Lãnh Hữu Lập nằm trên giường cứ xoay qua xoay lại trằn trọc mãi không ngủ được, Phan phu nhân nằm kế bên thấy vậy bèn hỏi.
"Chàng có tâm sự sao?"
"Ta đang suy nghĩ một chuyện..."
"Chàng suy nghĩ chuyện gì?"
"Khi sáng Kình Vũ có nói với ta, Mạch Thần dù gì cũng là tam công tử của Trúc Lâm Thiên, không thể cứ để nó mãi như vậy được, như thế là hại nó...ta nghĩ Kình Vũ nói cũng có lý, Mạch Thần nếu không thể học pháp lực thì cũng có thể học một cái khác, nếu không sau này nó sẽ bị người đời chê cười."
Phan phu nhân đồng tình, trả lời:"chàng nói đúng! Sáng mai chúng ta hãy thử nói với Mạch Thần xem thế nào."
"Được! Mau ngủ đi, ta không làm phiền nàng nữa!"
Sáng hôm sau, sau khi dùng xong bữa cơm.
Lãnh Hữu Lập nhìn Lãnh Mạch Thần, nghiêm túc nói:"con trai! Ta nghĩ con nên học một việc gì đó để sau này có thể giúp ích được cho con..."
Lãnh Mạch Thần hiểu ý cha mình đang muốn nói gì.
Lãnh Kình Vũ chen vào, nói:"tốt nhất là ngươi nên học một việc gì đó nên thân, đừng để cả Trúc Lâm Thiên này vì ngươi mà bị người khác chê cười."
Lãnh Hữu Lập quát:"câm miệng! Ta không hỏi con!"
Lãnh Kình Vũ sợ hãi lập tức im miệng.
Lãnh Mạch Thần đã có suy nghĩ này từ trước, hôm nay có dịp liền nói ra hết.
"Mạch Thần bất hiếu! Thời gian qua đã để cha mẹ phải bận lòng.
Con cũng đã suy nghĩ kĩ rồi! Con muốn học y thuật, vì y thuật có thể chữa được bệnh cho người khác...con không muốn nhìn thấy cảnh người thân vì bệnh tật mà xa cách nhau, như thế rất đau lòng..."
Lãnh Hữu Lập tự hào vỗ vỗ vai con trai, trả lời:"ngoan lắm! Ta rất tự hào về con.
Ngày mai ta sẽ đưa con xuống núi đi gặp Mặc Hãn thúc thúc...huynh ấy rất giỏi y thuật, ta sẽ cầu xin huynh ấy nhận con làm đệ tử."
Lãnh Mạch Thần như luyến tiếc điều gì đó, ấp úng hỏi:"ngày mai sao?"
"Phải! Con chuẩn bị đi! Ngày mai sẽ xuất phát, bây giờ ta đi nói với đại sư huynh một tiếng."
"Vâng! Cha!"
Cả ngày hôm nay Phan phu nhân bận rộn chuẩn bị y phục và những thứ đồ cần thiết cho Lãnh Mạch Thần xuống núi vào ngày mai, luôn miệng dặn dò hắn.
"Y phục này rất dày, nếu con có lạnh thì hãy mặc nó vào."
"Đây là Hương Hàn, thoa nó lên người sẽ không bị côn trùng cắn."
"Còn có cái này, chúng có thể giúp ích cho con..."
Lãnh Mạch Thần thấy mẹ nhét quá nhiều thứ vào tay nải cho mình liền can ngăn.
"Mẹ đừng nhét thêm nữa! Tay nải không còn đủ chỗ chứa nữa đâu, nhiêu đây đã đủ cho con dùng rồi."
Phan phu nhân buồn bã nắm lấy tay con trai, nói:"Mạch Thần! Lần này xuống núi con nhất định phải nghe theo lời của Mặc Hãn thúc thúc, không được tự ý bỏ đi ra ngoài một mình đâu đấy..."
"Mạch Thần đã hiểu! Mẹ yên tâm đi!"
Phan phu nhân không kiềm được nước mắt, lập tức ôm con trai vào lòng.
"Con trai ngoan của mẹ! Từ ngày mai mẹ sẽ không được gặp con thường xuyên nữa rồi."
Lãnh Mạch Thần cũng rất buồn, đưa tay ôm lại mẹ mình, đùa nói:"con cũng đâu phải là đi không về, mẹ đừng lo lắng quá."
Phan phu nhân bỏ con trai ra, cười trả lời:"còn dám nói như thế với mẹ cơ đấy!"
Lãnh Mạch Thần nở nụ cười nhìn mẹ mình.
Phan phu nhân nói:"con mau đi nói chuyện này cho Tiểu Mặc Chiêu biết đi, không thôi nó sẽ trách đó!"
"Vâng! Giờ con sẽ đi tìm huynh ấy ngay đây!"
"Yo! Đây là lần đầu tiên huynh tới tìm ta đấy." Mặc Chiêu cầm quạt phe phẩy nói.
Lãnh Mạch Thần buồn bã, cúi mặt trả lời:"ta tới đây để từ biệt huynh! Ta sắp phải đi rồi!"
Mặc Chiêu gập quạt lại, nhìn hắn hỏi:"huynh bị điên à? Nói gì nghe thấy ghê thế?"
Lãnh Mạch Thần đáp:"ngày mai ta phải xuống núi tìm cha huynh xin ông ấy nhận ta làm đệ tử, cha ta nói đúng! Ta cần phải học một việc gì đó để tránh sau này bị người khác chê cười."
Mặc Chiêu nổi giận, xắn tay áo lên nói:"tên nào dám chê cười huynh? Ta sẽ bẻ răng hắn, có phải tên Kình Vũ đã nói gì với sư thúc nên ông ấy mới bắt huynh đi học việc đúng không? Cái tên ngụy quân tử này, ta phải đánh chết hắn."
Lãnh Mạch Thần thấy Mặc Chiêu định đi tìm nhị ca mình liền ngăn cản lại.
"Không phải! Ta đã suy nghĩ kĩ rồi! Ta muốn học y thuật thật tốt để sau này có thể giúp người khác chữa khỏi bệnh, đó là niềm mơ ước của ta bấy lâu nay."
Mặc Chiêu nghe vậy liền bất lực, cơ thể như không còn tí sức lực nào.
"Phải đi gấp vậy sao?"
"Phải!"
Mặc Chiêu không nỡ liền tiến tới ôm lấy Lãnh Mạch Thần.
"Thế thì ta sẽ nhớ huynh chết mất! Nghĩ tới đau lòng quá!"
Lãnh Mạch Thần đẩy hắn ra, trả lời:"huynh có thời gian thì tới đó thăm ta!"
Mặc Chiêu thở dài, nói:"nghĩ tới đó sẽ gặp mặt ông ấy...mà thôi! Ngày mai ta sẽ đến tiễn huynh."
"Được!"
Hôm nay là ngày Lãnh Mạch Thần theo cha xuống núi bái sư, Phan phu nhân rơi lệ luôn miệng dặn dò hắn phải biết chăm sóc bản thân.
Hai ca ca hắn chỉ khoanh tay trước ngực đứng nhìn không nói gì.
Mặc Chiêu đi tới vỗ vỗ vai hắn dặn dò, nói:"giữ gìn sức khỏe! Có thời gian ta sẽ tới thăm huynh!"
Lãnh Mạch Thần hơi luyến tiếc, không nỡ rời khỏi đây.
"Huynh cũng vậy! Sau này gặp lại!"
"Ùm!" Mặc Chiêu mỉm cười gật đầu.
Lãnh Mạch Thần nhìn mẹ mình, nói:"mẹ! Giữ gìn sức khỏe! Con sẽ về sớm thôi!"
Phan phu nhân nở nụ cười nhìn con trai gật đầu.
Lãnh Hữu Lập nhìn Lãnh Mạch Thần, nói:"đi thôi!"
Dứt lời liền đưa con trai rời khỏi Liên Đăng Phái.
Phan phu nhân đau lòng đứng nhìn theo bóng dáng con trai mãi không rời mắt.
Mặc Chiêu tới gần Phan phu nhân, an ủi nói:"sư thúc mẫu đừng lo lắng! Khi nào con tới thăm huynh ấy lúc về sẽ báo cáo cho người hay."
Phan phu nhân cảm kích nhìn Mặc Chiêu trả lời:"Mạch Thần đúng là đã tìm được một bằng hữu tốt, đa tạ con! Tiểu Mặc Chiêu!"
Mặc Chiêu cúi mình thi lễ, nói:"không còn việc gì nữa, con phải về Thác Lâm Thiên trước đây, cáo từ!"
Phan phu nhân mỉm cười gật đầu, trả lời:"được!"
Mặc Chiêu đi ngang qua Lãnh Kình Vũ, đứng lại bung quạt phe phẩy cười giễu cợt.
"Nhị công tử vừa lòng rồi chứ? Từ giờ sẽ không còn ai tranh sủng với ngươi nữa đâu."
Lãnh Kình Vũ chột dạ, tức giận hỏi:"ngươi nói vậy là có ý gì?"
Mặc Chiêu không do dự đáp:"là ý trong đầu ngươi đó!"
Dứt lời liền nghênh ngang rời đi, để lại người nào đó tức giận đến nỗi đỏ mặt nhưng không thể làm gì được..