Tình Địch Chúng Ta Làm Bạn Đi

Sau bữa cơm tối, em trai Lý đang chơi trò chơi, mẹ Lý đang xem TV.

Đúng lúc trong TV xuất hiện một mẩu tin tức: "Mạch Vĩnh giải bày đầy nước mắt trước công chúng: Chúng tôi không phải yêu quái."

"Mẹ, có phải anh ta rất đáng thương không?"

Lý Tiêu đột nhiên hỏi.

"Ai?"

Mẹ Lý không kiên nhẫn hỏi lại.

"Mạch Vĩnh đó......"

Giọng Lý Tiêu nhỏ dần.

"Đáng thương chỗ nào? Không thấy người ta vẫn sống tốt đó sao? Xớ, tin tức này thật không có nghĩa, để ta xem xem [ Khổ nương ] đã có chưa......"

Mẹ Lý nói, đổi kênh truyền hình.

Lý Tiêu trầm mặc hồi lâu, cẩn thận dè chừng hỏi: "Mẹ cảm thấy người giống như Mạch Vĩnh...... thế nào?"

Mẹ Lý trầm mặc hồi lâu, mới trả lời: "Cũng có người tốt, cũng có người xấu, dù sao cũng là người."

Lý Tiêu vừa nghe, cảm giác có hi vọng, lại nói: "Nếu như thằng nhóc kia sau này mang bạn trai về......"

"Nó dám! Mẹ sẽ làm thịt nó. Sinh con trai không tìm vợ lại tìm chồng về, vậy còn không bằng nuôi con gái."

Mẹ Lý lên tiếng ngắt lời nói.

Thấy mặt Lý Tiêu đầy sợ hãi, mẹ Lý lại nói: "Trước đây mẹ không nói với con. Con biết ông ngoại trước của con chết thế nào không?"

Lý Tiêu nuốt nước miếng một cái: "Chết thế nào? Không phải nói là nghèo khổ, đói chết sao?"

Mẹ Lý vỗ hắn một chút: "Nghèo khổ là chuyện từ năm nào rồi, con cũng tin? Ông ngoại trước chính là người giống như Mạch Vĩnh vậy. Hơn nữa đặc biệt không tốt, đánh vợ đánh con. Con vốn có cậu cả, còn nhỏ đã chết yểu, chính là do ông ta làm hại. Sau này bà ngoại con không chịu nổi, lấy dao phay......"

Mẹ Lý nói xong khoa tay múa chân với phía dưới Lý Tiêu một chút. Lý Tiêu sợ tới mức vội vàng kẹp chặt hai chân, che bộ vị quan trọng.

"Cho nên bà ngoại con đặc biệt ghét người giống như Mạch Vĩnh. Nên trước mặt bà đừng nói đến chuyện này, bằng không bà vẫn còn đang khỏe mạnh, tuyệt đối sẽ cầm dao phay, chém một cái."

Mẹ Lý nói xong cảnh cáo nhìn Lý Tiêu một cái, rồi sau đó lại chuyển lực chú ý chuyển đến trên TV.

Lý Tiêu cảm thấy mẹ mình tuyệt đối di truyền khí phách của bà ngoại, nếu mà biết hắn thích con trai, nói không chừng cũng giơ dao phay lên với hắn.

Ngay lúc Lý Tiêu lo lắng hãi hùng, ba Lý vẫn luôn im lặng lại mở miệng, vỗ vỗ vai hắn: "Lần trước con mở cho em con xem cái kia, bị đánh thảm như vậy, biết rõ nguyên nhân rồi chứ? Con mở cái khác đã không bị đánh dã man như vậy."

Cái này tính là an ủi sao? Lý Tiêu lau mồ hôi lạnh trên trán. Tạm thời tính đi.

Ba Lý lại mở miệng: "Nhưng mà sao đột nhiên con lại nói chuyện này với mẹ?"

"À? Ha ha ha...... Chỉ là con nhìn thấy tin tức nên có chút tò mò cái nhìn của mọi người thôi, ha ha ha......"

Lý Tiêu cười gượng, không ở lại nữa, xám xịt trở về phòng mình. Đột nhiên cảm giác áp lực như núi.

Rất rõ ràng, lần thử với người trong nhà này, kết quả rất không như ý. Lý Tiêu cảm thấy đối với người trong nhà chỉ có thể từ từ tính, không thể nóng vội.

Thời gian nhoáng một cái, năm ngày trôi qua. Lý Tiêu đột nhiên nhận được điện thoại của bạn gái cũ.

Mọi chuyện cũng đơn giản, bạn trai trước của bạn gái cũ kết hôn mời cô ấy tham gia hôn lễ. Người bạn trai trước này lớn hơn cô ấy tám tuổi, bây giờ kết hôn cũng không tính là sớm. Hai nhà vốn cũng là hàng xóm, cho dù không có mối quan hệ trước đó, cũng nên có qua có lại. Nhưng cô ấy cảm thấy quá khứ quá mất mặt, cho nên muốn Lý Tiêu đi với mình.

Lý Tiêu cảm thấy mình đã là người có gia đình, tuy rằng bây giờ còn không chính thức xác định quan hệ, nhưng vẫn là muốn tránh hiềm nghi. Cho nên Lý Tiêu uyển chuyển từ chối.

Chu Manh Manh mặc kệ, giọng đột nhiên mang theo nghẹn ngào: "Anh rõ ràng đã hứa hẹn qua, khi nào nghỉ, em muốn đi đâu anh đều theo với em...... Cho dù đã chia tay rồi, đây là yêu cầu cuối cùng của em, anh cũng không thể đồng ý sao?"

Lý Tiêu tỏ vẻ hắn quả thật hình như có hứa hẹn qua loại chuyện này. Nhất thời có chút đau đầu. Nghe giọng Chu Manh Manh, giống như muốn khóc thật, là một người con trai không kháng cự lại nổi nước mắt, hắn lại càng khó nói ra lời từ chối.

"Vậy được rồi, chỉ một lần này thôi, lần sau không được lấy lý do này nữa."

Cùng lúc đó, Chu Dịch Hàng nhận được điện thoại của công ty, có một chuyện gấp cần anh tự mình giải quyết, cho nên cùng Chu Dịch Phàm về nước sớm. Thật đúng lúc, Chu Dịch Phàm vừa về nước, liền nhìn thấy Lý Tiêu đi với bạn gái cũ.

Chu Dịch Phàm lúc ấy đang ngồi trên ô tô đi về nhà thì nhìn thấy Lý Tiêu. Khi đó trên đường tắc xe, Chu Dịch Phàm vừa xuống máy bay, có chút mỏi mệt, buồn ngủ. Vốn định nhắm mắt một lát, đột nhiên nhìn thấy Lý Tiêu và Chu Manh Manh đứng ở giáo đường bên kia đường. Lý Tiêu mặc tây trang, Chu Manh Manh mặc váy trắng. Dưới ánh nắng ban mai, Chu Manh Manh thân mật kéo tay Lý Tiêu, cười ngọt ngào. Bọn họ thoạt nhìn cực kỳ xứng đôi, kim đồng ngọc nữ, trời sinh một đôi.

Hình ảnh tốt đẹp này, lại chỉ làm cho Chu Dịch Phàm cảm thấy muốn tự tay vò nát, xé nát, cắt nát. May mà cậu khắc chế chính mình, không có làm ra hành động. Dù sao cũng đều là người trưởng thành, có thể nào còn xúc động giống như hai năm trước, khiến mình giống như người điên, giống tên hề.

Khi đó Chu Dịch Hàng vừa nói chuyện điện thoại xong, thấy cảm xúc của em trai không tốt, quan tâm hỏi: "Sao thế?"

Chu Dịch Phàm không nhìn ra ngoài cửa sổ nữa. Ô tô một lần nữa khởi động, cậu mới lắc đầu: "Không có gì, chỉ là có chút mệt."

Chu Dịch Phàm vừa về nhà liền nhốt mình trong phòng. Nhẫn cả một buổi chiều, vẫn là nhịn không được, gọi điện thoại cho Lý Tiêu. Đáng tiếc điện thoại Lý Tiêu đã ngoài vùng phủ sóng.

Tắt điện thoại, vừa mới chuẩn bị ném di động đi, di động lại vang lên. Điện thoại biểu hiện, đúng là người đã lâu không liên lạc, Bạch Diệp Hạnh.

Sau khi Bạch Diệp Hạnh kết hôn, thì không gọi một cuộc điện thoại nào nữa. Lần này đột nhiên gọi đến, sẽ không là vì mình đánh em trai cậu ta, gọi đến để chất vấn đó chứ? Tuy rằng mình đánh Bạch Diệp Chỉ, sau này cũng đưa nó đi bệnh viện. Huống chi, ngay từ đầu người sai là Bạch Diệp Chỉ.

Lại nói tiếp, Chu Dịch Phàm cũng không biết Bạch Diệp Chỉ vì sao từ xa đặc biệt đến trường cậu gây rối. Nhưng mà nghe anh trai nói, Bạch Diệp Hạnh quyết định bỏ quyền thừa kế gia sản, Bạch Diệp Chỉ rốt cuộc không sống cuộc sống nhị thế tổ như trước được nữa, bắt đầu bị buộc học tập quản lý sự vụ gia tộc, mới giận chó đánh mèo với cậu.

Chu Dịch Phàm cảm giác mình rất oan uổng, Bạch Diệp Hạnh đã chia tay với cậu hai năm rồi. Bây giờ lại tuyên bố bỏ quyền kế thừa, liên quan gì tới cậu chứ?

Tâm tư có chút nặng nề, cuối cùng Chu Dịch Phàm vẫn nhận điện thoại.

"Dịch Phàm, là tôi."

Giọng nói từ tính khàn khàn của người kia truyền tới, rõ ràng là đã từng quen thuộc nhất, bây giờ lại chỉ cảm thấy xa lạ.

Chu Dịch Phàm im lặng một lát, mới dùng một tiếng đáp lại: "Ừ."

"Tôi muốn gặp cậu."

Nói ra những lời này dường như cần rất nhiều dũng khí, Chu Dịch Phàm thậm chí có thể nghe được tiếng thở dài yếu ớt, như có như không.

Lần này im lặng lâu hơn. Chu Dịch Phàm nghĩ không ra lý do gì để gặp Bạch Diệp Hạnh.

"Xin cậu, tôi muốn gặp cậu, ở chỗ nào cũng được."

Phát hiện Chu Dịch Phàm chần chờ, giọng nói trong điện thoại mang theo cầu xin. Chu Dịch Phàm chưa bao giờ thấy qua Bạch Diệp Hạnh ăn nói khép nép như vậy. Bạch Diệp Hạnh rất giống anh cậu, ôn nhu, nhưng trong xương đều mang theo độc hữu cường thế và kiêu ngạo, điều này làm cho bọn họ cho dù có ở trước mặt người yêu cũng rất khó buông xuống tư thái.

Rất khó buông xuống tư thái, rất kiêu ngạo. Nhưng khi yêu đã sâu đậm, sẽ nguyện ý thay đổi. Khi đó Bạch Diệp Hạnh là có thể vì cậu mà cam tâm cúi đầu, thậm chí nguyện ý yêu, thừa nhận mình yêu đối phương.

Đáng tiếc rõ ràng yêu sâu đậm như vậy, Bạch Diệp Hạnh cũng vẫn lựa chọn buông tay, kết hôn với một người khác.

Chu Dịch Phàm cuối cùng vẫn là đồng ý gặp Bạch Diệp Hạnh. Thời niên thiếu không hiểu chuyện, chỉ biết giữ lấy. Thật sự đến lúc yêu một người, mới biết được giữ không được đau khổ như thế nào. Bạch Diệp Hạnh vẫn còn cảm tình với mình, gặp nhau một lần, để có kết thúc tốt nhất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui