Chu Du vẫn luôn vì lời Lục Viễn nói ngày đó mà canh cánh trong lòng, cái khác không sao, rốt cuộc cũng tại hắn chê bôi Lục Viễn trước, lúc sau coi như là Lục Viễn thẹn quá hóa giận.
Nhưng chỉ có mấy từ hắn đặc biệt không thể tiếp thu -- chơi bời lêu lổng mất cả ý chí.
Chu Du gào lên: "Cái gì gọi là chơi bời lêu lổng mất cả ý chí hả! Ông đây chơi lúc nào mà chơi!"
Buổi tối hôm đó hắn buồn bực sốt cao, Lý Phục lúc trở về nhìn thấy liền hoảng sợ, xốc hắn dậy đưa đi bệnh viện truyền dịch, Chu Du vừa tỉnh lại trong miệng vẫn lẩm bẩm câu này.
"Cái gì gọi là chơi bời lêu lổng mất cả ý chí, ai mất cả ý chí, người ta gọi là hứng thú yêu thích có hiểu không!" Lại nói Lục Viễn, "Không có tình thú! Lão cổ hủ, mê tiền trong mắt chỉ có xâu tiền!"
Lý Phục đứng bên nghe được đau hết cả lỗ tai, xúi giục nói: "Vậy cậu đi mà nói với xâu tiền, hung hăng mà giáo dục cậu ta một trận!"
Chu Du không tỏ vẻ cảm kích, quay sang giận dỗi y, nói: "Có phải cậu cố ý hay không hả, cậu đều đã biết tôi ở trên WeChat nói cái gì, cậu còn để cho cậu ấy xem."
"Cho cậu ấy xem thì làm sao vậy?" Lý Phục ha ha cười hắn, "Còn không phải là giúp cậu thử một lần sao? Cậu ấy nếu không có hứng thú với cậu, mắng chửi cậu vài câu là xong chuyện rồi, còn nếu là có ý tứ gì với cậu, cậu còn có thể thừa cơ nhìn ra được gì đó."
"...... Nhìn ra được cái gì?" Chu Du tức chết đi được, "Tôi lại không có hứng thú gì với cậu ta, lỡ như cậu ta thực sự có ý, chẳng phải tôi cũng lâm vào cảnh khó xử hay sao!"
"Vậy cậu còn bực tức cái gì?" Lý Phục liếc mắt nhìn hắn, "Hai cậu cãi cọ chí chóe với nhau không phải là chuyện thường ngày à?"
"Không giống nhau, tôi là đang bị bệnh! Cậu ta khoan khoái khoan khoái nói xong rồi liền bỏ đi! Tôi mẹ nó còn chưa trả đũa được câu nào!"
Lý Phục: "......" Hoá ra là bị nghẹn vì chiêu cuối còn chưa được dùng.
Chu Du nói: "Mãi cho đến tận bây giờ tôi vẫn cảm thấy mình suy yếu đi một tầng, không thể biểu đạt sự phẫn nộ của mình sao cho thật chuẩn."
Lý Phục cũng cạn lời, y cười cợt trong chốc lát, cuối cùng ngẫm nghĩ nói, "Nhưng mà tôi có việc này quan trọng cần nói với cậu."
Lúc trước khi Lý Phục đến thành phố này, bởi vì thời gian tương đối vội vàng, vừa lúc Chu Du giúp y làm không ít việc, cho nên dứt khoát ngỏ ý ở nhờ trong nhà Chu Du. Gần đây bên y công tác đã dần dần đi vào quỹ đạo, Lý Phục đa số thời gian bôn ba nơi chốn, ít khi về nhà, hơn nữa vị trí cũng không tiện, cách công ty quá xa.
Lý Phục nói: "Tôi đã nói trợ lý thu xếp thuê cho tôi một căn chung cư ở gần công ty, không mấy ngày nữa sẽ dọn đi rồi."
Chu Du "ừm" một tiếng, hỏi y: "Bên cậu bận bịu sao rồi?"
"Hầu hết đã vào quỹ đạo cả rồi," Lý Phục cười cười, "Tôi mang theo một nhóm người từ tập đoàn đến đây, nhưng vẫn còn chưa đủ, hơn nữa quan hệ giữa bọn họ và tổng bộ tương đối phức tạp, cho nên còn phải tiếp tục chiêu binh mãi mã." Y nói xong lại nhịn không được thở dài, cười nói, "Hiện tại, người có kinh nghiệm thì không muốn đi ăn máng khác, người không kinh nghiệm tôi lại không yên tâm. Thực ra bộ phận săn đầu người (headhunter, tuyển dụng nhân sự) ở công ty cũng tìm được hai ứng viên......"
Chu Du hỏi: "Thế nào?"
"Năng lực mặc dù tốt, nhưng mà nhân phẩm...... phải xem xét lại đã," Lý Phục trầm ngâm trong chốc lát, bỗng nhiên quay đầu đưa mắt nhìn Chu Du một cái, "Thật ra tôi đặc biệt vừa ý cậu."
Chu Du: "......"
Lý Phục nhoẻn cười: "Thật đấy, cân nhắc không? Một tuần làm năm ngày, không tăng ca, coi như là chân chạy việc của giám đốc hoặc gì đó?"
"Không cân nhắc," Chu Du xì một tiếng, "Tôi chính là cái loại tán dưỡng*, không muốn đi ra ngoài giao tiếp với người khác." Hắn nói xong đột nhiên nhớ tới gì đó, cười khoái trá hỏi, "Sao Lục Viễn chưa chịu sang chỗ cậu? Có phải cậu quá keo kiệt hay không, cho tiền người ta quá ít?"
*tán dưỡng: nuôi thả, chỉ cần ăn ngủ chơi không lo nghĩ gì
"...... Cái đệt," Lý Phục bị nghẹn một chút, chỉ vào hắn cười mắng, "...... Cậu đúng là hết thuốc chữa, đáng đời bị người ta khi dễ bắt nạt."
Chung cư bên kia Lý Phục muốn vào ở lúc nào cũng được, y lại đợi hai ngày, nhìn Chu Du khỏe lại tung tăng nhảy nhót mới đi gọi trợ lý tới dọn đồ qua. Đồ đạc cũng không nhiều lắm, dọn dẹp một chút tổng cộng được hai cái vali hành lý. Thời điểm trước khi đi, Chu Du ra tiễn y, ở phía sau làm bộ làm tịch một màn nước mắt nước mũi đầm đìa, Lý Phục chịu không nổi, cuối cùng mới nhớ ra gì đó, xoay người lại hỏi hắn: "Lục Viễn mấy ngày nay có liên hệ cậu không?"
Chu Du nói: "Không có, đều đã trở mặt rồi, liên hệ cái gì nữa."
"Cậu cảm thấy là trở mặt, nói không chừng cậu ấy chỉ là đang bận, căn bản không hề để ý đâu," Lý Phục chặc lưỡi nói, "Không phải sắp đến sinh nhật cậu rồi sao, đến lúc đó tìm cơ hội mà tâm sự đàng hoàng. Dịp khác không nói, nhân dịp này lấy thân phận lớn tuổi hơn mà dạy dỗ giáo dục cậu ta đi. Bằng không mỗi lần cậu tức giận bốc hỏa nửa ngày, cậu ta vui vẻ cười ha ha liền lừa gạt cậu bỏ qua, tôi cũng nhìn không nổi con người này của cậu ăn thua chịu thiệt."."
Nguyên bản ý của Lý Phục là muốn hiến kế cho Chu Du, ai ngờ Chu Du lại cảm thấy chính mình thật mất mặt, cố gắng vớt vát danh dự, nói: "Cũng không phải mình tôi ăn thua chịu thiệt, cậu ta cũng có chỗ thiệt thòi."
Hắn nói xong còn dừng một chút, "Lại nói, lần này tôi cũng không định liên lạc cùng cậu ta vui vẻ cười ha ha, ai có chí người nấy, người ta là tinh anh xã hội, không cùng một loại du thủ du thực (chơi bời lêu lổng) giống như tôi.
Lý Phục: "...... Tôi không phải là có ý đó."
"Tôi chính là có ý đó đấy," Chu Du tỏ ra rất có cốt khí, nói, "Không cùng đẳng cấp khó nói chuyện*."
*Nguyên văn: "Đạo bất đồng bất tương vi mưu", ý nói người không cùng quan điểm, chí hướng thì không thể nói chuyện, thương lượng hay đàm đạo được.."
- -
Thời điểm Lục Viễn phát hiện ra mình bị người ta tống vào danh sách đen, Chu Du đã đơn phương tuyệt giao với cậu được một tuần...... Trong một tuần đó, vòng bạn bè của Chu Du được cập nhật thật chăm chỉ, mỗi lần chính hắn đăng một tin mới, nhìn trạng thái ẩn bài với Lục Viễn, đều cảm thấy chính mình rất có chí khí. Đồng thời lại nhịn không được suy nghĩ, nếu Lục Viễn đến cửa cầu hòa, chính mình cần phải làm sao mà tỏ ra thật cao lãnh, thằng thừng nói với cậu rằng mối quan hệ này đã đổ vỡ đến khó lòng sửa chữa.
Hắn tự mình não bổ các thể loại lời kịch, thể loại lời lẽ chính đáng, thể loại nhục nhã, thể loại tình thâm ý thiết mà giảng đạo lý, còn có thể loại nhắc nhở hồi ức năm xưa thức tỉnh lương tri của Lục Viễn, làm cậu ta đau lòng không thôi...... Nào ngờ chính mình chuẩn bị thật lâu, thẳng cho đến sinh nhật hắn, Lục Viễn thế mà lại không hề có chút phản ứng nào!
Lần này Chu Du thật sự có chút để tâm. Nguyên cả một ngày hắn chỗ nào cũng không đi, một mình ở nhà buồn bực làm một mâm điểm tâm ngọt, cũng không có lòng dạ nào quay phim ghi lại, nướng xong cũng không muốn ăn, dứt khoát chụp một tấm đăng lên vòng bạn bè.
"Tự chúc chính mình sinh nhật vui vẻ. Nhân dịp này làm một cái bánh bông lan ngọt, các bạn hãy chuyển phát bài viết này, trước 10 giờ đêm nay ai thu được nhiều like nhất, tôi sẽ mang bánh đến tặng."
Phía dưới đính kèm bức ảnh một chiếc bánh kem nhỏ, Chu Du làm theo công thức bánh bông lan vị chanh của bậc thầy bánh ngọt Pierre Hermé, sau đó tự làm một lớp kem frosting phủ bên ngoài, mặt trên rải mấy hạt sô-cô-la vụn đủ loại màu sắc để trang trí, thoạt nhìn giống như bánh donut, trông ngon đến phát thèm.
Lúc hắn đăng bài đầu óc mơ hồ, nhầm lẫn Weibo với WeChat, cho nên cũng chẳng để ý là mình đăng bên nào. Thẳng đến khi bạn bè đồng loạt chuyển tiếp cùng một ảnh chụp màn hình WeChat, Chu Du mới phản ứng lại được lúc nãy mình đăng nhầm.
Dù sao hắn cũng thấy được mấy lời nhắn bọn họ để lại, nào là đồng nghiệp Chu, ông chủ nhỏ, Ngư Nhi đáng yêu...... Ngũ hoa bát môn (đủ các thể loại), còn có mấy cái bình luận "Yêu nhất" cùng "Nam thần". Cuối cùng bài được like nhiều nhất chính là một người bạn hắn quen được ở một cuộc thi câu cá. Người nọ gửi ảnh chụp màn hình cho hắn, Chu Du mở lên xem, thấy gã quả thật là được nhiều like nhất, liền nói lời giữ lời, hỏi địa chỉ, tìm một cái hộp giấy cho bánh vào mang đi.
Ban đầu hắn nghĩ có thể đi nhanh về nhanh, bởi vì nơi ở của người bạn câu cá kia cách chỗ hắn không xa, gần một chỗ resort trên núi Tiểu Ngư. Chu Du biết nơi đó, cao điểm mùa du lịch rất đông người đến, hắn tuy rằng chưa đi lần nào, nhưng cũng nghe qua bạn bè khen ngợi nhiều lần.
Lúc Chu Du đón xe đến chỗ bảng hiệu khu resort còn huýt sáo, có chút tò mò khu resort này trông như thế nào. Ngờ đâu xuống xe đi bộ thêm một đoạn, mới biết bảng hiệu chỉ là bảng hiệu, muốn đến chỗ người ở còn phải đi một đoạn đường núi ngoằn ngoèo rất dài.
Nhiệt độ ở trong núi vào buổi tối rất thấp, xung quanh rừng cây bao phủ, ngẫu nhiên còn vang lên vài tiếng côn trùng kêu, tiếng chim hót trong bóng tối nghe có vẻ lạnh lẽo thê lương. Khu resort tuy rằng có gắn đèn chỉ dẫn màu xanh dọc hai bên đường, nhưng vì là đường cho xe đi, cho nên khoảng cách khá xa. Chu Du đi một đoạn lại nhìn một đoạn, càng nhìn càng cảm thấy chính mình như là đang đi vào chỗ khỉ ho cò gáy nào đó.
Hắn càng đi trong lòng càng ớn lạnh, lúc Lục Viễn gọi điện thoại đến, Chu Du run lên một cái, suýt chút nữa là ném văng điện thoại ra xa.
Hắn cúi đầu nhìn nhìn, thấy là Lục Viễn, trong lòng không biết làm thế nào lại đột nhiên nhẹ nhàng thở ra, ngay sau đó rất có cốt khí mà nhấn từ chối cuộc gọi.
Qua một lát bên kia điện lại, hắn lại nhấn từ chối, cứ giẳng co đấu tranh như thế vài lần, bực tức trong lòng còn chưa tan, đã nhìn thấy đích đến của mình ở khúc quanh phía trước.
Lục Viễn dựa người vào ghế, nheo mắt nhìn màn hình di động.
Chu Du đã bốn năm lần không nhận điện thoại của cậu.
Lục Viễn mới đầu nhìn thấy mình bị ẩn bài viết, trong tim giống như có ai nhéo một cái. Bất quá sau đó ngẫm lại, thấy chính mình ngày hôm đó cũng có chút quá lời, Chu Du làm như vậy cũng có thể thông cảm được. Cho nên cậu cân nhắc trong chốc lát, vẫn tính toán gọi điện thoại chúc mừng sinh nhật Chu Du.
Nào ngờ cậu gọi một lần bên kia lại cúp một lần, Lục Viễn nhất thời nghiêm túc hẳn, tiếp tục gọi đến khi nào bên kia nhận thì thôi.
Đèn phòng ngủ vẫn sáng, Lục Viễn nghĩ di động của mẹ cậu là loại hai sim hai sóng, có thể mượn dùng một chút, vì thế đi tới gõ cửa. Chờ cửa mở ra, vừa nhìn thấy túi đồ đóng gói bên trong phòng ngủ, cậu liền sửng sốt.
Lục Viễn hỏi: "Mẹ đây là......đang dọn dẹp nhà cửa sao?"
"Không phải," Mẹ Lục đã nghĩ đến chuyện nói trước với cậu một tiếng, lúc này thật ra lại vừa tiện, chỉ vào đống đồ đã đóng gói xong, cười cười: "Sáng ngày mốt mẹ về, nên dọn dồ trước chút, Nhạc thúc thúc con đã thúc giục vài lần, nếu không phải có việc không về được, đáng lẽ mẹ đã về từ tháng trước."
Lục Viễn trong lòng vui vẻ, ban đầu còn định khách sáo một chút, giả vờ có ý giữ mẹ lại mấy ngày, nhưng lời nói đến bên miệng lại sợ bà tưởng thật, cẩn thận nghĩ, lại nuốt trở vào, cười nói: "Cũng đúng, mẹ ở đây lâu như thế rồi."
Lời này nói quá trực tiếp, lại có chỗ nào nghe như là đuổi người. Thần sắc mẹ Lục tức khắc có chút ngượng ngùng.
Bà ho khan một tiếng, xoay người tiếp tục thu dọn, qua một lúc mới tiếp tục nói giọng thương lượng: "Mẹ đi xem phòng rồi, cách chỗ con ở hai trạm xe buýt, được một lão bản nhà người ta mua để ở ngắn hạn, hiện tại gã muốn cùng con trai xuất ngoại, nên mới để lại giá rẻ cho mẹ. Bên trong nội thất trang hoàng đầy đủ, cũng không cần chuyển đồ đạc gì vào. Mẹ đã sang đó dọn dẹp vài lần, bây giờ việc cần làm là sửa hệ thống sưởi ấm dưới sàn. Khi nào rảnh con ghé giúp mẹ ngó qua một cái?"
Lục Viễn dạ một câu, nghĩ thầm chả trách mấy ngày hôm trước mẹ thường không ở nhà, hóa ra là chạy tới nhà mới ở.
Cậu hỏi: "Bên đó là sàn nhà làm bằng gỗ sao?"
Mẹ Lục cười gật đầu: "Ừ."
"Mẹ vẫn nên thuê dịch vụ trang hoàng nhà đi, con không giám sát được," Lục Viễn nói, "Sửa cái này phiền toái lắm, sàn nhà gỗ phải dỡ bỏ, mất cũng phải hơn mười ngày. Mấy hôm nữa con phải đi công tác rồi, không có thời gian làm giúp mẹ."
Mẹ Lục hỏi: "Đợi đến lúc con về thì sao?"
"Đợi đến lúc con về...... Nếu muốn đào ra một kỷ nghỉ dài như vậy, thì phải đợi đến tháng 11, khi đó đã bắt đầu cần máy sưởi rồi," Lục Viễn nói, "Mẹ sốt ruột sao, không có việc gì gấp thì đợi sang năm đi."
Cậu nói xong thấy mẹ vẫn còn do dự, ngược lại nói: "Chìa khóa nhà mẹ để lại trên bàn trà cho con đi, vừa lúc con bên này có việc phải dùng."
Mẹ Lục ồ một tiếng, muốn nói lại thôi, như là còn chuyện gì muốn thương lượng. Lục Viễn giả vờ không phát hiện, nhanh chóng xoay người chuồn về phòng.
Chờ đến lúc trở lại thư phòng, cậu mới nhớ ra mình vốn là định đi mượn điện thoại. Hiện tại điện thoại không mượn được...... Lục Viễn nhìn di động thở dài, lại nhấn vào một dãy số.
Cậu định bụng lần này gọi không ai nhấc liền thôi, không lãng phí dung lượng pin di động nữa, nào ngờ tay còn chưa dời đi, bên kia Chu Du đã nhấc máy ngay lập tức.
Lục Viễn sửng sốt, kinh ngạc mà "Alo" một tiếng.
Giọng Chu Du có chút buồn bã, cũng "Alo" một tiếng đáp lại.
Lục Viễn nhất thời không biết là nên thấy tức giận hay buồn cười, xuýt xoa một tiếng hỏi hắn: "Không phải lúc nãy cậu không tiếp điện thoại của tôi sao, làm sao bây giờ lại tiếp?"
"Việc bất đắc dĩ," Chu Du thở dài, ủ rũ nói: "Tôi gửi cho cậu định vị, cậu lại đây đón tôi một chuyến."
"Giờ này sao?" Lục Viễn đưa mắt nhìn đồng hồ, "Cậu đang ở đâu?"
Chu Du lại thở dài: "Ở trên núi."
Người bạn câu cá mà Chu Du mang bánh kem đến cho kia không tính là thân, chỉ có thể xem như gặp mặt một lần. Kết quả hôm nay Chu Du đến đưa bánh, người nọ nhất thời cao hứng, lập tức đáp lễ tặng cho hắn một con cá chọi Xiêm (Siamese fighting/betta fish) làm quà sinh nhật.
Con cá chọi Xiêm này ở đẳng cấp có thể đem triển lãm nửa tháng, một thân cá màu xanh lam, đuôi cũng màu xanh diềm vàng, xương đuôi phân nhánh siêu nhiều....Chu Du nhớ rõ mình hình như đã từng dự một buổi đấu giá loại cá này, giá bán cuối cùng đâu như hơn một ngàn ba...
//
Hắn tức khắc bị vị thổ hào (nhà giàu) này dọa cho hoảng sợ, ngượng ngùng không dám nhận. Đối phương lại khăng khăng muốn đưa, còn cho hắn thêm một cái hộp đựng.
Lúc Chu Du ôm hộp đựng cá ra ngoài, lòng bàn chân còn có chút lửng lơ...... Cảm giác này so với đột nhiên trúng số thật sự không khác nhau nhiều lắm. Thế nhưng khi bước tới cửa khu resort, hắn mới sững người, trợn tròn mắt.
Khu resort nằm trên núi, không chỉ không thể đón taxi ở cổng, lúc này dùng di động gọi xe cũng sẽ không có người nào nhận cuốc, bởi vì đường lên núi quá xa, còn có chút nguy hiểm...... Mấy ngày hôm trước đài báo vừa mới đưa tin có tài xế taxi bị người ta lừa lên núi rồi cướp, phỏng chừng lúc này chẳng có ai rỗi hơi đi đón hắn.
Dằn vặt một hồi quá nửa đêm, Chu Du còn có thể chờ, nhưng cá nhỏ yêu dấu của hắn thì không thể chịu được nhiệt độ thấp.
Hắn ôm cá đi tới đi lui ở cổng một lát, trong lòng thập phần rối rắm, cảm thấy gọi điện thoại cho ai cũng ngại......chỉ trừ Lục Viễn. Xét cho cùng thì Lục Viễn cũng còn độc thân, cho nên buổi tối sẽ không cần tiến hành một số hoạt động ban đêm gì đó, hơn nữa hai người còn ở gần nhau, cùng trở về cũng không phiền toái. Mà điều quan trọng nhất chính là, Lục Viễn còn thiếu nợ hắn một ân tình, há mồm kêu người tới đón hẳn là cũng không quá khó xử.
Chu Du càng nghĩ càng có đạo lý, chính là đến lúc lấy di động ra, lại ngượng ngùng không bấm xuống nút gọi.
Lúc Lục Viễn gọi đến hắn còn tưởng rằng chính mình gặp ảo giác, một giây cũng không dám chậm trễ, sợ bên kia cúp máy.
Chu Du thúc giục nói: "Cậu nhanh lên đi, trên núi lạnh lắm. Tôi sắp bị đông lạnh đến độ nổi hết da gà đây này." Lại nói, "Giống cá này cũng yêu cầu độ ấm cao, lỡ như bị đông lạnh đến chết là mất toi hơn một ngàn đồng đó."
Lục Viễn nghe được trợn mắt há hốc mồm, vừa cầm áo khoác và ví tiền đi ra ngoài, vừa khiếp sợ nói: "Bạn học Chu, lá gan cậu to thật nha, có phải là cắt vội cũng được hẳn một mâm cỗ luôn không? Cậu không rõ người kia muốn làm gì cậu còn lên tận núi tặng đồ cho người ta? Cũng không sợ bị cướp hay sao hả?"
Chu Du ngẫm nghĩ cảm thấy mình quả thật có chút thiếu suy nghĩ, mím chặt môi không lên tiếng.
Lục Viễn lại nói: "Tôi thấy cậu chính là đồ thiếu giáo huấn, ở đó đợi đi, cho cậu cả một đêm mà bình tĩnh bình tĩnh."
"Cậu có ý gì," Chu Du sốt ruột nói, "Tôi là đang cho cậu cơ hội lập công chuộc tội, biết chưa hả, cậu còn không mau chóng tới đây khẩn cầu tôi tha thứ!"
Lục Viễn cười ha ha không ngừng, vui vẻ nói: "Tôi yêu cầu cậu tha thứ sao? Cậu còn tự giác như vậy." Nói xong lại sợ hắn tưởng thật, hừ một tiếng, "Chờ đó, trên đường đừng thúc giục, tôi còn quý cái mạng mình lắm."
Cậu ngoài miệng nói như vậy, lái xe lại không chậm chút nào, lúc chạy đến cổng khu resort còn dọa Chu Du nhảy dựng.
"Đậu má, nhanh như vậy?" Chu Du ngẩn người, xác nhận đúng biển số xe mới chạy nhanh tới, túm mở cửa xe chui vào, lại ôm hộp đựng cá run lập cập chốc lát. Chờ đến lúc người ấm lên, hắn mới quay đầu nhìn Lục Viễn, đầy vẻ khó tin hỏi: "Tôi gọi xe đến đây còn hết mười phút, cậu đây là từ chỗ nào bay tới?"
"Tôi đi đường tắt," Lục Viễn ghét bỏ mà liếc nhìn hắn, lại hướng ánh mắt đến thứ trong lồng ngực hắn xem xét, "Đây là con cá giá hơn một ngàn mà cậu nói?"
Chu Du ừ một tiếng, khoe khoang mà giơ lên cho cậu nhìn nhìn.
Con cá thật sự xinh đẹp, đuôi to mỹ miều đảo qua như một cái quạt, còn xòe rộng...... Có điều mặt mũi trông có chút kỳ quái.
Chu Du cao hứng nói: "Tôi còn muốn đặt tên cho nó, ít nhất cũng là cá từng được đem ra bán đấu giá đấy nhé."
Lục Viễn nhìn chằm chằm trong chốc lát, lại nói: "Hóa ra là bị móm?" Con cá nhỏ này có miệng dưới dẩu ra, không giống mấy con cá hồng két Chu Du nuôi trong bể.
"......" Chu Du cạn lời, "Không hiểu thì đừng có nói linh tinh."
"Vốn dĩ chính là bị móm mà," Lục Viễn càng nhìn càng vui vẻ, chỉ vào con cá nói, "Mỏ vẫn trề ra một đống kia kìa, ai ha ha ha, dứt khoát gọi một tiếng "Thiên Bá " là được, miệng móm phụng phịu một đống (地包天瓢把儿嘴, địa bao thiên biều bá nhi chỉ), Thiên Bá (天把), muốn hay hơn nữa thì là Thiên Bá (天霸) ha ha ha ha......"
*Tiếng TQ "địa bao thiên" (đất ôm trời) là chỉ người bị móm, khớp cắn ngược. Thiên bá (天霸) là một cái tên thông dụng thời xưa, chủ yếu được đặt cho người xấu hoặc dũng sĩ.
Cậu phấn khích mãi không thôi, một bên gọi cá nhỏ là Thiên Bá, một bên khởi động xe. Chu Du yên lặng trợn trắng mắt, thế nhưng lại nhịn không được vui vẻ trong lòng, cân nhắc khi nào về nhà phải mua thêm bể nuôi cá nhỏ.
Có điều hắn chỉ mới vừa cân nhắc được một lát, liền cảm thấy có gì sai sai -- bởi vì xe chậm rãi ngừng lại......
"Làm sao vậy," Chu Du kinh ngạc nói, "Sao không đi tiếp?"
Lục Viễn không nói gì, cúi đầu xem xét, nụ cười trên mặt cứng lại.
Chu Du: "??"
"Ừm, cái này...cậu có mang tiền không?" Lục Viễn vuốt mặt, ho khan một chút ngượng ngùng nói, "......Xe tôi hết xăng rồi. Bằng không thì...... chúng ta quay lại thuê phòng vậy?"
==========================================
Editor: Đợi mãi cũng sắp đến đoạn hai trẻ thả thính vờn qua vờn lại =))