Từ ngày Triệu Hinh Tịnh về Trúc Lâm Thiên ở tới nay cũng đã được hơn một tháng, nàng cũng đã học hết quy tắc ở nơi này.
Mọi người ai cũng đều đối xử với nàng rất tốt, nhất là Phan phu nhân.
Phan phu nhân thường xuyên quan tâm nàng như con gái ruột của mình, còn tâm sự kể chuyện cho nàng nghe, có thời gian rảnh thì cùng nàng nấu ăn.
Còn Lãnh Mạch Thần sau khi nuốt Thần Hoàn Đơn của Mặc Chiêu và Triệu Hinh Tịnh cho hắn, ngày ngày hắn chăm chỉ tu luyện học cách tự do bay lại rốt cuộc cũng có kết quả, tuy hắn chưa bay được tốt lắm nhưng hắn cảm thấy như thế là quá ổn rồi.
Thời gian cứ thế mà trôi qua từng ngày trong sự yên bình.
Cho đến một ngày ở Thành Chung Liên gặp nạn, nữ nhân lần lượt biến mất không có lý do, tìm khắp thành nhưng vẫn không thấy được tung tích, nhiều tốp nam nhân lần lượt vào rừng tìm kiếm nhưng đều không thấy quay trở về.
Từ đó Thành Chung Liên bị đồn là có yêu quái quấy rối, người dân nơi đây mời biết bao nhiêu là đạo sĩ đến diệt trừ nhưng đều thất bại.
Cuối cùng người dân nơi đây chỉ còn cách đi đến núi Liên Đăng thỉnh tiên nhân xuống núi phụ giúp diệt trừ yêu quái.
Phùng Dã chưởng môn biết chuyện liền ra lệnh cho các đại đệ tử là Mặc Chiêu, Phùng Đình Phong, Triệu Hinh Tịnh, Tử Chân và ba vị công tử của Trúc Lâm Thiên chuẩn bị ba ngày sau xuống núi giúp Thành Chung Liên trừ họa.
Các đệ tử nhận lệnh tuân theo cùng hẹn giờ Ngọ ba ngày nữa gặp mặt nhau ở bên ngoài núi.
Ba ngày sau các đệ tử Trúc Lâm Thiên đã đến bên ngoài núi đứng đợi trước, chỉ còn thiếu hai đệ tử Thác Lâm Thiên là Mặc Chiêu và Phùng Đình Phong tới nữa thôi.
Trong lúc chờ đợi, Tử Chân đi tới bên cạnh Lãnh Mạch Thần nói:"sư huynh! Từ đây đến Thành Chung Liên có hơi xa một chút, huynh vừa mới học pháp lực một mình bay đến đó cũng không tiện...hay là lát nữa huynh bay cùng với đệ đi!"
Lãnh Mạch Thần thấy Tử Chân nói cũng rất có lý, hắn vừa mới học được chút xíu pháp lực nếu tự bay một mình như vậy chắc chắn sẽ làm tốn thời gian của những người khác.
"Được! Lại phải làm phiền đệ rồi!"
Tử Chân cười nói:"sư huynh lại khách sáo với đệ rồi!"
Lúc này hai đệ tử Thác Lâm Thiên rốt cuộc cũng đã đến.
Mặc Chiêu vừa nhìn thấy Lãnh Mạch Thần liền vui vẻ chạy lại trước mặt hắn, đùa nói:"Tiểu Mạch Thần! Lâu ngày không gặp nhìn huynh có vẻ soái hơn nhiều rồi đấy, sắp soái bằng ta luôn rồi."
Lãnh Mạch Thần cũng vui vẻ đùa nói:"sao ta có thể soái bằng Kính Văn huynh được chứ?"
Mặc Chiêu đắc ý, nói:"huynh biết điều đấy! Lát nữa huynh bay cùng với ta."
Lãnh Mạch Thần trả lời:"lát nữa Tử Chân đưa ta bay cùng rồi!"
Tử Chân nhìn Mặc Chiêu nói:"Mặc sư huynh giỏi pháp lực hơn đệ, huynh cứ bay trước dò đường là được rồi."
Mặc Chiêu khoanh tay trước ngực nhìn Tử Chân đùa nói:"cái tên này càng lúc càng khá đấy, còn dám giành người với ta nữa chứ."
Phùng Đình Phong vừa đi ra đã nhìn chăm chăm Triệu Hinh Tịnh không rời mắt, trên miệng hắn còn nở nụ cười sở khanh.
Còn nàng nhìn thấy hắn chỉ biết tỏ ra chán ghét, muốn xông lên chém cho hắn một nhát.
Lãnh Kình Thiên thấy bọn họ người thì nói cười giỡn hớt, người thì liếc mắt đưa tình liền lên tiếng.
"Chúng ta xuất phát được chưa? Trên đường đi rồi hãy nói tiếp."
Cả bảy người cùng nhau bay đến Thành Chung Liên, đến nơi liền tới một quán trọ nhỏ được làm bằng tre nằm cách biệt con phố lớn trong thành, vì nơi đây khá yên tĩnh, rất thích hợp để bàn luận.
Quán trọ này có tên là Hồng Nguyệt Quán, quán này tuy rất sạch sẽ thoáng mát nhưng vì nằm cách biệt con phố lớn nên thường ít người tới đây thuê phòng trọ, cũng vì thế cho nên Hồng Nguyệt Quán lâu năm ế ẩm, chẳng có ngày nào được phát tài.
Bảy đệ tử Liên Đăng Phái vừa bước đến trước quán trọ đã thấy một tên tiểu nhị từ bên trong vui vẻ chạy ra mời vào.
Phùng Đình Phong khinh thường nhìn tiểu nhị hỏi:"bên trong quán có khách khứa nào ở đó không?"
Tiểu nhị đáp:"dạ không có người nào hết thưa khách quan! Quán này nằm cách biệt con phố lớn trong thành nên không có ai thèm đến đây thuê phòng trọ cả."
Mặc Chiêu nói:"tốt! Bọn ta muốn bao chỗ nào vài hôm, người nào đến đây thuê phòng trọ thì ngươi cứ bảo với họ là không còn chỗ chứa." hắn đưa cho tiểu nhị một cái túi nhỏ rồi nói tiếp:"sau khi hoàn thành công việc ta sẽ đưa thêm."
Tiểu nhị mở túi ra xem thử, bên trong có rất nhiều bạc, đủ để hắn không cần làm gì mà có thể ăn uống mua sắm trong nửa năm, tiểu nhị vui mừng cung kính đưa tay mời họ vào quán.
"Xin mời các khách quan vào quán!"
Vừa vào quán đã thấy thêm vài tên tiểu nhị nữa đang lau bàn ghế, dọn dẹp phòng trọ.
Tên tiểu nhị vừa nãy đem túi bạc đưa cho một người đàn ông đang đứng trên quầy rồi nói nhỏ gì đó, người đàn ông mở túi ra xem xong liền lập tức vui vẻ đi tới trước mặt đám người thuê trọ nói.
"Xin chào các khách quan! Ta tên Giải Tầm là chủ quán ở đây, mọi người có thể gọi ta là ông chủ Giải.
Nơi này đã lâu lắm rồi mới có khách đến thuê phòng, lại còn là khách hạng sang, ta thật sự rất vui, nếu các khách quan có gì cần giúp thì có thể nói với ta, nếu giúp được gì ta sẽ giúp ngay không dám từ chối."
Mặc Chiêu trả lời:"được! Ông chủ Giải! Nếu có gì cần giúp thì chúng ta sẽ nói với ông ngay."
"Được được! Mời các khách quan ngồi, ta sẽ sai tiểu nhị mang đồ ăn đến ngay." ông chủ Giải vui vẻ đưa tay mời họ ngồi xuống bàn.
Phùng Đình Phong muốn ngồi kế Triệu Hinh Tịnh, Mặc Chiêu biết ý liền giả vờ nói:"nghe nói đại công tử và nhị công tử từ lâu đã muốn kết bằng hữu cùng sư đệ ta, giờ đây có cơ hội cho hai người rồi."
Mặc Chiêu kéo Phùng Đình Phong ngồi vào chính giữa, rồi kéo Lãnh Kình Thiên và Lãnh Kình Vũ tới ngồi hai bên.
Còn mình thì ngồi kế Lãnh Mạch Thần, kế bên hắn là Triệu Hinh Tịnh và Tử Chân.
Phùng Đình Phong rất tức giận nhưng đành phải nhẫn nhịn, còn Mặc Chiêu thì tỏ vẻ mặt đắc ý.
Trong lúc chờ đợi đồ ăn được đem lên, Mặc Chiêu nói:"hiếm khi mới có cơ hội tụ họp với các vị đây, nhân cơ hội này Mặc Chiêu ta xin kể cho các vị nghe một câu chuyện vui, có ai muốn nghe không?"
Tử Chân trả lời:"có có! Đệ muốn nghe!"
Những người còn lại cũng tán thành ý kiến của Tử Chân.
"Được! Vậy ta bắt đầu kể đây! Có một đôi phu thê nọ sống chung với nhau rất hòa thuận, một hôm bỗng nhiên có một tên sở khanh từ đâu ra muốn tìm mọi cách nhảy vô phá đám chia rẽ đôi phu thê nọ."
Kể tới đây Mặc Chiêu nhìn Lãnh Kình Vũ hỏi:"nhị công tử thấy tên sở khanh này nên bị xử lí thế nào?"
Lãnh Kình Vũ lập tức trả lời:"đương nhiên là chém cho hắn mười nhát rồi, ta cực kỳ ghét loại người này, nếu để ta nhìn thấy hắn, ta nhất định sẽ cho hắn biết sự lợi hại của ta."
"Rất có khí phách!" Mặc Chiêu nhìn Lãnh Kình Thiên hỏi tiếp:"còn đại công tử thì thế nào?"
Lãnh Kình Thiên đáp:"loại người này nên treo ngược hắn lên, không cho hắn ăn uống nhiều ngày chắc chắn hắn sẽ chết, sau đó mang thi thể của hắn quẳng vào rừng cho dã thú ăn."
"Tốt! Rất hay!" Mặc Chiêu liếc nhìn Phùng Đình Phong một cái, rồi kể tiếp:"rốt cuộc tên sở khanh đó cũng nhận kết cục giống như hai vị công tử nói vậy, bị chém cho mười nhát thập tử nhất sinh, còn bị treo ngược lên nhiều ngày không được ăn uống, cuối cùng hắn bị quẳng xác vào rừng và bị dã thú ăn sạch không còn một miếng xương nào, chuyện của ta kể đến đây là hết."
Lãnh Mạch Thần khó hiểu hỏi:"huynh kể chuyện gì mà nghe nhạt nhẽo thế?"
Tử Chân cũng nói:"phải đấy! Đệ nghe không hiểu gì hết cả, gì mà chuyện vui chứ? Đệ nghe lại thấy giống chuyện kinh dị hơn."
Mặc Chiêu trả lời:"chuyện ta kể hay thế mà hai người không hiểu, thật là tốn thời gian của ta mà."
Hắn quay sang nhìn Phùng Đình Phong hỏi:"sư đệ! Chuyện của ta kể có phải rất hay, rất dễ hiểu không?"
Lúc này trên mặt của Phùng Đình Phong chảy rất nhiều mồ hôi hột, hắn lắp bắp trả lời:"ta, ta đi đường xa cảm thấy hơi mệt, ta về phòng nghỉ ngơi trước." nói xong liền bỏ đi lên lầu về phòng đóng cửa lại.
Cũng vừa lúc vài tên tiểu nhị đem đồ ăn ra đặt lên bàn.
Mặc Chiêu hả dạ bung cây quạt ra phe phẩy cười lớn nói:"sư đệ ta là vậy, hắn dễ bệnh lắm, chẳng làm được tích sự gì cả.
Mọi người ăn đi, không cần để ý đến hắn."
Mọi người khó hiểu nhìn Mặc Chiêu, nhưng rồi cũng không quan tâm tới chuyện này nữa, dù gì dạ dày vẫn quan trọng hơn..