoán biết được cái gọi là "thiên cơ" kể cả Ngọc Hoàng đại đế.
Sau khi xác nhận Triệu Quân Bằng bình an vô sự, nguyên thần Triệu Chỉ Nhi từ hoàng cung đại nội nhập trở về thân phàm yếu ớt.

Lúc này nàng cùng Du Cẩn Phong đang bị bọn chúng trói gô lại trên hai đầu của cùng một sợi dây thừng rồi đem treo lơ lửng trên một cái giá gỗ tạo thế hình cán cân thoạt nhìn không được chắc chắn lắm!
Bọn chúng không bịt mắt hai người nên chỉ cần ngẩng đầu liền trông thấy mây trôi vạn dặm, cúi đầu liền trông thấy vách núi cheo leo cùng vực sâu vạn trượng!
Triệu Chỉ Nhi nhíu mày cân nhắc, nàng ngẩng đầu nhìn cái giá gỗ yếu ớt kia rồi lại nhìn xuống vực thẳm bên dưới...chậc chậc...kiểu này nếu không cẩn thận để rơi xuống thì ngay cả một mảnh vụn xương cũng không tìm được! Hơn nữa chúng lại tính toán trói hai người các nàng trên hai đầu của một sợi dây, hơn phân nửa là tà tâm ác ý! Hoàn toàn không muốn đem nàng cùng Cẩn Phong ra trao đổi mà hẳn là muốn đuổi cùng giết tận!
Hai cha con này quả thật vô cùng nham hiểm!
Du Cẩn Phong ở đầu dây bên kia thì không bình tĩnh được như nàng để suy nghĩ sâu xa, gã chỉ cần liếc mắt nhìn xuống vực sâu bên dưới là toàn thân đã mềm rã rịu, mồ hôi lạnh ứa ra, ướt đẫm cả y bào trắng muốt.

Trông gã vô cùng chật vật, nửa muốn vùng vẫy nhưng nửa còn lại e ngại cái giá gỗ "yếu ớt" kia không chịu được sức nặng của hai người.

Gã tuy rất sợ hãi cái chết, nhất là cái dạng chết không thấy xác này đây, nhưng gã cảm thấy mình không nên liên luỵ tiểu cô nương bên cạnh.
Gặp được nhau là duyên.
Ngay lần đầu gặp mặt gã đã vô tình kết một đoạn duyên ngắn ngủi với nàng.

Tuy không phải là cái loại tình cảm gì kia nhưng trong lòng của Quỷ Y gã vẫn xem nàng như một đứa con ruột, hết lòng thương yêu dù lão Triệu cảm thấy có vài phần bứt rứt.
Trong lòng sợ hãi nhưng Du Cẩn Phong lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh, gã hít một hơi thật sâu để bình ổn tâm trạng.

Gã tuyệt đối không cho mình sợ hãi...gã tin rằng...!Khinh Phàm cùng lão Triệu nhất định sẽ đến! Bọn họ...nhất định có thể cứu được hai người!
Triệu Chỉ Nhi đương nhiên không có khả năng nhận ra suy nghĩ của gã, nàng hơi nhíu mắt, ánh nắng mặt trời lúc gần chính ngọ cứ mạnh mẽ rọi xuống đỉnh đầu, toàn thân nóng bức hệt như đang ở trên giàn hỏa, vòng dây thừng quấn quanh thì càng lúc càng xiết chặt, đau đớn trên da thịt từng hồi réo lên, nàng cảm nhận được vô cùng rõ ràng.

Nếu không phải hiện tại nàng vẫn còn nắm giữ Bảo Mệnh Châu thì có lẽ nàng đã sớm chết khô trên cái giá này mất!
Hiện tại nàng cảm thấy vô cùng khó chịu mà khi nhìn xuống ánh mắt của cái tên bệnh hoạn Thẩm Diệu Bằng càng khiến nàng hận không thể ngay lập tức bóp - chết - hắn!
"Mỹ nhân, thật khổ cho nàng quá! Nếu không phải lão cha lập uy ép buộc ta thì ta cũng sẽ không để nàng phải chịu cực khổ thế này đâu! Nhưng mà nàng yên tâm đi! Sau khi ta giết chết Triệu Quân Bằng ta sẽ lập tức thả nàng ra, đến lúc đó...." Hắn ngừng một chút rồi lại nói tiếp: "...!đến lúc đó chúng ta sẽ tổ chức một đại lễ thành thân.

Ở trước mặt người trong thiên hạ ta sẽ phong nàng làm hoàng hậu, chúng ta sẽ...."
Càng nghe hắn nói, sắc mặt Triệu Chỉ Nhi càng thêm tím tái, nắm tay trong áo bất giác xiết chặt lại, nàng thật sự không muốn mở miệng nói chuyện với một tên điên! Nhưng...nếu để hắn cứ tiếp tục tra tấn thế này thì nàng thà động sát ý còn hơn! Mặc kệ cái gì tiên cái gì tử! Hiện tại nàng sắp chịu hết nổi rồi!
"Câm miệng! Nếu ngươi còn dám nói ta sẽ lập tức..." Vốn dĩ nàng muốn nói sẽ lập tức giết hắn nhưng Thẩm Diệu Bằng mới nghe được một nửa đã đoán mò thành "ta sẽ cắn lưỡi tự sát" nên hắn rất thức thời xua tay: "Đừng đừng làm vậy! Ta im! Ta im là được!"
Triệu Chỉ Nhi: "???!"
Nàng há miệng, một bộ muốn nói lại thôi, dù sao chỉ cần làm hắn câm miệng đừng nói nhảm nữa là được.
Thẩm Diệu Bằng không biết bị chập dây nào, hắn vừa xua tay vừa lùi ra sau đến khi không còn thấy bóng dáng.
Triệu Chỉ Nhi đoán là hắn đã ra bìa rừng canh giữ nên toàn thân căng cứng mới dần buông lỏng.

Vừa rồi dùng hết khí lực phàm nhân để cảnh cáo hắn nên hiện tại thân thể rã rời.

Dưới trời nắng như thiêu như đốt, nàng giống như một cánh hoa tàn héo úa thoạt nhìn không còn một chút sức sống.

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp bị mặt trời hun nóng đến ửng đỏ, đôi môi mỏng hơi tái nhợt và có dấu hiệu khô nứt.
Du Cẩn Phong sắc mặt trắng bệch lo lắng cất tiếng gọi nàng:
"Chỉ...!Chỉ Nhi!"
"Thúc.."
"Con sao rồi? Thấy chỗ nào không khoẻ?"
Triệu Chỉ Nhi mơ màng mở mắt: "Con...con không sao.

Còn thúc..." nàng có Bảo Mệnh Châu hộ thể, lại có hồn là tiên, ít ra trong khoảng thời gian dài cũng sẽ không có việc gì nhưng còn gã, gã đích xác là phàm nhân không hơn không kém, bị treo giữa thời tiết nóng rát như thế dù gã có sức khoẻ tốt đến thế nào đi nữa cũng không thể chống đỡ được lâu.

Huống chi Du Cẩn Phong gã một quyền cũng chịu không nổi!
Du Cẩn Phong nghe hỏi, dù hiện tại đang rất không thoải mái nhưng gã vẫn cố làm ra vẻ không có việc gì, gã hơi liếc mắt bắt đầu xem nhẹ vực thẩm dưới chân: "Thúc vẫn ổn!"
"Con tin...nghĩa phụ nhất định sẽ...đến cứu chúng ta!"
Nhìn thấy những ngôi sao lấp lánh trong đôi mắt ngọc của nàng, đáy lòng Du Cẩn Phong không biết vì sao cũng trở nên kiên định, kể từ giờ phút này gã không cần phải sợ bất cứ điều gì nữa.

Gã mỉm cười gật đầu một cái sau đó lại âm thầm bổ sung: "Còn có cả Khinh Phàm nữa..."
***
Giờ ngọ đã đến, Triệu Quân Bằng y theo lời hẹn một mình lên Vô Ngã Sơn giao dịch.
Giữa rừng núi bạt ngàn xanh thẳm, một bóng người áo trắng ánh bạc nhẹ nhàng hạ xuống từ thinh không, vạt áo phiêu dật xuất trần tựa như một vị trích tiên trong truyền thuyết.

Trên tay cầm theo một thanh kiếm Quân Lăng nằm im trong vỏ, những hoa văn cổ xưa dưới trời nắng gắt lan toả ra một thứ ánh sáng muôn màu nhưng lại cô cùng sắc bén.

Ánh mắt của vị 'trích tiên' sáng trong như ngọc nhưng lại phản phất một luồng lãnh khí kinh thiên, thoạt nhìn bức người vô tận tựa như chỉ cần một chút ý niệm là sát ý ẩn sâu có thể vùng dậy và nhấn chìm tất cả.
Triệu Quân Bằng trước đây mặc dù có kiêu ngạo, có lạnh lùng nhưng tuyệt đối không bước tới ngưỡng giữa chính và ta,̀ nhưng hôm nay y thành ra như vậy cũng chỉ đành "tán thưởng" hai cái kẻ không biết sống chết kia đã chạm đến vảy ngược của y ma thôi.
"Người trẻ tuổi đến thật sự rất đúng giờ!"
Một tia linh quang loé lên, lão đạo yêu vận đạo bào vàng óng chậm rãi hiện thân, phất trần trên tay nhẹ nhàng rũ xuống lộ ra một khuôn mặt già nua hiền hậu với nhiều vết chân chim.

Thế nhưng dù có nhìn thế nào đi nữa thì Triệu Quân Bằng cũng không thể tưởng tượng ra được con yêu quái đó có chỗ nào hiền hậu của một lão giả.
"Người đâu?" Y trước nay không thích nhiều lời, ngoại trừ những lúc tán gẫu cùng con gái.

Ngay cả với Khinh Phàm mà y còn tiếc chữ như vàng ấy chứ! Huống chi là nhiều lời với một lão yêu tinh!
Lão đạo yêu vuốt ve chòm râu trắng xoá, không lên tiếng.

Thẩm Diệu Bằng từ trong rừng đi ra trừng mắt y một cái: "Đồ ta cần ở đâu?"
Đây rõ ràng chính là đang uy hiếp, nếu Triệu Quân Bằng không giao ngọc tỷ thì đừng hòng có thể gặp được Chỉ Nhi.
Triệu Quân Bằng lạnh lùng lướt ánh mắt sắc bén nhìn cái kẻ vận xiêm y diêm dúa như ngọn lửa đỏ, cũng lười lên tiếng.

Y chậm rãi xuất ra một khối ngọc tinh xảo được gói gọn trong bọc vải màu vàng để ở trước mặt, đợi cho bọn chúng nhìn đủ rồi y mới nhanh tay thu ngược trở về.
Thẩm Diệu Bằng vừa vươn tay muốn lấy đã thấy đồ kia biến mất nhất thời tức đến nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi!"
"Người đâu?" Y lạnh giọng nhắc lại, trên tay như có như không dùng thêm chút lực, thoạt nhìn y có thể sẽ bóp nát ngọc tủ chỉ trong nháy mắt.
Lão đạo yêu nãy giờ vẫn im lặng lại đột nhiên lên tiếng: "Khá khen cho một tên tiểu tử, dù đã rơi vào thế cùng cũng có thể trở tay chiếm thế thượng phong.

Đúng là nhân tài trăm năm khó gặp!"
Sắc mặt lão bỗng dưng hoà dịu, nét từ ái trên mặt hiện lên càng rõ nhưng ý xấu trong ánh mắt lão lại càng khiến cho người ta thêm ghê tởm.

Lão đã suy nghĩ kỹ, Triệu Quân Bằng này lão nhất định phải nuốt! Tuyệt không thể để cho y được sống!
Trên thế gian này yêu quái ăn thịt người để tu luyện tà đạo cũng không phải là thứ gì quá khó tìm, nhưng yêu quái mà muốn ăn thịt người nắm giữ Chân Long Chi Khí thì quả thật rất ít kẻ có thể thành công.

Đa phần tiểu yêu không biết tự lượng sức mình đều nhận lấy kết cuộc không thể siêu sinh.

Nhưng lão đạo yêu thì lại khác, thứ lão tu là nửa tà nửa chính, chưa biết chừng lão có thể tiếp cận được long khí thì sao? Vậy nên lão vô cùng muốn thử bởi long khí là một thứ còn hấp dẫn hơn bất cứ tinh hoa hay tinh hồn nào khác.

Chỉ cần có được long khí, cơ hội gia nhập hàng tiên ban tất nhiên không cần phải bàn cãi!
Triệu Quân Bằng hơi nhíu mày, một tia sáng loé lên trong mắt lão không may bị y nhìn thấu nhưng hiện tại y hoàn toàn không có kiên nhẫn để nghe lão nói nhảm: "Bớt sàm ngôn!"
"Ngươi! Đừng quên con gái ngươi vẫn còn nằm trong tay ta! Tốt nhất ngươi đừng vọng ngôn!" Thẩm Diệu Bằng nghe vậy tức giận mắng.
Lão đạo yêu bỗng dưng nở nụ cười, phất trần trong tay loé lên ánh sáng mờ nhạt, ba người trong nháy mắt đã đến chỗ bọn người Chỉ Nhi.

Xung quanh cành lá phờ phạc, hoàn toàn không một chỗ ẩn thân.

Vị trí quả nhiên vô cùng tốt.
"Chỉ Nhi!" Triệu Quân Bằng hơi kích động, y muốn tiến lên cứu nàng nhưng lại bị yêu binh ngăn cản, sắc mặt y trong nháy mắt liền trầm xuống, sương lạnh trong mắt hiện lên càng kịch liệt.

Triệu Chỉ Nhi là ai? Nàng là hạt minh châu là bảo bối trong lòng hắn! Là tiểu thư dịu dàng đáng yêu được chúng thuộc hạ kính trọng nhưng nay...bọn chúng là cái thá gì lại có thể đối xử với nàng như thế?
Thẩm Diệu Bằng dường như nghe được điều gì kinh đảm, hắn kinh ngạc hô to: "Ồ hoá ra nàng tên là Chỉ Nhi...!Chỉ Nhi...tên rất đẹp! Tên đẹp mà người cũng đẹp nữa! Nè họ Triệu, ngươi đặt tên cũng không tệ đâu!"
Triệu Quân Bằng càng nghe càng lạnh mặt, lần đầu tiên y không thể giữ được bình tĩnh mà gầm lên: "Thả người!"
"Đồ ta muốn đâu?"
Triệu Chỉ Nhi nghe được tiếng gầm phẫn nộ, nàng giương mắt nhìn xuống một khoảng xa xa, thanh âm yếu ớt nhẹ bẫng mang theo một chút vui mừng: "Nghĩa phụ!"
Du Cẩn Phong cũng lờ đờ mở mắt, nhưng người gã mong tìm đến giờ vẫn chưa xuất hiện, thế nhưng gã sẽ không thất vọng bởi gã tin tưởng người kia nhất định sẽ đến...
A Phàm.....
"Nghĩa phụ đừng..."
"Chỉ Nhi!"
Nhìn thấy sắc mặt nàng tái nhợt, lòng y bất giác càng thắt lại, trái tim khoẻ mạnh đột nhiên nhói lên theo từng nhịp đập.

Y cụp mắt, tay nâng cao ngọc tỷ: "Ngọc tỷ ở đây, thả người!"
"Ném qua đây!" Lão đạo yêu nói.
"Thả người trước!"
Ở bên này hai phía giằng co thì trong một góc khuất gần nơi trói Chỉ Nhi bỗng xuất hiện biến tượng.

Khinh Phàm theo thông đạo đã đào bươi đất ngoi lên, nhất thời nơi rìa vực thẳm đất đá mịt mù.
Trong lúc còn chật vật, hắn nghe được tiếng gọi mừng rỡ của người mình thương.
"Tên khốn kiếp ngươi tới rồi!"
Khinh Phàm không màng bụi đất lấm lem, hắn nhanh chân chạy tới bên cạnh gã, thần tình xúc động làm hắn quên hẳn mọi thứ: "Phong Nhi!"
Bên này động tĩnh tương đối lớn làm kinh động đám người ở phía bên kia.
Mặc dù Triệu Quân Bằng có thể nhìn thấy Triệu Chỉ Nhi nhưng khoảng cách vẫn rất là xa, ít nhất phải tốn một đường khinh công mới tới, thính giác y từ nhỏ vô cùng tốt nên mới có thể nghe thấy Triệu Chỉ Nhi nói gì, hơn nữa Triệu Chỉ Nhi cũng không phải thường nhân nên nghe được họ đối thoại cũng không có gì đặc biệt.

Mà thông đạo kia vốn đã được nàng làm phép che giấu, vậy nên lúc này Khinh Phàm bỗng dưng xuất hiện khiến cha con Thẩm Diệu Bằng trở tay không kịp.
Lão đạo yêu biết mình lại rơi xuống hạ phong nên bắt đầu giở trò mồm mép: "Triệu Quân Bằng ngươi! Khá khen cho ngươi không giữ lời hứa!"
Triệu Quân Bằng hơi hơi nhướn mày, trên mặt vẫn là một thần sắc lạnh lùng như cũ, y thuận tay đem khối ngọc cất trở lại vào tay áo sau đó ngẩng đầu nhìn hai cha con nọ: "Ta đã giữ lời.

Hắn không đi cùng ta."
Lão đạo yêu nghe vậy nhất thời câm nín.
"Ngươi...các ngươi! Tiểu yêu đâu, bắt bọn chúng cho ta!" - Thẹn quá hoá giận, lão đạo yêu cắn răng ra lệnh nhưng sau đó lão bỗng dưng trở nên bình tĩnh, khuôn mặt hiền từ với đầy vết chân chim lộ rõ ý cười: "Đừng vui mừng quá sớm!"
Đám yêu binh chia ra làm hai, một bên tấn công Triệu Quân Bằng, bên còn lại hướng Khinh Phàm đánh tới.

Nhất thời thế cục trở nên có chút mù mờ không rõ.
Khinh Phàm sẵn trường kiếm trong tay chuẩn bị nghênh đón, phía dưới thông đạo lại bắt đầu rục rịch, khói bụi đất một lần nữa bay lên mù mịt.

Đợi khi khói bụi qua đi, đội quân tinh nhuệ mười người vận giáp sắt trắng bạc bắt đầu xung phong chém giết.

Khinh Phàm thấy có người yểm trợ liền lui về phía sau cứu người.
"Chỉ Nhi! Phong Nhi! Ta đến cứu hai người!"
"Phàm thúc!"
Khinh Phàm vung trường kiếm trong tay muốn chém đứt dây trói nhưng lại bị Du Cẩn Phong ngăn lại: "Đừng chém! Nếu ngươi chém đứt sợi dây chỉ có thể cứu được một người!"
Khinh Phàm nghe vậy liền sửng sốt, ánh mắt dời lên sợi dây thừng dài nối nhau.

Mỗi người ở một đầu dây, nếu chém đứt dây cứu một người thì người còn lại sẽ rơi xuống vực mà chết!
Sinh mệnh lúc này giống như một cái cán cân, mất đi một quả nặng, bên còn lại sẽ chùng xuống.

Nhưng nếu thật sự là cái cân thì chỉ cần treo một quả nặng tương đương thì nó sẽ vẫn là một cái cân như cũ.

Còn đây...nếu quả thật phải chém, e là sẽ không thể cứu vãn được.
Du Cẩn Phong là người hắn yêu.

Triệu Chỉ Nhi là nghĩa nữ của ân nhân hắn và chính hắn cũng đã xem nàng như một đứa con ruột thịt...
Rốt cuộc hắn phải làm sao đây?
Cánh tay cầm kiếm của Khinh Phàm bất giác run rẩy, hắn ngoái đầu nhìn lại mười tinh binh đang dần dần ngã xuống rồi lại nhìn đến Triệu Quân Bằng đang chật vật chống đỡ yêu pháp của yêu nhân.

Ngay thời điểm này, không còn một ai có đủ bản lĩnh để giúp đỡ hắn ôm lấy một người...và lúc này đây, chính hắn sẽ phải tự mình chọn lựa.
"Khinh Phàm đừng manh động!"
Triệu Quân Bằng phân tâm dặn dò hắn, hơn ai hết y rất hiểu tầm quan trọng của Du Cẩn Phong đối với Khinh Phàm và cũng hiểu tình cảm của hắn đối với y và với con gái nhỏ.
Y không muốn hắn phải khổ tâm chọn lựa.

Y quyết định sau khi xử lý hai cha con, y sẽ cùng hắn, cùng nhau giải cứu người thân yêu của họ.

Y không hề mong muốn phải hy sinh một người để bảo toàn một người.

Bất kể, người bị hy sinh có là ai đi nữa.
Thẩm Diệu Bằng tung quạt Huyết Ngọc sấn đến cổ y, bên môi treo một nụ cười khinh miệt: "Lo cho bản thân trước!"
Mặc dù hắn rất mong muốn chiếm được Triệu Chỉ Nhi nhưng hiện tại tình hình đã khác, hắn cần phải bảo vệ mạng của mình trước.

Như lão cha đã nói: "Có mạng mới có thể chiếm được nhiều thứ!" Vậy nên, vì mạng sống, hắn đành phải hy sinh một mỹ nhân xinh đẹp...à không, là hai mới đúng!
Triệu Quân Bằng nóng ruột dẫn đến phân tâm, thật khó khăn né được một sát chiêu, y tiếp tục trấn định vung Quân Lăng kiếm tốc chiến tốc thắng.
Bỗng dưng y có một cảm giác vô cùng bất an.
Khinh Phàm nắm chặt trường kiếm trong tay, hắn cúi đầu hít sâu một hơi sau đó lại ngẩng lên, ánh mắt ảm đạm chạm nhau với đôi mắt tràn đầy lo lắng, hắn từ từ mở miệng.
"Phong Nhi, Quân Bằng là ân nhân cứu mạng ta.

Không có hắn sẽ không có ta của ngày hôm nay..."
Du Cẩn Phong nghe được, gã hơi rũ mi đáp lại: "Ta biết!"
"Phong Nhi, Chỉ Nhi...ta yêu ngươi nhưng cũng rất thương nàng..."
"Ta biết!"
"Phong Nhi, ta...có lỗi với ngươi..."
"Phàm thúc! Đừng!" Dường như đoán được ẩn ý của hắn, Triệu Chỉ Nhi hốt hoảng kêu lên.
Du Cẩn Phong bỗng dưng ngẩng đầu, gã nói:
"Tên khốn kiếp, ta biết, ta đều biết, ngươi không cần áy náy.

Trước đây ta rất ích kỷ nhưng từ khi gặp ngươi...ta mới thật sự hiểu được thế nào là bao dung, thế nào là yêu thương thật sự..."
"Phong Nhi..." cánh tay hắn bỗng nâng lên như muốn lau đi giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên gương mặt trắng nhợt của gã nhưng chung quy, hắn không thể nào chạm tới được.
"A Phàm, nếu hôm nay ngươi...ngươi không cứu Chỉ Nhi có lẽ ta sẽ hận ngươi cũng nên.

Chỉ Nhi...là một cô bé đáng thương.

Nàng cũng là niềm an ủi duy nhất của lão Triệu.

A Phàm, ta, ta sẽ không trách ngươi!"
Đây là lần đầu tiên gã gọi hắn hai tiếng "A Phàm" thân thiết, và có lẽ cũng là lần cuối cùng.
Khinh Phàm phờ người tiến dần tới chỗ Triệu Chỉ Nhi, hắn vươn một tay ôm lấy chân nàng, tay còn lại giơ kiếm vung lên: "Phong Nhi, sau khi tiêu diệt được yêu nhân, ta sẽ xuống dưới tìm ngươi, có được không? Đợi ta...không được bỏ đi...Phong Nhi nghe rõ không? Nếu không tìm được ngươi, ta sẽ rất đau khổ...Ngươi...nhất định phải chờ ta!"
"Phàm thúc đừng mà!" Triệu Chỉ Nhi rơi lệ, nàng giãy giụa muốn thoát ra nhưng cánh tay Khinh Phàm lại ôm rất chặt.
Trong màn nước mắt, bên môi gã không nén được nở nụ cười: "Được, ta sẽ đợi ngươi!"
Một kiếm xé không mà đến, Khinh Phàm nhắm mắt chặt đứt sợi dây, hắn dùng hết khí lực ôm Triệu Chỉ Nhi lăn xa vào trong đất, bóng người kia cũng theo đó mà rơi tự do xuống, mất tăm tích.
"Cẩn Phong thúc thúc!"
"Chỉ Nhi, con ở yên chỗ này!"
Khinh Phàm tháo dây trói cho nàng, để nàng ngồi bên một đám cỏ dại sau đó hắn xiết trường kiếm trong tay lao vào giữa vòng chiến đánh bay những yêu nhân đánh hoài không chết kia, hệt như một cái xác.

Trái tim hắn đã chết từ lúc Du Cẩn Phong rơi xuống vực.

Giờ đây hắn chỉ muốn nhanh chóng giải quyết đám yêu nhân, sau đó...nhanh một chút đến tìm gã.

Hắn biết gã ở đó một mình chắc chắn rất sợ hãi...
Phong Nhi....
Triệu Chỉ Nhi ngồi yên một góc chậm rãi quan sát, nàng phát hiện những yêu nhân kia hoàn toàn không có thực thể mà chẳng qua chúng chỉ là một cái bóng nhưng lại có thể đánh ra chiêu thức thật, mà một cái bóng thì làm sao phàm nhân có thể tiêu diệt? Triệu Quân Bằng có long khí hộ thân thì chúng không dám tấn công nhưng Khinh Phàm thì lại khác.

Nàng biết lão đạo yêu kia cố tình tạo ra ảo ảnh là muốn để cho chúng tiêu hao thể lực của hai người bọn họ, cách giải quyết cuối cùng chỉ có thể dùng chút pháp thuật mà thôi!
Chút pháp thuật này hiện tại đối với nàng cũng không tính là quá khó khăn bởi nàng có thể mượn linh lực phát ra từ Bảo Mệnh Châu.

Triệu Chỉ Nhi nhẩm thầm khẩu quyết, trên thinh không truyền đến một cơn gió lạ mang theo hương hồng hoa thơm ngát đánh tan ảo ảnh của lão đạo yêu.
Lão đạo yêu trợn mắt nhìn pháp thuật mình bị phá giải, mi tâm nhăn chặt lại: "Kẻ nào?"
Thật lâu sau vẫn không lời đáp lại, lão đạo yêu bức bối vô cùng.
Triệu Quân Bằng nhân cơ hội vung kiếm chém rách tay áo Thẩm Diệu Bằng, hắn thức thời thu quạt lùi lại một bên.

Y cùng Khinh Phàm thu kiếm, vừa phòng bị vừa đi về phía Chỉ Nhi.
"Chỉ Nhi!"
"Nghĩa phụ!"
"Chỉ Nhi, con cảm thấy thế nào?"
"Con không sao, nghĩa phụ!"
Khinh Phàm đứng chắn trước hai người, trường kiếm buông thỏng xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai cha con lão đạo yêu.
Thẩm Diệu Bằng biết mình thất thế liền tìm cách đả kích: "Triệu Quân Bằng ngươi đúng là thật ngu ngốc! Thứ mà ta đã dùng qua ngươi lại còn chật vật cứu về! Thật sự quá đáng thương!"
"Thẩm Diệu Bằng ngươi!" Triệu Chỉ Nhi tức giận hét.
Triệu Quân Bằng quay phắt đầu, ánh mắt sắc lạnh khiến hắn phát run: "Lặp lại lần nữa xem!"
Thẩm Diệu Bằng dù sợ nhưng cũng không có ý chịu thua, hắn vẫn cứ giữ cái chân lý muôn thuở của kẻ ác 'ăn không được phải phá cho hư'!
"Sao? Trong tay ngươi nắm giữ bảo bối mà không biết thưởng thức, nay ta thay ngươi thực hiện ngươi không được vui à? Ta nghĩ cũng không nghĩ lại có người ngu ngốc như ngươi! A! Hay là ngươi - không - được?" - Thẩm Diệu Bằng một mình tự suy tự diễn: "Hèn chi, mỹ nhân đầy ắp tam cung lục viện mà ngươi cũng chưa từng chạm tới! Thật sự quá đáng thương rồi!"
Triệu Chỉ Nhi giận đỏ mặt, nàng hận không thể lập tức ra tay bóp chết hắn nhưng may là nàng vẫn còn giữ được lý trí, nàng là tiên, không thể sát sinh, nhất là hắn lại có một nửa con người.

Nàng cũng không quan tâm suy nghĩ của y đối với mình mà chỉ tập trung bảo vệ 'danh tiếng' của y.
"Không được sỉ nhục nghĩa phụ ta!"
"Tiểu mỹ nhân sao lại như vậy nha, nàng lẽ ra phải bênh vực ta mới đúng!"
"Đáng chết!" Lưỡi Quân Lăng kiếm vung lên, Thẩm Diệu Bằng sợ hết hồn giơ quạt huyết ngọc chống đỡ.
"Ha hả, thẹn quá hoá giận!"
"Câm miệng!"
Kiếm khí xé không mà đến, quạt Huyết Ngọc nháy mắt bị chém làm hai nửa, Quân Lăng kiếm càng lúc càng áp sát đến mức Thẩm Diệu Bằng muốn xoay người bỏ chạy, miệng há ra kêu cứu mạng.
Triệu Chỉ Nhi vẫn còn thắc mắc tại sao lão đạo yêu lại đứng yên bất động thì bỗng nhiên một chưởng phong mang yêu lực lao về phía y.

Sắc mặt lão đạo yêu kinh hỷ nhìn quả cầu lớn dần dần tiến đến.

Chẳng bao lâu nữa...lão sẽ có thể chiếm được long khí! Lão sẽ thành tiên!
"Nghĩa phụ cẩn thận!"
Lúc Khinh Phàm ý thức được thì hắn đã không còn kịp ra tay nữa, Triệu Chỉ Nhi không biết từ lúc nào đã lao ra chắn trước chưởng phong.
Trước khi chưởng phong xé không lao đến, nàng niệm pháp quyết lấy kiện xiêm y trắng bạc khoát lên người Triệu Quân Bằng, thế nên y hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi phần yêu lực kia mà thân thể nàng hoàn toàn để mặc yêu lực trong chưởng phong kia tàn phá.

Lục phủ ngũ tạng 'bùng' một tiếng vỡ nát, khí huyết cuồn cuộn nơi ngực khiến nàng không ngừng ho ra máu, làm ướt đẫm trường bào trắng của y, nhuộm một mảng đỏ tươi lên chiếc áo Thiên Tàm Ti mới dệt.
Trong ánh mắt bàng hoàng nhấn lên sắc đỏ của Triệu Quân Bằng, nàng nén lại cơn ho đầy máu, đôi môi tái nhợt yếu ớt cử động: "Thật...thật là...bẩn...bẩn áo...nghĩa phụ..."
"Chỉ Nhi! Chỉ Nhi! Đứa ngốc! Chỉ Nhi!" Y run rẩy ôm lấy thân thể hư nhược của nàng, giờ phút này cái gì ngôi vị, cái gì yêu quái, cái gì nguy hiểm y đều không mang đến nữa.
"Nghĩa...nghĩa phụ...áo này...khụ...người nhất định...nhất định...phải giữ...phải giữ!"
Cứ mỗi lần mở miệng nói, nàng lại ho ra một búng máu, Triệu Quân Bằng run rẩy nâng tay che miệng của nàng, tay còn lại không ngừng truyền chân khí mong có thể chữa được phần nào thương tích, giúp nàng cầm cự lâu hơn: "Chỉ Nhi, đừng nói, đừng nói nữa...!Chỉ Nhi...nhất định, con sẽ không có chuyện gì đâu!"
Bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng nâng lên gạt tay y, ánh mắt nàng long lanh ánh nước: "Nghĩa phụ...không được...!Chỉ Nhi không được...phải nói...nghĩa phụ, người...nhất định phải...phải sống thật tốt...sống cả phần Chỉ Nhi...người phải làm...làm một minh quân!"
Triệu Quân Bằng run rẩy nắm lấy bàn tay ái nữ nhẹ nhàng áp lên mặt mình, ngón tay nàng giật giật, vô tình chạm phải một dòng chất lỏng ấm áp...
Là nước mắt...
Là nước mắt của Triệu Quân Bằng....
Là ai nói đế vương không có tình cảm? Đó chẳng qua cũng vì họ không cách nào thể hiện nó ra mà thôi!
Đế vương nào phải vô tình
Đế vương nào phải như đời thường chê!​
"Chỉ Nhi, đừng rời bỏ nghĩa phụ có được không? Nghĩa phụ không muốn mất Chỉ Nhi! Chỉ Nhi!"
"Nghĩa phụ...hứa với...hứa với Chỉ Nhi...người nhất định...phải sống thật tốt...làm một...minh quân...hứa với Chỉ Nhi...được không?"
Không cách nào ngăn cản nước mắt của chính mình, từng giọt nước lấp lánh chậm rãi rơi xuống gương mặt tú lệ mà trắng bệch kia, Triệu Quân Bằng nặng nề gật đầu đáp ứng: "Được, nghĩa phụ hứa với Chỉ Nhi.."
Nhận được đáp án mong muốn, Triệu Chỉ Nhi vô lực nhắm mắt, bàn tay được y nắm chậm rãi trượt xuống, hơi ấm trên thân thế như bị ngoại lực rút cạn, từng chút một trở nên vô cùng lạnh lẽo....
"Chỉ Nhi!"
Nàng đã đi thật rồi!
"Chỉ Nhi!"
Không còn ai đáp lại lời y nữa...
"Chỉ Nhi mau tỉnh dậy đi! Đừng ngủ nữa!"
Gương mặt xinh đẹp vẫn im lìm nhắm mắt, nàng xác thực đã rời đi...
Khinh Phàm thật sự không thể tin tưởng vào mắt mình, hắn lê bước đến gần, mũi kiếm kéo trên đất vẽ nên một đường thật dài...
"Chỉ Nhi, con có nghe thúc thúc gọi không?"
Chỉ Nhi...!Phong Nhi...cuối cùng ta cũng không thể bảo vệ được hai người!
Triệu Quân Bằng từ trong đau thương dần dần thức tỉnh, y khom người đặt lên xác chết lạnh lẽo như băng một nụ hôn ấm áp: "Chỉ Nhi, nghĩa phụ sẽ thay nàng trả thù!"
Giao nàng cho Khinh Phàm trông giữ, Triệu Quân Bằng thong thả đứng dậy, tay giơ lên đem kiện xiêm áo thêu hình rồng mặc vào hoàn chỉnh.

Kiện xiêm y rất đẹp tiếc là y không có tâm trạng để nhìn nó.

Vết máu đỏ tươi kéo dài xuống thân áo trông như một con suối đỏ rực, thần sắc y vốn lạnh nay càng trở nên tàn khốc, trong đôi đồng tử không tìm được một tia ánh sáng nào nữa.

Giờ đây y chỉ còn biết...báo thù!
Quân Lăng kiếm vô tình vung lên, chưa đợi Thẩm Diệu Bằng hét lên đã bị kiếm khí cắt đứt làm hai mảnh.

Long khí cuồn cuộn bị lão đạo yêu khuấy động giờ đã bùng lên, âm thầm vận chuyển theo lưỡi kiếm Quân Lăng, mắt thường không thể nhìn ra được.
Sắc mặt lão đạo yêu bỗng chốc tái xanh, long khí này là....!Thần Long Chi Khí! Lão thật sự không thể ngờ được!
"Tất cả các ngươi đều phải đền mạng cho con gái của ta!"
Long khí bao bọc quanh thân tạo nên một lớp kết giới vững chắc, thậm chí còn vững vàng hơn cả áo giáp Thiên Tàm Ti, tất cả yêu pháp mà lão đạo yêu đánh ra đều hoá thành hư không, tan vào mây khói.

Chẳng mấy chốc mà lão đã trở nên chật vật, toàn thân bê bết những máu nhưng lão lại không thể chết được.
Người phàm không thể giết được lão huống chi Triệu Quân Bằng lại không hề biết vận dụng long khí của mình trong mỗi lần xuất chiêu.

Vì thế mà đến tận bây giờ lão vẫn còn sống, dù hơi thở vô cùng yếu ớt...
"Tại sao ngươi không chết đi! Tại sao ngươi không chết! Aaaaa!"
"Ha ha ha, ngươi căn bản không thể giết được ta ha ha ha! Phàm nhân yếu ớt!"
"Thiên đường có lối ngươi không đi.

Địa ngục không cửa lại muốn vào.

Thụ yêu, ngươi còn không nhận ra lỗi lầm sao?"
Trên thinh không bỗng vang lên tiếng nói của một người, thanh giọng uyển chuyển vọng lại trong không gian như một loại pháp chú mang sức mạnh vô hình.
"Ai? Xuất hiện đi! Đừng giả thần lộng quỷ!" Lão đạo yêu trợn mắt.
"Ta là chủ nhân của toà núi này! Trong khoảng thời gian ta đi vắng ngươi đã lợi dụng nơi đây thực hiện mưu đồ đen tối của mình, muốn gây bất lợi với minh quân.

Đúng là không biết sống chết!"
Minh quân là cái dạng muốn giết liền có thể giết, muốn ăn liền có thể ăn sao? Dù không bị long khí đàn áp thì cũng sẽ bị trời phạt không xa.

Ham hố cái gì chứ?
Giữa trời, cánh hoa rơi rụng, Hồng Hoa tiên tử đeo mạng che hồng phấn đáp xuống từ thinh không, nốt chu sa trên trán rực lên như ánh lửa.
Phải...nàng che mặt.
Bởi dung mạo nàng rất giống Triệu Chỉ Nhi đã chết...
Nàng không muốn để Triệu Quân Bằng nhận ra..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui