Tại khu rừng phía tây, phần nội thành gần nhất xuất phát, Ngọc Linh Thảo cùng Nhân Chiêu Lan và những tên vệ sĩ khác theo Nhân Chiêu Lan đi bảo vệ trên đường.
Hiện giờ đường đi xa, khu rừng im ắng, ngoài cái đó thì tiếng động luôn phảng phất bên trong buồng xe ngựa. Bởi vì Nhân Chiêu Lan cùng những tên vệ sĩ luôn nói chuyện cùng nhau, bọn họ cười nói vui vẻ, mọi chuyện thế này thì bình thường, nhưng mà lòng của Ngọc Linh Thảo vẫn là có chút cảm thấy không ổn.
Đường xa, thời gian trôi nhanh, chốc lát trời đã trở tối xuống, cách đi cái kia thành kế tiếp vẫn là một cái lộ trình rất dài, vì thế tối này đã cắm trại xuống nơi đây.
Nồi nước đun sôi, đồ ăn bỏ vào, một cái nồi súp đã hình thành, mọi người ngồi gần đống lửa, vui đùa trò chuyện, nhưng cái kia Ngọc Linh Thảo lại không ngồi gần đó, cô bé đứng dựa thân cây, tay cầm cái bát súp múc bằng thìa từng miếng từng miếng xuyên qua phần dưới mặt nạ ăn ngon lành, nhưng lại có một chút khó chịu a.
Những tên vệ sĩ thấy vậy thì vẫy tay về phía Ngọc Linh Thảo nói: “Bé gái cũng lại gần đây ăn đi.”
Ngọc Linh Thảo không nói gì, trực tiếp quay phắt đi sang một chỗ khác tối tăm hơn, những tên vệ sĩ thấy làm lạ, lại hỏi: “Cô bé đó bị sao vậy nhỉ?”
“Bỏ đi, cô ta vốn là vậy rồi.” Nhân Chiêu Lan nói, nét mặt tựa hồ có chút khinh thường xen lẫn ghét bỏ.
Nhìn Ngọc Linh Thảo như thế, Nhân Chiêu Lan cũng không còn thèm ăn nữa, cô bỏ cái bát xuống nói: “Tôi ăn no rồi, đi ngủ đây!”
Nói xong, Nhân Chiêu Lan đứng dậy rời đi, cô bước vào trong cái chăn kén nằm đấy, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Những tên vệ sĩ quan sát, bỗng chốc có chút khác thường, nụ cười tỏa ra một chút quỷ dị.
Tối đó, trong một cái khu rừng im ắng, Nhân Chiêu Lan trong cái kén chăn đang ngủ ngon lành, lại cảm thấy có ai đó đang tiến lại gần chỗ của cô, đã quay phắt tỉnh dậy hướng lên ánh mắt giận dữ định quát lớn.
Thế nhưng lại là những tên vệ sĩ kia của cô nơi ấy, bọn họ bịt miệng cô lại bằng bàn tay to lớn, tay còn lại đặt ngón trỏ lên môi suỵt một tiếng: “Cô bé à, đừng có mà hét lớn lên, nếu không thì mọi người ở đây đều sẽ bị giết đấy.”
Tên vệ sĩ chậm rãi nói, ánh mắt trông như vô hồn đã khiến cho Nhân Chiêu Lan sợ hãi, nghĩ rằng bọn họ sẽ có thể thật sự làm được.
Nhân Chiêu Lan hất cái tay tên kia ra, mở miệng nói: “Các ngươi muốn cái gì? Chẳng lẽ là tiền sao, nếu là tiền, thì bọn ta cũng có thể …”
Nhân Chiêu Lan chưa kịp nói hết, miệng của cô lại bị chặn lại bởi ngón tay của tên đó: “Chậc chậc, cô thật sự đúng là không trải nhiều sự đời rồi, cướp tiền thì có thể, bởi việc của những tên cướp bọn ta vốn là như vậy, nhưng mà cái kia mục đính lại thật sự là rất là khác đấy.”
“Cái gì khác?” Nhân Chiêu Lan tựa hồ không hiểu, liền hỏi.
“Chính là cướp sắc chứ còn cái gì!”
Dứt lời, tên đó liền đẩy Nhân Chiêu Lan xuống dưới, khuôn mặt thèm thuồng hiện lên. Nhân Chiêu Lan khuôn mặt sợ hãi nói: “Ngươi điên rồi, ta mới chỉ có 12 tuổi thôi đấy! Ngươi đây là muốn hiếp trẻ con sao?!”
“Trẻ con ta lại càng thích, bởi lẽ chỉ có trẻ con mới là một cái thuần khiết nhất nữ giới! Ta lại muốn hủy hại chúng nó, in đậm đến sau này, hỏi xem, thế có phải là rất hay hay không?”
Nhân Chiêu Lan muốn cầu cứu, lại nhìn về phía những tên còn lại, nhưng mà cô nhìn vào ánh mắt của bọn họ, lại chỉ là một cái ánh nhìn thờ thẫn, xem như là một chuyện thường tình: “Cái kia thú tính của đại ca lại nổi lên rồi.”
Nhân Chiêu Lan chấn kinh, cô hiện giờ đã không còn lời nào có thể nói ra nữa, khuôn mặt giống như là đang biểu hiện sự bất công, nhưng mà cái kia tên cướp lại quan tâm như thế nào được.
Hắn cởi quần ra, hiện lên một cái cây gậy to lớn trước mặt Nhân Chiêu Lan, cô sợ hãi, muốn cựa quậy, nhưng mà lại không thể làm được, bởi lẽ tên kia là luyện linh kì tam tầng, còn cô mới là luyện thể kì ngũ tầng, hoàn toàn là bị bất động.
Cô muốn hét lên, nhưng chuyện đó lại là không thể nào, cô hét lên, những người kia sẽ chết hết.
Tên kia cướp cởi phần dưới của cô, nụ cười quỷ dị phát ra, hướng cái cây gậy to lớn xuống phía dưới háng, hiện giờ nỗi sợ đã tràn đầy tâm trí của cô, một mảng u tối trong đầu, không thể nào nghĩ ra được cái nào khác nữa.
Ngay lúc cái cây gậy ấy vừa chạm vào phần dưới của cô, Nhân Chiêu Lan đã khóc, nước mắt chảy xuống trên nền đất, miệng cô lúc này lẩm bẩm: “Cứu tôi với!”
Lời vừa dứt, cái kia tiếng cười của tên cướp đã đột ngột biến mất, thay vào đó là một cái đầu rơi xuống, cái đầu ấy, lăn lông lốc ra ngoài, chính là cái đầu của tên cướp. Cơ thể tên cướp ngã gục xuống một bên, cảnh tượng ấy, Nhân Chiêu Lan đã nhìn rõ mồn một.
Cái cơ thể ngã xuống, hiện lên một cái kia bóng dáng người đứng sau, lại chính là Ngọc Linh Thảo. Ngọc Linh Thảo tay cầm kiếm, lưỡi kiếm in lên những vết máu tươi còn ấm áp, hướng ánh mắt vô cảm về Nhân Chiêu Lan.
Nhân Chiêu Lan quay đầu nhìn, xung quanh đã vắng lặng từ lúc nào không hay biết, những tên cướp mới nãy còn cười nói vui vẻ, hiện giờ lại nằm xuống, cái đầu lại tách rời với thân, kinh dị vô cùng.
Ngọc Linh Thảo hiện giờ lên tiếng, phá vỡ bầu không khí im ắng ấy, không màng đến khuôn mặt hoảng loạn hiện giờ của Nhân Chiêu Lan, cất lên một câu nói: “Đây chính là cái kết cục của việc cô mời những người không rõ nguồn gốc đi bảo vệ chính mình!”