Thần sắc Hạ Tây Châu trong nháy mắt xuất hiện một tia nứt toác.
Uông Ngạn lại nói tiếp: "Tôi quen cậu lúc mười tám mười chín, hai ta cũng đã quen nhiều năm như vậy rồi.
Trong cái giới đó của cậu trông thì ngăn nắp xinh đẹp, kì thực có bao nhiêu loạn thì có bấy nhiêu loạn, cậu là người giữ mình trong sạch nhất.
Nhưng mà tôi lại đánh giá thấp cậu rồi..."
Hạ Tây Châu nhìn anh: "...!Cậu mới nói, ai có thai?"
Uông Ngạn nghi hoặc: "Hả? Cậu đang nói gì?"
Anh thấy thần sắc Hạ Tây Châu giật mình ngơ ngác không giống giả bộ, trong lòng lộp bộp một tiếng, có suy đoán lớn mật, hỏi hắn: "Cậu...!Không biết?"
Hạ Tây Châu ngồi ngay ngắn lại, hai tay đặt trên đầu gối, là tư thế căng thẳng: "Tôi phải biết chuyện gì?"
Uông Ngạn cúi xuống rũ mắt: "Mẹ ơi Omega kia hình như trâu bò thiệt..."
Hạ Tây Châu hơi mất kiên nhẫn, "Cậu nói mau, rốt cuộc là cái gì."
Uông Ngạn sờ sờ túi, đơn khám đã vứt lâu rồi, anh hít sâu một hơi nói: "Omega cậu đang theo đuổi, là người lần trước cậu nhờ định vị, tên là Thẩm Tư Phi có đúng không?"
Hạ Tây Châu: "Ừ."
Uông Ngạn nhìn hắn: "Cậu ta mang thai rồi."
Nghe kết quả, Hạ Tây Châu lại không tin: "Không thể." Ngày đó hắn đã nhìn thấy thuốc tránh thai trên bàn.
Uông Ngạn: "Tôi hay quên mà không phải nhớ lầm.
Cậu có ngu hay không hả, Omega kia bị dao gọt hoa quả đâm vào lưng mà phải dùng đến phòng trị liệu sao? Thiết bị trị liệu cao cấp nhất thế giới, cuối cùng ngày đó tiền chữa bệnh không phải cậu trả hay gì?"
Hạ Tây Châu như bị một tiếng sét đánh trúng, tuy rằng không có động tác gì, biểu tình trên mặt vẫn là căng thẳng lạnh lùng, mà từ ngực phập phồng và ánh mắt hoảng loạn bất định cũng thấy được cảm xúc hắn đang hỗn loạn.
Hắn vốn nghĩ phòng trị liệu bởi vì nguyên liệu quý hiếm nên ít được lấy ra sử dụng, trừ phi bệnh nhân quyền cao chức trọng thân phận đặc biệt, hoặc hấp hối khó cứu chữa được.
Một Omega bình thường, dưới tình huống vết thương không nặng hiển nhiên không cần khua chiêng gõ trống như vậy.
Mà một Omega mang thai lại khác, bệnh viện không thể gánh chịu hậu quả không kịp cấp cứu mà sinh non.
Thẩm Tư Phi nói không bị thương nặng, hàm hồ, thậm chí có khả năng cố ý nhắc nhở bác sĩ từ trước, lúc đó hắn cũng không hỏi nhiều.
Hạ Tây Châu hỏi: "Có thể xác nhận không?"
Uông Ngạn lần này chắc chắn người bạn cũ này bị Omega lừa, anh đứng lên: "Đi thôi, cho cậu xem chứng cứ."
Tòa nhà Hiệp hội quyền lợi Omega.
Uông Ngạn quét thân phận, Hạ Tây Châu nói: "Như vậy có tính là lạm dụng chức quyền không?"
Uông Ngạn bật cười: "Có lý, mà hết cách rồi, ở đây tôi là sếp."
Hạ Tây Châu không lên tiếng, nhìn anh thao tác nhanh.
Uông Ngạn khi còn bé đã phóng khoáng, ở nước ngoài không nghe lời ba mình học Pháp luật, anh chỉ muốn vào quân đội, luyện ra một thân cơ bắp, sau đó về nước đi làm cảnh sát.
Kết quả tới chỗ này lại an nhàn, không có nguy hiểm tính mạng, hơn nữa bản thân tin tức tố của anh bài xích Omega, trong vụ án liên quan đến Omega phát tình, anh là người duy nhất có thể duy trì bình tĩnh tuyệt đối.
Cấp trên rất hài lòng.
"Trong hệ thống thông tin Omega, phàm là chẩn đoán ở bệnh viện sẽ có thông tin ghi chép."
Giấy được in ra, Uông Ngạn ấn vào ngực Hạ Tây Châu: "Anh em giúp cậu đến đây thôi, chỉnh đốn gia đình đi." (Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Hạ Tây Châu cầm giấy lên.
Ảnh và tin tức cá nhân, xuống chút nữa, là ghi chú bệnh viện xác nhận mang thai.
Sau đó là dự đoán thời gian, cùng với lịch sử thăm khám gần đây.
Hạ Tây Châu siết chặt giấy, móc điện thoại di động ra, kết nối được là hỏi: "Em ở đâu?"
Bên kia vang lên tiếng bước chân, âm thanh có chút hỗn tạp, một lát sau yên tĩnh lại, một giọng nam rõ ràng trầm tĩnh vang lên: "Ở ngoài, làm sao thế?"
Hạ Tây Châu: "Ở ngoài là chỗ nào?"
Thẩm Tư Phi nhíu mày, "Em ở nhà anh Trần, có phải là anh quên đồ gì quan trọng không?" Nghe giọng có vẻ gấp gáp.
Hạ Tây Châu nói: "Ừ, anh biết rồi."
Uông Ngạn nhìn bạn thân cúp máy lại hớt hải chạy ra ngoài, cúi đầu trầm tư.
Đại Cường đi tới, hỏi: "Sếp, chuyện gì thế?"
Uông Ngạn nói: "Anh hoài nghi bạn anh bị lừa thân lừa tâm."
...
Hôm nay Thẩm Tư Phi tự lái xe đến nhà Trần Kim làm khách, hiếm có cơ hội Trần Kim được nghỉ phép, tụ họp một chút, cậu thuận tiện ở lại ăn cơm.
Lúc sáng sớm Hạ Tây Châu đến gõ cửa, cậu đang ở trong WC nôn, không ra mở cửa.
Có lẽ không cần chờ đến lúc bụng to, cậu đã bại lộ rồi.
Mỗi khi Thẩm Tư Phi muốn nói ra khỏi miệng, đều sẽ có gì đó làm cho cậu khó mở miệng được.
Tỷ như ngày hôm qua Hạ Tây Châu uống rượu say, cảm giác bị ép buộc mà không có cách nào phản kháng làm cho cậu cảm thấy có lẽ mình vẫn chưa yêu đối phương đậm sâu.
Cậu dám nói mình có thể hoàn toàn giao mình cho một người khác sao?
Tựa hồ vẫn cần do dự một chút.
Thẩm Tư Phi tựa vào ghế sô pha xem tivi, mãi đến khi Ôn Nhã gọi cậu nhiều lần mới lấy lại tinh thần, Ôn Nhã nói: "Ăn chút trái cây."
Trần Kim phơi quần áo xong, đến ăn nho, "Được nghỉ hè rồi hả? Năm nay có kế hoạch ra ngoài du lịch không? Bình thường em muốn đi ngắm cảnh, mà anh không có thời gian đi cùng em.
Hiện tại công tác của anh cũng ổn định, thời gian cũng nhiều.
Chúng ta có thể tham gia theo đoàn, tiết kiệm đi không ít thời gian tiền bạc."
Thẩm Tư Phi nói: "À, năm nay không đi du lịch, lên kế hoạch yêu đương lâu dài."
Trần Kim kinh ngạc ngồi xuống cạnh cậu, nói: "Tư Phi, em thông suốt rồi? Giờ thế nào rồi?"
Thẩm Tư Phi nói: "Thì có bạn trai, đã đến độ đánh dấu tạm thời, nhưng chắc anh không cảm nhận được tin tức tố.
Đừng lo, nhân phẩm đối phương không tệ."
Trần Kim hỏi: "Alpha cũng được, gia cảnh ra sao, tính cách thế nào? Có ổn không?"
Thẩm Tư Phi nhớ lại: "Gia cảnh không tệ, tính cách thì không giống người thường, không thích nói chuyện..."
Trần Kim kinh ngạc: "Em hướng nội như vậy, cậu ta còn không thích nói chuyện, hai người ăn cơm cùng nhau chẳng lẽ là không ai nói gì hay sao?!"
Thẩm Tư Phi: "...!anh Trần, em thường không nói lời nào sao?"
Trần Kim nói: "...!Thế thì cũng không phải.
Em ở chỗ anh hay nói, nhưng ở bên ngoài, trong mắt người xa lạ lại rất cao lãnh, rất ít nói chuyện."
Thẩm Tư Phi nhíu mày, "Em còn tưởng em là người hiền hòa."
Trong phim truyền hình binh hoang mã loạn, Thẩm Tư Phi nhận điện thoại, đứng dậy đi ra ban công nghe, lúc trở lại thần sắc có chút không bình thường.
Trần Kim hỏi: "Làm sao thế? Là bạn trai à?"
"Không sao." Thẩm Tư Phi lắc đầu nói, lòng hơi bất an, tuy rằng ngữ khí của Hạ Tây Châu nghe cấp thiết, nhưng nội dung đối thoại lại làm cho người ta không hiểu ra sao.
Một lát sau, ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa, Ôn Nhã đi ra mở cửa, nhìn thấy một người đàn ông tướng mạo anh tuấn mày kiếm mắt sao khí chất thành thục ngoài cửa, cô sững sờ nói: "Xin chào, xin hỏi là.."
Hạ Tây Châu nói: "Tôi tìm Thẩm Tư Phi."
Thẩm Tư Phi ôm gối ôm ngồi trên ghế salon ăn nho, nghe vậy vội lau tay đi ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy Hạ Tây Châu đứng ngoài cửa, hơi khác tư thái trấn định tự nhiên lúc trước, bởi vì chạy vội tới mà tóc hơi loạn, còn thở dốc.
Thẩm Tư Phi: "Sao anh lại đến đây?"
Trần Kim cũng tới, kinh ngạc nói: "Hạ Tây Châu đến? Sao đột nhiên đến thế, đến thì vào ngồi một lát."
Hạ Tây Châu không đáp, chỉ nhìn Thẩm Tư Phi nói: "Em đi ra đây, chúng ta nói chuyện."
Lông mày Trần Kim nhíu một cái, cảm thấy hơi bất thường, quay đầu liếc mắt nhìn Ôn Nhã.
Ôn Nhã lui về sau hai bước, như rời xa chiến trường, dùng khẩu hình nói không sao đâu.
Thẩm Tư Phi đứng trước cửa tủ giày, nhanh chóng nghĩ mình đã làm sai chuyện gì.
Ngoài cửa có trải một tấm thảm, Hạ Tây Châu đứng ngoài thảm, hắn nói: "Hoặc là em đi ra, hoặc là anh vào ôm em."
Trần Kim trợn mắt lên: "???"
Câu trước nghe vào như là hẹn người đánh nhau, câu sau quỷ dị như kiểu liếc mắt đưa tình.
Thẩm Tư Phi vội lấy giày của mình trong tủ giày ra thay, tất ngắn không che được mắt cá chân cậu, lộ ra một cái lắc chân màu bạc.
Thẩm Tư Phi không quên quay đầu lại: "Anh Trần, em đi một lát rồi quay lại."
Ôn Nhã cũng kéo Trần Kim vào trong nhà, "Anh Trần, chúng ta đi vào bày đũa trước.
Đúng rồi, có thêm khách, nấu thêm mấy món đi." (Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Hạ Tây Châu đến hành lang không có người, Thẩm Tư Phi vừa mới xoay người đã bị hắn kéo qua tựa vào tường.
Lưng cậu được bàn tay hắn đỡ, không va vào vách tường, chỉ là lần đầu tiên bị hắn kabe-don, hơi thở Alpha phủ lên toàn thân, như thể một thế giới riêng.
Hạ Tây Châu ôm cả người cậu vào lòng, Thẩm Tư Phi cau mày, hỏi: "Đến cùng là có chuyện gì?"
Hạ Tây Châu thấp giọng nói: "Giới hạn của em là gì?"
"...!Anh có thể nhốt em lại không, như vậy em không có cách nào trốn được."
Thẩm Tư Phi ngẩn ra: "...!Không thể, phạm pháp."
Hạ Tây Châu cúi đầu, kề sát tuyến thể ở gáy cậu, "Nhưng Omega vi phạm quyền được biết của Alpha đã đánh dấu mình, cũng là phạm pháp."
Tim Thẩm Tư Phi thình thịch một tiếng, hắn có phải là biết rồi không? Nhưng cậu đã dặn bác sĩ kia không được nói gì rồi mà.
Hạ Tây Châu cúi đầu hôn môi cậu.
Thẩm Tư Phi không chống đỡ được, lại nghĩ tới nhà Trần Kim ở bên cạnh, lòng càng hoảng loạn hơn, hôn xong hai chân như nhũn ra.
Cậu biết rõ còn hỏi: "Anh đã biết gì?"
"Nếu như anh là Alpha bình thường, anh sẽ nhốt em lại, giấu vào một chỗ, buộc ở bên người, mỗi ngày cắn tuyến thể em, khiến em không có cách rời khỏi anh." Hạ Tây Châu nói, "Mà anh không nỡ, tại sao em phải hành hạ anh như vậy?"
Hạ Tây Châu vén tóc cậu lên, màu da trắng nõn, hai má mềm mại, không biết là ở nhà nuôi mập hay là nguyên nhân khác, trên người cậu nổi một tầng mùi sữa, nhưng xương quai xanh bị cậu tận lực che khuất, không nhìn thấy gì. (Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Thẩm Tư Phi nhắm mắt lại, thở dài nói: "Anh biết rồi."
Hạ Tây Châu cắn răng: "Không thì chuyện đứa nhỏ, em muốn lừa anh mãi sao?"
Thẩm Tư Phi khó giải thích, "Chủ tịch Hạ, anh bình tĩnh một chút.
Con bây giờ là chuyện của em, chưa phải chuyện của anh."
Hạ Tây Châu đứng lên, "Vấn đề này, đến bệnh viện khám rồi chúng ta thương lượng."
Thẩm Tư Phi không gọi hắn lại, cảm giác mình như cô vợ nhỏ đến cửa xe với hắn: "Nhưng lần trước bác sĩ nói bốn tuần sau đến là được, chưa tới đâu."
Hạ Tây Châu kéo cửa ghế phụ cho cậu, lại rầm một cái đóng lại, "Ngồi ghế sau.
Khám lại một lần, không thì anh không yên lòng."
Hắn xem như là hiểu ra, Thẩm Tư Phi ở bên ngoài rất trọng lễ tiết vì sao nhiều lần không ngồi ghế lái phụ.
Thầy Thẩm, em xong đời rồi.