“Xin chào, đây là hàng chuyển phát nhanh của cậu Yến Thanh Hành, mời cậu ký tên ạ.”
Yến Thanh Hành nhận chiếc hộp trong tay anh giao hàng, ký tên vào đơn rồi cầm hộp đồ vào nhà.
Trì Phiền tò mò ghé tới: “Em mua gì vậy?”
Yến Thanh Hành là người chưa bao giờ mua hàng qua mạng, thế mà lần này lại đặt hàng chuyển phát nhanh!
Yến Thanh Hành đặt hộp lên tủ giày, xé băng dính, để lộ thùng xốp màu trắng ở bên trong.
Mở thùng xốp, nửa quả bóng rổ màu cam lộ ra.
Trì Phiền kinh ngạc trợn tròn mắt: “Em mua bóng rổ á?!”
Trong ấn tượng của cô, Yến Thanh Hành không bao giờ có hứng thú với bất cứ thứ gì ngoài sách, càng đừng nói là hoạt động thể thao.
Thế mà lần này lại đặt mua bóng rổ?!
Yến Thanh Hành thản nhiên lấy quả bóng rổ ra, rút chiếc túi đen được tặng kèm bên trong, cậu nhét quả bóng vào, buộc chặt lại, đoạn đặt nó lên tủ giày.
Sau đó cậu bóc hết lớp băng dính xung quanh hộp, gập gọn hộp giấy rồi vứt vào thùng rác.
“Sao vậy?” Yến Thanh Hành lạnh nhạt nhìn Trì Phiền.
Trì Phiền há hốc miệng, trước ánh mắt lành lạnh của Yến Thanh Hành, lời nói đã ra đến khóe môi lại bị nuốt trở vào, đáp: “Không có gì.”
Yến Thanh Hành gật đầu.
Cậu lấy giày thể thao ra khỏi tủ giày, ôm quả bóng rổ lên, nhìn Trì Phiền, nói: “Em ra ngoài đây.”
Trong lòng Trì Phiền vô cùng bứt rứt, nhưng ngại hơi thở nguy hiểm của em họ nhà mình đang phả thẳng vào mặt, cô chỉ đành đè nỗi thắc mắc xuống, cười tươi: “Ừ, về sớm nhé!”
Yến Thanh Hành ừm một tiếng, cầm điện thoại và chìa khóa ra khỏi nhà.
Trì Phiền quay đầu chạy ra ban công, chống tay lên lan can nhìn bóng Yến Thanh Hành ra khỏi cổng, ôm quả bóng rổ đi xa, không nhịn được nghiêng đầu suy nghĩ.
Một người tuyết như Yến Thanh Hành, đêm hôm khuya khoắt lại lén chạy ra ngoài, rốt cuộc định làm gì đây?
…
Bây giờ là hơn chín giờ tối, lúc Yến Thanh Hành đến sân bóng, cả sân vắng tanh không một bóng người.
Yến Thanh Hành đỗ xe đạp công cộng ở một bên, ôm quả bóng trong rổ xe lên, đi vào sân bóng gần như bỏ hoang.
Hàng rào sắt bao quanh sân bóng đã bung bên này thủng bên kia, ánh đèn lúc sáng lúc tối, thi thoảng lại phát ra tiếng nổ lách tách như củi cháy.
Sân bóng được vẽ trên nền xi măng, vì đã quá lâu đời, đường kẻ trắng trở nên mờ dần, bên cạnh vạch ba điểm còn có một vết nứt, chỗ lồi chỗ lõm.
Đây vốn là sân bóng rổ đầu tiên do mấy khu nhà xung quanh đây dựng lên, nhưng theo đà phát triển kinh tế, mỗi khu đều có chỗ tiện lợi hơn, nơi này dần bị bỏ hoang.
Cậu giống như một cụ già không theo kịp thời đại, gần đất xa trời, lẻ loi trốn trong một góc nhỏ yên ắng, lặng lẽ đợi ngày ra đi.
Yến Thanh Hành lấy quả bóng mới mua ra khỏi túi, ôm trong lòng, đi từng bước vào giữa sân bóng.
Yến Thanh Hành đứng trong sân, nhìn chằm chằm quả bóng rổ mình đang ôm trong tay, hơi nhíu mày.
Cái này… chơi thế nào đây?
Bình thường xem Lâm Tục chơi bóng, hẳn là cứ ném bóng lên rồi đập?
Yến Thanh Hành cắn môi theo thói quen, giống như khi gặp phải đề toán khó giải.
Thôi, cứ thử xem sao.
Cậu bất chợt buông tay, quả bóng rơi xuống, đập vào mặt đất.
Yến Thanh Hành dồn sức giơ tay đập thật mạnh, tiếng xé gió vang lên phần phật, quả bóng lướt qua bàn tay cậu, lăn lông lốc sang chỗ khác.
Yến Thanh Hành nhìn bàn tay trống không của mình: …
Gương mặt trắng trẻo hiếm khi ửng đỏ, Yến Thanh Hành ảo não cắn môi.
Cậu bất đắc dĩ đi nhặt quả bóng đã lăn lên bãi cỏ về, đặt trên mặt đất.
Cậu lấy khăn giấy ra khỏi túi quần, lau sạch từng hạt bụi dính trên quả bóng, sau đó lại ôm quả bóng lên, quay về chỗ vừa luyện tập.
Lần này, cậu không tập chuyền bóng nữa mà ném thẳng vào rổ luôn.
Cậu khép bằng hai chân, đứng trên vạch kẻ trắng, ngoan ngoãn như bé học sinh lớp một trong lễ chào cờ.
Vẻ mặt cậu rất trang trọng, nghiêm túc nhìn chằm chằm cái rổ cũ kỹ rỉ sắt.
Cậu giơ thẳng hai tay qua đầu, sau đó dùng lực ném đi.
Trên không trung, quả bóng vẽ ra một đường cong xinh đẹp, nhưng chẳng thể tạo thành đường parabol.
Yến Thanh Hành: …
Yến Thanh Hành không giữ nổi vẻ mặt lạnh nhạt nữa.
“Này, Yến Thanh Hành!”
Yến Thanh Hành bị âm thanh bất thình lình dọa giật nảy mình, cậu quay đầu lại, người vừa mới chia tay không lâu đang tựa vào cánh cổng sắt của sân bóng rổ, nhìn cậu với vẻ thích thú.
Ánh mắt Yến Thanh Hành có một thoáng mơ hồ.
“Cậu đang làm gì đấy?” Lâm Tục hỏi.
Ánh mắt Yến Thanh Hành hơi né tránh, lỗ tai dần nóng lên.
Lâm Tục đứng ở đây bao lâu rồi, anh ấy đã nhìn thấy những gì rồi?
“Cậu biết chơi bóng?” Lâm Tục thấy Yến Thanh Hành cúi đầu không nói, thuận tiện bỏ chai xì dầu đang cầm trong tay vào rổ xe đạp.
Hắn đút hai tay vào túi, đi đến trước mặt Yến Thanh Hành.
Yến Thanh Hành thành thật trả lời: “Em không biết.”
“Thế cậu muốn học?”
Yến Thanh Hành ngẩng đầu nhìn hắn, dưới ánh đèn mơ hồ, đôi mắt lành lạnh dường như có thêm độ ấm.
Lâm Tục siết chặt bàn tay đang đút trong túi.
“Muốn.” Lâm Tục nghe thấy Yến Thanh Hành nói, “Muốn học.”
Muốn học chơi bóng rổ, muốn đến gần anh ấy một chút.
Yến Thanh Hành nhìn hắn không chớp mắt, khiến người ta yêu thích hơn cả con mèo nhìn khách bằng ánh mắt ướt át trong tiệm thú cưng.
Lâm Tục sờ lỗ tai, lòng thầm chửi bậy.
Hắn hắng giọng, chìa tay ra trước mặt Yến Thanh Hành, hơi quay mặt đi: “Ờm, mang ra đây, tôi dạy cậu.”
Hắn cúi đầu nhìn chằm chằm cái bóng trên đất.
Cái bóng của hắn che hết cả cái bóng của Yến Thanh Hành.
Gầy như vậy, trông người chẳng có mấy lạng thịt, phải rèn luyện thôi.
Yến Thanh Hành sửng sốt, trong mắt lộ ra vẻ không thể tin nổi.
Không biết tại sao ánh mắt này khiến lòng Lâm Tục rất buồn bực, hắn đoạt lấy quả bóng trong tay Yến Thanh Hành, giơ một tay lên, quả bóng rơi thẳng vào rổ.
“Đấy, đơn giản lắm, học được chưa?”
Yến Thanh Hành thành thật lắc đầu.
Lâm Tục gãi đầu, xị mặt lộ vẻ mất kiên nhẫn, nhưng lại sải bước đi nhặt quả bóng lăn dưới đất lên, quay về bên cạnh Yến Thanh Hành một lần nữa.
Hắn đứng cạnh Yến Thanh Hành, hai tay nâng quả bóng, giảng giải: “Đặt quả bóng trong tay, dùng bụng ngón tay giữ bóng, để trống lòng bàn tay, không được chạm vào quả bóng.
Lúc ném bóng thì dùng lực cổ tay, như thế này này.”
Lâm Tục vừa giảng vừa chuyển động cổ tay làm mẫu cho Yến Thanh Hành.
Đèn đường thi thoảng phát ra tiếng lách tách, giống như khúc nhạc đêm duy nhất trong tiết học không ai khác hay biết này.
“… Thế đấy, cậu thử xem.” Lâm Tục đưa quả bóng cho Yến Thanh Hành.
“Ồ.” Yến Thanh Hành nhận quả bóng, thử giơ tay lên.
“Không phải thế.” Lâm Tục uốn nắn, “Đừng đặt hai tay ở hai bên, cầm gần vào giữa một chút.”
Yến Thanh Hành thử dịch tay vào trong.
Lâm Tục không nhìn nổi nữa, trực tiếp ra tay điều chỉnh tư thế giúp cậu, “Cậu xem, cầm ở đây này.”
Hai người dựa sát vào nhau, mùi bột giặt trên người Lâm Tục thong thả bay vào mũi Yến Thanh Hành.
Bóng dáng cao lớn gần như bao phủ cả người cậu.
“… Hiểu chưa?” Lâm Tục cúi đầu, vành tai ửng đỏ của Yến Thanh Hành đập vào mắt hắn.
Lâm Tục:… Đệt!
Hắn bất thình lình buông tay, lùi về sau một bước: “Khụ khụ, cậu… cậu tự tập đi!”
Yến Thanh Hành mím môi, gật đầu, nói: “Vâng.”
Ngoan quá.
Trong đầu Lâm Tục bất ngờ bật ra từ này.
Đúng lúc ấy, điện thoại trong túi áo đột nhiên rung lên.
Lâm Tục lấy điện thoại ra nhìn, à há, mẹ hắn gọi.
Hắn liếc Yến Thanh Hành bên cạnh một cái, quay lưng nghe điện thoại.
“Mẹ?”
“A Tục à, con đang ở đâu đấy?”
Lâm Tục bất giác thấy chột dạ, giống như oắt con bị phụ huynh bắt quả tang yêu sớm: “Khụ khụ, con gặp bạn học trên đường, nói chuyện một lát.”
“Thế à, mẹ còn tưởng con chạy đến thủ đô mua xì dầu cho mẹ rồi chứ, mãi không thấy về.”
Lâm Tục nhìn sang chai xì dầu bị mình tiện tay đặt trong rổ xe đạp công cộng: …
“Con về ngay đây.”
“Ừ, đi đường cẩn thận.”
Lâm Tục cúp máy, quay đầu thấy Yến Thanh Hành ném trượt, gương mặt có vẻ chán nản, như một chú mèo nhỏ không ôm được bạc hà mèo.
Lâm Tục bỗng cảm thấy hơi ngứa tay.
“Mẹ tôi giục tôi về rồi.” Lâm Tục nói.
Yến Thanh Hành nghiêng đầu nhìn hắn: “Anh phải về rồi sao?”
Lâm Tục gật đầu.
Yến Thanh Hành ôm quả bóng lăn lóc dưới đất lên, ngước mắt nhìn hắn, khẽ nói: “Tạm biệt.”
Lâm Tục nhìn chằm chằm đôi mắt như ngọc lưu ly dưới ánh đèn đường, ma xui quỷ khiến thế nào mà thốt ra câu: “Ngày mai đến xem tôi chơi bóng không?”
…
“Chuyền!”
Trên sân, quả bóng vẽ thành một đường parabol, rơi vào tay Lâm Tục, sau đó nhanh chóng hòa vào trận đấu dưới bàn tay của chàng trai.
Lâm Tục thành thạo di chuyển bóng vượt qua những người khác, giơ tay lên, quả bóng vững vàng rơi vào rổ!
Ngoài sân bỗng rộ lên tiếng hoan hô.
Lâm Tục như không nghe thấy, ánh mắt đảo qua vô số bóng dáng ngoài sân, đập tay với Kỷ Siêu, sau đó đi ra ngoài sân bóng.
Ngoài sân, một nữ sinh đưa bình nước khoáng cho hắn: “Lâm Tục, anh uống nước đi!”
Lâm Tục cười nhạt: “Cảm ơn, không cần.”
Sau đó hắt lướt qua chỗ nữ sinh kia, đi đến đằng sau, chìa tay về phía nam sinh đang cầm bình nước trong tay nọ: “Cho tôi phải không?”
Trán Lâm Tục toàn là mồ hôi, đầu thì rối tung.
Nếu là trước kia, Yến Thanh Hành chắc chắn không thể chịu nổi.
Nhưng khi mọi thứ xảy ra trên người Lâm Tục, thì hình như lại tự nhiên không gì sánh được, khiến người ta chẳng thể nào chống cự.
Lâm Tục cao hơn cậu nửa cái đầu, bị ánh mắt sáng rực của hắn nhìn chằm chằm, Yến Thanh Hành cảm thấy vành tai đang âm ỉ nóng lên.
Cậu mím môi, đưa nước cho hắn: “Cho anh.”
Lâm Tục ngắm lỗ tai ửng đỏ bị che bởi mấy lọn tóc rối, lại nhìn gương mặt giả vờ bình tĩnh của cậu, tâm trạng bỗng thấy vui đến lạ.
Hắn vặn nắp chai ra tu ừng ực.
“Anh Tục, chơi nữa không?” Kỷ Siêu đứng trong sâm ôm quả bóng hỏi hắn.
Lâm Tục vô thức liếc sang Yến Thanh Hành.
Ơ, nhìn cậu làm gì?
Bàn tay cầm chai nước hơi cứng lại.
Hắn làm như không có chuyện gì, đóng nắp chai nước lại, cầm cặp sách lên: “Không chơi nữa, về nhà đây.”
Lâm Tục đi rồi, Yến Thanh Hành cũng đi theo.
Nữ sinh đưa nước cho Lâm Tục lặng lẽ rỉ tai với bạn.
“Cậu có thấy dạo này Lâm Tục và Yến Thanh Hành hơi thân thiết không?”
“Có à? Chắc hai người họ quen nhau từ trước rồi?”
Nữ sinh cứ thấy là lạ chỗ nào đấy.
Lâm Tục khoác cặp sách ở một bên vai, nhìn như thờ ơ đi đằng trước, thực tế là đang lén lút chú ý đến hành động của người phía sau.
Đến khi nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng và có quy luật vẫn luôn bám theo hắn, hắn mới yên tâm.
Hai người sóng vai đứng ở bến xe buýt chỉ còn lác đác vài người, đợi xe tiến vào bến.
“Vừa nãy cậu thấy tôi chơi bóng thế nào rồi chứ?” Lâm Tục hỏi.
Hai người đứng trong bến xe, một trái một phải, khoảng cách trống ở giữa rộng đến nỗi đủ để nhét thêm một người nữa.
“Em thấy rồi.” Khóe môi Yến Thanh Hành hơi cong lên, trong mắt giống như có những vì sao đang sáng lấp lánh, “Anh giỏi lắm.”
Lâm Tục cảm thấy trái tim mình bỗng đập thình thịch.
Hắn kéo quai đeo cặp sách, ngón tay vì dùng sức mà hơi trắng: “Ờ.”
“Thế cậu học được chưa?”
“Em chưa.”
Lâm Tục nhíu mày, suýt nữa thốt ra mấy câu chê bai, nhưng khi nhìn vào ánh mắt Yến Thanh Hành, hắn lại lặng lẽ nuốt trở về, quay sang bảo: “Thế thì nhớ xem thêm mấy lần nữa.”
Yến Thanh Hành mỉm cười: “Vâng.”
Đột nhiên ý thức được mình vừa nói gì, Lâm Tục: …
Đúng lúc này, xe buýt chạy đến dừng ở cạnh bến.
Lâm Tục bước vọt lên xe.
Yến Thanh Hành lên theo sau hắn.
Hai người vẫn ngồi ở vị trí ngày hôm qua.
Rõ ràng mới chỉ bắt xe cùng nhau được hai hôm, vậy mà lại thành thạo như đã bắt xe cùng nhau vô số lần.
Xe chạy đến bến, trước khi xuống xe, Yến Thanh Hành gọi Lâm Tục lại, nói: “Anh Lâm Tục, tối nay em sẽ đến sân bóng luyện tập.”
~~~
Đã nghiện còn ngại =))))))))))))))
Hết chương 3.