Tình Địch - Ngũ Quân



Tuyết đã tích đến rất dày, đạp lên mặt trên phát ra mấy tiếng sột soạt. Lý Phục đi ra từ trường học, vẫn luôn rảo bước dọc theo một con đường cái, đi thẳng về phía trước qua hai trạm, lại rẽ sang phải đi tiếp một đoạn, lúc này mới tiến vào một tiểu khu bốn bề xanh mướt.

Tuy nói là "xanh mướt", sự thật là ngoài trừ mấy cây tùng bách, phần lớn đều là hoa giả cây giả. Chẳng qua là độ mô phỏng rất cao, rất có cảm giác sống động như thật. Thế nhưng công ty bất động sản tuy rằng nguyện ý hao tổn tâm tư sắp đặt, các chủ hộ lại không có vẻ gì là cảm kích. Một bộ phận cho rằng mấy thứ cành lá giả tạo này quá không thực dụng, trang trí ở trong tiểu khu chỉ tổ làm người chê cười, mặt khác cũng có những gia đình thờ phụng phong thuỷ, nói nhà ở không phải là nơi thích hợp bày biện quá nhiều hoa giả, tiểu khu hiểu theo nghĩa rộng cũng là nhà, do đó cũng sẽ ảnh hưởng đến vận thế.

Bà Lý chính là thuộc nhóm người thứ hai, kể từ khi mùa đông bắt đầu bà liền không ngừng than phiền oán trách, mãi cho đến hiện tại sắp đến Tết rồi cũng không có tư thế nghỉ ngơi. Lý Phục rất đau đầu, vào đến nhà rồi nhìn thấy trong phòng khách không có ai, bất giác thở phào nhẹ nhõm, đổi giày xong liền nhanh chóng đẩy cửa vào phòng riêng của mình.

Phòng ngủ của y rất lớn, bên trong vị trí vốn dĩ là gian phòng thay đồ đã bị đổi lại thành nơi để bàn học và giá sách. Lý Phục mỗi lần ra cửa đều theo thói quen khóa lại, cho nên lần này sau một tháng trở về, trên bàn học vẫn còn nguyên vẹn mấy thứ như cũ.

Một chồng bài thi, hai cuốn sách ngoại khóa, khoảng cách ở giữa đúng một gang tay. Thoạt nhìn chưa từng có ai khác đụng vào.

Y thả cặp sách xuống góc tường, đi qua rút lấy một cái túi nằm ở dưới cùng xấp bài thi, lục lọi một hồi, tìm ra một cái thiệp chúc mừng còn chưa hoàn thành.

Thiệp chúc mừng kia là kiểu thiệp điêu khắc lập thể (thiệp 3D hay pop-up), gấp lại là kích cỡ một tờ A4. Chi tiết là Lý Phục tự mình thiết kế, một chú nai con trong rừng cây, phía sau có ánh đèn chiếu sáng, đồng âm với "Lục", "Nguyên"*. Vì để hiệu quả càng tốt hơn nữa, y còn lợi dụng hiệu ứng đánh lừa thị giác, tô màu cho mỗi chi tiết theo sắc độ chuyển dần từ đậm sang nhạt, nhìn từ xa xa, rừng cây ánh mặt trời đều trông cực kỳ chân thật, phảng phất không phải là hình vẽ, mà là mô hình.

*Con nai (鹿, lù, lộc) đồng âm với Lục trong Lục Viễn. Nguồn (源, yuán, nguyên) trong nguồn gốc cũng đồng âm với Viễn.

Chỉ là lượng công việc quá lớn, tô màu xong còn phải chau chuốt chỉnh sửa, Lý Phục lần trước tiêu tốn hết một ngày một đêm mới chỉ hoàn thành được hơn phân nửa. Y vẫn luôn sốt sắng muốn về nhà sớm để hoàn thành nốt, vừa kịp trước đêm Bình An đưa cho Lục Viễn, ai ngờ giữa đường lại xảy ra vấn đề. Cho đến bây giờ, sinh nhật Lục Viễn đã trôi qua rồi, tiếp tục làm thiệp cũng không có ý nghĩa.

Y khe khẽ thở dài, cầm thiệp chúc mừng ném vào sọt giấy ở bên cạnh. Qua vài giây sau y lại do dự, một lần nữa nhặt tấm thiệp về, thổi thổi vụn giấy trên mặt, lại cẩn thận mà để lại vào trong túi.

Đúng lúc y vừa khóa lại túi bài thi, liền nghe bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.

Bà Lý không đợi y mời vào, đã cắp theo một túi văn kiện đi đến, đặt xuống trước mặt Lý Phục.

"Đây đều là tài liệu của một số trường học khác." Bà Lý nói, "Con xem thử đi, tuy rằng đã nói là trong chuyện này quyền quyết định cuối cùng nằm ở con, nhưng dù sao thì cha mẹ đều là người từng trải, vẫn hy vọng con có thể nhìn xa trông rộng, suy tính tương lai lâu dài một chút."

Bà nói xong thấy Lý Phục nhíu mày, hơi bất mãn nói: "Mẹ thật chẳng hiểu con nghĩ như thế nào, bây giờ điều kiện thích hợp, thời cơ cũng chín muồi, con ở cùng với anh con cha mẹ cũng yên tâm hơn, lại qua mấy năm nữa anh con hết hạn thị thực phải về nước, chính con sau này muốn đi thì phải tự mình chạy ngược chạy xuôi làm thủ tục này nọ quá phiền toái."

"Phiền toái thì mặc phiền toái chứ ạ," Lý Phục nói, "Anh con lúc ra nước ngoài không phải cũng là tự mình đi sao?"

"Anh con từng trải qua mệt chịu qua khổ, có kinh nghiệm, chúng ta vì cớ gì còn muốn để con lại phải vất vả thêm một lần?" Bà Lý nói xong tạm dừng một chút, lại quay mặt sang đánh giá y, nói giọng hoài nghi, "Không phải là con đang yêu đương đấy chứ?"

Lý Phục bất giác nâng cao âm lượng: "Không có ạ!"

"Vậy con tự mình xem xét mà suy nghĩ kỹ đi, nội trong tuần này trả lời cho mẹ, rốt cuộc tính toán thế nào. Muộn hơn nữa thì mẹ và cha con cũng không có thời gian rảnh."

"Cha mẹ phải đi về sao?"

"Mấy hôm nữa về, chuyển nhà trước đã." Bà Lý nói, "Mẹ chịu quá đủ mấy thứ hoa giả cây giả ở đây rồi, không ra thể thống gì. Vừa khéo dọn đến đối diện trường Ngũ Trung, con nếu như tiếp tục ở trong nước, học lớp 12 ở bên kia là tốt nhất, như vậy còn có thể mỗi ngày đi học về nhà, mẹ nấu cơm cho con ăn bổ sung dinh dưỡng."

"Phải chuyển trường sao ạ?" Lý Phục sửng sốt, không chút nghĩ ngợi nói, "Con không muốn chuyển, thích ứng hoàn cảnh mới yêu cầu thời gian, lớp 12 là giai đoạn quan trọng như vậy lại phải chịu biến động thì không tốt."

"Vậy con học ở đây thì đi lại thế nào?"

"Con ngủ ký túc xá, ăn căng tin," Lý Phục quay đầu lại, kiên định nói, "Như vậy là được rồi."

"Nói thật với mẹ..." Bà Lý nhìn y đầy hoài nghi, "Con thật sự không yêu đương?"

"Không ——" Lý Phục nói, "Nếu có con sẽ nói, nếu chưa nói chính là không có, rốt cuộc thì mẹ có tin con hay không đây?"

Tính cách này của y giống hệt ba, tuy rằng phần lớn thời gian đều rất ôn hòa, cũng không có tính tình nóng nảy hay tự phụ, nhưng thật ra sống chết ngoan cố từ trong xương cốt. Mẹ y thấy chẳng có cách nào khuyên được, nhún vai đi ra ngoài, Lý Phục lại cảm thấy trong lòng phiền muộn, một phen kéo ghế dựa ra, lại hung hăng đẩy sang bên cạnh.

Y cũng không biết chính mình rốt cuộc là đang giận dữ với ai, ngồi ở kia thẫn thờ trong chốc lát, lại từ cửa sổ phòng ngủ cửa sổ ngó ra ngoài, nhìn một góc sân thể dục ở trường học.

Một góc kia vừa vặn là sân bóng mới được tu sửa ở trường bọn họ, cha mẹ hắn rất cố chấp với quan niệm "Mạnh mẫu tam thiên*", từ tiểu học cho đến cấp hai lại tới bây giờ, gia đình y mỗi lần mua nhà ở đều là vì gần trường. "Ngôi nhà" này chính là vì cho y đi học cấp ba ở đây nên họ mới mua lại một căn second-hand. Ngày đó nhận phòng vừa dịp nghỉ hè, y theo cha đến, từ phòng ngủ nhìn ra bên ngoài, vừa lúc thấy được chỗ thảm cỏ xanh mượt ở sân bóng kia.

*Mạnh mẫu tam thiên: Người mẹ ba lần để chọn láng giếng tốt cho Mạnh Tử. (Lần thứ nhất, nhà ở gần nghĩa địa. Lần thứ nhị, nhà ở gần chợ. Cuối cùng mẹ của Mạnh Tử dọn nhà một lần nữa để ở gần trường học, cho Mạnh Tử hoàn cảnh tốt về giáo dục).

Lý Phục yêu thích cuồng nhiệt bóng đá, nhưng đem so với xuống sân đá bóng, y càng thích ngồi một chỗ xem hơn. Con trai đá bóng phần nhiều là hưởng thụ đam mê đối kháng cùng tốc độ, mà y xem đá bóng lại là vì thích phân tích khả năng vận dụng sức mạnh đồng đội và kỹ thuật phối hợp của những người khác.

Ở điểm này y cảm thấy chính mình và Lục Viễn thật sự rất ăn khớp, đã từng ở vài khoảnh khắc không tên nào đó, y đột nhiên sẽ có một loại cảm giác rằng hai người bọn họ quả thật là duyên trời tác hợp.

Lục Viễn thích đá bóng, trình độ đá cũng không tệ lắm, mà y thích xem bóng đá, cũng nguyện ý làm quân sư. Suốt một năm lớp 10, Lý Phục vẫn luôn coi Lục Viễn là bạn tốt của mình. Cũng không phải loại bằng hữu hời hợt kết giao, mà là quan hệ tri kỷ "chỉ một người là đủ", thân cận mà không cần như hình với bóng, kín đáo mà không tầm thường...... Mãi cho đến khi loại quan hệ này dường như khẽ khàng bị bóp vỡ.

Y cũng không nói lên được, là bắt đầu từ khi nào, Lục Viễn càng thích nói chuyện với Chu Du.

Hồi năm lớp 10, hai người bọn họ rõ ràng nhìn nhau không vừa mắt, mặc kệ là tiết học gì đều rất ít có lúc nào an ổn, không phải Lục Viễn chọc Chu Du thì sẽ là Chu Du quay đầu lại đánh Lục Viễn, thậm chí lúc đi thi Chu Du cũng thình lình đụng vào bàn phía sau, đụng xong rồi còn cười khặc khặc thật khoái trá, sau đó Lục Viễn lại vo tròn giấy nháp thành cục hung hăng hướng thẳng gáy Chu Du mà ném.

Vốn dĩ trước đây Lục Viễn hay đạp ghế của bọn họ, sau này cậu không đạp nữa, nói là sợ ảnh hưởng đến Lý Phục.

Lý Phục vì thế mà hứng khởi suốt một đoạn thời gian, y cảm thấy chính mình là đang hưởng thụ đặc quyền. Nhất là khi Lục Viễn đối với những người khác đều vô cùng kiêu căng phách lối, cố tình đối với y lại ngoan ngoãn nói gì nghe nấy, y luôn có một loại cảm giác thỏa mãn cùng tự đắc khó kìm nén. Cho nên kể từ đó về sau, y ngược lại là không hề quản Lục Viễn, chỉ mỉm cười nhìn người này bắt nạt bàn trước bàn sau, đi học thì ngủ gật, vẽ bậy trên bài thi, la hét om sòm trốn học đi chơi...... Hết thảy những khuyết điểm, thậm chí hành vi phạm lỗi trái với kỷ luật này, y đều có sức chịu đựng cao đến không ngờ, thậm chí còn cảm thấy rất vui sướng.

Suốt một thời gian dài, Chu Du là công cụ hỗ trợ chế tạo niềm vui đó, Lục Viễn lấy việc bắt nạt hắn để hấp dẫn lực chú ý của y, chính y thì lại vào những lúc Chu Du mách lẻo phàn nàn, nửa mập mờ nửa rõ ràng mà bênh vực Lục Viễn. Đối với y, như thế đã là đáp lại "yêu thích" của Lục Viễn. Cho nên đương lúc Lục Viễn ăn sinh nhật chỉ nói cho Chu Du mà không nói cho chính mình, Lý Phục từ tận đáy lòng cảm thấy nuốt không trôi.

Mấy ngày nay y cố ý không quay đầu lại nói chuyện với hai người ở bàn sau, mỗi khi thu bài tập về nhà hoặc là phát bài thi, y cũng không hề xoay người đối mặt với Lục Viễn, mà là chuyền qua vai đưa tài liệu ra sau, những lúc đầu ngón tay của hai người tình cờ chạm phải, Lý Phục đều sẽ đột nhiên muốn nói "Thôi bỏ đi, bạn tốt của nhau vì sao phải so đo nhiều như vậy", chính là ở một giây ngay trước khi y chuẩn bị hòa hảo, nội tâm lại dâng lên một loại cảm xúc khác lan tràn —— chính mình biểu hiện không đủ rõ ràng sao? Lục Viễn là không nhìn ra được hay là không thèm để ý?

Y nhịn không được do do dự dự, lặp đi lặp lại, bắt đầu hối hận vì sao năm trước Lục Viễn mời mình đi ăn sinh nhật chính mình không chịu đi, vì sao lớp 11 chia lại chỗ ngồi không chủ động yêu cầu ngồi cùng bàn với Lục Viễn, vì sao cái đêm đầu tháng đó trận đấu bóng đá với lớp A10 chính mình không đi hỗ trợ, dù cho chỉ là đi xem, đi cổ vũ thôi cũng tốt, rốt cuộc thì Chu Du với mấy người nữa không thích bóng đá cũng đều đi......

Loại cảm giác này giống như là một loại dục vọng độc chiếm đã ấp ủ hồi lâu, chỉ là bởi vì giai đoạn khơi mào phía trước quá dài, cho nên bây giờ loại dục vọng tham lam này bùng nổ không ra, lại áp chế không xuống. Chỉ có thể âm thầm triệt tiêu.

Lý Phục khe khẽ thở dài, lại nghĩ như vậy cũng chưa chắc đã có gì không tốt.

Hoàn cảnh nhà bọn họ, tuy rằng trên danh nghĩa cởi mở và thoải mái, trên thực tế cha mẹ y quản y nghiêm khắc hơn so với bất kỳ ai, nếu để họ biết y yêu sớm thì chắc chắn sẽ nảy sinh nhiều vấn đề, huống chi Lục Viễn còn là con trai.

Lý Phục vẫn chưa xác định được tính hướng của mình thật sự là như thế, hay chỉ là nhất thời mê hoặc, cho nên nếu cùng Lục Viễn sớm chiều ở chung, quan hệ thân thiết quá mức dường như cũng không ổn, y sợ chính mình chấp mê bất ngộ, cũng sợ Lục Viễn chỉ là nhất thời hứng khởi. Rốt cuộc thì bọn họ cũng đều chưa thành niên, chưa chắc có ai thật sự hiểu được ý nghĩa bao hàm cùng trách nhiệm của "tình yêu".

Buổi tối anh trai Lý Phục gọi điện tới, y tiếp lên rồi gã lại không hỏi chuyện học hành ở trường, chỉ dò hỏi: "Lần trước em nói đưa cho bạn học thiệp chúc mừng thế nào rồi? Cậu ấy thích không?"

Lý Phục nói: "Em không đưa."

"Sao vậy?"

"Còn chưa làm xong, đã qua ngày mất rồi."

"Thế cũng có ảnh hưởng gì đâu," Anh trai y cười nói, "Quà tặng làm công phu tỉ mỉ kiểu này tóm lại đều quý ở tâm ý, muộn một chút không thành vấn đề, cứ giải thích cho bạn học của em là được."

Lý Phục nghĩ một lát, vẫn nói: "Không được, em vứt đi rồi, lại nhặt về thì cũng không thay đổi được gì. Hơn nữa có một vài thứ qua thời điểm rồi thì không còn có ý nghĩa."

"Vậy em đưa quà khác sao?"

"Không có."

"Thôi kệ em đấy," Anh trai y trêu chọc, "Tâm lớn như vậy, nhỡ đâu người ăn sinh nhật không vui thì sao."

"Về sau lại nói," Lý Phục ngẫm nghĩ, lại cười nói, "Tương lai còn dài."

Tình cảm đối với một vài người là một hồi tình tiết phim điện ảnh được báo trước, bản thân họ là nhân vật chính, kết cục gần như đều đã nắm trong tay, bởi vậy nên quá trình diễn biến như thế nào cũng không cần toàn tâm để ý. Nhưng mà y đã quên mất một điều, đó là ở ngoài đời thực thì không có "hồi kết", mãi cho đến một ngày, y ý thức được mình đã trở thành vai phụ trong câu chuyện của người khác......chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người kia vui vẻ cười đùa, giận dỗi lại ầm ĩ mắng nhau, trong lòng kinh ngạc, đồng thời lại không có cách nào phủ nhận được, chuyện xảy đến là lẽ tất nhiên.

Y nói "Tương lai còn dài" không hề sai, chỉ là Lục Viễn nửa năm sau đó, ở trong lòng yên lặng nói nửa câu còn lại với một người khác:

-- rất nhớ cậu, nguyện sau này còn gặp lại.

--------------------------------------

Phiên ngoại nhỏ:

Chu Du gần đây say mê ngải cứu, trong thư phòng đầu tiên là nhiều thêm một rương nhỏ ngải điều*, dán nhãn đơn vị chuyển phát nhanh XX. Lục Viễn lúc tan tầm lấy ra xem xét, lại rút ra một điếu ngửi ngửi. Mùi hương cũng tạm, trong phạm vi cậu còn có thể chấp nhận được, không chán ghét nhưng cũng không thích.

*ngải điều: nhang ngải cứu/điếu ngải cứu hay mồi ngải, lá ngải cứu phơi khô tán hoặc xay nhuyễn thành bột, sau đó cuốn lại thành điếu giống như điếu thuốc lá. Điếu ngải khi đốt lên thì mang tính nóng ấm cao (thuần dương), nên khi dùng để làm nóng ("cứu") các huyệt sẽ làm khí huyết lưu thông mạnh, làm ấm nóng cơ thể, giảm đau, sưng, mỏi cơ, tiết dịch, giải độc, làm mềm chỗ cứng và tan máu tụ

Cậu không coi là chuyện gì quá to tát, Chu Du lâu lâu sẽ nảy ra rất nhiều ý tưởng cùng sở thích mới lạ, ngay từ đầu muốn nuôi một ít động vật, mèo mèo chó chó đều bị Lục Viễn xếp vào danh sách cấm nuôi, Chu Du bèn ngược lại đi cân nhắc nuôi chim. Nhưng nuôi chim là công việc đòi hỏi sự cần mẫn, chẳng hạn như sáng sớm phải cho đi dạo, gần đi công viên xa phải lên núi, tốt nhất còn phải cho đi bắt côn trùng, ở nhà lại sợ chim bắt nạt Thiên Bá...... Chu Du tính đi tính lại quá phiền toái, mua lồng chim về sau lại từ bỏ, vì thế chim không nuôi, lồng lại dùng để trồng sen đá.

Chu Du ở điểm này đại khái giống cha hắn, đủ các chủng loại sen đá, chính mình mua, bạn bè cho, người khác chia sẻ...... Không chết cũng tàn tạ, duy nhất mấy cây sống sót thì lại vừa dài vừa quắt queo, không chủ động giới thiệu người khác đều sẽ cho rằng đó là mấy cây dây nhện* héo......

Cuối cùng sự kiện trồng sen đá cũng hạ màn, Chu Du lại nổi lên tình yêu nồng nhiệt với len chọc (needle felt). Chẳng biết hắn học từ đâu ở trên mạng làm dép lê từ len chọc, hứng chí mua một cái rương lớn gồm len chọc và đủ loại công cụ, thư phòng của Lục Viễn không quá rộng, từ đó cửa sổ nhô ra biến thành khu vực chế tác của Chu Du. Có mấy lần Lục Viễn lại thành người nấu cơm, kết quả cuối cùng làm ra thành phẩm dép lê thì đều hoặc là phần đế dày mỏng không đều, có lỗ, hoặc là kích cỡ quá lớn, xỏ vào không nhấc được chân...... Mấy trăm cuộn len chọc cuối cùng cũng bỏ phí.

Hiện tại Chu Du lại bắt đầu đam mê ngải cứu, Lục Viễn lúc nhìn mấy hộp ngải điều này đã thấy trước được tương lai về sau của chúng nó, đơn giản sẽ tống vào một góc thỉnh thoảng nhìn tới hoặc là vứt sọt rác, dù sao dựa theo tốc độ đào thải sở thích gần đây của Chu Du, thú vui này quá nửa là không thể lâu dài.

Cậu đá cái rương vào một góc, sau đó đi bận việc chính mình, ai ngờ ngày hôm sau trở về, rương nhỏ lại bị người kéo ra, bên cạnh còn nhiều thêm vài thứ khác, hộp đựng ngải cứu, bật lửa, bình cứu hỏa...

Chu Du lần này là nghiêm túc.

Hắn mua ngải điều, mua công cụ, lại mua sách viết về ngải cứu. Lục Viễn mỗi ngày tan tầm đều có thể nhìn thấy trên người hắn tùy nơi xuất hiện ngải cứu, có đôi khi cột trên eo, thi thoảng lại quấn ở bắp chân, vừa "cứu" vừa làm cơm, mỗi lần khói đều sẽ từ sau eo Chu Du tỏa ra khắp nơi, từ trên đùi bốc lên, trong nhà sương khói lượn lờ, tựa như tiên cảnh, mùi hương đậm đặc đến nỗi khiến người chỉ muốn hắt xì.

Lục Viễn bị xông hơi mất mấy ngày, Chu Du lại bắt đầu nhào tới đè cậu ra, sống chết cũng phải cho cậu "cứu" một chút.

Trời lại không lạnh, Lục Viễn không muốn "cứu", ngay từ đầu vì nể mặt Chu Du miễn cưỡng nhẫn nhịn hai ngày, ngày thứ ba sống chết không nhân nhượng nữa.

Chu Du lại cảm thấy cậu không hiểu, cực lực khuyên giải: "Ngải cứu rất nhiều công dụng tốt, ôn thông kinh lạc (khí huyết lưu thông), cường gân hoạt huyết, em có nơi nào đau nơi nào ngứa, "cứu" một chút là đỡ hơn nhiều rồi."

"Không cần," Lục Viễn liếc hắn, "Em không đau cũng không ngứa."

Chu Du lại nói: "Ngải cứu có thể trường thọ, có vị đại gia 90 tuổi ở Bắc Kinh mỗi ngày đều dùng ngải cứu, hiện giờ đang sống cùng vợ, thân thể khỏe mạnh cường tráng."

"Anh xem kênh dưỡng sinh đấy à," Lục Viễn biết hắn nói đến chương trình nào, thở dài nói, "Bọn họ phát mấy cái này chẳng khác gì kênh nông nghiệp, nhà lão Lý cho trâu nghe nhạc, nhà lão Vương cho heo uống sữa bò. Đều là thiên môn kỹ xảo (chiêu trò lòe người) mà thôi, nhất định là đại gia đó thân thể vốn dĩ đã khỏe mạnh cường tráng. Anh không phải rất am hiểu dưỡng sinh à, làm sao lại đi tin mấy thứ này là thật."

"Là bởi vì món này tốt thật mà," Chu Du giơ giơ ngải điều đến phía sau mông cậu, nói giọng y chang nhân viên tiếp thị, "Em cứ thử xem, thử lại lần nữa, đảm bảo có thể cảm giác được."

Lục Viễn bị hắn đuổi đến mức phải ngồi xuống, nhịn không được thở dài một hơi.

"Để anh "cứu" huyệt trung quản cho em, trị liệu tỳ vị*," Chu Du duỗi tay vén áo cậu lên, dứt khoát ngồi dưới đất "cứu" cho Lục Viễn.

*Tỳ vị: Tỳ là một cơ quan đặc nằm bên trái của vị (dạ dày) có chức năng hấp thu và vận chuyển chất dinh dưỡng. Tỳ và vị hợp tác với nhau để hấp thu thức ăn và chuyển vận chất dinh dưỡng

Lục Viễn bất đắc dĩ, thấy hắn như vậy vừa buồn cười, vừa nhịn không được nói: "Muốn trường thọ như vậy để làm gì, một trăm mấy chục tuổi, người khác đều đã xuống lỗ rồi chỉ còn mình anh, không thấy cô đơn sao."

"Vậy cũng đâu còn cách nào khác, anh nhất định là muốn sống lâu như vậy," Chu Du nói: "Cho nên em cũng phải bảo dưỡng thân thể thật tốt, cùng với anh sống đến một trăm mấy chục tuổi, bằng không anh chỉ có thể một thân một mình."

Lục Viễn: "Vậy anh mau buông tha em đi, em lúc đó đã sớm xuống lỗ."

Chu Du ngẫm nghĩ, lại nói: "Kỳ thật cũng không sao cả, em ngỏm rồi anh cũng không cô đơn."

"Há!" Lục Viễn trào phúng nói, "Đây là nghĩ kỹ rồi, muốn tìm thêm đối tượng dự phòng sao?"

"Không phải," Chu Du vội thanh minh, "Anh nào có nhiều tinh lực như vậy đi gặp người khác nữa, đào xác em ra phơi phơi là được, anh cũng không chê. Sau đó chúng ta cùng nhau ngắm nhìn phong cảnh, tâm sự hàn huyên."

Lục Viễn: "......" Đây là bệnh thần kinh hả, hay là diễn phim ma? Cậu dừng một chút lại hỏi, "Tâm sự hàn huyên xong rồi sao nữa?"

"Đương nhiên là lại chôn em về, phải để em ngủ chứ."

"Có thấy ghê tởm không hả?" Lục Viễn lườm hắn một cái, nhịn không được bật cười.

Chu Du ngẫm lại cũng cảm thấy quá dọa người, cùng cười với cậu một lát, lại quay đầu nhìn cậu: "Em cười cái gì?"

"Không có gì," Lục Viễn như suy tư điều gì, nói, "Thọ mệnh của những vì sao dài lắm, cũng phải hàng ngàn hàng vạn năm."

Chu Du nhìn sang đầy vẻ nghi hoặc.

Lục Viễn nhướng mày nhìn hắn, do dự một chút, không nói tiếp nữa.

Cậu nói lời này thật ra là nhớ tới một bài thơ của Hạ Vũ. Lục Viễn sở dĩ biết đến vẫn là bởi vì có một đợt Chu Du ở trên QZone viết thơ, cậu đôi khi nhìn đến phát bực, cũng đi một chuyến đến thư viện của trường tìm mấy tập thơ xem.

Thơ của Hạ Vũ không nhiều lắm, ánh mắt đầu tiên của Lục Viễn rơi vào một câu rất thú vị—— "Có hai thứ ở trên người tôi âm thầm đục khoét trong bóng tối là một cái răng sâu, cùng người*". Những lời này lúc cậu đọc thoáng qua không có cảm giác gì, một lần nữa nhìn đến lại là vào năm lớp 12. Khi đó Chu Du đã đi rồi, mà cậu chỉ vừa mới động tâm.

Lục Viễn cũng không nói rõ chính mình đã từng trộm dư vị biết bao nhiêu lần "đêm đầu tiên" ấy cùng với Chu Du. Tuy rằng ngày đó cũng không có gì phát sinh —— bọn họ cùng nhau ăn xiên nướng uống bia, cuối cùng cũng quả thật đến khách sạn bên cạnh thuê phòng. Chỉ là Lục Viễn mới đầu thật sự say, chờ đến hai người gục xuống nằm song song trên giường, thời điểm Chu Du còn choáng váng, cậu đã thanh tỉnh.

Hành vi của cậu lúc say quá mức phóng đãng, nói với Chu Du rất nhiều lời thiếu đạo đức, nào là muốn làm hắn, nào là muốn xoạc hắn đến bắn...... Lúc này cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, Lục Viễn lại không muốn thừa nhận hết thảy những hành động thật mất mặt đó, vì thế không thể nào không tiếp tục giả vờ say rượu. Chu Du quá dễ lừa gạt, cậu nói chuyện không đâu đổi đề tài xoành xoạch, rốt cuộc hành người đến mệt rũ rượi...... Bọn họ cuối cùng ngủ chung một cái ổ chăn, Chu Du cao hơn cậu, từ sau lưng ôm cậu ngủ, trái tim của hai người kề sát ở một chỗ, Lục Viễn nửa đêm tỉnh lại rất nhiều lần, luôn cảm thấy nhịp tim đập của bọn họ tựa hồ đồng bộ, mà chính mình trở nên vô cùng nhỏ bé, gần như toàn bộ đều hóa trọn trong lồng ngực của người phía sau.

......

Sự kiện Chu Du chuyển trường là một khúc nhạc đệm, cũng là một dấu lặng đen trong mối quan hệ của hai người.

Về sau Lục Viễn ở thư viện lại nhìn đến tập thơ kia, nhịn không được đem hai câu nọ lăn qua lộn lại nghiền ngẫm.

"...... Có hai thứ ở trên người tôi âm thầm đục khoét trong bóng tối là một cái răng sâu, cùng người...... Mà tôi đã định sẵn lần luân hồi sau đó sẽ cách xa người một vạn năm ánh sáng làm một vì sao chưa được đặt tên nhìn xuống nhân gian xem người diễn chú hề gắn một chiếc mũi đỏ kỳ dị lang thang khắp phố phường độc thoại ở trên trời tôi cười đến lệ rơi......"

......

Bọn họ sau khi ở bên nhau rất ít khi đàm luận chuyện quá khứ, Chu Du quả nhiên đối với câu nói không đầu không đuôi này lộ ra vẻ mặt mờ mịt.

"Có ý tứ gì?" Chu Du hỏi, "Sao anh chẳng hiểu lắm?"

"Ý tứ chính là ngải cứu rất tốt," Lục Viễn thò tay sờ soạng tóc hắn một phen, cười nói, "Chúng ta vẫn là cùng nhau trường thọ đi, anh đừng đào em từ mộ ra, dọa người."

"Được," Chu Du cười ha ha nói: "Mục tiêu ban đầu là 120 tuổi."

"Cao hơn một chút," Lục Viễn nói, "125 đi, như vậy vừa vặn ghép lại thành một đôi."

"......250?" Chu Du nhìn cậu, "Em bị ngốc à?"

"Ừ đúng, anh ngốc, em cũng ngốc, cả nhà ngốc mới là thật sự ngốc......"

- --------

Tác giả có lời muốn nói: Khom lưng!

Lại một lần nữa cảm ơn cả nhà đã làm bạn và ủng hộ trong khoảng thời gian này~ chúc tất cả mọi người công tác thuận lợi, học hành thành công, thân thể khỏe mạnh (⊙v⊙)

Nếu có duyên, chúng ta lại gặp nhau~

Yêu mọi người, so tâm (づ ̄ 3 ̄)づ

=============================================

*250: chỉ đồ ngốc, vô tích sự.

*Bài thơ "Cái răng sâu" của Hạ Vũ, mình xin lược dịch:

"[... ]Có hai thứ ở trên người tôi

âm thầm đục khoét trong bóng tối

là một cái răng sâu, cùng người

Cái chết sẽ sớm mang tôi đi

Chết rồi mà vẫn ngọt ngào

Người là một loại vi khuẩn

thích cư ngụ

ở nơi ẩm ướt

và nhiều đường.

Mà tôi đã định sẵn lần luân hồi sau đó

sẽ cách xa người một vạn năm ánh sáng

làm một vì sao không tên

nhìn xuống nhân gian xem người diễn chú hề

gắn một chiếc mũi đỏ kỳ dị

lang thang khắp phố phường độc thoại

ở trên trời tôi cười đến lệ rơi

Chao ôi người ta sẽ tiếc thương cho cô gái chết vì một cái răng sâu

Tôi phá vỡ một câu xưa nay chưa từng có

Tôi nguyện chết vì vần thơ của tôi.[…]"

- ----------

*Cây dây nhện (Spider plant, Chlorophytum comosum) hay còn gọi là Lục thảo trổ, Cỏ mệnh môn.

//
""""

*Ngải điều

""""

*Huyệt trung quản

""""


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui