Hạ Tây Châu mở mắt ra.
Tôn Vi Giai để điện thoại di động xuống, nói: "Thầy Thẩm nói muốn đến công ty đưa cơm cho ngài."
Hạ Tây Châu ngẩn người, hắn vừa mới đến thành phố khác công tác, đang chuẩn bị quay về công ty mở họp, hắn hỏi: "Chúng ta còn bao lâu thì đến công ty?"
Tài xế nói: "Không tắc đường, còn bốn mươi phút nữa."
Tôn Vi Giai hỏi: "Chủ tịch Hạ, hay là tôi gọi người đi đón? Hay là tôi gọi lại từ chối..."
Cô luôn giỏi đoán tâm lý chủ tịch Hạ nhất, mà không bao gồm tình cảm riêng tư.
Hơn nữa, cô cũng rất đói bụng, hi vọng Thẩm Tư Phi có thể đánh thức lương tri của chủ tịch Hạ cuồng công việc này.
Hạ Tây Châu gật đầu đồng ý, dù là ai vào lúc công tác bận rộn bụng đói cồn cào có người đến đưa bữa ăn tình yêu cũng sẽ không từ chối.
Hắn gọi lại, Thẩm Tư Phi nói: "Giờ anh nghe điện thoại được rồi à? Không bận sao?"
Hạ Tây Châu: "Đang trên đường về công ty, em muốn tới công ty?"
Thẩm Tư Phi: "Trợ lý Tôn nói cho anh hả, vừa vặn tôi không có việc gì, tiện đường ra đi dạo, nếu như anh không ngại thì nhắn địa chỉ công ty của anh cho tôi.
Tôi chỉ biết địa chỉ trên danh thiếp của anh."
Hạ Tây Châu hỏi: "Tôi bảo người tới đón em."
Thẩm Tư Phi từ chối, qua hai phút, Hạ Tây Châu nhắn định vị công ty cho cậu.
Bởi vì đã thi xong môn Toán, Thẩm Tư Phi không có việc gì nên rảnh rỗi, ở nhà cũng chỉ chơi điện thoại, cậu đi ra ngoài hóng gió một chút.
Hạ gia làm giàu ở Trung Quốc, sau đó ông Hạ ra nước M an dưỡng mới chuyển trọng tâm ra nước ngoài, nắm bắt được cơ hội, cho nên thăng hạng rất nhanh, bước vào hàng đầu thế giới, chủ yếu rất có trình độ về mặt khoa học kỹ thuật và tài chính.
Trong văn phòng ở tòa nhà cao tầng.
Bóng đêm tối tăm, bên trong lại long lanh như ban ngày, mặt đất đá hoa cương và thiết kế bàn dài phô ra vẻ cao cấp, sạch sẽ.
Thẩm Tư Phi đi tới quầy lễ tân, cô gái lễ tân vội lật ghi chép ra, hỏi: "Xin hỏi ngài là Thẩm Tư Phi Thẩm tiên sinh ạ?"
Thẩm Tư Phi gật đầu: "Tôi tới tìm chủ tịch Hạ."
Cô gái đưa cậu đến phòng nghỉ ngơi: "Trợ lý Tôn đã gọi điện thoại báo, nhưng chủ tịch Hạ vẫn chưa về, xin ngài chờ một chút."
Đây là một căn phòng tiếp khách khá nhỏ, có mấy chiếc ghế sofa, bàn gỗ cổ điển màu đỏ, sạch sẽ, hiệu quả cách âm cũng tốt.
Thẩm Tư Phi tìm một chỗ ngồi xuống.
Sau một chốc, lại có người đẩy cửa vào, Thẩm Tư Phi ngẩng đầu, sửng sốt.
Thẩm Khiết bưng cốc nước trà, cũng sững sờ tại chỗ, "...!Anh?"
Thẩm Khiết ở đây thực tập, trước khi chuyển chính thức chỉ là nhân lực lao động giá rẻ mà thôi, chỉ cần có người gọi, chuyện gì cũng phải làm.
Cô để cốc nước lên bàn, phát ra một tiếng va chạm cực lớn.
Ánh mắt Thẩm Tư Phi đảo qua chén nước kia, quyết định không uống.
Cậu cau mày: "Cô thực tập ở đây?"
Vẻ mặt Thẩm Khiết cũng chẳng hề dễ chịu gì, hỏi: "Còn chuyện gì nữa không, nếu không có thì tôi đi trước."
Thẩm Tư Phi nghĩ đến Thẩm gia, bỗng nhiên nhớ đến chuyện sắp phải truy đòi di sản của Thường Mân, sắc mặt lạnh nhạt, cũng không nhiều lời.
Thẩm Khiết giận hờn đi ra ngoài.
Bởi vì bận rộn cả ngày nên sắc mặt cô rất kém cỏi, ngay cả trang điểm cũng không che nổi.
Chị em cùng thực tập với cô chạy tới hỏi, "Người vừa rồi đẹp trai ghê, lúc cậu vào đưa nước có nói chuyện gì không?"
Thẩm Khiết buồn bực nói: "Không có! Anh ta là Omega!"
Chị em thấy có vẻ cô rất tức giận, đi luôn, lòng thầm nói: Đại tiểu thư.
Trong nhà đã xảy ra chuyện lớn, tuy rằng Thẩm Hoa Hạo cứ lừa dối mãi, cô lại nghe được từ miệng quản gia không ít.
Cô vô cùng khiếp sợ với hành động của Lý Thiến.
Cô chỉ thấy thủ đoạn hào môn trên tivi, chưa bao giờ nghĩ tới lại xảy ra ở cạnh mình.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Cô không biết nên đối mặt với người nhà mình thế nào, trốn tránh mấy ngày, chỉ có thể vờ như thể không biết gì cả.
Sau đó, cô biết chuyện Hạ Tây Châu trở thành bạn trai của Thẩm Tư Phi, lòng càng khó có thể tiếp thu.
Người anh trai này của cô về phương diện này luôn đặc biệt được trời cao ưu ái.
Đơn giản là tướng mạo và tư thái cao cao tại thượng kia tương đối hấp dẫn người ta mà thôi, còn tính tình, không có khả năng có người thích anh ta.
Lần này cậu tới công ty, cô càng không biết cậu tới làm gì, nhất định không phải là chuyện gì tốt.
Thẩm Khiết suy đoán trong lòng.
Thế nhưng khi cô nhìn thấy Hạ Tây Châu đưa người vào thang máy chuyên dụng, trong lòng nhất thời vừa chua xót vừa phiền.
Cô ở đây chịu đựng hơn hai tháng cũng không thể chuyển lên chính thức, ngày nào cũng ở tầng một làm công việc khô khan tẻ nhạt, căn bản chẳng có chút xíu cơ hội giao lưu với Hạ Tây Châu nào!
...
Thẩm Tư Phi đã đợi gần mười phút.
Tôn Vi Giai thả văn kiện lên bàn làm việc, lập tức lui xuống, vừa đói bụng vừa mệt mà cũng kích động, cũng không muốn nhắc nhở sếp nửa tiếng nữa còn có cuộc họp.
Làm thế thì hiển nhiên quá không thông tình đạt lý.
Xem dáng vẻ chủ tịch Hạ ôn hòa lại ân cần thế kia, là vợ sếp hả?! Chắc đúng rồi!
Thẩm Tư Phi so sánh phòng khách nhỏ và văn phòng chủ tịch, quả thực chật chội hơn nhiều.
Không gian rộng rãi, ghế sofa bóng loáng, sàn nhà càng sáng hơn, từng hàng sách trên giá chỉnh tề, cách cửa sổ sát đất có thể quan sát cảnh đêm cả thành phố.
Thành phố S rất phồn hoa.
Thẩm Tư Phi chỉ nhàn nhạt liếc mắt một lần rồi được hắn dẫn vào phòng nghỉ ngơi, bên trong có phòng tắm và các thiết bị khác.
Hạ Tây Châu cởϊ áσ khoác âu phục, hỏi: "Sao đột nhiên em lại tới đây?"
Thẩm Tư Phi khôi phục trấn định, đứng cạnh bàn, dọn đồ cho hắn, "Đưa cơm cho anh.
Anh chưa ăn cơm tối, không đói bụng sao?"
Hạ Tây Châu nhíu mày, "Hôm nay tâm tình tốt?"
Mùi cơm tung bay ra.
Bởi vì phòng nghỉ ngơi chỉ có một bàn và một ghế, bị Hạ Tây Châu chiếm dụng, Thẩm Tư Phi chỉ có thể ngồi trên giường nghỉ ngơi.
Bởi vì có chút căng thẳng nên cậu cúi đầu nghịch điện thoại, "Hôm nay thi đại học, thi xong Toán rồi, buổi tối tôi không có việc gì làm."
Hạ Tây Châu: "Vậy là sắp được nghỉ hè à?"
Thẩm Tư Phi lắc đầu: "Ngày mai phải đi trực ban.
Nhưng sắp rồi, năm nay không đi chấm thi, chắc tôi có kì nghỉ tám mươi ngày."
Hạ Tây Châu cười nói: "Nghỉ lâu như vậy? Tôi làm sếp cũng ước ao em.
Lúc trước nghỉ hè em làm gì?"
Thẩm Tư Phi: "Trước kia thì đi làm thêm, những lúc khác đến bể bơi và đi giải trí.
Ngày thả lỏng kì thực trôi quá rất nhanh, bởi vì quá ung dung nên nghỉ hè chớp mắt một cái đã trôi qua."
Hạ Tây Châu nhíu mày: "Cho nên cuộc sống càng khổ, nhìn lại càng dài dằng dặc.
Mà mọi người luôn cho là khổ, kỳ thực không chú ý tới nhẹ nhõm suиɠ sướиɠ."
Thẩm Tư Phi thở dài nói: "Chủ tịch Hạ, tôi thấy anh rất có tiềm lực làm nhà Triết học đấy."
Hạ Tây Châu không lên tiếng.
Cứ lặng lẽ như vậy, chỉ muốn người này ở bên cạnh, có mùi sữa thơm trong veo quẩn quanh, tựa hồ rất làm người suиɠ sướиɠ.
Hai ngày trước hắn bận đến hừng đông mới về, không có thời gian chung đụng với Thẩm Tư Phi, thật vất vả lừa gạt được người về, mình lại bận rộn không thoát thân được, quả thực là đau lòng không chịu được.
Hạ Tây Châu ăn no, ưu nhã lau miệng.
Hắn xoay người, Thẩm Tư Phi lại cúi đầu nhìn quyển "Ngân hàng tài chính quốc tế" mà hắn đặt trên giường.
Một quyển sách giáo khoa khô khan cực kỳ, lại phân tích rõ ràng ngân hàng tài chính quốc tế gần trăm năm qua.
Hạ Tây Châu đi tới, hình như cậu đọc nghiêm túc, không nhận ra được.
"Hứng thú?"
Thẩm Tư Phi lúc này mới hoàn hồn, không thể không nghiêng người ngửa đầu nhìn hắn, "Cũng được, tôi có chút hứng thú với tài chính."
"Chỉ là múa rìu qua mắt thợ mà thôi."
Hạ Tây Châu cúi người, vuốt phẳng góc sách bị nhăn, hắn như là từ sau lưng Thẩm Tư Phi ôm cậu, tin tức tố vị cây linh sam vờn quanh bao trùm, ánh mắt Thẩm Tư Phi khẽ động.
Bờ môi nhạt màu của hắn đỏ hơn nhiều.
Thẩm Tư Phi biết, đôi môi hắn không lạnh nhạt như người hắn, trái lại cực kỳ mềm mại.
Phòng nghỉ ngơi cách âm rất tốt, giường chiếu cũng rất mềm mại.
Bởi vì là phòng nghỉ ngơi riêng nên không có ai dám tùy tiện xông vào. (Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Gò má của cậu hơi nóng, tin tức tố trong không khí gợn sóng.
Hạ Tây Châu cảm nhận được, đưa tay sờ sờ trán và hai má của cậu: "Hơi nóng, bị ốm rồi à? Hay là đến kì phát tình?"
Theo lý thuyết, cách lần trước hai người kết hợp mới được bốn mươi ngày, huống hồ còn đánh dấu tạm thời, thời gian có thể dài hơn, Thẩm Tư Phi chắc hẳn còn trong giai đoạn đánh dấu tạm thời.
Hơn nữa trước đó còn có một lần hôn môi, hẳn là sẽ không nhiều lần như vậy.
Thẩm Tư Phi đè tay hắn lại, cảm thấy mình điên mất rồi.
Cậu cho là Hạ Tây Châu không nhận ra.
Vào lúc Omega mong đợi Alpha hoặc là tâm tình kích động, tin tức tố sẽ gợn sóng, đặc biệt là AO từng đánh dấu nhau, cảm thụ nhau sẽ rõ ràng hơn.
Hạ Tây Châu nắm chặt bàn tay Thẩm Tư Phi, sờ mu bàn tay nhẵn nhụi, "Thầy Thẩm, cần tôi giúp em không?"
Thẩm Tư Phi ngửa đầu nhìn hắn, Hạ Tây Châu hôn lên khóe môi cậu một cái, nếm mùi sữa nồng nặc.
Thẩm Tư Phi trong nháy mắt cảm thấy toàn thân như thể không còn sức, tay khoát lên bả vai Hạ Tây Châu, bị hắn nhẹ nhàng đẩy một cái, ngã xuống.
Mùi sữa ngọt ngào và mùi linh sam đắng điên cuồng giao hòa, lại dần dần bình ổn lại.
Hạ Tây Châu chống tay bên người cậu, hơi thở ấm áp, cả người cuồng dã, giọng nói trầm thấp, đầy cưng chiều bất đắc dĩ, "Thầy Thẩm, hình như tôi thích em mất rồi."
Thẩm Tư Phi mở to hai mắt, tim của hai người dường như hợp lại một chỗ, thình thịch đập kịch liệt.
Mãi đến khi Thẩm Tư Phi trố mắt đi ra cửa, còn chưa lấy lại tinh thần.
Vừa nãy Hạ Tây Châu tỏ tình với cậu? Nói thích cậu sao? Thế nhưng cậu lại sửng sốt mãi mà không phản ứng lại, há miệng nửa ngày, chỉ nói được đúng một chữ "Tôi", thật sự là mất mặt chết mất.
Thẩm Tư Phi che mặt.
Không phải chưa từng được ai tỏ tình, mà tỏ tình ái muội như vậy, tim cậu đập nhanh như vậy, căng thẳng đến độ nói không ra lời thì là lần đầu tiên.
Lúc đó tin tức tố của Hạ Tây Châu cũng rối loạn, Thẩm Tư Phi cảm thấy không giống như là giả.
Cậu trở lại biệt thự, sau khi vào cửa cắm chìa khóa hồi lâu mới đi vào, bên trong tin tức tố Alpha bay nhàn nhạt, vết tích có người kia ở rất rõ ràng.
Cậu thấy căng thẳng, bọn họ ở cùng một chỗ.
Thích không? Hình như là có chút động tâm.
Ít nhất, chắc là có thiện cảm.
Lúc Hạ Tây Châu làm hết việc đã là đêm khuya, trong phòng yên tĩnh tối tăm như thường ngày, hắn lại cảm thấy có chút không giống.
Người trong lòng hắn ngủ trên lầu.
Hai lần Thẩm Tư Phi không phản kháng, chứng tỏ là có cảm giác với hắn.
Một đêm ngủ tới hừng đông, nắng sớm xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào.
Hạ Tây Châu mặc áo ngủ xuống rót nước uống, đứng trên cầu thang chú ý thấy người trong phòng khách. (Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Thẩm Tư Phi cầm bình nước, đang chăm sóc một cây cỏ mẫu tử.
Hạ Tây Châu tỉnh ngủ, kinh ngạc nói, "Sao hôm nay em không đến trường?"
Trong phòng quanh năm nhiệt độ thích hợp, Thẩm Tư Phi mặc áo dài quần dài, chỉ có cổ áo hơi lộ ra chút xương quai xanh, cậu nói: "Sáng hôm nay không thi, tôi không cần đi.
Chiều chỉ cần đến điểm danh."
Cậu để bình xuống, sang bên cạnh rửa tay: "Cơm sáng chín rồi, ăn sáng không?"