Tình Duyên Đạo

Khí thế của đại quân khiến cho Quỷ Tộc cảm thấy run sợ, nhưng rất nhanh bọn họ cũng bình tĩnh trở lại, bởi lẽ tất cả những người ở đây, ai chẳng từng trải qua sinh tử trên chiến trường. 

-Đại Thương các ngươi muốn chiếm Quỷ Tộc chúng ta, e rằng là mộng tưởng. Trước kia các ngươi nhiều lần tới đây đã bị chúng ta đánh cho bỏ chạy, các ngươi nghĩ sẽ có ngoại lệ hay sao? 

Một nam nhân cao lớn tay cầm một cây đại chùy bằng đá đứng trước quân Quỷ Tộc cười lớn nói. Đây chẳng phải là nam nhân hôm trước Hoàng Minh gặp qua cùng ba lão già kia hay sao? Có thể phục hồi nhanh như vậy, khả năng luyện dược của Quỷ Tộc cũng thực không tầm thường. 

-Đây chính là Lục Vân, đệ nhất dũng sĩ của Quỷ Tộc, người này trời sinh man lực phi thường, những tướng sĩ tài ba của Tây Kỳ và Đại Thương chết dưới tay hắn không ít. 

Nhìn nam nhân cao lớn trước mặt, Bá Ấp Khảo lên tiếng nhắc nhở mấy người Hoàng Minh. Nghe thấy thế Hoàng Minh cũng gật đầu cảm tạ, nhưng để hắn có thể xem Lục Vân kia là mối họa thì hoàn toàn không. 

-Nghe đồn tân Quốc Sư các ngươi trí dũng song toàn, lại đích thân dẫn quân tới đây muốn chúng ta quy phục. Lục Vân ta mặc dù chỉ biết dùng sức nhưng hi vọng hắn không phải là kẻ chết nhát từ chối lời thách đấu này của ta. 

Lục Vân nện đại chùy xuống đất khiến mặt đất xung quanh hắn nứt ra. Những tiếng chế giễu Hoàng Minh và tung hô Lục Vân cũng vang vọng khắp quân Quỷ Tộc. Hoàng Minh cũng lười quản, muốn khiêu khích hắn e rằng như vậy vẫn còn quá non kém. 

-Trong các ngươi ai có thể bắt sống được hắn? 

Hoàng Minh quay sang nhìn những người xung quanh mình nói. 

-Bẩm Quốc Sư, Ma Lễ Thanh tài hèn sức mọn nhưng nhất định sẽ bắt được hắn về cho ngài. 

Ma Lễ Thanh cầm Thanh Vân Kiếm hướng Hoàng Minh nói.

-Chỉ là một kẻ man lực mà thôi, không cần nhọc công Ma Lễ Thanh tướng quân phí sức. Chuyện này giao cho ta, trong thời gian một nén hương, ta nhất định sẽ bắt được hắn. 

Người lên tiếng là một nam nhân trẻ tuổi, trên người khôi giáp bạc sáng loáng. Người này chính là đệ tử của Văn Trọng - Dư Nguyên. Lần này hắn được Văn Trọng giao phó đi theo Hoàng Minh để học hỏi, tất nhiên phải cố gắng thể hiện để không làm mất mặt sư phụ được. 

-Được, nếu như Dư Nguyên tướng quân đã nói vậy ta đành nhường hắn cho ngài vậy. 

Ma Lễ Thanh cũng sảng khoái cười đáp, dù sao tên trước mặt cũng không đáng để hắn ra tay. 

Được sự đồng ý của Hoàng Minh, Dư Nguyên thúc ngựa tiến về phía trước, đoạn hắn cầm roi ngựa chỉ thẳng về phía Lục Vân quát lớn. 

-Chỉ là man tộc nhỏ nhoi cũng dám động đến Quốc Sư bọn ta ra tay, há chẳng phải là dùng dao mổ trâu giết gà. Ta Dư Nguyên sẽ là người lấy mạng ngươi. 

-Chỉ là một con kiến mà muốn tìm chết. 

Hiển nhiên những lời của Dư Nguyên đã chọc tức Lục Vân. Hắn đường đường chính là đệ nhất dũng sĩ của Quỷ Tộc, số người chết dưới đại chùy của hắn không thể đếm được, há lại bị một nam nhân trẻ tuổi trước mặt xem thường. 

Nắm chặt đại chùy bằng một tay, điều này khiến không ít người bên phía Đại Thương thầm nuốt nước bọt. Đại chùy bằng đá kia e rằng nặng vài trăm cân, không ngờ người kia có thể dễ dàng cầm bằng một tay, quả xứng danh là đệ nhất dũng sĩ Quỷ Tộc. 

-Dám khiêu chiến với ta, chết đi. 

Vung đại chùy về phía Dư Nguyên, Lục Vân thầm khinh bỉ khi thấy Dư Nguyên không hề cử động một chút nào, hắn tin rằng Dư Nguyên đã bị một chùy này của mình dọa cho chết khiếp. 

Mắt thấy đại chùy sắp nện thẳng vào người Dư Nguyên mà hắn vẫn chưa hề có ý định né tránh thì bên phía Đại Thương có chút lo lắng, còn về phía Lục Vân và những chiến binh Quỷ Tộc đang chờ cảnh máu thịt bay khắp nơi. 

Khi đại chùy chỉ còn cách Dư Nguyên vài gang tay, trên miệng hắn liền nở một nụ cười. Khẽ lật bàn tay, trên tay Dư Nguyên lúc này không biết từ đâu xuất hiện một cây trọng xích so với thân thể hắn còn dài hơn. Trong xích trong tay vung lên đem đại chùy của Lục Vân văng ra, cả người Lục Vân theo đó lùi về sau mấy bước, bên phía này Dư Nguyên vẫn nhàn nhã đứng yên một chỗ, nhưng có thể thấy mặt đất xung quanh hắn đang ran nứt, hiển nhiên phản chấn từ một chùy đó của Lục Vân cũng không nhỏ. 

-Chỉ với một chút thực lực như vậy mà muốn lấy mạng của ta? Nằm mơ. 

Dư Nguyên nhếch môi cười chế giễu. 

-Đừng tưởng đỡ được một chiêu của ta đã tự cho mình tài giỏi, tiếp chiêu. Lưu Tinh Chùy.

Lục Vân có chút ngạc nhiên khi thấy Dư Nguyên có đánh lui được một chùy đó, nhưng đó là hắn vẫn chưa sử dụng hết thực lực, hắn không hề cho rằng bản thân có thể bị Dư Nguyên đánh bại. Đôi bàn tay hắn nắm chặt lấy đại chùy bổ xuống, trong thoáng chốc người ta như thấy một cơn mưa chùy đang giáng xuống người Dư Nguyên. 

Cơn mưa đại chùy giáng xuống nhưng Dư Nguyên sắc mặt vẫn bình tĩnh, thân thể hắn giống như đang nhảy múa giữa con mưa đại chùy kia. 

-Khốn kiếp, chết đi cho ta. 

Lục Vân thấy Dư Nguyên giống như một con cá trơn tuột, liên tục né được công kích của hắn. Lục Vân lúc này hai mắt gầm lên, đôi tay hắn lại tăng tốc. Nhưng dưới thế công kích như mưa bão của đại chùy kia, Dư Nguyên vẫn hết sức ung dung nhàn hạ, cho dù Lục Vân có công kích thế nào cũng bị hắn né hoặc bị trọng thước kia gạt đi. 

Nhìn tràng cảnh của hai người, cả hai bên đều mang những tâm tư khác nhau. Bên phía Quỷ Tộc đang vô cùng lo lắng khi thấy đệ nhất dũng sĩ của bọn họ đang bị thanh niên trẻ tuổi kia áp chế, bên phía Đại Thương thì kinh hỉ khi Dư Nguyên đang áp chế một gã quái vật đã giết không biết bao đồng bạn của họ lâu nay. 

-Dư Nguyên tướng quân còn trẻ mà võ công cao cường, quả thực khiến người khác thán phục. 

Bá Ấp Khảo không khỏi lắc đầu thầm khen. Hắn mặc dù từ trước tới nay ngao du bốn phương không quan tâm tới thế sự nhưng cũng có nghe về đại dũng sĩ Lục Vân của Quỷ Tộc, nay đại dũng sĩ đó lại dễ dàng bị áp chế bởi một vị tướng quân trẻ tuổi như vậy, Đại Thương quả thực nhân tài như mây. 

-Dư Nguyên tướng quân được đích thân Văn Thái Sư chỉ dạy, con trẻ đã có tiềm lực thế này, sau này ắt thành đại sự. 

Anh em Ma Gia Tứ Tướng cũng gật đầu cảm thán. Nếu cho Dư Nguyên thời gian, bọn hắn không nghi ngờ hắn sẽ vượt qua mình. 

-Đại ca, lần này e rằng Lục Vân không thể chống đỡ được. 

Lão già áo bào trắng lo lắng nói. 

-Không có vấn đề gì, chẳng qua cũng chỉ vừa ngưng Kết Đan Kỳ, không đáng lo ngại. Hơn nữa Lục Vân vẫn còn chúc phúc phù của Quỷ Tộc chúng ta.

Lão già đội mũ lông chim lắc đầu nói. Lục Vân mặc dù là đại dũng sĩ của Quỷ Tộc nhưng hắn lại không có thiên phú tu luyện, cho dù bọn hắn có bồi dưỡng hắn thì cũng là vô dụng. Nhưng dù sao với thân thể đó của Lục Vân mới có thể giúp hắn chịu được sự chúc phúc của Quỷ Tộc.

-Mệt rồi sao?

Dư Nguyên thấy động tác của Lục Vân đang dần chậm lại thì lại tiếp tục chế giễu hắn. 

-Nếu đã vậy thì tới lượt ta. 

Dư Nguyên dùng trọng thước gạt đại chùy của Lục Vân sang một bên, hắn cắm trọng thước xuống đất dùng đó làm bàn đạp rồi phi thân lên tung một cước vào đầu của Lục Vân. 

Thân thể của Lục Vân mặc dù không to lớn như Ô Văn Hoán của Đại Thương nhưng nếu so với Dư Nguyên thì cũng gấp ba lần, nhưng bàn chân nhỏ bé kia của hắn khi đá vào đầu của Lục Vân lại khiến thân thể to lớn của hắn bay ra xa vài thước. 

-Thứ này quả thực nặng a, trả cho người. 

Chưa hết kinh dị bởi một màn trước đó, lúc này những người khác đều hít một hơi khi thấy Dư Nguyên một tay cầm đại chùy của Lục Vân ném trả về phía hắn. Hiển nhiên Dư Nguyên muốn bắt sống Lục Vân chứ không phải lấy mạng hắn nên một chùy này liền đập vào tảng đá gần đó. 

Ầm…

Tảng đá to lớn bằng thân hình của Lục Vân đã vỡ vụn thành từng mảnh trước mặt tất cả mọi người. 

-Ngoan ngoãn chịu trói, nếu không đừng trách ta vô tình. 

Dư Nguyên lạnh lùng nhìn Lục Vân đang thở dốc khó khăn đứng dậy nói. 

-Ngươi cho rằng như thế này đã có thể đánh bại được ta hay sao? Tổ tiên Quỷ Tộc, xin hãy ban cho ta sức mạnh. 

Lục Vân ngửa mặt lên trời hét lớn. Lúc này đây trên thân thể hắn những hình xăm tưởng chừng là trang trí lại phát ra ánh sáng màu đỏ, theo đó cả thân hình hắn lớn dần lên, trên đầu hắn có thêm một cái sừng, hai tay và chân mọc thêm lân giáp. Nhìn hắn bây giờ e rằng đã sắp bằng với tộc Cự Nhân trong truyền thuyết rồi. 

-Bao năm rồi ta mới dùng tới sức mạnh này, hi vọng ngươi đừng chết quá sớm. 

Đôi ngươi đỏ như máu của Lục Vân nhìn vào Dư Nguyên, xung quanh người hắn sát khí và mùi máu tươi nổi lên nồng đậm. 

-Hừ, đừng tưởng như vậy có thể khiến ta sợ. 

Dư Nguyên lui về sau tay nắm chặt trọng thước trong tay. Khác với vẻ nhàn nhã lúc trước, bây giờ nét mặt hắn đã cực kì ngưng trọng, hiển nhiên Lục Vân bây giờ mang lại cho hắn sự uy hiếp vô cùng lớn. 

-Đỡ một chùy của ta xem. 

Lục Vân vung tay lên nện một chùy xuống đất, mặt đất lúc này nổi lên màn làn sóng xung kích tiến thẳng về phía Dư Nguyên. 

-Du Long Kĩ, Hợp Thước Phá. 

Dư Nguyên hét lên, trọng thước trên tay hắn hóa thành một con Giao Long bay tới nghênh tiếp một chiêu kia của Lục Vân. 

Ầm… Ầm…

Sóng xung kích và Giao Long va chạm nhau phát ra âm thanh long trời. Một chiêu này vừa xong Lục Vân không hề cho Dư Nguyên có cơ hội nghỉ ngơi, hắn lại vung đại chùy xuống đất, vô số làn sóng xung kích liền tiến về phía Dư Nguyên. 

-Chết tiệt. Lục Hợp Phân Lãng. 

Thân thể Dư Nguyên phóng lên trên cao né tránh những đòn tấn công của Lục Vân. Trọng thước trên tay hắn theo tiên khí hắn du nhập vào lại phát ra hoàng quang mờ nhạt. Dư Nguyên vung trọng thước trên tay chém về phía Lục Vân, sáu đạo hoàng quang trên thân trọng thước phát ra lại nhập thành một, khí thế bức nhân bay về phía Lục Vân. 

-Để xem thứ ánh sáng yếu ớt của ngươi có làm gì được ta hay không? 

Lục Vân khinh thường đưa hai tay lên nghênh đón chiêu thức của Dư Nguyên. Hoàng Quanh kia như thiểm điện chém vào người của Lục Vân, nhưng trong chốc lát nó liền bị lân giáp trên bàn tay hắn ngăn lại.

-Phá cho ta. 

Lục Vân hét lên, hai tay hắn vung lên, hoàng quang trong chớp mặt liền bị phá đi. 

-Không ngờ Quỷ Tộc còn có trò này. 

Những người khác thấy một chiêu kia của Dư Nguyên bị phá đi thầm than. Quả không hổ là Quỷ Tộc quỷ dị, có thể trong chốc lát biến một con người thành quái vật bất khả xâm phạm như vậy, e là lần này Đại Thương gặp khó khăn rồi. 

Những người khác đang tỏ ra lo lắng nhưng không có nghĩa là mấy người Hoàng Minh cũng vậy. Với bọn hắn, Lục Vân bây giờ chỉ có thể xem như một yêu thú cấp thấp mà thôi, Dư Nguyên mới ngưng Kết Đan Kỳ không lâu bị áp chế cũng là điều hiển nhiên. Nhưng có thứ làm Hoàng Minh cảm thấy hứng thú chính là những hình xăm trên người của Lục Vân. Thực lực của Lục Vân tăng lên chính là nhờ kích phát những hình xăm đó, nếu Hoàng Minh không nhầm thì nó chính là Nguyên Văn, hơn nữa lại là loại Nguyên Văn mà hắn chưa từng thấy qua, ngay cả những tài liệu mà Kiếm Tu để lại cũng không hề nhắc tới loại Nguyên Văn này. Thử nghĩ mà xem, nếu như ngươi có được loại Nguyên Văn này, có thể tạo ra một đại quân Lục Vân để chiến đấu, như vậy thì cuộc chiến Phong Thần này có thể bị xoay chuyển rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui