Tình Em Gửi Gió Trao Về Anh

Tình hình lúc này thật kỳ lạ.

Dạo gần đây Lục Kiên cứ dính phải Hà Thiên Doanh như là hình với bóng, nhưng lại toàn là chuyện xui xẻo.

Lục Kiên lái xe với tốc độ như tên lửa, đủ để chứng tỏ sự phẫn nộ cực điểm của anh, nhưng mặt đối phương dù đã tái mét vẫn thản nhiên đến độ hờ hững không chút biến hóa. Anh quay sang hỏi: "Còn đau lắm không?"

Hà Thiên Doanh trợn mắt kinh ngạc, Lục Kiên đang quan tâm mình? Cô nắm chặt hai tay, hít sâu để trấn tĩnh bản thân: đừng nghĩ nhiều, đừng nghĩ nhiều, Hà Thiên Doanh nhất định đừng nghĩ nhiều...

Không nghe thấy đối phương trả lời, Lục Kiên lần nữa quay sang đã thấy Hà Thiên Doanh đang chu miệng hít vào thở ra. Anh cau mày bực mình: "Đang hỏi cô đấy."

Trong đầu Hà Thiên Doanh lập tức xuất hiện cảnh tượng khi nảy: Lục Kiên vì cứu cô ra khỏi đám người trong quán bar mà phải đánh nhau một trận tơi bời với đám người xấu xa ấy. Nhưng anh không biết, đám người đó chính là bạn của cô, cô chỉ cá độ với đám người họ để thử lòng anh. Không ngờ anh lại khẩn trương đến thế.

"Anh... anh đang theo đuổi tôi sao?"


Lục Kiên ngây người.

Theo đuổi? Con mắt nào của cô trông thấy tôi là đang theo đuổi cô?

Đột nhiên rất muốn bật cười.

"Ban nảy đẩy cô ra có phải là va vào đầu không?"

Lục Kiên rốt cuộc cũng giảm tốc độ.

Hà Thiên Doanh hậm hực cắn môi.

Khi đến bệnh viện, vị bác sĩ cách đây mấy ngày đã băng bó cho Hà Thiên Doanh chính là Hà Nam, nhìn thấy Lục Kiên lại đưa cô đến, nét mặt Hà Nam sậm lại.


"Lại là anh? Tại sao em gái tôi mỗi lần gặp anh đều xảy ra chuyện vậy?"

Lục Kiên á khẩu không biết giải thích như thế nào cho anh ta hiểu.

"Không phải là lỗi của anh ta." Hà Thiên Doanh lên tiếng minh oan.

Hà Nam có ấn tượng sâu sắc đối với Lục Kiên, bởi Lục Kiên là người khiến Lâm Bối Y lần đầu tiên chịu hòa hoãn với anh trong cuộc tranh đấu không hồi kết sau cánh cửa hậu phẫu. Và còn là vì... thân thế của Lục Kiên...

Trong lúc Hà Nam đang băng bó vết thương cho em gái mình, Lục Kiên quan sát Hà Nam rất kỹ, đột nhiên cảm thấy gương mặt người này quá đỗi thân thuộc, tại sao lại giống đến thế?

Xe vừa tới trước cửa nhà Hà Thiên Doanh, Lục Kiên dừng xe. Cô mím môi: "Anh không thích tôi?"

"Không."

Nhìn thấy nụ cười ẩn nhẫn của cô gái ngồi trên xe, Lục Kiên cảm thấy bản thân đã quá tệ. Gần đây đúng là anh có phần không kiêng dè gì với cô ấy, ngược lại còn tự nhiên, vô tư lạ kỳ. Có lẽ vì vậy đã khiến cho người ta hiểu lầm về tình cảm của mình.

Thế nhưng khi Hà Thiên Doanh mở cửa lao ra ngoài, Lục Kiên giữ tay cô lại, dường như theo bản năng mà anh không hề biết ôm trọn cô trở vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận