Nghe Lục Viễn nói xong, Chu Du mới phát hiện ra bản thân đang ở tư thế hệt như quỳ gối đầu hàng.
Chỉ là hiện tại hắn cũng không biết chính mình nên ba chân bốn cẳng mà cuốn gói cút đi hay vẫn nên mặt dày mày dạn mà nằm trở về. Biểu tình của Lục Viễn quá đỗi bình tĩnh, thậm chí nhìn cũng không ra tức giận, thật giống như vừa rồi cùng lắm chỉ bị cún cưng trong nhà hôn một cái...
Lúc này ngữ điệu của Lục Viễn bình bình đạm đạm, càng có cảm giác cậu đang lừa gạt sờ sờ đầu chó, qua loa có lệ......
Lục Viễn hiện giờ thật sự xem Chu Du không khác cún cưng nhỏ nửa đêm động kinh là mấy, mấu chốt nằm ở chỗ ban đầu Chu Du quá mức chọc cười......cho nên lúc này cậu cũng nghiêm túc không nổi, huống chi loại sự tình như hôn một chút sờ một phen này, đối với cậu mà nói đích thực không tính là gì cả.
"Bây giờ chắc cậu tỉnh rượu rồi chứ hả, tỉnh rồi thì mau mau ngủ đi." Lục Viễn ngáp một cái rồi nói, "Lẹ lên một chút, đường Hoàn Hải hai ngày nay hạn chế lưu thông, ngày mai tôi phải ra cửa từ 6 giờ, tính toán đâu ra đấy cũng chỉ có thể ngủ được năm tiếng...... Hầy, thật muốn xin nghỉ phép ở nhà ngủ một giấc đàng hoàng."
Cậu nói xong kéo gối nằm xuống, Chu Du mẫn cảm mà liếc mắt nhìn, phát hiện Lục Viễn chỉ là chỉnh lại gối đầu một chút...... Cũng không có ý định kéo ra khoảng cách với mình.
Hành động này làm cho lòng hắn dễ chịu hơn một chút, nhưng lại có điểm nghĩ mãi không ra.
Lục Viễn vì cớ gì lại không tức giận? Vì sao lại làm như thể cái gì cũng chưa hề phát sinh? Còn có thể cùng hắn nói chuyện phiếm, nói muốn dậy sớm, là có ý gì khác ư?
"Cậu không giận à?" Chu Du sờ sờ cổ mình, mờ mịt nói, "Sao cậu...lại không phản ứng gì hết?"
"Chỉ hôn một cái cậu còn muốn tôi cho cậu phản ứng gì?" Lục Viễn thư thư phục phục (thoải mái thư thái) mà nằm xuống, châm chọc xong, lại mở mắt ra nhìn hắn nói, "Tư thế này của cậu...Có phải là chỉ cần đắp cho tôi một cái vải bố trắng, cậu sẽ ôm tôi thê thảm khóc một hồi không?"
Chu Du ngẩn người, lúc này mới phát hiện bản thân vẫn luôn quỳ gối không nhúc nhích.
"Đệt." Chu Du cũng bị chính bộ dạng ngu xuẩn của mình chọc cười, hắn vội đỏ mặt nằm trở về, bó tay bó chân mà nằm sát mép giường. Thảm rơi dưới gầm giường, chăn... Hắn giật giật đầu ngón tay, không dám kéo.
Lục Viễn lại xốc mí mắt lên, chặc lưỡi: "Tự xử."
"......" Chu Du yên lặng mà nắm lấy góc chăn tự đắp lên người mình.
Đầu óc hắn còn dừng lại ở nghi vấn Lục Viễn vì cớ gì không tức giận, nằm một hồi lâu, vẫn nhịn không được nhỏ giọng hỏi, "Cậu thực sự không giận à?"
Lục Viễn hàm hồ mà "ừ" một tiếng.
Chu Du đợi trong chốc lát, không nghe cậu nói gì thêm, quay đầu lại nhìn, phát hiện Lục Viễn giống như đã ngủ rồi.
Hắn cũng không nhìn ra được Lục Viễn là ngủ thật hay ngủ giả, thử lên tiếng thăm dò: "Lục Viễn? Lục Viễn ơi... Tiểu Lục...."
"...... Àii...... Điên mất thôi." Lục Viễn đầu dính gối đã lơ mơ ngủ rồi, lại bị hắn đánh thức.
Chu Du chớp mắt hỏi, "Cậu không giận sao?"
Lục Viễn: "......"
Chu Du bị cậu nhào sang chụp cái gối lên mặt, rốt cuộc mới nhẹ nhàng thở phào. Lục Viễn lẳng lặng đánh hắn một cái, trở mình về tiếp tục ngủ. Chu Du còn tưởng rằng đêm nay có lẽ sẽ mất ngủ, nhưng ngờ đâu nghĩ ngợi một hồi thiếp đi lúc nào không biết. Buổi sáng lúc đồng hồ báo thức vang lên, hắn cảm thấy mình như thể mình chỉ vừa mới nhắm mắt.
Lục Viễn vùi mặt vào gối đầu, đôi mắt còn chưa thèm mở, duỗi chân sang bên cạnh đá hắn một cái.
Chu Du không muốn dậy, hắn ngày thường rất ít khi thức đêm, hiện tại cảm thấy chính mình chưa ngủ đủ tám tiếng, mí mắt trên dưới dính tịt vào nhau thành một khối.
Chu Du hừ mũi, mơ mơ màng màng nói giọng thương lượng: "Bằng không bữa sáng uống tạm sữa đậu nành... Hoặc là cậu ra ngoài mua đồ ăn đi..."
"Ngày hôm qua nếu cậu không lộn xộn tôi liền đi mua," Lục Viễn chỉ mở hé mắt, lại thò chân sang đá thêm một cái nữa, nói, "Nhanh lên, ngày hôm qua dám trắng trợn chiếm tiện nghi của tôi, hôm nay đến lượt tôi đòi phúc lợi."
Chu Du: "!!!"
Hắn vốn đang mê man, vừa nghe lời này nhất thời giật mình, đôi mắt lập tức trợn tròn.
Gối đầu của hai người đặt sát nhau, thảm rơi trên mặt đất...... Chính mình ngày hôm qua làm loạn rồi còn quỳ gối......
Lục Viễn mơ hồ cảm giác được hắn ngồi dậy, cậu rúc vào chính giữa giường, tranh thủ mười mấy phút ngủ nướng cuối cùng. Chu Du thẫn thờ nhìn cậu một lúc lâu, sau đó mới đầu nặng chân nhẹ (lảo đảo) mà đi ra ngoài.
Đồ đạc còn chất đống ở phòng khách, qua một đêm, không khí trong phòng có chút ngộp, còn thoang thoảng mùi rượu lưu lại. Chu Du đi mở cửa sổ cho thông thoáng, lại cúi đầu tự ngửi mùi trên cánh tay mình.
Mùi rượu trên người hắn nồng nặc hơn so với trong phòng khách nhiều, như một con ma men thứ thiệt. Hèn gì ngày hôm qua Lục Viễn vẫn luôn cho rằng hắn uống rượu phát điên.
Có điều chính bản thân Chu Du lại vô cùng rõ ràng trong lòng, ngày hôm qua hắn cùng lắm chỉ xem như bị cồn xúc tác cho một loạt cảm xúc kích động, nhưng cũng không thể xem như uống say, bởi vì lúc thật sự say đầu óc hắn đình trệ, chẳng biết trời trăng là gì, sao còn có thể nhờ rượu tiếp thêm can đảm, muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm......
Chỉ là hắn không nghĩ đến chính mình nói cũng nói rồi, làm cũng làm rồi...... thế mà Lục Viễn vẫn cứ bình thản như không, sáng dậy còn có thể nói mấy lời đùa giỡn với hắn. Thôi thì như vậy cũng tốt, khả năng là Lục Viễn thật sự không thèm để ý mấy chuyện này, hoặc là đã quá quen rồi nên cơ bản không để trong lòng. Như hiện giờ, ít nhất hai người cũng không cảm thấy quá mức lúng túng.
Chu Du tự an ủi chính mình trong chốc lát, sau đó đi hẹn giờ cho nồi cơm điện, lại mang đồng hồ vọt vào toilet tắm rửa.
Lúc Lục Viễn thức dậy, đồ ăn bên ngoài đều đã nguội, sàn nhà cũng được người lau lại một lần.
Chu Du đổi một bộ quần áo thể thao mới tinh sạch sẽ, lại gấp gọn chăn nhét vào một cái túi. Hắn thấy Lục Viễn đi ra, hai mắt vừa chạm nhau mặt hắn liền đỏ bừng, lại vội vàng xoay đầu tránh đi.
"Không đến nỗi đó chứ," Lục Viễn tự mình sửa sang lại cổ áo, nhìn hắn cười một cái, "Làm gì mà còn ngượng ngùng nữa, vẫn chưa chuyển đồ qua à?"
"Chưa, chưa chưa chuyển," Mặt Chu Du nóng bừng bừng, "Mau ra ăn đi."
"Vậy ăn sáng xong rồi tôi giúp cậu chuyển," Lục Viễn liếc nhìn đồ đạc của hắn, cười nói, "Tuy là con xe cùi bắp, nhưng chở đồ vẫn còn tốt."
Chu Du "ừ" một tiếng.
Lục Viễn lại hỏi: "Mua bình nhỏ cho Thiên Bá còn có điểm gì phải đặc biệt lưu ý không? Cứ mua một cái bình rỗng là được?"
"Bình trong suốt là được," Chu Du khụ một tiếng, lúc này mới nói: "Nếu cậu muốn nuôi mấy loại cỏ thủy sinh thì chỉ được nuôi cỏ tính âm (âm trong âm dương), lá cũng phải mềm."
Lục Viễn ừm một tiếng.
Chu Du lại nói: "Nếu thấy khó quá thì cứ trồng thủy cúc đi, nửa tháng là thích nghi được, bình đừng thả đá màu với hạt cát, có thể thả mấy viên đá cuội nhỏ. Nước đã qua lọc rồi thì cậu không phải lo, bằng không thì chuẩn bị một ống hút vệ sinh đáy bình hoặc là thả một con ốc bươu vào cho nó ăn chất thải."
"Được, tôi sẽ ghi nhớ, có gì không hiểu thì hỏi Tiết Văn Minh cũng được." Lục Viễn cân nhắc nói, "Hẳn là sẽ không có vấn đề gì."
"Tiết Văn Minh?" Chu Du thoáng sửng sốt, nhíu mày nói, "Cậu không cần phải hỏi gã, có việc gì cứ nói tôi một tiếng, tôi liền chạy sang ngay."
Lần này đến lượt Lục Viễn hơi sửng sốt, theo sau chỉ cười cười, đưa mắt nhìn hắn một cái không nói gì.
Chu Du hậu tri hậu giác (chậm tiêu), lúc này mới nhớ tới cuộc trò chuyện của hai người hôm qua, hắn nói Lục Viễn về sau có chuyện gì tùy thời cứ nói cho hắn một tiếng là được, kết quả Lục Viễn nói như vậy không tốt, muốn bảo trì khoảng cách... Sau đó hắn giận dỗi cũng có liên quan đến chuyện này, lúc nào cũng cảm thấy Lục Viễn dựng lên một bức tường chắn, cô lập hắn ở bên ngoài.
Chu Du nhịn không được lại ngẫm nghĩ, chẳng trách tối hôm qua chính mình nhặng xị nửa ngày, Lục Viễn lại tỏ vẻ chẳng có chuyện gì. Hoá ra mấu chốt không nằm ở chỗ hắn hốt hoảng ra sao hay Lục Viễn tư duy thoáng thế nào, mà cơ bản là ở trong mắt Lục Viễn, hắn chẳng hề có tí địa vị nào cả.
Trộm hôn một chút đều sẽ bị xem như chuyện cười...Nếu đổi thành Lý Phục là người hôn trộm, khẳng định ngày hôm qua cậu ấy sẽ không cư xử như vậy. Hơn nữa Lục Viễn dĩ nhiên là đã tính toán xong xuôi về sau bảo trì khoảng cách với hắn, dù hôn hay không hôn đi chăng nữa cũng chẳng thành vấn đề.
Chu Du càng nghĩ càng lậm, chờ đến lúc Lục Viễn cùng hắn đi xuống dưới lầu, hắn đã thoáng có cảm giác lòng này nguội lạnh như tro tàn.
Lục Viễn ban đầu không để ý, lúc ra cửa mới phát hiện hôm nay cậu quên đồng hồ, bèn quay đầu vẫy tay ra hiệu một chút, bảo hắn cứ việc xuống trước.
Chu Du liếc mắt, tức khắc nhịn không được chua giọng nói: "Quan trọng đến vậy sao, mang thiếu một ngày cũng không được?"
Lục Viễn hơi sững sờ, liếc mắt nhìn hắn tỏ vẻ không hiểu.
Chu Du lại lập tức ngậm miệng.
Đợi đến lúc trở lại trên xe, Lục Viễn mới xác định được cảm xúc của Chu Du đích thực có điểm nào không đúng, mới ban sáng còn ngượng ngượng ngùng ngùng, nhìn thấy mình lập tức quay đầu đi, không dám đối diện, lúc này chỉ mới ăn xong một bữa cơm, như thế nào lại thành tức giận rồi?
Cậu cảm thấy buồn cười, lái xe chậm rãi hướng về phía nhà Chu Du, thuận miệng hỏi: "Cảm xúc của cậu sao thất thường như thiếu nữ vậy hả, Chu Du, làm gì mà mới sáng sớm đã đổi xoành xoạch hai sắc thái?"
Chu Du mím môi không lên tiếng.
Lục Viễn nghĩ một chút rồi lẩm bẩm độc thoại: "Lần này cậu giận dỗi chắc là không liên quan đến tôi, từ sáng đến giờ tôi còn chưa mở miệng." Nói xong lại nhịn không được trêu chọc một câu: "Hơn nữa hôm qua người bị hại là tôi, tôi còn chưa nói gì cậu, hôm nay hẳn là không đáng phải bị cậu giận cá chém thớt."
"Cái gì gọi là người bị hại?" Chu Du vốn dĩ trong lòng chỉ là rầu rĩ, nghe một câu này tức khắc bùng nổ, quay đầu sang trừng mắt nói, "Mắc mớ gì cậu lại là người bị hại? Tôi cũng chưa làm ra chuyện gì nghiêm trọng đi, mới chạm có một cái còn chưa kịp vào việc chính. Tôi biết thừa con người này cậu dối trá, trong lòng thấy phiền ngoài miệng không chịu nói, giả vờ ra vẻ thờ ơ!"
Lục Viễn bị hắn mắng xa xả mà phát ngốc, tốt xấu gì cũng bắt được trọng điểm: "Cái gì gọi là tôi giả vờ ra vẻ thờ ơ?"
"... Cậu nói xem," Chu Du giật giật lông mày, vô cùng bực bội nói, "Mắc mớ gì cậu là người bị hại?"
"Tôi chỉ thuận miệng nói."
"Cậu thuận miệng nói mới là lời thật lòng," Chu Du hầm hừ nói, "Cậu không kịp che giấu!"
"Hừ, chiếc nồi này từ trên trời rơi xuống ụp lên đầu tôi sao," Lục Viễn quả thật vừa tức vừa buồn cười, dừng trước cửa tiểu khu của hắn, liếc mắt nhìn đồng hồ rồi chặc lưỡi nói: "Lời nói thật lòng nào của tôi không kịp che giấu, giải thích thử nghe coi."
Chu Du quyết tâm, dứt khoát nói thẳng: "Ngày hôm qua đều đã như vậy sao cậu có thể không phản ứng? Tôi ở trên giường hôn cậu chứ không phải ở trong công viên hôn cậu, đến đứa ngốc cũng biết tôi muốn làm gì đi? Cậu bình tĩnh như vậy lúc ấy khẳng định là ở trong lòng nghĩ " hừ, dù sao họ Chu ngày mai cũng đi rồi, giả vờ lừa gạt hắn bỏ qua là được, hắn ngốc như vậy cũng nhìn không ra chân tướng, về sau gặp mặt cũng sẽ không lúng túng"..."
"...Đúng thế," Lục Viễn gật đầu nói, "Lúc ấy tôi chính là nghĩ như vậy."
Chu Du: "!!!"
"Tôi nghĩ Chu Du ngốc như vậy, phỏng chừng còn không biết chính mình đang làm gì đâu?" Lục Viễn buồn cười nói, "Không nghĩ tới cậu lại rất tự mình hiểu lấy, biết chính mình ngốc."
"..." Chu Du: "...Trọng điểm không phải là tôi ngốc!"
Hắn nói xong một tràng, cũng biết chính mình bị tung hỏa mù, vội vàng sửa lời nói: "Ý tôi là cậu sủy hồ đồ đương minh bạch*, tôi biết tôi muốn làm gì, cậu cũng biết tôi muốn làm gì, nhưng cậu cố tình cho là tôi đùa giỡn."
*sủy hồ đồ đương minh bạch: biết rõ ràng nhưng tỏ ra cái gì cũng không biết, giả ngu
"Cái này thì oan uổng cho tôi quá," Lục Viễn nghe luận điệu này có chút nhiễu loạn, tạm dừng vài giây rồi đúng sự thật nói, "Còn không phải chỉ là hôn một cái thôi sao, hơn nữa loại trình độ này......"
Cậu thấy mặt Chu Du lại đỏ rần rần, thở dài nói: "Cái trình độ này của cậu còn không tính là gạ tình."
Chu Du: "..."
Lục Viễn hỏi: "Cậu từng đi gay bar ở Thái Lan chưa?"
Chu Du chưa từng đi, lắc đầu nguầy nguậy, cũng không biết Lục Viễn lại muốn chơi bài gì.
Lục Viễn nghĩ thầm quả nhiên, Chu Du như vậy đừng nói vào trong quán bar, phỏng chừng mới đứng ở cửa thôi cũng bị chọc đến đầy mặt đỏ bừng chạy vọt ra ngoài.
"Tôi từng đi hai lần, chỗ họ rất phóng khoáng, trên sân khấu thả rông đại JJ (mấy cô biết là gì rồi đó._.), từ bên ngoài nhìn vào phòng xuyên thấu còn thấy cả cảnh trần truồng mây mưa rõ mồn một, nếu cậu tiến lên đứng phía trước lập tức có côn th*t lớn chĩa vào mặt."
"...... Đệt!!" Chu Du bất thình lình phải nghe đầy một lỗ tai loại lời lẽ tục tĩu này, theo bản năng giẫm chân bật dậy, rầm một tiếng đầu va vào trần xe.
Đối với hắn, có những loại từ ngữ trời sinh đã làm người ta bài xích, cho nên ngoại trừ rất ít lần chính mình cần phải dùng tới, nội chỉ đọc thấy mấy từ thô tục này thôi hắn đều vội vàng lật qua không dám xem, nghĩ cũng không dám nghĩ Lục Viễn há mồm liền nhả ra một tràng, vẻ mặt lại vô cùng lơ đãng bình đạm.
"Cậu cũng quá...thâm niên..." Chu cảm thấy mặt mình nóng rát, cũng không biết là do đụng đầu đau hay là do quá thẹn, thậm chí trên người còn nổi lên một tầng mồ hôi. Khí thế ban đầu cũng bay biến sạch sẽ...... Người ta đã từng gặp qua cả một phòng toàn người côn th*t lớn trần như nhông...Quả nhiên sẽ không thèm coi bị hôn một chút là chuyện gì quá to tát.
Lục Viễn cười như không cười mà nhìn hắn, quả thực coi hắn không khác gì một chú gà con ngờ nghệch.
"..." Chu Du cảm thấy bản thân có chút thật mất mặt, bàn tay dùng sức chà xát mặt một lúc, chờ tâm tình bình phục được kha khá mới gồng mình nói dối: "Ngày hôm qua tôi cũng là trong lòng vướng bận, sợ cậu chưa hiểu việc đời sẽ dọa đến cậu, cái này gọi là đấu tranh tâm lý......"
Lục Viễn: "..." Trâu bò đấy, mặt cũng đỏ như đít khỉ rồi còn có thể ngồi đây khoác lác.
Cậu dao động nổi lên ý đồ xấu, à một tiếng nói: "Ban nãy cậu nói tôi biết rõ cậu muốn làm gì còn giả vờ hồ đồ...... Vậy chính xác là cậu muốn làm gì thế?"
Chu Du: "..."
Lục Viễn chặc lưỡi, cười xấu xa nói: "À tôi biết rồi, cậu là học cá của cậu muốn đánh nhau với tôi có phải không?"
Trước đây lúc Lục Viễn cho rằng hai chú cá nhỏ trong bể đang hôn môi, Chu Du nghiêm túc giải thích cho cậu, hai chú cá này không phải đang thơm thơm mà là đang đánh nhau tranh giành địa bàn...... Lúc ấy Chu Du là có ý tốt giải thích, lại thế nào cũng không nghĩ đến sẽ bị cậu đem ra lại để trêu chọc chính mình, khiến cho hắn vừa xấu hổ lại không xuống được đài*.
*ý nói tẽn tò mà bất lực, không biết lấy cớ gì để chữa ngượng.
Lục Viễn quá xấu xa, vẻ mặt kiêu ngạo đắc ý không chút nào che giấu.
Chu Du dừng một chút, trên mặt một hồi đỏ lại một hồi trắng, không đủ tự tin mà uy hiếp một cách yếu ớt: "Cậu chú ý một chút, không cần dùng phép khích tướng, tôi sẽ không mắc mưu."
Lục Viễn trong lòng sắp cười chết đến nơi, cố ý nói: "Tôi nào biết dùng phép khích tướng, tôi là thật không biết."
Chu Du: "..."
Hắn quay mặt sang, cùng Lục Viễn nhìn nhau vài giây, cuối cùng giữa hai quyết tâm vì tôn nghiêm mà chiến đấu hay là xám mặt bước xuống xe, hắn chọn cái thứ nhất —— Chu Du ác ý sục sôi, bạo phát ấn mở đai an toàn rồi nhào qua hôn lên.
Chu Du vốn còn nghĩ rằng Lục Viễn sẽ xin tha, sau đó mau chóng tiếp cho hắn một bậc thang đi xuống, ngờ đâu lúc hắn nhào qua chỉ còn cách một kẽ hở nhỏ, Lục Viễn hừ nhẹ một tiếng, sau đó còn ung dung dang rộng hai cánh tay, vẻ mặt biểu lộ tùy ý hắn muốn làm gì thì làm.
Hơn nữa biểu tình trêu đùa trên mặt cậu vẫn giữ nguyên không đổi, mãi cho đến Chu Du hôn lên, Lục Viễn còn đánh hai hàm vào nhau vang lên tiếng cùm cụp cùm cụp, học theo điệu bộ ngu xuẩn của cá anh vũ.
Chu Du lúc hôn lên môi còn tức giận đến phát run, không gian trong xe quá nhỏ, hắn vừa sợ bị người nhìn thấy lại sợ đụng phải những chỗ không nên đụng vào trong xe, thân mình xoắn vẹo trong tư thế không thoải mái, sợ trật eo, lại vừa muốn hung tợn mà trừng trị Lục Viễn một chút...... Thế nên tam tâm nhị ý (do dự, một dạ hai lòng), ngay cả cảm giác cũng chưa kịp cảm giác được gì, chỉ dùng sức gặm xuống.
Hai người va chạm hàm răng rất nhiều lần, Lục Viễn cảm thấy bản thân hình như bị cắn tróc da, hơn nữa tình hình này Chu Du đích thị thật đáng lo ngại, giống như đang ở trên mặt cậu gặm cắn.
Cậu bần thần, thoáng nghiêng sang một bên trốn tránh một chút, thừa lúc Chu Du ngây người duỗi tay bóp lấy mặt hắn
Chu Du không nghĩ tới Lục Viễn còn có chiêu thức này, hai bên gương mặt tê rần, nhất thời cảm giác miệng của chính mình bị bóp thành mỏ vịt.
Lực chú ý của hắn lập tức từ bốn phương tám hướng thu hồi trở về, thế nhưng đã muộn. Lục Viễn một tay nắm chặt cằm hắn, miệng Chu Du ngay cả khép cũng không khép lại được...... Chỉ có thể cảm thụ đầu lưỡi của Lục Viễn dò xét tiến vào, vô cùng kiêu ngạo ở trong miệng hắn quét sạch một vòng.
Nụ hôn này không thể tính là hôn môi, Chu Du rất không đúng lúc mà suy nghĩ, thế này quả thật chính là đơn phương xâm lược...... Hơn nữa thủ thế này của Lục Viễn còn làm hắn liên tưởng tới cảnh tượng cha mình ở nhà cho chó uống thuốc, cũng là bóp miệng chó rồi nhét thuốc vào kẽ răng...
Lục Viễn có lẽ sợ chính mình cắn hắn, cho nên vẫn luôn bóp chặt không buông tay. Mãi cho đến Chu Du cảm thấy nước miếng mình giữ không nổi nữa, mắt thấy sắp rửa mặt cho Lục Viễn tới nơi, người sau liền nhanh chóng xoay mặt sang trái, sau đó đẩy mặt hắn về phía bên phải...
Chu Du quả thật chấn kinh rồi.
Lục Viễn buông lỏng tay ra, nhanh chóng rút hai tờ khăn giấy từ phía trước ấn lên miệng hắn.
"... Cậu quá không biết xấu hổ," Chu Du không màng e thẹn, khiếp sợ nói, "Cậu xong việc rồi cứ như vậy đẩy đi, vãi chưởng, tôi nên lấy quần áo cậu lau mới đúng."
"Cái đó không được, chốc nữa tôi còn phải đi làm," Lục Viễn liếc hắn một cái, đường nhìn chăm chú hướng xuống dưới một chút, cười nói: "Lát nữa cậu ra ngoài nhớ lấy túi xách che lại nhé, không khéo sẽ có người tay chân lộn xộn chơi lưu manh." (ý nói bạn Du có phản ứng rồi ế =))
Chu Du sững người, chưa kịp phản bác Lục Viễn, liền nghe cậu lại nói: "Còn có cái kia, khụ, về nhà cậu nhớ bôi một ít thuốc."
"Thuốc?" Chu Du hỏi, "Bôi thuốc để làm gì?"
Lục Viễn dừng một chút, chỉ vào mặt hắn chột dạ nói: "Hình như trầy một ít da."
Tác giả có lời muốn nói: Cái động tác bóp mặt kia hẳn là dễ lý giải đi...... Mấy cảnh mớm thuốc trong phim cổ trang thường thấy...
===================================
*Thủy cúc
//
Editor: má ơi vừa edit vừa cười nội thương =)))