Trước ngày đại hội luận tài năng vòng hai diễn ra, các bậc trưởng bối đang ngồi bàn luận ở sảnh chính bỗng có một đệ tử từ ngoài bước vào chấp tay thi lễ với các trưởng bối rồi nhìn Phùng Dã cung kính nói.
"Chưởng môn! Bên ngoài có hai người đàn ông từ thôn Đại Hoang lặn lội xa xôi tới đây nói muốn gặp người có chuyện cần cầu xin."
Phùng Dã trả lời:"ngươi không thấy ta đang bận bàn chuyện với các bậc trưởng bối hay sao? Tạm thời đưa hai người đàn ông đó về phòng nghỉ ngơi trước, bàn chuyện xong ta sẽ gọi họ đến."
"Đệ tử có nói như vậy, nhưng họ bảo là chuyện này không thể chậm trễ."
Phùng Dã có hơi khó xử, nói:"cho bọn họ vào."
Hai người đàn ông vừa vào trong liền quỳ xuống, khóc lóc cầu xin.
"Các bậc tiên trưởng! Xin các ngài hãy mau đến giúp thôn chúng ta diệt trừ yêu quái, bọn yêu quái này có hình dạng khá giống đại bàng không biết từ đâu xuất hiện, chúng thường ẩn náu trong rừng Đại Hoang, bấy lâu nay thôn chúng ta đã bị chúng bắt ăn thịt hơn chục mạng người."
Phùng Dã hỏi:"tại sao các ngươi lại biết con yêu quái này ăn thịt người? Các ngươi đã tận mắt thấy sao?"
"Đúng thế ạ! Mấy hôm trước thảo dân có cùng một vị bằng hữu đi lên rừng lấy củi bán kiếm gạo để sống qua ngày, khi đến rừng bụng thảo dân có hơi khó chịu nên đi tìm một chỗ để giải quyết, cùng lúc đó thảo dân đã vô tình tận mắt chứng kiến vị bằng hữu đó của mình bị một con hắc điểu to lớn bay tới cắn lìa đầu chết tại chỗ, sau đó lại có thêm vài con hắc điểu nữa cũng bay đến xé xác ăn thịt.
Chứng kiến cảnh tượng đó thảo dân rất hoảng sợ, cũng may lúc đó bọn chúng không phát hiện ra thảo dân, nếu không...à còn nữa, lửa của bọn chúng còn có độc, những người bị trúng lửa của chúng thường tỏ ra rất đau đớn, khắp thân thể họ đều mọc lên nhiều khối u lớn nhỏ đỏ như máu.
Sau một ngày nếu không tìm được thuốc chữa đều sẽ chết, có điều thôn của thảo dân đã dùng đủ hết mọi cách nhưng vẫn không chế ra được thuốc nào có thể chữa trị độc cho họ, chỉ biết bất lực nhìn họ lần lượt ra đi."
Các trưởng bối nghe vậy liền hoang mang nhìn nhau không nói nên lời, Phùng Dã nói:"được rồi! Ta sẽ cho người tới đó thăm dò trước, hai ngày sau sẽ đến thôn các ngươi diệt trừ yêu quái.
Thời gian này các ngươi hãy nhớ cẩn thận, hạn chế lên rừng trước khi yêu quái chưa bị diệt trừ."
Hai người đàn ông nghe vậy rất vui mừng, liên tục dập đầu xuống đất.
"Đa tạ các vị tiên trưởng! đa tạ đa tạ!"
Phùng Dã đưa tay ra hiệu cho đệ tử dẫn họ lui xuống, còn bản thân ở lại bàn luận chuyện này với các trưởng bối.
Đại hội luận tài năng năm nay gồm có ba vòng, vòng thứ nhất Liên Đăng Phái sẽ mở đài tỷ võ để các đệ tử môn phái có cơ hội tỷ thí với nhau đã hoàn thành.
Vòng thứ hai Liên Đăng Phái sẽ thả một trăm tiểu hỏa yêu vào rừng tre sau núi để các đệ tử giành chiến thắng thể hiện tài năng săn bắn của mình, đương nhiên những đệ tử giành chiến thắng đều sẽ được thưởng cho một lọ Thần Hoàn có tác dụng giúp tu luyện hiệu quả, dễ dàng nâng cao căn cơ.
Vòng cuối cùng cũng là vòng nguy hiểm nhất, được các trưởng bối đồng ý chấp thuận, Liên Đăng Phái sẽ tuyển chọn ra đệ tử đã vượt qua hết hai vòng đầu, cùng các trưởng bối đi tới rừng Đại Hoang diệt trừ yêu quái bấy lâu nay làm hại người dân.
Hôm nay đại hội luận tài năng vòng hai chính thức bắt đầu.
Các trưởng bối chỉ việc ngồi bên ngoài cùng nhau uống trà đợi kết quả, còn các đệ tử khác thì đứng bên ngoài giao lưu hóng kết quả.
Mặc Chiêu một tay khoác vai Lãnh Mạch Thần, một tay cầm quạt phe phẩy nói:"lát nữa ta phải vào trong rồi, huynh ở ngoài này đợi ta mang chiến thắng về, nếu lấy được lọ Thần Hoàn ta sẽ cho huynh tất."
Lãnh Mạch Thần trả lời:"không cần đâu, huynh để mà dùng, ta có dùng lọ Thần Hoàn cũng vô dụng, miễn huynh vào đó không bị gì là ta mừng rồi."
Mặc Chiêu chỉa quạt quạt cho Lãnh Mạch Thần, nói:"yên tâm đi, cái đám tiểu hỏa yêu này nhằm nhò gì với ông đây."
Bên kia Hoàng Thanh Thanh chỉnh sửa lại y phục cho Triệu Hinh Tịnh, nói:"Tiểu Tịnh! Muội vào trong đó nhớ phải cẩn thận, đám tiểu hỏa yêu này mà đụng trúng ai thì sẽ làm cho người đó bị bỏng nặng, tuy không làm hại tới tính mạng nhưng muội nhất định phải đề phòng chúng."
Triệu Hinh Tịnh gật đầu, trả lời:"sư tỷ yên tâm đi, ta nhất định sẽ cẩn thận."
Công Tôn Đục đứng ra tuyên bố, nói:"mời tám đệ tử giành chiến thắng vòng một vào vị trí."
Mặc Chiêu cất quạt, nhìn Lãnh Mạch Thần nói:"đi đây!"
"Được!"
Tử Chân đi lại trước mặt Lãnh Mạch Thần nói:"sư huynh! Đệ vào trước đây."
Lãnh Mạch Thần gật đầu, nói:"đệ nhớ phải cẩn thận."
"Vâng! Sư huynh yên tâm!"
Công Tôn Đục phát cho tám đệ tử mỗi người một cung tên và một túi đựng gồm hai mươi mũi tên, nói.
"Đại hội luận tài năng vòng hai săn bắn tiểu hỏa yêu chính thức bắt đầu, các đệ tử sẽ có ba canh giờ để thu thập ít nhất mười tiểu hỏa yêu mới được giành chiến thắng, mời các đệ tử vào trong."
Tám đệ tử bắt đầu tiến vào rừng tre, hàng chục tiểu hỏa yêu đang bay lượn trên không trung, bọn chúng có hình dạng ngọn lửa màu xanh lam, các đệ tử đề phòng tản ra săn bắn.
Bọn tiểu hỏa yêu này thấy người liền bay tới tấm công.
Triệu Hinh Tịnh dùng cung một lượt liên tiếp bắn hạ gần mười tiểu hỏa yêu.
Mặc Chiêu cũng một lượt liên tiếp bắn hạ gần mười tiểu hỏa yêu nhưng không may bị một con bay tới va phải tay khiến hắn bị bỏng nặng.
Đại đệ tử Tịnh Tâm Uyển Tiêu Mẫn Nguyên lợi hại nhất, một lượt liên tiếp bắn hạ gần hai mươi tiểu hỏa yêu, đã vượt quá mức yêu cầu.
Tử Chân cẩn thận từng li từng tí bắn hạ tiểu hỏa yêu mà không bị bất kỳ tổn thương nào.
Lãnh Kình Vũ tuy cũng có bản lĩnh nhưng bị tiểu hỏa yêu làm cho bỏng cả hai tay.
Lãnh Kình Thiên vừa hạ được vài con tiểu hỏa yêu thì đã không còn mũi tên nào nữa, đành co giò bỏ chạy.
Hình Khảm Tất và Đằng Khang thê thảm nhất, bị tiểu hỏa yêu làm cho bỏng khắp thân thể, chạy không kịp với chúng.
Cuối cùng vòng hai săn bắt tiểu hỏa yêu cũng hết giờ, tám đệ tử bước ra có người lành lặn không bị gì, có người bị tiểu hỏa yêu làm cho bị thương.
Được một lúc, Công Tôn Đục tuyên bố, nói:"sau đây là tên của các đệ tử vượt qua vòng hai."
"Tịnh Tâm Uyển Tiêu Mẫn Nguyên xuất sắc hạ được hai mươi sáu tiểu hỏa yêu, thông qua."
"Hắc Địa Cung Triệu Hinh Tịnh hạ được mười bảy tiểu hỏa yêu, thông qua."
"Liên Đăng Phái Mặc Chiêu hạ được mười lăm tiểu hỏa yêu, thông qua."
"Liên Đăng Phái Tử Chân hạ được mười hai tiểu hỏa yêu, thông qua."
"Liên Đăng Phái Lãnh Kình Vũ hạ được mười tiểu hỏa yêu, thông qua."
"Liên Đăng Phái Lãnh Kình Thiên hạ được bốn tiểu hỏa yêu, loại."
"Hắc Địa Cung Hình Khảm Tất và Tịnh Tâm Uyển Đằng Khang không hạ được tiểu hỏa yêu nào, loại."
Công Tôn Đục phát cho các đệ tử thông qua vòng hai một lọ Thần Hoàn, nói.
"Đại hội luận tài năng vòng hai săn bắn tiểu hỏa yêu chính thức kết thúc, các đệ tử giành chiến thắng ngày mai sẽ cùng các trưởng bối tới rừng Đại Hoang bắt yêu quái, còn lại những đệ tử bị tiểu hỏa yêu làm cho bị thương hãy mau về phòng xử lý vết thương đi."
Hoàng Thanh Thanh vui mừng chạy lại chỗ Triệu Hinh Tịnh, thán phục nói:"Tiểu Tịnh của ta đúng là lợi hại."
Vòng hai săn bắn tiểu hỏa yêu rốt cuộc cũng kết thúc, mọi người đều giải tán đi về phòng.
"Huynh nhẹ nhẹ tay thôi, đau chết ta." Mặc Chiêu đưa tay cho Lãnh Mạch Thần xử lý vết thương, không nhịn được đau nói.
Lãnh Mạch Thần vừa băng bó vết thương cho hắn vừa nói:"ta đã nhẹ tay lắm rồi, huynh ráng chịu một chút."
Mặc Chiêu dùng tay còn lại móc trong áo ra một lọ Thần Hoàn đưa cho Lãnh Mạch Thần, nói:"cho huynh!"
Lãnh Mạch Thần không nhận, nói:"huynh đã bỏ ra biết bao nhiêu công sức mới có được một lọ Thần Hoàn này, còn ta chẳng làm gì tự nhiên lại có một lọ để dùng có phải rất vô lý không? Ta không nhận."
"Cuộc thi này đối với ta có tốn bao nhiêu công sức đâu chứ? Huynh mau nhận đi, nó sẽ giúp huynh tu luyện hiệu quả hơn, ráng học pháp lực ngự kiếm để sau này đỡ khó khăn đi lại." Mặc Chiêu vừa cố nhét lọ Thần Hoàn vào tay Lãnh Mạch Thần vừa nói.
Lãnh Mạch Thần băng bó xong liền đứng dậy, tức giận nhìn hắn nói:"huynh có còn xem ta là bằng hữu không thế? Huynh làm vậy có khác gì chê ta vô dụng không làm được gì đâu? Ta đã nói là ta không cần lọ Thần Hoàn của huynh."
Mặc Chiêu mở lọ lấy ra một viên Thần Hoàn có hình tròn rồi dùng sức bẻ ra làm hai, đưa cho Lãnh Mạch Thần nói:"vậy được! Trong lọ có một viên Thần Hoàn, ta và huynh mỗi người nửa viên, nếu huynh còn không chịu nhận nữa thì huynh mới chính là người không xem ta là bằng hữu."
Lãnh Mạch Thần từ chối, nói:"đã nói là ta không cần mà, huynh đừng có ép ta."
Mặc Chiêu bỏ nửa viên Thần Hoàn vào miệng mình nuốt xuống trước rồi nhìn Lãnh Mạch Thần nói:"đắc tội rồi."
Lãnh Mạch Thần nghe mùi nguy hiểm sắp xảy ra, liền lùi bước né tránh hắn, hỏi:"huynh muốn làm gì?"
Mặc Chiêu dùng sức tiến lại quật ngã hắn xuống, dùng tay nhét nửa viên Thần Hoàn còn lại vào trong miệng hắn, ép hắn nuốt xuống.
Mặc Chiêu bỏ hắn ra, đứng dậy chống nạnh nói:"rốt cuộc cũng xong, phải chi từ đầu huynh chịu nhận thì đã không bị dằn vặt vậy rồi, đáng đời."
"Huynh! Huynh!" Lãnh Mạch Thần nhìn hắn cạn lời không biết nói gì..