Lãnh Hữu Lập và Mặc Hãn nói chuyện một hồi mới để ý nãy giờ không thấy Lãnh Mạch Thần đâu nữa, hai người lập tức đi ra ngoài tìm kiếm khắp nơi.
Tìm được một lúc thì phát hiện núi Bất Kỷ lâu năm hoang vu không một bóng người này hôm nay lại có rất nhiều thi thể người chết nằm rải rác ở đây, Lãnh Hữu Lập lo sợ con trai sẽ gặp chuyện nên càng điên cuồng tìm kiếm.
Sau bao công sức rốt cuộc hai người cũng tìm thấy được Lãnh Mạch Thần đang nằm thoi thóp một mình trên nền đất lạnh lẽo.
Mặc Hãn lập tức đi tới bắt mạch cho Lãnh Mạch Thần.
"Vẫn còn hơi thở, mau đưa hắn về chữa trị."
"Được được!" Lãnh Hữu Lập nhanh chóng bế con trai quay về.
"Chủ nhân! Chuyện người giao phó thuộc hạ đã xử lý xong." một tên mặc y phục đen nửa mặt trên đeo mặt nạ cung kính nhìn người trước mặt nói.
"Tốt! Ngươi đúng là chưa từng làm ta thất vọng lần nào, những kẻ muốn chống đối ta đều phải chết."
"Vậy chuyện đó..." tên đeo mặt nạ chưa kịp hỏi hết đã bị người trước mặt ngắt lời.
"Yên tâm đi! Chuyện ta đã hứa thì sẽ giữ lời.
Có điều ngươi cần phải nhớ, chúng ta đã thỏa thuận với nhau, khi nào có được thứ ta muốn...ngươi sẽ được toại nguyện."
["Hinh Nhi! Mau đưa A Tịnh rời khỏi đây." Triệu Mãn Dực thân thể đầy thương tích gắng gượng dùng sức cản trở đám người bịt mặt kia.
Hinh phu nhân kìm nén nước mắt kéo tay con gái chạy đi, để lại một mình Triệu Mãn Dực chống cự với đám người bịt mặt.
Chạy được một lúc Hinh phu nhân bỗng dừng lại, gấp gáp nhét vào tay con gái hai mảnh ngọc bội.
"Thấy hai mảnh ngọc bội này như thấy cha mẹ, mẹ không thể để cha con ở đó một mình được.
A Tịnh ngoan! Hãy sống cho tốt, đừng quay lại!"
Dứt lời Hinh phu nhân quay lại cùng phu quân sống chết với đám người bịt mặt kia.
Triệu Hinh Tịnh không muốn rời đi một mình liền quay lại tìm cha mẹ, không may cha mẹ nàng đã bị một gã đàn ông bịt mặt túm lấy.
Hinh phu nhân trên miệng ứa máu, nhìn thấy con gái quay lại liền gắng gượng hét lên.
"A Tịnh mau chạy đi!"
Triệu Hinh Tịnh uất hận nhặt thanh kiếm dưới đất lên xông tới định đâm gã đàn ông bịt mặt một nhát nhưng gã lại né được.
Gã lập tức dùng sức khiến cho cha mẹ nàng hồn phi phách tán, chứng kiến cảnh cha mẹ chết trước mặt nàng thật sự rất đau lòng, rất bất lực vì không thể làm gì được.
"Chaaaaaa mẹeeeeeee!"]
Triệu Hinh Tịnh giật mình tỉnh dậy, lại là giấc mơ này, từ lúc bị đưa về Hắc Địa Cung đến nay nàng luôn mơ thấy giấc mơ này, nó đã ám ảnh đến tâm trí nàng.
Ngày ngày nàng chỉ biết nhốt mình trong phòng, không ăn không uống, không chịu gặp ai.
Trong đầu nàng toàn là cảnh cha mẹ bị sát hại đến hồn phi phách tán, từ trước đến giờ cha mẹ nàng không hề gây thù chuốc oán với ai vậy tại sao họ lại muốn sát hại cha mẹ nàng? Câu hỏi này cứ luôn quanh quẩn trong đầu nàng.
Nàng thề sớm muộn gì cũng sẽ tìm ra được tên hung thủ đã đứng sau vụ này, nàng nhất định sẽ khiến hắn trả đủ.
Cạch cạch
Triệu Trác Lãng đứng bên ngoài phòng, nói:"biểu muội! Cha ta có vài điều muốn nói với muội."
Thấy bên trong không có tiếng hồi đáp lại, Triệu Trác Lãng nói tiếp:"cha ta nói đã tìm ra được một chút manh mối liên quan đến kẻ đứng sau sát hại cha mẹ muội, cha ta đang đợi muội ở chính điện, ra hay không thì tùy muội."
"Tiểu Tịnh! Rốt cuộc con cũng chịu ra ngoài gặp ta." Triệu Mãn Sơn nói.
Triệu Hinh Tịnh không muốn dài dòng liền vào vấn đề chính.
"Nghe nói người đã tìm ra được manh mối liên quan đến kẻ đứng sau sát hại cha mẹ con?"
Triệu Mãn Sơn lấy một mảnh vỡ lệnh bài từ trong y phục ra đưa cho Triệu Hinh Tịnh xem.
"Ta đã cho đệ tử lục soát thi thể những thuộc hạ của cha con, vô tình tìm thấy trong tay của một tên thuộc hạ đang nắm chặt thứ gì đó, khó khăn lắm mới mở được tay hắn ra lấy thứ này.
Nếu ta đoán không lầm thì đây chính là một mảnh vỡ lệnh bài chưởng môn của Liên Đăng Phái, chỉ Phùng Dã mới sở hữu được thứ này."
Triệu Hinh Tịnh nhận lấy mảnh vỡ lệnh bài xem xét, trả lời:"người chắc chứ? Sao lại có mảnh vỡ lệnh bài của Liên Đăng Phái trên núi Bất Kỷ? Chẳng lẽ chưởng môn Liên Đăng Phái là người đã đứng sau sai khiến thuộc hạ sát hại cha mẹ con? Không thể như thế được."
Triệu Mãn Sơn nói:"ta cũng không tin chuyện này là Phùng Dã làm, nhưng mảnh vỡ lệnh bài của hắn ở núi Bất Kỷ thì ta không thể giải thích được.
Nếu chuyện này thật sự là do hắn làm ra thì ta nhất định sẽ bắt hắn đền tội, trả thù cho đệ đệ của ta."
Triệu Hinh Tịnh nhìn mảnh vỡ lệnh bài trên tay, trong đầu lại hiện lên khoảnh khắc cha mẹ chết trước mặt khiến nàng không kiềm được nước mắt.
"Lý do gì Phùng Dã chưởng môn phải sát hại cha mẹ con như thế chứ? Trước giờ họ chưa từng gặp mặt nhau, chuyện này không có khả năng, con nhất định phải tự mình tra cho rõ."
Triệu Mãn Sơn buồn bã thở dài, trả lời:"từ trước ta đã khuyên cha con đừng rời khỏi đây, cha con cứ một mực muốn cùng người mình yêu ra ngoài sống một cuộc sống bình dị...cũng do ta lúc đó không thể cản cha con lại, nếu không thì sẽ không có kết cục như ngày hôm nay, ta thật có lỗi với người đệ đệ này."
Triệu Hinh Tịnh đau lòng đến nghẹn lời.
Triệu Mãn Sơn nhìn Triệu Hinh Tịnh nói tiếp:"có lẽ sẽ không ai biết Triệu Mãn Sơn ta từng có một huynh đệ song sinh, tiểu Tịnh! Từ nay về sau ta sẽ xem con như là con gái ruột của ta, chuyện lần này con không được nhắc đến với ai.
Điều quan trọng nhất bây giờ là con phải cố gắng tu luyện pháp lực thật tốt để sau này có thể tự bảo vệ bản thân, còn phải trả thù cho cha mẹ của con nữa, có hiểu không?"
Triệu Hinh Tịnh từ lâu đã muốn học pháp lực để bảo vệ cha mẹ, nàng lau sạch nước mắt, lấy lại sự bình tĩnh vốn có như trước.
"Con xin nghe theo lời của bá bá!"
Triệu Mãn Sơn gật đầu hài lòng, trả lời:"rồi mọi chuyện sẽ qua nhanh thôi! Ta tin con sẽ làm được!".