Lúc này Lãnh Kình Vũ đã tỉnh ngồi dựa vào một góc tịnh dưỡng, mặt hắn hình như có dấu hiệu bị sưng đỏ, kế bên là Mặc Chiêu đang nằm.
Lãnh Mạch Thần từ xa đi tới thấy Mặc Chiêu vẫn còn nằm đó chưa tỉnh liền chạy tới bắt mạch.
"Kì lạ! Mạch vẫn bình thường cơ mà, độc trên người cũng được giải rồi nhưng sao huynh ấy vẫn chưa tỉnh?"
Tử Chân nghe vậy liền ngồi xuống lay lay Mặc Chiêu, nhưng hắn vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Lãnh Mạch Thần nhìn Lãnh Kình Vũ hỏi:"nhị ca! Kính Văn trúng độc nhẹ hơn huynh nhưng sao huynh ấy tới bây giờ vẫn chưa tỉnh lại? Huynh có biết vì sao không?"
Lãnh Kình Vũ đang mệt nhưng cũng ráng trả lời:"hắn đang diễn vở kịch đau thương đấy, hắn còn tỉnh dậy trước cả ta, đáng ra bây giờ ta còn chưa tỉnh đâu, đang nằm bỗng nhiên bị hắn tát liên tục vào mặt đau quá nên mới tỉnh dậy ngồi đây tới bây giờ."
Mặc Chiêu nghe vậy liền bật dậy, mắng:"ai mượn ngươi nói? Ông đây tỉnh dậy thấy ngươi nằm kế bên chưa tỉnh nên có lòng tốt muốn giúp ngươi tỉnh lại, bây giờ ngươi còn ở đây than trách à?"
"Đồ điên!" Lãnh Kình Vũ nhắm mắt dựa vào tường không thèm để ý tới hắn nữa.
"Ngươi nói ai điên?" Mặc Chiêu tức giận định xông lên nhưng bị Lãnh Mạch Thần cản lại nói.
"Cái tên này vừa mới tỉnh đã sung sức như vậy rồi, còn dám diễn kịch hù dọa ta nữa chứ."
Mặc Chiêu gãi gãi đầu, cười nói:"định dọa huynh vui chút ấy mà."
Lãnh Mạch Thần vẻ mặt vô cảm, nhìn hắn trả lời:"vui ghê nhỉ?"
Tử Chân lấy tay che miệng cười lén.
Mặc Chiêu có chút quê liền chỉ tay vào Lãnh Kình Vũ nói:"nếu không phải bị cái tên này phá đám thì ta sẽ còn thấy vui hơn nữa."
Lãnh Mạch Thần lắc lắc đầu, Mặc Chiêu khoát vai hắn nói:"nghe nói huynh là người đã điều chế thuốc chữa trị cho bọn ta, huynh làm ta bất ngờ lắm đấy nhé."
Lãnh Mạch Thần gạt tay hắn ra, hỏi:"hù dọa ta là bất ngờ của huynh đấy à?"
Mặc Chiêu bất mãn, đáp:"đã bảo là ta chỉ đùa vui thôi mà, huynh thật nhạt nhẽo."
Một đệ tử chạy lại, nói:"Lãnh tam công tử! Các vị trưởng bối cho mời huynh qua đó để nói chuyện."
"Được! Ta tới ngay!"
Lãnh Mạch Thần cùng Mặc Chiêu và Tử Chân đi đến chỗ các vị trưởng bối chấp tay thi lễ.
Âu Dương Lạc Thi đứng ra nhìn Lãnh Mạch Thần nói:"ta luôn là người gây khó dễ cho tam công tử, bây giờ trong lòng cảm thấy thật hổ thẹn."
"Tông chủ đừng nói vậy, người cũng là vì muốn tốt cho người dân nơi đây thôi mà."
Âu Dương Lạc Thi nghe hắn nói vậy rất cảm kích, trả lời:"y thuật của tam công tử quả thật rất lợi hại, không thua kém gì sư phụ ngươi năm đó."
"Y thuật của sư phụ rất cao siêu, Mạch Thần nào dám so sánh với ngài ấy."
Triệu Mãn Sơn cười lớn đứng ra vỗ vỗ vai Lãnh Mạch Thần, nói:"sư phụ ngươi là đại y sư, còn ngươi chính là tiểu y sư, nếu ông ấy biết đệ tử của mình lợi hại như vậy có lẽ ông ấy sẽ rất tự hào."
Phùng Dã cũng cười lớn nói:"người dân nơi đây rất kính trọng hắn, vậy sau này cứ gọi hắn là tiểu y sư Lãnh Mạch Thần đi."
Mọi người đều vui vẻ cười, được một lúc ông lão trưởng thôn đi tới cung kính chấp tay thi lễ nói.
"Các vị tiên trưởng! Ta thay mặt người dân thôn Đại Hoang xin cảm tạ các vị đã ra tay giúp đỡ diệt trừ yêu quái, còn chữa trị độc cho chúng ta.
Nay thôn chúng ta có chút lòng thành mổ thịt gia súc mời các vị ăn uống no say một bữa, xin các vị đừng từ chối."
Mặc Chiêu hớn hở hỏi:"có rượu không?"
Ông lão trưởng thôn đáp:"đặc sản của thôn Đại Hoang chúng ta là rượu, tiên nhân muốn uống bao nhiêu có bấy nhiêu."
Mặc Chiêu quay sang nhìn sư phụ, Phùng Dã thấy vậy nói:"hôm nay ta phá lệ một bữa để cho các đệ tử thỏa thích uống rượu, bắt đầu từ hôm sau nếu ai còn dám uống rượu sẽ bị phạt nặng."
"Đa tạ chưởng môn!" các đệ tử vui mừng đồng thanh nói.
Hôm nay thôn Đại Hoang rất náo nhiệt, người người vui vẻ xôn xao nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.
Mặc Chiêu liên tục ép rượu Lãnh Mạch Thần và Tử Chân, tửu lượng của tên này phải nói càng ngày càng khá.
Tiêu Mẫn Nguyên, Triệu Trác Lãng, Triệu Hinh Tịnh và Hoàng Thanh Thanh cũng đến góp vui.
Mặc Chiêu đứng dậy rót rượu cho từng người, nói:"nào! Cùng ta uống cạn chén rượu này đi!"
Cả đám vui vẻ cụng chén, Hoàng Thanh Thanh cầm hẳn hai bình rượu, chia cho Mặc Chiêu một bình, nói:"nghe nói Mặc công tử rất thích rượu, vừa hay ta đây cũng rất thích rượu, hay là chúng ta cùng chơi một trò chơi đi, ai say trước sẽ phải kêu tiếng cẩu."
Mặc Chiêu nhận lấy bình rượu, đắc ý trả lời:"nghe thú vị đấy, vậy thì Hoàng nữ hiệp đây chuẩn bị tinh thần để kêu tiếng cẩu đi."
Hoàng Thanh Thanh nói:"đừng có đắc ý với ta, lát nữa người kêu tiếng cẩu mới chính là Mặc công tử ngươi đó."
Lãnh Mạch Thần nhìn sang bàn bên thấy Ân Khâm Tiên đang ngồi chung bàn với đám đệ tử, liên tục gắp đồ ăn bỏ vào chén rồi cặm cụi ăn lấy ăn để.
Hắn liền cầm một chén rượu đi tới mời Ân Khâm Tiên.
"Ân cốc chủ! Đa tạ ngài đã nhiều lần nói giúp cho ta, Mạch Thần xin kính ngài một chén này."
Ân Khâm Tiên thấy hắn tới liền tỏ vẻ mặt vô cảm, cầm chén rượu của mình lên nói:"tiểu y sư nhầm lẫn rồi, ta chỉ nói đúng sự thật chứ không phải nói giúp cho ngươi, mời!"
Cả hai cùng ngửa đầu uống cạn chén rượu, Ân Khâm Tiên vừa uống xong liền gục đầu xuống bàn bất động.
"Ân cốc chủ! Ngài bị sao vậy?" Lãnh Mạch Thần hoảng hốt lay lay hắn, cầm tay hắn bắt mạch.
Một đệ tử ngồi kế bên thấy thế liền trấn an, nói:"tam công tử đừng lo lắng, cốc chủ của chúng ta xưa giờ không uống rượu, ngài ấy chỉ cần uống vào một giọt rượu thôi là liền gục xuống ngay."
Lãnh Mạch Thần nhẹ nhõm "à" một tiếng, hôm nay hắn thật xui xẻo, hết bị người này tới người khác hù dọa muốn đứng tim.
Trong người hắn bây giờ cũng hơi choáng váng, về lại chỗ ngồi thì sợ bị ép rượu, hắn liền trốn đi tới một chỗ vắng người xử lý vết thương trên tay.
Lãnh Mạch Thần ngồi sau nhà một người dân, ở đó có sẵn nước, hắn vén tay áo lên xem thử, vết thương bây giờ đã sưng mủ.
Hắn móc từ trong y phục ra một chiếc khăn tay, nhún ướt lau tạm những vết máu trên tay rồi đưa tay móc ra thêm một lọ thuốc, lọ thuốc này là của Mặc Chiêu năm năm trước cho hắn lúc hắn bị đánh hai mươi trượng.
Nhờ bị đánh hai mươi trượng này tuy đau thật nhưng đổi lại có một người bằng hữu tốt như Mặc Chiêu thì cũng lời quá to rồi.
Đang ngồi thoa thuốc bỗng có người tới, người này là nữ đệ tử đứng đầu Hắc Địa Cung Triệu Hinh Tịnh.
Lãnh Mạch Thần ngạc nhiên hỏi:"sao tỷ lại tới đây?"
Triệu Hinh Tịnh đáp:"ta nhìn thấy đệ bỏ đi một mình nên muốn nhân cơ hội này tới để đa tạ đệ."
"Đa tạ ta?"
Triệu Hinh Tịnh nói:"đa tạ đệ lúc ở rừng Đại Hoang đã cứu ta, vết thương trên tay đệ thế nào rồi?"
"À" Lãnh Mạch Thần cười mỉm, nói:"chuyện nên làm mà, tỷ không cần phải khách sáo, trên tay ta chỉ là vết thương ngoài da, không có gì đáng lo ngại."
Triệu Hinh Tịnh đưa cho hắn một lọ Thần Hoàn, nói:"cái này tặng đệ, xem như đền bù vết thương trên tay đệ."
Lãnh Mạch Thần dở khóc dở cười, hình như hắn có duyên với Thần Hoàn đơn lắm hay sao mà ai cũng muốn cho hắn.
"Không cần đâu! Tỷ khó khăn lắm mới có được lọ này, ta không thể cứ thế mà giành công được."
"Không sao! Có lẽ đệ cần nó hơn ta." Triệu Hinh Tịnh nhét lọ thuốc vào tay hắn nói tiếp:"ta không thích mắc nợ người khác, đệ giữ đi!"
"Vậy...đa tạ tỷ!" Lãnh Mạch Thần như nhớ ra điều gì đó, lục lội trong áo lấy ra một thẻ tên đưa cho Triệu Hinh Tịnh nói:"cái này tỷ làm rơi lúc đánh nhau với Khống Hỏa Xích Điểu, ta luôn muốn tìm một cơ hội thích hợp để trả nó cho tỷ."
Triệu Hinh Tịnh đưa tay nhận lấy thẻ tên, nhìn hắn trả lời:"đa tạ!"
Tim Lãnh Mạch Thần bỗng nhiên đập nhanh, hắn không biết phải nên nói gì với nàng nữa, liền lấy cớ quay lại bàn.
"Chúng...chúng ta hãy quay về lại bàn kẻo mọi người lo lắng."
"Được!"
Hai người quay lại bàn đã thấy Mặc Chiêu và Hoàng Thanh Thanh đều đã gục xuống bàn.
Tử Chân nói:"hai người họ uống quá nhiều rượu, cuối cùng không uống nổi nữa liền cùng nhau gục xuống bàn."
Vừa mới đi được một chút mà họ đã say tới mức này rồi, Triệu Hinh Tịnh đi tới đỡ Hoàng Thanh Thanh dậy.
"Ngươi thua rồi! Mau kêu tiếng cẩu cho ta." Hoàng Thanh Thanh say đến mức nói mớ..