[1] Nhan khống: Cuồng nhan ѕắc, cuồng cái đẹp, kiểu người coi trọng sắc đẹp.
[2] Cao tam (高三): Tương đương với lớp 12 bên mình.
[3] Nhị thế tổ (二世祖): là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế.
Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp.
[4] Johnson & Johnson: là một công ty dược phẩm, thiết bị y tế và đóng gói hàng hóa tiêu dùng của Hoa Kỳ được thành lập vào năm 1886.
Công ty được liệt kê vào danh sách 500 công ty hàng đầu của Fortunes.
Ngoài ra thì Johnson cũng hay sản xuất các mặt hàng sữa tắm, sữa rửa mặt cho trẻ em nữa, ví dụ Johnson baby chẳng hạn.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hai người đi về.
Gió thổi có chút ồn, làm cho vành tai có xíu đau.
Đặng Dĩ Manh giơ tay che lỗ tai, hai bên nhĩ tai lại nóng bỏng.
So với hành động kỳ quái ban nãy của Uyển tỷ, cô lại tương đối để ý phản ứng của bản thân hơn.
Đột nhiên không kịp phòng bị gì đã bị hôn, sau khi trải qua cảm giác ngơ ngác ban đầu, lúc sau ấy vậy lại cảm thấy ngọt ngào.
Thế mới đáng sợ đó.
Khương Tự Uyển quay đầu phát hiện cô che lỗ tai, mở áo khoác ra rộng hơn một chút, gọi: "Lại đây."
Thật là dụ hoặc trí mạng mà.
Trong lòng ngực của Đại Uyển nhất định sẽ rất ấm áp.
Nhưng làm người thì không thể cứ sa đọa vậy được.
Đặng Dĩ Manh lắc đầu: "Không.
Không cần."
"Mặt bị đông lạnh đến đỏ rồi." Đại Uyển nói.
Mặt cô cũng không phải hồng vì lạnh.
Nhưng Đặng Dĩ Manh lại không có mặt mũi nói ra chân tướng, chỉ có thể kiên trì từ chối khéo, bước chân không ngừng đi về phía trước, đầu cũng lắc như cái trống bỏi vậy đó.
Nhưng mà, thân thủ của Đại Uyển há có bình thường? Chỉ nhẹ nhàng ôm một cái, liền đem cô khóa vào trong lòng ngực, dùng áo khoác bao lấy.
Nếu ván đã đóng thuyền, Đặng Dĩ Manh cũng đành đâm lao phải theo lao.
Súc ở trong lòng ngực mềm mại thơm tho của Đại Uyển, ngẩng đầu nhìn lên sườn mặt tuyệt mĩ, nghĩ thầm chắc trong xương cốt của mình khả năng là mắc bệnh nhan khống [1] cấp độ nặng rồi, vừa nhìn sườn mặt của chị ấy thôi, vậy mà lại không thể rời ra tầm mắt.
Sa vào sắc đẹp, nhưng cũng không thể quên chuyện quan trọng được, "Uyển tỷ, em hỏi chị nè."
Hai người dựa vào nhau rất gần, sợ làm đau màng tai của Đại Uyển, nên thanh âm được ép tới rất thấp.
Khương Tự Uyển tựa hồ cảm thấy rất hứng thú với việc nói chuyện bên tai kiểu này.
Xoay mặt cúi đầu nhìn cô, trong ánh mắt như chứa toàn bộ sao trời, "Sao?"
"Lúc nãy, không phải luyện hôn diễn đúng không?" Đặng Dĩ Manh chớp đôi mắt hỏi.
"Không phải." Ý cười trong mắt Đại Uyển càng sâu.
Đặng Dĩ Manh đã hiểu.
Không phải chính thức bắt đầu luyện tập.
Là khởi động thôi.
Thời Khương Tự Uyển đi học, thành tích nhất định rất cao.
Trước khi vào khóa học đã có thói quen tốt là chuẩn bị bài.
Bản thân cô chưa bao giờ làm được việc này, cho nên lúc học lần nào cũng phải cố hết sức.
Thói quen thì khó sửa, cuối cùng năm học cao tam [2] quả thực khổ muốn chết.
Khương Tự Uyển thấy em ấy không nói lời nào, cũng không phá vỡ trầm mặc, chỉ là lại kéo đứa nhỏ về phía mình, ôm ôm.
Còn nửa đường nữa, Đặng Dĩ Manh đã buồn ngủ không chịu nổi.
Về tới nhà đã vào phòng nằm sấp xuống ngủ.
Buổi sáng hôm sau là bị mùi thơm của bánh mì nướng đánh thức.
Mơ mơ màng màng bừng tỉnh, có chút kinh ngạc.
Chẳng lẽ mới sáng tinh mơ Uyển tỷ lại nghịch cái gì đó?
Nhưng cô đoán sai rồi.
Rời giường không thấy Đại Uyển, lại thấy mẹ nàng.
Hai người nhìn nhau, Đặng Dĩ Manh có chút kinh ngạc.
Vẫn là gương mặt kia, nhưng khí tràng trên người đã hoàn toàn khác.
Mẹ Khương như công chúa nhỏ ngày hôm qua đã hoàn toàn biến mất, đang bận việc ở phòng bếp hiện tại, là một người phụ nữ đặc biệt dịu dàng đặc biệt thành thục.
Cho dù có nói là người này với người trước không phải cùng một người cũng hoàn toàn không quá lời.
"Dậy rồi à?" Khương phu nhân mỉm cười hỏi, trên người đeo cái tạp dề, "Thật ngại quá, tối hôm qua uống ít rượu, say xong hổ nháo, làm cháu chê cười rồi."
Đặng Dĩ Manh nuốt nuốt nước miếng.
Tối hôm qua, Khương phu nhân thật sự giống như uống say.
Nhưng mà loại ấn tượng chủ quan này cô mà nói ra cũng rất xấu hổ, vì vậy dứt khoát chuyển đề tài: "Chào buổi sáng, cô à, Uyển tỷ đâu ạ."
Khương phu nhân hướng về phía cửa tầng hầm chu chu môi, "Đang tập thể dục buổi sáng kìa."
Đặng Dĩ Manh cười cười: "Cháu đi xem chị ấy." Xoay người đi về hướng tầng hầm, lúc xuống cầu thang, ghé vào vách tường, chỉ lộ mỗi một con mắt nhìn xung quanh.
Đại Uyển đưa lưng về phía này, đang chạy theo tốc độ của nhạc.
Đường cong đẹp đẽ dưới lớp áo vận động mà như ẩn như hiện.....
Đặng Dĩ Manh xoay người hoảng hốt nhắm hai mắt lại.
Không thể nhìn tiếp được.
Bằng không, giống kẻ cuồng theo dõi mất.
Đặng Dĩ Manh vào toilet, nặn kem đánh răng cho cái bàn chải tím mà mình mang tới, lại giương mắt nhìn gương, khi bàn chải đánh răng đụng tới môi, nháy mắt, không tự giác lại ngẩn người, hình ảnh hôn nhau của tối hôm qua như sống lại trong trí óc, dẫn đến khuôn mặt tức khắc đỏ lựng.
Lúc này mới chỉ là chuẩn bị bài thôi đấy, sau này còn phải luyện thì tới trình độ nào đây.
Thật là hết sức thấp thỏm.
Cô cắn răng mà nghĩ.
Đại Uyển đúng lúc này tiến vào, ánh mắt chị ấy đụng phải ánh mắt cô ở trong gương, nhiệt độ trên mặt của Đặng Dĩ Manh cũng vì thế mà càng tăng thêm một bậc.
Khương Tự Uyển duỗi tay xem xét trán cô, "Sốt sao?"
Động tác đánh răng của Đặng Dĩ Manh dừng lại, thật không còn chỗ dung thân.
Đại Uyển bật cười, đem tay rút về, cùng cô đứng song song một chỗ, chen chúc lấy kem đánh răng, cũng bắt đầu đánh răng.
Uyển tỷ sau khi vận động xong, làn da càng tốt, tinh xảo sáng ngời, như có thể phản quang.
Tim Đặng Dĩ Manh đập bùm bùm, vội vội vàng vàng súc miệng, cũng không đi quản Khương Tự Uyển kinh ngạc thế nào, vội vội vàng vàng chạy.
Khương phu nhân đã đoan chính mà ngồi trên bàn hưởng dụng bữa sáng.
Thấy cô đi ra, hướng cô gật đầu nói, "Tiểu Manh có phải không, lại đây với cô."
Đặng Dĩ Manh cọ tới cọ lui ngồi bên cạnh nàng, nhấp miệng không nói lời nào.
Bữa sáng có thể nói là thực phong phú.
Bánh mì đã có ba tới bốn loại, còn dùng sốt cà chua vẽ mặt cười.
Nhìn ra được, mommy nhà Đại Uyển cũng là một người rất có tính trẻ con.
"Tối hôm qua thật sự khiến cháu chê cười.
Mì mà cháu làm ăn rất ngon." Cô Khương từ trong ra ngoài như thay đổi một người khác, "Bữa sáng này là cô tự làm, coi như lời cảm ơn cháu.
Nguyên liệu cũng là tùy ý chọn.
Uyển Uyển nói với cô rằng cháu không kén ăn."
Đặng Dĩ Manh không quá am hiểu đạo lí đối nhân xử thế, ở trước mặt người mà mình không quá thân quen thì thường thường có chút chất phát, chỉ đáp một tiếng "Không có việc gì ạ", sau đó không còn lời gì để nói.
Khương phu nhân ôm vai cô, "Thật là đứa trẻ an tĩnh.
Cháu ăn trước một ít đi."
Đặng Dĩ Manh nói phải đợi Đại Uyển nữa.
"Vậy được rồi, cô hỏi thăm cháu một chút việc, được không nha?"
Đặng Dĩ Manh gật đầu, "Được ạ."
"Cháu nói thật cho cô biết, Uyển tỷ của cháu có người yêu hay không?"
Quả nhiên.
Mẫu thân vĩnh viễn quan tâm chuyện chung thân đại sự của nữ nhi mà.
Đặng Dĩ Manh lắc đầu, "Theo cháu được biết, còn không có."
Khương phu nhân thở dài, "Vậy cháu giúp cô để ý một chút, có người con trai nào tốt, tác hợp nhiều một chút.
Cô cùng ba con bé lúc trẻ người non dạ đã có con bé, ba đứa nhỏ này là một tên nhị thế tổ [3] lại còn phá gia chi tử, cô cũng mê chơi, cho nên con bé từ nhỏ đã......."
Khương Tự Uyển lúc này từ toilet đi ra, nhìn bộ dáng có vẻ như mới dội qua nước lạnh.
Cô Khương vội vàng phanh xe, nhìn nàng cười cười, "Lại đây ăn cơm sáng."
Đại Uyển đi tới ngồi xuống.
Vừa lúc ngồi đối diện chính mình!
Đặng Dĩ Manh rất khẩn trương.
Thân thể đều có chút cương.
Đại Uyển lại không nhìn hai người các cô bên này, cầm dao cắt bánh mì.
Ăn hai miếng rồi bưng ly nước trái cây uống.
"Lát nữa mẹ đi rồi." Khương phu nhân bỏ tay khỏi vai Đặng Dĩ Manh, mười ngón giao nhau, chống ở dưới cằm, "Lần này khiến con lo lắng."
Đại Uyển ngước mắt nhìn nàng một cái, "Còn về đó nữa à?"
"Người ta ngàn dặm xa xôi như vậy còn đuổi theo tới đây, thuyết minh rằng vẫn để ý tới mẹ, mẹ nguôi giận rồi." Khương phu nhân cong cong mắt, "Mấy đứa FA từ trong bụng mẹ như con đương nhiên không có khả năng hiểu loại tình thú này."
Đặng Dĩ Manh âm thầm tán thưởng, đây đúng là mẹ ruột.
Khương Tự Uyển phảng phất như đã quen rồi, thong thả ung dung uống nước trái cây, "Ai nói con độc thân?"
Đôi mắt hạnh của mẹ Khương đã trừng tới tròn xoe, "Con.......Không phải!? Con thoát FA rồi?"
Biểu tình của Đặng Dĩ Manh cũng không khác là bao.
Đại Uyển thoát kiếp FA khi nào, sao cô không biết?
Ngực ê ẩm, sao lại thế này.
Khương Tự Uyển lại tránh mà không đáp, hỏi mẹ chị ấy: "Mấy giờ bay, muốn được đưa đi không."
Khương phu nhân đứng lên, đôi tay đập xuống bàn, "Không cần đánh lạc hướng, mau nói, người yêu là ai, nam hay nữ?"
Đặng Dĩ Manh ôm ngực ở bên cạnh hóa đá một chút, nam hay nữ? Lượng tin tức này cũng lớn quá rồi.
Cô rốt cuộc đã bỏ lỡ bao nhiêu cốt truyện vậy hả.
Khương Tự Uyển lại giơ tay lên làm động tác suỵt, "Mẹ, lá gan của bạn ấy rất nhỏ, chịu không nổi kinh hách, đoạn tình cảm này cũng vừa mới nảy sinh, con không muốn dục tốc bất đạc, phải nhờ mẹ giúp, an tĩnh chút, được không."
Đặng Dĩ Manh muốn khóc.
Đại Uyển không hổ là diễn viên chuyên nghiệp, nói hết sức ra dáng, giống như thật sự có việc này xảy ra vậy đó.
Cô không thể nói là một tấc cũng không rời chị ấy, nhưng cũng được coi sớm chiều ở chung, chị ấy là cái người ngoài việc tiếp điện thoại công tác, còn đâu rất ít gọi điện cho người khác, cư nhiên còn ngầm có một người yêu như vậy luôn hả, nghe miêu tả giống như cái cây xấu hổ ấy? Tuyệt.
Mẹ Khương ngẩn người, chớp mắt hai cái, dường như giác ngộ được ý lớn rồi, à à hai tiếng, nhìn thoáng qua Đặng Dĩ Manh, bỗng nhiên cười rộ lên, "Quả nhiên."
Khương Tự Uyển không đáp tiếp lời, đứng dậy đi vào phòng thay quần áo, trước khi lên lầu nhìn Đặng Dĩ Manh nói một câu: "Manh Manh, gọi Tiếu lái xe tới đây."
Đặng Dĩ Manh rầu rĩ ừ một tiếng.
Uể oải ỉu xìu cắn một miếng bánh mì.
Sau khi Đại Uyển đi rồi, sự tình càng đi càng không đúng.
Cô Khương bỗng trở nên hết sức nhiệt tình.
Đầu tiên muốn trao đổi số di động với cô, ngay sau đó hỏi cô thích màu gì.
Đặng Dĩ Manh nghĩ nghĩ, nói màu nào nhạt một chút đều thực thích.
Cô ấy hình như là dụng tâm ghi nhớ trong chốc lát, nhỏ giọng nói "Nhạt một chút, nhạt một chút." Ngay sau đó lại hỏi: "Thường dùng hãng trang điểm nào?"
Đặng Dĩ Manh có chút xấu hổ, thấp giọng nói: "Johnson [4]."
Khương phu nhân cười ha ha ha, giơ tay sờ sờ đỉnh đầu của cô hai cái, "Việc cô mới nhờ cháu giúp Tiểu Uyển tìm người yêu, cháu đừng để trong lòng nha."
Đặng Dĩ Manh hoảng tới 囧.
—— Cái nhà này nói chuyện giống như đánh đố vậy ý, có ý gì hả, một chút cũng không dễ hiểu.
Như thế nào lại thành không để trong lòng rồi.
Rốt cuộc là muốn hay không muốn hỗ trợ kiếm hả, hả?
Đúng rồi, vì Uyển tỷ đã có người yêu.
Vì sao lại thấy khó chịu như vậy.
"Cô ơi, cháu gọi điện thoại đã." Đặng Dĩ Manh đứng lên, đi bên kia gọi điện cho Tiếu quản lý.
Cúp điện thoại thấy cô Khương đang thu dọn, vội đi tới hỗ trợ.
Ba người cùng ra khỏi cửa.
Tiếu quản lý ở trong xe nhìn thấy cô Khương, lập tức đi xuống chào hỏi, "Cháu chào cô."
"Ngoan." Cô Khương hôm nay có việc vui, nhìn tâm tình có vẻ rất sảng khoái.
Buổi sáng hôm nay Đặng Dĩ Manh theo Khương Tự Uyển tới phim trường.
Trước khi lên xe, cô bị cô Khương kéo lại tay lần thứ hai, quay đầu "Dạ?" một tiếng.
Cô ấy cười hì hì nói với cô: "Tiểu Manh, có rảnh, mang Uyển Uyển tới đây chơi với cô, hôm qua cô đưa danh thiếp cho cháu, cháu còn giữ chứ?"
Đặng Dĩ Manh đưa móng vuốt vào trong túi sờ sờ, xác nhận vẫn có, gật gật đầu, "Dạ, có giữ."
—— Tuy rằng cái câu bảo cô mang Uyển tỷ qua chơi rất kỳ quái.
"Tốt rồi, mấy đứa đi đi, tạm biệt." Cô Khương phất tay với ba người trẻ tuổi.
Ngồi ổn trên xe, Tiếu quản lý bắt đầu thổi phồng mỹ mạo của cô Khương, "Gần hai năm không thấy, thế nào lại càng ngày càng trẻ vậy nha."
Khương Tự Uyển chỉ cần nguyện ý, nói chuyện có thể khiến người hận chết: "Ha hả, vốn dĩ tuổi vẫn rất trẻ."
Tiếu Khoa Ngải bị chỉ trích, sờ sờ cái mũi không nói chuyện.
Khương Tự Uyển quay mặt sang nhìn Đặng Dĩ Manh đang yên lặng trên chỗ ngồi, đột nhiên làm khó dễ: "Buổi sáng nay em có ý gì."
Đặng Dĩ Manh "Dạ?" một tiếng, "Cái gì, có ý gì cơ ạ?"
"Em trốn cái gì?" Khương Tự Uyển nhíu mi, dung nhan mỹ lệ cũng phảng phất bị xâm nhiễm sự tức giận, "Chị là hổ à?"
Đặng Dĩ Manh nghiêng đầu suy nghĩ nửa ngày, cô trốn lúc nào cơ.
Trốn, trốn, trốn.
A! Đứa trẻ nào đó đã bừng tỉnh sau một lúc lâu suy nghĩ, đúng vậy, lúc đánh răng ấy.
Tuy rằng biết chị ấy muốn nói cái gì, nhưng cả người cũng hết sức lười, không muốn nói chuyện.
Khương Tự Uyển tựa hồ càng tức giận, giọng nói lạnh lạnh chứa nhàn nhạt trào phúng, "Chạy nhanh vậy vì sợ chị ăn em?"
Tiếu Khoa Ngải ngồi trên ghế lái, sao càng nghe càng thấy kì, chậc lưỡi một tiếng, nghe thế nào cũng giống như vợ chồng son đang cãi nhau vậy trời.
Đặng Dĩ Manh hữu khí vô lực nói: "Thực xin lỗi Uyển tỷ.
Lần sau em không dám nữa."
Tiếu quản lý ngồi ở phía trước nhịn không được bật cười.
Đặng Dĩ Manh cư nhiên không thấy được, chị Uyển rõ ràng muốn tìm em ấy cãi nhau, nhanh như vậy đã nhận thua, không biết chị Uyển có cảm giác như đang đánh vào bông không nha.
Khẳng định nghẹn muốn chết rồi.
Ai nha thật vui vẻ mà.
Từ kính chiếu hậu trộm.